Tôi tỉnh táo ngay lập tức, hỏi: “Đi đâu?”
Lão K như đã nắm bắt được tất cả, làm một động tác ra dấu: “Đi bắt quỷ!”
Tôi đã cùng lão K trải qua biết bao nhiêu năm sinh nhai trong nghề thám tử, tôi cũng từng đích thân trải nghiệm qua bao nhiêu là vụ án thảm sát nguy hiểm, bao gồm cả thuỷ quái ăn thịt người ở Việt Đông, vụ án quỷ núi ăn thịt người ở Thập Vạn Đại Sơn, vụ án hồn ma dưới mỏ than, vụ án hào môn mất tích thần bí, vụ án giết người ở tàu điện ngầm, mỗi án kiện đều mang theo bầu không khí vô cùng thần bí, quỷ dị mà cũng tràn ngập sự nguy hiểm và chấn động.
Nhưng cái ngày tôi không bao giờ quên được đó chính là ngày đầu tiên tôi ở cùng với anh.
Lần này, không chỉ là lần đầu tiên thám hiểm ban đêm, mà còn ở trong lãnh địa của hai người đã chết, còn phải đi qua một con sông khô khốc cổ quái như sa mạc, thật sự khiến đời người khó quên mà.
Tôi nhớ rất rõ đêm hôm đó trên trời không có lấy một ngôi sao, khắp nơi đều tối đen như mực, tôi và lão K đang âm thầm đi theo ánh sáng của đèn pin, bước nông bước cạn đi qua đường sông khô khốc đó, để đi bắt kẻ sát nhân đã giết chết hai mạng người trong trường đại học.
Lão K không nói lời nào đi phía trước, còn tôi lẳng lặng đi theo sau.
Trong bóng tối, không biết là con chim nào đang kêu tiếng lạ lắm, âm thanh vừa thê thảm vừa mê hoặc, khiến cho người nghe cảm thấy bập bềnh vô cùng.
Gió lạnh ồ ồ thổi đến, khói bụi bay mịt mù, chúng tôi dùng khăn quấn để che mặt, từng bước từng bước đi về phía trước, tôi cứ cảm thấy hình như có người đang nằm kế tôi rồi thì thầm vào tai tôi vậy, nghĩ đến đây sống lưng tôi tê rần, mồ hôi hột cũng rơi lả chả.
Có nhiều lần chân tay tôi mềm nhũn, đã nhìn không được muốn quay đầu bỏ chạy rồi, nhưng lại nhìn thấy bóng lưng kiên quyết của lão K cùng với khát vọng phá án, tôi chỉ đành tự an ủi bản thân rồi lặng lẽ đi sát theo.
Sau khi vào bãi, chúng tôi tắt đèn pin, rồi mở đèn pin đặc chế, loại đèn pin này chỉ có thể phát ra chút ánh sáng, có chút giống như thiết bị kích sáng vậy, ở phía xa sẽ không nhìn thấy được.
Trong lúc đi lại trong một cái bãi hoàn toàn đen tối, lão K lại càng cẩn trọng hơn, anh đi nhẹ nhàng đến nỗi bước không ra tiếng, đi một hồi lâu, có thể chỉ còn lại một chút thì cuối cùng lão K cũng dừng lại.
Tôi dùng sức dụi mắt, mượn một ít ánh sáng để phân biệt rõ phương hướng, thì phát hiện con đường đến trường đại học thông qua bãi chúng tôi vừa đi, ở đây có một đồi cát tự nhiên, tôi và lão K chính là trốn ở đằng sau đồi cát đó, đây là một điểm phục kích vô cùng hoàn mỹ.
Lão K hiển nhiên rất ưng ý chỗ này, anh dùng đèn pin soi đồng hồ rồi thấp giọng nói: “Tiểu Lâm đã nhờ người nhà cậu ấy làm xong thủ tục thôi học, hôm nay cậu ta sẽ trở lại trường lần cuối để thu dọn đồ đạc. Bởi vì xe hư giữa đường nên có chút chậm trễ, khoảng tầm 10 phút nữa cậu ta sẽ đi ngang qua đây để vào trường học.”
Tôi trầm mặc một lúc rồi nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn ta nhất định sẽ đến mai phục cậu ta.”
Lão K nói tiếp: “Cậu có nhớ trong cuốn <The Hound of the Baskervilles>, nơi Holmes cử Ngài Baskerville đến đầm lầy vào đêm khuya để dụ chó săn ra ngoài không?”
Tôi gật gật đầu trả lời: “Dùng Tiểu Lâm để dụ hung thủ ra, đúng thật là ý kiến sáng suốt.”
Lão K lắc đầu: “Không phải là dụ hung thủ ra đâu.”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Vậy thì muốn dụ ai?”
Lão K: “Chủ mưu.”
Tôi: “Ủa có gì khác?”
Lão K gật đầu: “Trong một số tình huống có thể là nó giống nhau. Nhưng đôi lúc cũng sẽ khác nhau.”
Tôi vẫn còn muốn hỏi, nhưng lão K lại cảnh giác nói: “Cẩn thận, bọn họ đến rồi!”
Nhìn xa xăm, quả nhiên trên bãi xuất hiện hai đốm sáng, là có người đang đi qua bãi sông này.
Tại thời điểm này, trên bãi sông khô khốc đó xuất hiện hai bóng người, không cần hỏi cũng biết đó là Lâm Thần Ngữ với cô bạn gái của cậu ta rồi.
Trong khoảnh khắc đen tối và nguy hiểm như thế, chắc chắn sẽ cần rất nhiều dũng khí để vượt qua bãi sông đối với hai sinh viên còn trong tuổi đi học, tôi nhìn hai ngọn đèn trong bóng tối lắc lư mà trong lòng căng thẳng, tôi hỏi lão K: “Họ sẽ gặp nguy hiểm không?”
Lão K: “Đương nhiên là có rồi.”
Tôi: “Vậy chúng ta có đi theo sau để bảo vệ họ không?”
Lão K: “Không cần.”
Tôi: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Lão K không một chút nôn nóng, nhún vai nói: “Thì ngồi ở đây, ngắm trăng.”
Tôi như nước sôi đổ lên người vậy: “Chúng ta không phải đến để bắt hung thủ sao!?”
Lão K lắc đầu: “Không, chúng ta đến là để cứu hắn.”
“Gì!? Chúng ta đến để cứu hung thủ!?” Tôi há hốc mồm hỏi.
Lão K lại làm động tác bảo tôi im lặng, cơ thể căng thẳng nhìn chầm chập vào hai người Tiểu Lâm.
Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, tay chân tôi lạnh cứng lại không cho tôi phát ra tiếng động gì, chỉ có thể dựa lên đồi cát phơi thây ở đó, lạnh đến mức rung cầm cập. Thật sự chịu không nỗi nữa, tôi đưa đầu lên xem thử, họ còn phải qua một lúc nữa mới có thể đến chỗ chúng tôi được.
Nhìn đi nhìn lại tôi mới hiểu vì sao lão K lại muốn trốn ở chỗ này, và vì sao lại căng thẳng như vậy.
Hiện tại chúng tôi đang lẩn trốn ngay giữa bãi sông, xung quanh không chỉ có mấy đồi cát cao mà còn có nhiều hố cát lớn sâu vài mét, thậm chí hàng chục mét được các xe khai thác cát đào bới. Không chỉ khiến cho người ẩn náu ở đây khó bị phát hiện, mà còn là nơi giết người buôn hàng rất lý tưởng.
Khủng khiếp hơn nữa là bãi sông rộng bao la, lòng sông toàn cát mịn còn mềm nữa, đi một bước là đôi giày cát không, dù cho từ trên bờ đuổi qua đây cũng là một vấn đề đó.
Nói cách khác, dù cho ai đó trên bờ chứng kiến vụ giết người trên bãi sông này, đợi đến đi họ đến được hiện trường thì hung thủ đã sớm thuận theo những hố cát mà biến mất rồi…