Chó điên thứ nhất tìm đến
Thời tiết hải đảo bốn mùa như xuân, thời điểm không mưa thì đều là gió mát nắng ấm. Dây thường xuân quấn quanh bên ngoài tường phòng múa căng tràn sức sống, dần dần có xu hướng men theo song cửa sổ chui vào trong phòng.
Trên người Thẩm Yểu mặc quần áo rộng rãi mềm mại, bị gió thổi phồng lên. Cậu ngồi xổm, đập tay với cô bé con đang giơ tay chờ mình.
“Oa!”
Nháy mắt cô bé phát ra tiếng reo hò vui vẻ, phấn chấn hớn hở chạy bề phía mẹ, ôm lấy đùi cô thẹn thùng giấu mặt vào.
Người mẹ cười có chút bất đắc dĩ, cô đưa tay vỗ vỗ đầu bé con nói: “Chào thầy giáo đi con.”
Thẩm Yểu vươn người ra đóng cửa sổ, quay đầu lại cười nói: “Không sao, ngày mai gặp lại nhé.”
Thời gian hai năm trôi qua, trên người cậu vẫn không hề phát sinh chút biến đổi nào. Cậu mua tòa nhà này, cải tạo thành phòng múa, dùng để dạy các bạn nhỏ.
Thẩm Yểu không thích trẻ con, các bạn nhỏ có thể ở lại học tập trong phòng múa của cậu đều là những đứa rất ngoan, ngọt ngào lại xinh đẹp, thi thoảng có thể giúp cho cuộc sống yên bình nhạt nhòa này tăng thêm một chút lạc thú.
Thẩm Yểu dọn dẹp đồ đạc xong, khóa cửa lại rồi đi xuống dưới tầng, ánh nhìn đầu tiên liền va phải thiếu niên Alpha đang ngồi trên bậc cầu thang đợi cậu.
Đổng Đông vừa mới thành niên, dáng người Alpha cao lớn dần hiển lộ, đôi chân sải rộng khuất dưới bậc thang, bóng dáng vai lưng thoạt nhìn cũng trở nên rộng lớn đáng tin cậy.
Vừa mới tan học nó liền một đường chạy như điên đến đây, trên người còn mặc đồng phục trường, cặp sách khoác lệch sau lưng, hai tay nắm lại chơi đùa với con cún không biết chạy từ đâu tới.
Miệng còn ngừng lầm rầm gì đó, âm thanh rất nhỏ không nghe ra được.
Thẩm Yểu dừng lại ở một bậc bên trên nó: “Đang làm gì thế?”
“Á!”
Đổng Đông bị cậu dọa giật nảy mình, tức thì bật dậy khỏi bậc thang, cặp sách trên vai thiếu chút nữa quăng xuống mặt đất. Nó hô một tiếng: “Anh Thẩm Mân......”
Từ sau lần đầu Thẩm Yểu đụng phải nó, cậu đã bị Alpha này bám dính lấy, đi đâu cũng muốn đi cùng, khi biết tuổi cậu thì liền bám sau mông luôn mồm gọi tiếng “Anh”.
Thẩm Yểu cất chìa khóa vào trong túi: “Sao tan học rồi mà không về thẳng nhà vậy?”
“Vì em muốn đi đón anh......”
“Đón anh sao?” Thẩm Yểu nhìn đồng phục trên người nó, bật cười một tiếng, thật ra cũng không có ý gì, “Vậy đến đón sao không lên trên, ngồi dưới cầu thang làm gì vậy?”
“Bởi vì, bởi vì......”
Đổng Đông càng ấp úng dữ dội.
Nó không đi lên là bởi mỗi lần nhìn thấy Thẩm Yểu múa nó sẽ đỏ mặt, lần trước thế mà còn trực tiếp chảy máu mũi, lại còn khiến Thẩm Yểu tự tay đưa khăn giấy cho, nó không muốn lại mất mặt nữa.
Lắp bắp nửa ngày, nó mới nảy ra ý nói: “Vì em vừa mới chạy đến, trên người toát nhiều mồ hôi, bốc mùi lắm.”
Hương pheromone của thiếu niên là mùi quýt tươi mát, hiện tại đang tràn ngập trong không khí, rất có hương vị mùa hè.
Thẩm Yểu nhẹ nhàng hít ngửi, thuận miệng nói: “Không khó ngửi đâu.”
“...... Thật không?”
Đổng Đông mặc kệ lời Thẩm Yểu nói có phải khách sáo hay không, chỉ được khen một câu, mắt nó liền lấp lánh tựa sao. Nó như bóng với hình bám sát theo sau Thẩm Yểu, cái đuôi vô hình phía sau liều mạng phe phẩy.
Những căn nhà cao thấp sặc sỡ xây dựng bên cạnh cầu thang, đi xuống theo bậc thang uốn khúc, là con đường nhất định phải qua khi về nhà.
Thẩm Yểu chú ý ven đường xuất hiện nhiều người, cậu hỏi: “Nơi này cũng sẽ có người đến chụp ảnh sao?”
“Chỗ chúng ta rất hiếm có người ngoài đảo đến, nhưng quả thật thi thoảng cũng sẽ có người đến chụp ảnh.” Đổng Đông đáp lời, “Trong ấn tượng của em, hồi còn nhỏ cũng đã thấy một lần.”
“Tách ——”
Không có ánh đèn lóe lên, song tai Thẩm Yểu vẫn nhạy bén bắt được âm thanh cửa chập, nhìn qua hướng phát ra âm thanh, liền thấy một ống kính giá cả xa xỉ.
Thẩm Yểu tạm dừng bước chân, đưa tay kéo vành mũ xuống, càng thêm bí ẩn che đi phân nửa khuôn mặt của mình. Cậu trốn ra phía sau Đổng Đông, tựa như cực kỳ ỷ lại, cau mày nhẹ giọng nói:
“Anh không thích người khác chụp hình mình.”
Đổng Đông nháy mắt hiểu được ý tứ của cậu, nó trực tiếp nhảy xuống khỏi bậc thang, sải bước tiến về phía người cầm máy ảnh mới nãy. Nó kéo tay nhiếp ảnh gia, cúi đầu hung dữ nói: “Mấy người chụp trộm không lịch sự gì hết, mau xóa hết ảnh đi, bằng không tôi sẽ đập nát máy ảnh của anh đấy.”
“A, xin lỗi xin lỗi ——”
Thiếu niên tuổi không lớn thoạt nhìn cũng không dễ chọc, nhiếp ảnh gia thoáng sửng sốt, rất thức thời xin lỗi nó, “Ngại quá. Tôi chỉ là cảm thấy hai cậu đi chung quá đẹp đôi, cho nên mới muốn chụp một tấm, giờ sẽ xóa ngay đây.”
Trong ảnh nó với Thẩm Yểu đi một trước một sau, tay nó đút túi, ánh mắt một mực dán vào người đi phía trước, bên chân là cái đuôi không ngừng lắc lư của con cún nhỏ.
Ngay cả ánh mặt trời cũng chiếu xuống rất vừa vặn.
“Đợi đã.”
Đổng Đông thay đổi chủ ý, nó đột nhiên giữ lấy cổ tay nhiếp ảnh gia: “Mua ảnh của anh hết bao nhiêu tiền, anh đưa tôi ảnh trước, xong rồi hẵng xóa.”
Xử lý chuyện này không tốn bao nhiêu thời gian, Thẩm Yểu nhìn Đổng Đông quay lại hỏi: “Anh ta đã xóa ảnh rồi à?”
“Phải.”
Đổng Đông dùng bàn tay nóng bừng nắm chặt điện thoại, trong đó có tấm ảnh nó vừa mua mới nãy.
Thẩm Yểu cùng Đổng Đông từ biệt ở cửa như thường lệ, thời điểm cậu cúi đầu mở cửa phía sau lại phát ra một tiếng gọi.
“Thẩm Mân!”
Lần này Alpha không gọi cậu là anh nữa, nó đứng ở hàng rào, hai tay bấu chặt lấy quai ba lô, cười lên vẫn là bộ dạng thiếu niên ngây thơ. Nó nghiêm túc dò hỏi:
“Lễ hội ngư dân tối mai, em có thể mời anh tham dự cùng không?”
*
Trên bầu trời tối đen thăm thẳm nở bung những pháo hoa lộng lẫy, không ít người cầm cây đuốc trong tay, tiếng reo rò trải rộng từng ngóc ngách trên bãi cát.
Đây là ngày hội quan trọng nhất trên đảo, tất cả những người tham gia lễ hội đều không được phép đi dép.
Hôm nay Đổng Đông mặc bộ quần áo mới đẹp trai nhất của mình, tay giấu sau lưng, tiếp nhận bó hoa người bạn truyền tới cho. Ánh mắt nó vĩnh viễn đều dán vào sườn mặt trắng trẻo của Thẩm Yểu, còn nóng bỏng hơn cả mặt trời ban trưa.
“...... Thẩm Mân.”
Bọn họ ở một góc tĩnh lặng nhất, Thẩm Yểu dẫm chân trần trên bãi cát mịn, sóng biển lên xuống xói mòn lớp cát, nước biển hơi lạnh chảy qua bàn chân trần của cậu. Cậu từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích biển rộng, thời điểm hướng mặt về phía biển thường xuyên có những phút giây thả lỏng hiếm thấy.
Cậu quay sang theo bản năng: “Hửm?”
“Thịch.”
Đổng Đông va phải ánh mắt cậu, yết hầu mạnh mẽ nuốt ực một cái, nó còn nghe được tiếng trống ngực như sắp phá ngực chui ra của mình.
Nó biết, Thẩm Yểu không giống với bất kỳ ai trên đảo, sự độc nhất vô nhị của cậu làm cho nó mê say.
Nó cũng biết Thẩm Yểu là Beta, nhưng như vậy có sao.
Nó thích Thẩm Yểu, nó chỉ muốn làm Alpha của Thẩm Yểu.
Đổng Đông dùng hai tay nâng hoa, dùng âm thanh trẻ trung căng thẳng nói: “Đây những bông hoa đẹp nhất em tìm thấy trên đảo, em muốn tặng cho anh.”
Những lời phía sau còn chưa nói hết, nó bất chợt ngừng lại.
Bởi vì nó nhìn thấy có một Alpha đang tiến lại gần phía bọn họ, điều khiến nó chú ý chính là hắn đi giày, đây vốn là điều không được phép phát sinh ở trong lễ hội.
Tạm thời nó không muốn quản chuyện này, thu hồi tầm mắt tiếp tục thấp thỏm bất an hỏi:
“Vậy nên, em có thể làm Alpha của anh không?”
Bó hoa quả thật rất đẹp, vương ánh huỳnh quang nhàn nhạt trong bóng đêm, ngập tràn sức sống.
Thẩm Yểu lại không đưa tay nhận, chỉ cụp mắt lãnh đạm nhìn bó hoa. Thời điểm cậu vừa định nói gì đó, lưng đột ngột lạnh ngắt, thần kinh huyệt Thái Dương đột ngột nảy giần giật.
Một hơi thở buốt giá cực quen thuộc tới gần cậu, giống như người không có khả năng xuất hiện tại đây nhất, hai chân cậu trong nháy mắt bất chợt không thể nhúc nhích nổi.
Trước lúc cậu quay đầu lại, hoặc bỏ chạy, Alpha đã đứng ở phía sau cậu. một bàn tay hắn chặt chẽ nắm vai Thẩm Yểu, hoàn toàn khóa chặt cậu lại. Tay kia thì duỗi qua bên người cậu, thay cậu nhận bó hoa kia.
Quan Thù thuận thế quẳng bó hoa xuống đất, những đóa hoa thiếu niên dày công chọn lựa suốt một chiều nháy mắt tung tóe, cánh hoa tươi tắn tan nát rơi vãi trên mặt đất.
“Bùm!”
Trong nháy mắt pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu, Quan Thù dùng sức lôi Thẩm Yểu vào trong lòng mình. Ngay trước mặt Đổng Đông, dưới tầm mắt kinh ngạc đến bối rối của nó, Quan Thù nắm cằm Thẩm Yểu, không chút chần chừ hôn xuống.
“Ư ——”
Nụ hôn như thủy triều nhấn chìm người, môi cùng răng nanh va chạm, cắn xé hung ác dữ dội hơn bất cứ lần nào trước kia, trong khoang miệng là vị máu tươi nồng nặc mãi không tan, mang theo cả vị ướt át mặn chát chảy xuống làn môi, tựa như muốn dùng phương thức này để ngấu nghiến hết thảy yêu hận.
Đầu óc Đổng Đông rơi vào sự trống rỗng ngắn ngủi, sau khi chợt tỉnh táo lại, ham muốn bảo vệ của Alpha đối với người mình thích liền xuất hiện.
Nó không chút do dự xông về phía trước, muốn cướp Thẩm Yểu cướp về lại phạm vi bảo vệ của mình:
“Anh là thằng nào chứ?! Mau buông Thẩm Mân ra!”
Alpha lại như có chút đoán trước ngừng lại, trên môi hắn là máu đỏ tươi, lại vươn đầu lưỡi bình tĩnh liếm đi. Hắn đưa đôi mắt đen thẳm nhìn vọng lại, như con chim ưng trong bóng đêm, bên khóe mắt lại ửng đỏ.
Hắn như đang cố gắng kiềm hãm cảm xúc lên xuống mạnh mẽ, cánh tay ôm khóa ngang hông Thẩm Yểu cũng khẽ run rẩy.
Đổng Đông để ý thấy, trên người Alpha này có rất nhiều vết thương. Đặc biệt trên yết hầu nhô ra của hắn, có một vết sẹo rất sâu, như dấu vết lưu lại sau khi dùng dao cắt vào thật sâu.
“Thẩm Mân?” Quan Thù cúi đầu liếc nhìn Thẩm Yểu một cái, sau đó hôn lên tóc cậu, phát ra tiếng cười khẽ, “Cưng à, tôi rất vui đấy, ngay cả tên thật cậu cũng không nỡ nói cho nó. Ở trong lòng cậu, nó cũng chẳng tính là gì đúng không?”
Dẫu rằng Thẩm Yểu dùng cái chết để biến mất suốt hai năm, hắn vẫn cố chấp đến gần như phải điên, dẫu rằng ngay khi hắn vừa nhìn thấy ảnh, liền vứt bỏ hết mọi việc thâu đêm chạy tới đây, dẫu cho ngay từ ánh nhìn đầu tiên thấy lại được Thẩm Yểu một lần nữa, hắn liền hận không thể trói cậu lên giường ngay lập tức.
Hắn cũng không muốn để lộ ra chút sắc mặt nào.
Bởi vì có thể xử lý Thẩm Yểu sau.
Hiện tại điều hắn phải làm là khiến thằng ranh Alpha miệng còn hôi sữa này cuốn xéo, khiến nó biết rằng ngay cả một chút không gian chen chân cũng không có, để nó biết Thẩm Yểu là của ai.
Quan Thù bất chợt phóng đại đồng từ nhìn nó, phóng ra pheromone Alpha cao cấp nhất của mình, hương cỏ lau ngập trời như thể ngọn núi, mạnh mẽ đè xuống người Đổng Đông.
Thẩm Yểu còn chưa hoàn hồn lại từ nụ hôn vẫn đang không ngừng ho khan, cậu đã tiêm thuốc ngụy trang Beta ước chừng hai năm, về lý mà nói sẽ không sản sinh phản ứng đối với pheromone Alpha.
Ngửi được pheromone của Quan Thù, chân cậu lại mềm nhũn, gò má vô cớ ửng hồng, thiếu chút nữa ngã nhào về phía trước, lại bị Quan Thù giữ cổ tay ôm trọn vào trong lòng, phía sau đầu đập vào cằm hắn.
Quan Thù cao hơn Thẩm Yểu rất nhiều khom lưng xuống, đặt cằm vào vai cậu, tựa dã thú canh giữ bên bạn đời, lạnh lùng đánh giá Alpha tên Đổng Đông trước mặt kia:
“Tôi là ai ấy à?”
Hắn cười lạnh một tiếng:
“Thời điểm bằng tuổi cậu, tôi đã lên giường với Thẩm Yểu rồi.”
“Cũng không đếm được là lần thứ bao nhiêu nữa.”
—————————
Đánh nhanh thắng nhanh, trốn được nửa chương trước nửa chương sau đã tìm được rồi =)))
Quan Hoàng Quý Phi nhanh chân phết:))