• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

65.

“Dành tặng cho tình yêu của tôi.”

Từ sau ngày đó, mỗi đêm khi Thẩm Yểu đã say ngủ, hoặc mỗi sáng khi Thẩm Yểu còn chưa tỉnh giấc, Từ Ý Bạch sẽ gọi bác sỹ đến, làm vật lý trị liệu cho tay mình.

Một chút may mắn trong bất hạnh, nếu lúc đó mảnh thủy tinh cắm sâu vào thêm một phân, sinh hoạt bình thường của Từ Ý Bạch không bị ảnh hưởng, nhưng nghiệp sinh nhai nghệ sỹ dương cầm của anh, sẽ bị đứt đoạn.

Từ Ý Bạch nói sự thật với Thẩm Yểu là vì hai lý do, bởi anh biết chút mềm lòng sót lại của Thẩm Yểu đã bị anh dùng hết sạch, anh không thể tiếp tục lừa gạt tạo ra chút ảo giác tốt đẹp được nữa.

Suy cho cùng, Thẩm Yểu cũng thích tiếng dương cầm của anh. Trừ hai tờ chứng nhận kết hôn mỏng manh kia, đây dường như đã biến thành ưu thế duy nhất để anh giữ Thẩm Yểu lại bên người.

Ngoài kia mặt trời còn chưa mọc khỏi đường chân trời, khoảng thời gian này đều phải làm việc trong bóng tối màn đêm, hoặc vào lúc trời mới tang tảng sáng, song bởi Từ Ý Bạch trả rất nhiều tiền, sắc mặt bác sỹ tràn trề sinh lực, ông nhẹ nhàng thở ra: “Tay cậu hồi phục không tệ, nhưng sau này phải chú ý một chút, đừng có lại làm ẩu nữa.”

Từng lớp băng gạc quấn trên tay phải rốt cuộc cũng được tháo bỏ, vết sẹo trên tay phải vĩnh viễn khắc sâu bên trên, như là một con sâu xấu xí.

Từ Ý Bạch vô thức nhíu mày, hỏi: “Vết sẹo này có cách nào xóa bỏ không?”

“Vết sẹo ư?” Bởi vì Từ Ý Bạch thoạt nhìn không giống người để tâm đến sẹo, bác sỹ thoáng sững người, nghĩ đến có thể vì Từ Ý Bạch là nghệ sỹ dương cầm, cho nên yêu cầu tay mình phải thập toàn thập mỹ. Ông giải thích, “Phải xem thể chất từng người, nhưng hiện tại vết sẹo trên tay cậu sâu như vậy, muốn trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu hẳn là rất khó, cùng lắm chỉ có thể khiến nó nhạt bớt đi, tôi có thể cho cậu chút thuốc bôi trước.”

Từ Ý Bạch chậm rãi khép chặt lòng bàn tay, giấu đi vết sẹo trong đó, chầm chậm gật đầu nói: “Được.”

Từ Ý Bạch nhận thuốc bôi bác sỹ đưa cho, lại tìm người ra ngoài mua đôi găng tay hở ngón về. Thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, đến lúc cần mặc áo lông, đeo một đôi găng lộ ngón cũng sẽ không thấy kỳ quái.

Anh đeo găng vào rồi nhẹ tay nhẹ chân quay lại tầng trên, tầng hai có rất nhiều phòng, chỉ có cánh cửa phòng ngủ chính là không khóa.

Từ Ý Bạch mở cửa, rèm cửa đang mở tung, có thể nhìn đến ánh đèn hải đăng phương xa, loáng thoáng chiếu ra đường cong phồng lên trên chiếc giường lớn trong phòng. Anh tiến lại, nhẹ nhàng kéo rèm lại, sau đó bật chiếc đèn mờ tối nơi đầu giường. Từ Ý Bạch bò lên giường, ôm lấy Thẩm Yểu từ sau lưng.

Tựa như ôm kho báu quý giá nhất, trái tim rốt cuộc không còn cô quạnh nữa. Anh đưa mặt sát lại gần, chậm rãi nhắm hai mắt lại, như thể ngủ say, tựa vào lưng Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu, của anh.

Chỉ mình Từ Ý Bạch biết, thần kinh anh luôn kéo căng, mãi mãi không hề buông lơi cảnh giác, dẫu chỉ là tiếng chim đập cánh ngoài cửa sổ cũng khiến anh mở choàng mắt ra.

Thời gian từ tảng sáng đến hừng đông ngày đông cực kỳ chậm chạp, thời điểm Thẩm Yểu tỉnh dậy, Từ Ý Bạch đã thay quần áo xong xuôi, anh còn lặng lẽ dọn dẹp hết mọi thứ.

Tầm mắt Thẩm Yểu thoáng rơi trên tay phải của anh, sau đó lại dời đi. Từ ý đoan chắc, Thẩm Yểu nhất định đã thấy được chiếc găng hở ngón của anh, bộ dáng thờ ơ của cậu, cũng nằm trong dự đoán của Từ Ý Bạch.

“Hôm nay đi thành phố A.” Từ Ý Bạch lại bước tới, anh lấy bộ quần áo dày mặc từng món cho Thẩm Yểu, rũ mắt nói, “Hải đảo ở xa phía nam, thành phố A lạnh hơn nơi đây rất nhiều, cần mặc thêm quần áo.”

*

Từ Ý Bạch đưa Thẩm Yểu về nơi anh bế quan năm đó, là một tòa nhà cao tầng, bên trên là nơi ở, bên dưới là phòng đàn phòng làm việc, cách phòng hòa nhạc Từ Ý Bạch biểu diễn chính thức rất gần. Nơi đây quanh năm đều có người quét dọn, dẫu cho có lâu không trở về, trong phòng vẫn sạch sẽ như trước, không có chút bụi bặm.

Sau khi chị Lê nhận được điệm thoại, ngàn dặm xa xôi chạy về, nhìn đến Từ Ý Bạch, giọt lệ nơi khóe mắt thiếu chút nữa kích động chảy xuống: “Thằng ranh này! Tay không sao chứ!? Suýt nữa chị tưởng rằng cậu không đàn được dương cầm nữa......”

Chị bất giác để ý đến sự tồn tại của Thẩm Yểu, khuôn mặt này nhìn quen mắt quá mức. Chị cũng mơ hồ nghe được chút chuyện lằng nhằng giữa Từ Ý Bạch cùng Thẩm Yểu, khéo léo chìa tay ra nói: “Xin chào, tôi là quản lý của Từ Ý Bạch, cậu là Thẩm......”

“Xin chào.” Thẩm Yểu rất đúng mực nhẹ nhàng bắt tay chị, đơn giản nói ra một từ đơn tiếng Anh, “Venus.”

Chị Lê thoáng sững người, thiếu chút nữa tưởng rằng kí ức của mình có sai lầm, song gương mặt yêu kiều kia của Thẩm Yểu không có khả năng nhầm lẫn được, Từ Ý Bạch nhắc tên bạn trai nhiều lần như thế chị cũng không thể nào nhớ sai.

Chị theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Từ Ý Bạch, anh chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Chị tự động lý giải vừa rồi đó là tên tiếng Anh của Thẩm Yểu, chị còn có chuyện gấp cần làm, vội vàng xoay giày cao gót rời đi: “Nếu cậu đã quyết định tiếp tục tổ chức hòa nhạc một lần nữa, chị sẽ giúp cậu liên hệ một chút, giải quyết vấn đề thời gian cùng bố trí......”

Trước lúc Từ Ý Bạch về nước, công tác chuẩn bị ban đầu của buổi hòa nhạc cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn lại phần công việc cuối cùng.

Sau khi trì hoãn, rất nhiều trình tự sắp xếp cần phải làm lại từ đầu, không ít chuyện cần đến chị Lê, việc của Từ Ý Bạch là luyện tập danh sách ca khúc sẽ biểu diễn. Mỗi lần Từ Ý Bạch bế quan trước đây đều không thích người khác tiến vào phòng đàn. Nhưng lần này, anh lại dẫn Thẩm Yểu vào theo.

Từ Ý Bạch mở nắp đàn lên, động tác lại có chút cứng nhắc bỡ ngỡ kỳ lạ. Dẫu cho đã lâu không chạm vào đàn, anh cũng không thể căng thẳng đến vậy, bản năng này hẳn đã khắc vào trong xương tủy anh mới đúng.

Hô hấp của anh đông đặc siết nghẹn lại. chỉ có mình Từ Ý Bạch mới hay, anh không đánh đàn nữa, tay bị thương là một lý do, mà điều này là cái còn lại.

Yết hầu của Từ Ý Bạch cuộn xuống, thời điểm khi anh mới bị thương, đã cố chấp tiếp tục thử đàn dương cầm.

Khi anh nhịn cơn đau nhấn xuống phím đàn, trước mắt liền xuất hiện ảo giác. Mỗi một khắc mỗi một giây mỗi một phút, chỉ cần anh chạm vào đàn dương cầm, nỗ lực tạo ra tiếng đàn lưu loát sinh động, trước mắt anh sẽ xuất hiện ảo giác Thẩm Yểu khiêu vũ, kích thích thần kinh anh dữ dội, cắt ngang tiết tấu anh vốn thuộc nằm lòng.

Có một việc Từ Ý Bạch không lừa Thẩm Yểu, hiện tại anh quả thật không thể đàn dương cầm.

Từ Ý Bạch thân thuộc với phím đàn, anh chẳng cần nhìn, cũng biết ngón tay hạ xuống đâu, sẽ phát ra những âm thanh nào.

Thẩm Yểu xuất hiện trong ảo giác đứng ngay trước mặt anh. Từ Ý Bạch hít sâu  một hơi, sau đó chậm rãi nâng tay, đầu ngón tay khéo léo lướt bay trên phím đàn.

Lần này, trước mắt không còn xuất hiện ảo giác, tiếng đàn nhẹ nhàng bay bổng.

Trước kia khi Từ Ý Bạch đánh đàn chưa từng phân tâm, anh nhìn Thẩm Yểu chuyên tâm ngồi trên sofa, trong đầu lại lóe lên vô số ý tưởng.

Thẩm Yểu không phải thật sự thích anh...... Em ấy chỉ vì áy náy mà kết hôn với anh. Hiện tại em ấy đã biết bản thân bị lừa, nhất định sẽ tìm đủ cơ hội để ly hôn.

Anh không thể lơi lỏng một phân, cũng không thể khiến Thẩm Yểu bới móc được khuyết điểm trên thân mình, đặc biệt là đàn dương cầm Thẩm Yểu thích nhất.

Song hô hấp của Từ Ý Bạch lại càng lúc càng dồn dập, anh cúi đầu nhìn phím đàn đen trắng rõ ràng, trước mắt lại là một hồi đất trời nghiêng ngả.

Anh lại thấy góc áo tung bay, còn cả mũi chân hết lần này đến lần khác nhón lên xoay tròn.

Từ Ý Bạch chẳng chịu ngừng lại, nhịp điệu ngày một hỗn loạn, tăng tốc đến mức có chút lộn xộn

Anh biết bản thân đàn sai rồi, bên tai vang lên tiếng nổ đì đùng, anh nghe được tiếng tim đập dồn dập, mà tiếng đàn lại chẳng thể nghe thấy, khó lòng đưa khúc nhạc này quay về cách thức đúng đắn.

Thẩm Yểu không phải nghệ sỹ dương cầm chuyên nghiệp, nhưng có thể nghe ra vẫn đề, cậu khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng gọi:

“Từ Ý Bạch.”

Giọng nói của cậu mát lạnh trong trẻo, tựa cơn mưa mát rượi từ trên trời giáng xuống, rơi lên người Từ Ý Bạch.

Từ Ý Bạch ngơ ngẩn ngẩng mặt lên, ánh mắt vọng tới trong phút chốc trở nên tỉnh táo. Trống ngực của anh rốt cuộc dần dần hòa hoãn lại, như con sóng nhỏ dập dờn nhấp nhô.

Nửa cuối kế tiếp khôi phục về trình độ bình thường của Từ Ý Bạch, sau mấy tháng vật lộn, cuối cùng anh đã đàn được một khúc dương cầm hoàn chỉnh xuyên suốt.

Thẩm Yểu nhìn anh, như có chút đăm chiêu hỏi han: “Vừa rồi anh đã đàn sai ư?”

Chút sai lầm đó không giống lỗi Từ Ý Bạch sẽ phạm phải, mà giống như của người mới trong lúc luống cuống.

Từ Ý Bạch chậm rãi ngừng tay, tiếng dương cầm cũng biến mất tăm tích. Anh không trả lời vấn đề của Thẩm Yểu, ngược lại thấp giọng hỏi:

“Sao em lại thích anh đàn dương cầm?”

Thẩm Yểu tựa vào sofa, như thể rất chăm chú lắm nghe. Nhẫn trên ngón tay cậu đã lại đổi sang một chiếc mới, sau khi Từ Ý Bạch vứt chiếc của Quan Thù đi, đã mua lại cho cậu một chiếc mới.

Ngón tay cậu vuốt ve, cười khẽ nói: “Chờ sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, em sẽ nói với anh.”

*

Dưới sân khấu đại sảnh hòa nhạc không còn chỗ ngồi, yên lặng chờ đợi mở màn. Nơi này không có giới truyền thông, chỉ có người yêu âm nhạc.

Bên trong bật thiết bị sưởi đầy đủ, Từ Ý Bạch mặc nghiêm chỉnh ngồi trên sân khấu cũng sẽ không thấy lạnh. Giữa ánh nhìn chăm chú, chùm sáng chiếu lên người anh, mỗi một sợi tóc như thể phát sáng.

Tầm mắt của Từ Ý Bạch lại khẽ nâng lên, trước lúc bắt đầu, vô số lần tựa như lơ đãng liếc nhìn về phía Thẩm Yểu ngồi tại vị trí chính giữa hàng ghế đầu, như thể xác nhận sự tồn tại của cậu.

Quá khứ từng là thiên chi kiêu tử trong lĩnh vực dương cầm, hiện tại chỉ có thời điểm xác nhận Thẩm Yểu vẫn ở bên mình, hơn nữa còn không thể chạy trốn được, Từ Ý Bạch mới có thể hoàn thành trọn vẹn một buổi biểu diễn hoàn mỹ không khuyết điểm.

Từ Ý Bạch thẳng lưng ngồi ngay ngắn, tay rốt cuộc đặt lên phím đàn, tiếng nhạc tuôn ra tựa như nước chảy.

Thẩm Yểu cũng giống những thính giả bên cạnh, yên lặng không phát ra một chút âm thanh, tầm mắt khóa trên người Từ Ý Bạch.

Tiếng đàn là một hình thức biểu đạt cảm xúc của người biểu diễn, Thẩm Yểu nghe ra được, tiếng đàn của Từ Ý Bạch đã không còn giống với quá khứ nữa.

Tiếng đàn trước kia của anh tựa như cơn mưa bụi ngày xuân, mà hiện tại, là màn đêm mây mù che khuất ánh trăng, mặt biển rộng tối tăm lặng yên cuộn trào.

Thẩm Yểu thậm chí có thể thấu hiểu sự chuyển biến của Từ Ý Bạch.

Anh trưởng thành trong bầu không khí gia đình yêu thương, bởi vậy tiếng đàn dịu dàng, chữa lành lòng người. Anh cho rằng thế giới này tốt đẹp chân thành, vậy nên thời điểm yêu Thẩm Yểu đã trao đi không chút giữ lại, song chỉ nhận lại được sự phản bội hết lần này đến lần khác.

Điều đó hoàn toàn trái ngược với nhận thức về tình cảm và thế gian của Từ Ý Bạch, trong ba Alpha, anh là người không thể chấp nhận dối trá cùng phản bội nhất.

Nó như thể đã tàn nhẫn xây dựng lại thế giới quan của anh, song cho dù như vậy, anh vẫn chẳng chịu buông tay.

Từ Ý Bạch rất nghiêm khắc với bản thân, bài biểu diễn của anh vẫn hoàn mỹ như xưa, chỉ là khiến người ta có cảm giác bất đồng.

Buổi độc diễn này khiến người không bới móc được khuyết điểm gì, bất kể từ tai, hay linh hồn cũng đều như được tẩy rửa.

Thời gian lặng yên không một tiếng động trôi qua, trong bất tri bất giác, chỉ còn lại có một bài áp chót.

Trong đại sảnh yên lặng đợi chờ, thi thoảng vang lên tiếng trò chuyện khe khẽ.

“Cạch ——”

Trong không trung lại phát ra một tiếng vang nhỏ, tầng hai là phòng VIP bảo đảm riêng tư, mỗi một phòng đều có một ban công nhỏ nhô ra giữa không trung. Tại phòng nằm tại chính giữa, cánh cửa ban công đóng chặt được trợ lý chậm rãi mở ra.

Alpha bước ra từ bên trong thu hút tầm mắt của một số người, y mặc một thân đồ nghiêm túc màu đen, trên vai khoác áo choàng, nhưng không cài khuy lại.

Mái tóc vàng của Yến Tri Hành được vuốt ngược ra sau, để lộ ngũ quan càng thêm sắc nét. Chân y dường như có chút vấn đề, nhịp bước vô cùng chậm, nhưng tư thế đi đứng vẫn duy trì không có vấn đề gì.

Y đứng bên lan can hai màu vàng bạc, cầm chiếc batoong màu đen, trên đỉnh khảm viên đá quý đen, hai tay đan xen nắm chặt.

Ánh mắt của Yến Tri Hành ngay từ đầu đã không hướng về phía nhân vật chính của buổi hòa nhạc, mà nhìn về phía Omega ngồi tại chính giữa hàng đầu, đôi mắt rũ xuống làm cho người ta không phân nổi thần sắc.

Y đợi Thẩm Yểu xoay người lại, mới chậm chạp địa ngẩng đầu, tầm mắt lạnh như băng đối chọi với Từ Ý Bạch trên sân khấu.

Từ Ý Bạch tựa hồ chẳng chút bất ngờ về việc y đến đây, anh lạnh tanh dời tầm mắt, sau đó đi xuống khỏi sân khấu.

Anh đi đến trước mặt Thẩm Yểu, giữa tiếng ồn ào cảm thán, Từ Ý Bạch hơi khom người xuống. Anh lịch thiệp đưa tay ra, mở miệng nói:

“Khúc dương cầm cuối cùng, tôi muốn dâng tặng cho tình yêu của mình.”

“Thẩm Yểu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK