“Mặc nó được không?”
Từ Ý Bạch rót cốc nước ấm đưa cho cậu, tầm mắt chưa từng rời khỏi người cậu, dò hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đầu......” Thẩm Yểu cúi đầu uống ngụm nước, cậu nhíu chặt mày, cơn đau sau gáy kéo đến từng hồi. Cậu còn nhớ bản thân không cẩn thận ngã từ tầng hai xuống, đầu bị va đập, “Có đau một chút.”
“Cứ nghỉ ngơi một lúc đi đã.” Từ Ý Bạch lại giúp cậu xoa bóp đầu, “Anh đi hỏi bác sỹ giúp em một chút.”
Sau khi Từ Ý Bạch đóng cửa lại, biểu cảm trên mặt nháy mắt thay đổi, bác sỹ đang đứng tại cửa phòng bệnh, anh lại khẽ hất cằm, ra hiệu đi về phía cuối hành lang.
Bác sỹ cầm giấy bút hỏi: “Sau khi phẫu thuật có phản ứng bất thường gì sao?”
Từ Ý Bạch nhíu mày nói: “Em ấy nói đầu rất đau, chẳng phải đã nói không có di chứng gì ư?”
“Đau đầu là hiện tượng bình thường, cậu không cần quá căng thẳng, vài ngày sau sẽ tự động hết thôi.”
Từ Ý Bạch không nhìn ông, ánh mắt dừng trên căn phòng bệnh xa xa, hỏi: “Em ấy sẽ vĩnh viễn quên hết chứ?”
“Thí nghiệm này của chúng tôi được xây dựng và hoàn thiện hơn 20 năm trước, chuyên phục vụ cho những người muốn quên mà không thể làm được.” Bác sỹ thoáng ngừng, sắc mặt mang sự không tán đồng với hành vi của Từ Ý Bạch, “Nhưng giả như đối phương là bị ép buộc quên hoặc là bị bóp méo kí ức, mà cậu ấy lại có ý chí khôi phục kí ức cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ vẫn có khả năng nhớ lại được.”
Từ Ý Bạch lạnh tanh gật đầu, xoay người rời đi.
Dẫu cho phía cuối là một bức tường, bước chân Từ Ý Bạch chưa từng do dự, tựa như muốn cố chấp một đường đi đến cuối.
Anh vừa vào cửa liền hỏi: “Đầu còn đau không?”
Gò má Thẩm Yểu đã khôi phục chút huyết sắc so với vừa nãy, cậu vẫn giang hai cánh tay ra với Từ Ý Bạch như trước kia, tựa như đang chờ đợi một cái ôm an ủi.
Thời gian chờ đợi có chút lâu, Thẩm Yểu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Từ Ý Bạch một cái.
Bước chân Từ Ý Bạch đóng đinh lại chỗ, nhưng trong nháy mắt chợt cất bước tiến về phía trước. Anh ôm siết lấy Thẩm Yểu, sau đó cúi đầu hôn lên mí mắt cậu.
“...... Làm sao vậy?” Thẩm Yểu hỏi, “Tim anh đập nhanh quá.”
“Không sao đâu.” Từ Ý Bạch hít sâu bình ổn nhịp tim của mình, anh xoa đầu Thẩm Yểu giải thích nói, “Chỉ là quá lo lắng cho em, thấy em không có việc gì mới yên tâm.”
Anh buông vòng tay, lấy quần áo thay cho Thẩm Yểu, sau đó ngồi xổm xuống, thay giày cho cậu.
Từ Ý Bạch buông bỏ hết cảm xúc của mình xuống, đứng dậy cười với Thẩm Yểu, rồi đưa tay cho cậu: “Bác sỹ nói em không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần uống thuốc một tuần là được rồi. Cha mẹ đang ở nhà chờ, muốn thảo luận một chút về chuyện hôn lễ của chúng ta.”
Ở giữa không trung, tay Thẩm Yểu không chút lưỡng lự nắm lấy tay anh.
Khi anh đưa Thẩm Yểu quay về Cố gia, đồ ăn trên bàn cơm vừa vặn mới được bày lên. Bàn ăn là dạng tròn không có khoảng cách, cha Cố cùng mẹ Cố đang ngồi bên bàn, cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Từ Ý Bạch tự nhiên nắm tay Thẩm Yểu đi đến, cậu đi theo sau anh, lễ phép chào tiếng “Chào chú”, “Chào dì”. Anh vừa hỗ trợ kéo một chiếc ghế ra, để Thẩm Yểu ngồi xuống, vừa hỏi: “Chị chưa về sao ạ?”
Hàng mày mẹ Cố nhíu lại, tay cầm đũa bất giác tăng thêm sức, lại bị cha Cố lặng thinh giữ lại. Ông thoải mái cười nói: “Đêm nay chị con tăng ca, không có thời gian về nhà.”
Ông dùng đôi đũa chung gắp một miếng thịt cho Thẩm Yểu, như bậc phụ huynh Alpha tiêu chuẩn, hỏi: “Yểu Yểu, con muốn hôn lễ như thế nào?” Thẩm Yểu không nghĩ nhiều, liền trả lời nói: “Nếu như có thể, cháu không thích quá nhiều người, đơn giản là được rồi ạ.”
Từ Ý Bạch đã sớm biết Thẩm Yểu sẽ đưa ra đáp án như vậy, anh buông đũa, gật đầu phụ họa bên cạnh Thẩm Yểu nói: “Em thích thế nào thì làm như thế đó.”
Thẩm Yểu vừa mới tỉnh lại, khẩu vị không được tốt lắm, ăn được mấy miếng xong liền dừng đũa.
Từ Ý Bạch để ý, anh đưa tay khẽ đẩy Thẩm Yểu, thấp giọng hỏi bên tai cậu: “Có phải vẫn còn khó chịu hay không, nếu khó chịu thì em cứ lên phòng nghỉ ngơi, tối muộn anh lại nấu gì đó cho, không sao đâu.”
Tay Thẩm Yểu đặt lên thành cầu thang, thời điểm sắp đi đến cuối, cậu lại nghe được âm thanh chén đĩa vỡ nát.
“Choang!”
Cậu theo bản năng dừng bước chân quay mặt sang, song rất nhanh tất cả tiếng động đều biến mất, như thể tiếng động kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Yểu chậm rãi quay đi, tiếp tục đi về phía phòng của Từ Ý Bạch.
Khi Từ Ý Bạch bước vào phòng Thẩm Yểu đang đọc sách, cậu nằm trên giường, chân hơi cong lên.
“Đang đọc gì thế?”
Thời điểm Từ Ý Bạch tiến đến gần, quyển sách trên tay Thẩm Yểu đã khép lại, lười nhác nâng lên để anh nhìn tên sách.
Anh ôm Thẩm Yểu từ phía sau, liếc mắt một cái liền thấy được làn môi gần trong gang tấc. Từ Ý Bạch cúi đầu, hôn lên môi cậu.
Thẩm Yểu cũng không tránh né, vươn tay ôm cổ Từ Ý Bạch, tự nhiên ngả ra phía sau.
Một nụ hôn triền miên mà dịu dàng.
*
Hôn lễ đúng hạn được tổ chức vào hai ngày sau, dựa theo yêu cầu của bọn họ, chỉ tổ chức một buổi lễ trong vườn tại Cố gia, khách mời cũng chỉ có họ hàng của Từ Ý Bạch.
Bọn họ xứng đôi đứng trước cha xứ, trao nhẫn cho nhau.
Đến lượt Thẩm Yểu tuyên thệ, Từ Ý Bạch khẽ buông rủ hàng mi, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thẩm Yểu.
Đó là gương mặt khiến anh yêu hận đan xen.
Những cảm xúc trái ngược luôn vì mỗi một lời nói mỗi một hành động của Thẩm Yểu mà không ngừng biến chuyển.
Từ Ý Bạch tận mắt thấy khuôn mặt Thẩm Yểu mang theo nụ cười, ánh mắt lấp lánh sáng hướng về một mình anh, gật đầu nói:
“Em đồng ý.”
Bồ câu trắng tập kết thành bầy trên thảm cỏ, trong nháy mắt đập cánh bay thẳng lên không trung. Trong cơn gió thổi thẳng trên mặt, cặp đôi mới cưới trên sân khấu ôm bó hoa, từng chút tiến đến gần nhau, trao nhau một nụ hôn.
Từ Ý Bạch khẽ nhắm mắt, ôm eo Thẩm Yểu.
Anh tốn trăm phương nghìn kế, cũng chỉ để nghe được những lời này.
Từ Ý Bạch đỡ toàn bộ rượu cho Thẩm Yểu, anh vốn dĩ là người không biết uống rượu, bị chuốc đến có chút mơ màng.
Anh nắm tay Thẩm Yểu, nghiêng ngả lảo đảo kéo cậu vào trong phòng.
Từ Ý Bạch còn nhớ bản thân có chuyện phải làm, anh duy trì lý trí, bật đèn phòng lên.
Ánh đèn bừng sáng, trong gian phòng rộng rãi của Từ Ý Bạch có thêm một khung ma nơ canh. Bên trên đó, treo một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị.
Tà váy to rộng phủ trên mặt đất, ánh đèn rơi trên từng tầng voan trắng, tựa tinh tú lấp lánh giữa trời đêm.
Thẩm Yểu sững sờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Từ Ý Bạch không biết lấy khăn voan trùm đầu từ nơi đâu, nhẹ nhàng trùm lên đầu Thẩm Yểu. Dưới lớp voan mơ màng lộ ra ngũ quan tinh xảo của Thẩm Yểu, giờ này khắc này, cậu như một cô dâu thực sự.
Từ Ý Bạch nhìn say đắm, anh từ phía sau gác lên vai Thẩm Yểu, thấp giọng hỏi:
“Mặc nó được không?”
“Một lần này thôi.”
“Bổn cung là Hoàng hậu được Hoàng thượng đích thân sắc phong” =))))Nhất anh rồi =)))
Tui cần 500 chiếc art bé Yểu mặc đầm cưới:”((((