Điều đúng đắn
Máy bay tư nhân chậm rãi cất cánh trong dòng khí lắc lư, nhìn vọng ra ngoài từ khung cửa, trời xanh dường như càng lúc càng gần, tựa như vươn tay có thể chạm được đến ánh mặt trời.
Tựa hồ vì ánh sáng có chút chói mắt, mắt Thẩm Yểu hơi hơi nheo lại, chậm rãi thu hồi tầm mắt. Bàn tay trái buông bên chân bị Từ Ý Bạch chặt chẽ nắm, bất kể thế nào cũng không chịu buông.
Màn hình trước mặt đang chiếu một bộ điện ảnh có tiết tấu chậm rãi, là bộ phim tình yêu, không khí của toàn bộ phim dễ chịu, tựa chai nước mát lành.
Nhân vật chính là thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần tiếp xúc, trong ánh nhìn xuất hiện bong bóng ám muội, rồi trong lúc tỉ mỉ dò xét mà càng tiến lại gần nhau hơn.
Lời tỏ tình phát sinh vào một đêm hè, dưới ánh trăng, hai bóng hình thử lại gần hôn môi.
Nụ hôn ngây thơ lại lãng mạn.
Xem từ đầu đến cuối, vẻ mặt Thẩm Yểu chẳng hề biến đổi, tiếng nhạc nhẹ nhàng chầm chậm vang lên, là thời điểm khiến người xúc động nhất.
Sự chú ý của Từ Ý Bạch không đặt trên bộ phim, anh ngắm Thẩm Yểu, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“...... Yểu Yểu.”
Trên mặt Thẩm Yểu không có chút cảm xúc, cậu khó hiểu liếc mắt nhìn Từ Ý Bạch một cái, như thể cảm thấy có chút không rõ: “Giờ chẳng phải em không còn tên là Thẩm Yểu sao? Anh gọi nhầm người rồi.”
Ánh mắt Từ Ý Bạch thoáng khựng lại, sự say đắm nơi đáy mắt mất đi vài phần. Yết hầu lăn xuống, dùng ngữ điệu ôn hòa thường ngày nói với Thẩm Yểu: “Hiện tại chúng ta đang đến một hải đảo xinh đẹp, nhân khẩu thường trú rất ít, đại bộ phận đều là du khách đến du lịch nghỉ phép.”
“Em thích biển mà nhỉ? Nơi chúng ta ở có một phòng kính hướng biển, em có thể trực tiếp ngắm phong cảnh bên ngoài từ bên trong phòng.”
“Cũng được.” Thẩm Yểu gật đầu với anh, cậu không có ý phản kháng lại Từ Ý Bạch, tiếp nhận sự chiều chuộng nói, “Dù sao thì ở đâu cũng vậy mà?”
Điện ảnh còn chưa chiếu hết, Thẩm Yểu dường như buồn ngủ, đưa tay che miệng ngáp một cái.
Thẩm Yểu đứng dậy khỏi ghế, bỏ lại một câu “Có chút mệt”, tự nhiên như không đi vào trong phòng, nằm lên giường của khoang hành khách.
Trên tủ đầu giường có để chụp tai cùng bịt mắt chu đáo, cậu mặc kệ mình có ngủ được hay không, cầm lấy đeo lên, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, điều chỉnh một tư thế dễ chịu, hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới bên ngoài.
Mấy ngày nay cậu đều đối xử với Từ Ý Bạch bằng thái độ như vậy, không thân mật, nhưng cũng chẳng xa cách, như thể đã quyết định so tài với cùng Từ Ý Bạch, xem rốt cuộc ai sẽ phát điên trước.
Từ Ý Bạch ngồi yên tại chỗ, anh không vào quấy rầy Thẩm Yểu, một mình xem hết điện ảnh từ đầu dến cuối.
Giống như muốn ghi nhớ từng lời thoại vậy.
Máy bay hạ cánh vào một buổi sớm mai, phía chân trời bồng bềnh ánh sáng. Từ Ý Bạch không dẫn trợ lý theo, đồ đạc của anh với Thẩm Yểu cũng không nhiều, chỉ có một ba lô.
Anh bảo lái xe để xe lại bên ngoài sân bay, tự mình đưa Thẩm Yểu, một đường lái thẳng về phía bờ biển.
Từ Ý Bạch nói rất đúng, nơi bọn họ ở quả thực là một căn phòng rất đẹp, sát bên bờ cát, nhưng lại có khoảng cách phù hợp, không bị du khách làm ồn ào.
“Trên tầng có một phòng tập múa, rất rộng.” Từ Ý Bạch xoa tóc Thẩm Yểu, nhẹ giọng hỏi cậu, “Em có muốn đi tập múa không?”
Thẩm Yểu không né tránh, cậu ngửa đầu nhìn nhìn tầng hai, vầng dương mới mọc khắc vào đáy mắt cậu.
Cậu thuận miệng đồng ý, không có ý định nghiêm túc gì:
“Nếu có cơ hội, hoặc là...... Nếu em có hứng thú.”
Cạnh bờ cát là một dãy phòng hướng biển, hàng xóm sát bên của bọn họ là một đôi vợ chồng ở độ tuổi xế chiều, đã ở đây một thời gian rất dài, mang nụ cười rất hòa nhã.
Thời điểm Từ Ý Bạch ra ngoài mua một lẵng hoa về, bà lão vừa vặn đứng ngoài cửa. Trước kia hàng năm Từ Ý Bạch đều đến đây nghỉ dưỡng nên đã quen biết nhau.
Bà chỉ chỉ sân nhà bên cạnh, cười hỏi: “Đã lâu không gặp, Từ. Cậu ấy là bạn trai của cháu sao?”
Từ Ý Bạch ngẩng đầu, chứng kiến Thẩm Yểu đang đứng trong sân. Cậu nâng mắt nhìn sóng biển cuồn cuộn nơi phương xa, dường như đang hít ngửi mùi ướt mặn trong không khí.
Khóe miệng anh kéo thành nụ cười, mở miệng nói: “Cháu là chồng em ấy.”
“Không ngờ cháu đã kết hôn rồi, bác nhớ cháu vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu.” Vẻ mặt bà lão thoáng kinh ngạc, bà nhìn Thẩm Yểu, lại như thấu hiểu tán dương trêu ghẹo nói, “Cậu bé xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều người thích, cháu đương nhiên phải sớm tìm cơ hội trói người vào bên cạnh rồi phải không?”
Tầm mắt của Từ Ý Bạch không rời khỏi người Thẩm Yểu, bà lão không nhìn ra sắc mặt của anh, chỉ có thể thấy anh khẽ gật đầu.
“Đợi chút, vừa vặn bác có nướng bánh.” Bà lão gọi Từ Ý Bạch lại, bà vào phòng, lấy đĩa đựng mấy chiếc bánh ngọt nhỏ vừa nướng xong đi ra, “Mang về cho Omega của cháu đi, coi như là món quà nhỏ, lần sau có cơ hội hy vọng cậu ấy có thể tán gẫu với bác.”
Từ Ý Bạch từ chối không được, lấy một bó hoa từ trong lẵng ra tặng bà, tỏ ý cảm ơn.
Khi anh về Thẩm Yểu đã vào trong nhà, cách một lớp kính có thể nhìn thấy cậu đang nghịch di động. Chiếc di động trong tay cậu mới toanh, chỉ có chức năng giải trí.
Từ Ý Bạch đặt lẵng hoa cùng bánh ngọt lên bàn trà, anh đẩy bánh ngọt đến trước mặt Thẩm Yểu, giải thích nói: “Bà lão nhà bên tặng quà cho em, bà ấy cùng bạn đời đều là người rất tốt.”
Anh nhìn Thẩm Yểu cầm bánh ngọt ăn, còn bản thân đi rót nước vào bình, cắm bó hoa vào trong.
Thẩm Yểu như sợ Từ Ý Bạch bận rộn, không rảnh để ăn gì. Cậu cầm chiếc bánh nhỏ, từ phía sau tới gần Từ Ý Bạch, ôm anh, tay cầm bánh đưa đến bên miệng anh, dịu dàng nhỏ nhẹ nhắc nhở nói:
“Mở miệng nào.”
Cậu duy trì khoảng cách vừa đủ lạnh nhạt xa cách, lại thi thoảng tiếp cận Từ Ý Bạch thân thiết. Tình yêu là thật hay giả, vĩnh viễn làm cho người ta khó lòng phân biệt.
Tấm màn trắng mỏng manh bị gió biển thổi phất phơ, ánh ban mai lấp lánh tiến vào qua khung cửa sổ, vẩy vụn vàng đầy đất.
Một gian phòng thoạt nhìn lãng mạn lại ấm áp như vậy, nhưng sự lóa mắt đó, lại quá đẹp đẽ quá tốt đẹp như một ảo giác cố tình dệt nên.
Thẩm Yểu ôm Từ Ý Bạch thân thiết như vậy, ánh mắt lại nhìn vọng xa xăm ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là bờ cát mịn màng mềm mại, biển sâu rộng lớn vô ngần, còn có hải âu vờn quanh trên không trung.
Tại một khắc bước xuống khỏi máy bay, Thẩm Yểu liền nghĩ thông suốt được một việc —— ở lại trong nước, chính là địa bàn của Yến Tri Hành.
Thẩm Yểu hơi nghiêng mặt đi, cậu biết Từ Ý Bạch nhất định cũng rõ điều này, cho nên mới dẫn cậu đến hải đảo xa xôi không người biết này.
Cậu nghĩ tới nơi Từ Ý Bạch tổ chức hòa nhạc, nâng mắt nhìn anh, hỏi:
“Tay anh chẳng phải không sao ư? Vậy buổi hòa nhạc của anh sẽ được tổ chức lại chứ? Em rất thích nghe anh đàn dương cầm, bằng không em đã chẳng đồng ý kết hôn với anh, đúng không nào?”
“Từ thuở ban đầu gặp gỡ cho đến hiện tại, đàn dương cầm vẫn luôn là chuyện rất quan trọng, em hy vọng anh sẽ không từ bỏ nó.”
Sao cậu phải chịu đựng cơn thịnh nộ cùng sự chiếm hữu của đám Alpha này chứ, phải khiến cho bọn họ đối chọi gay gắt, bản thân thì sống chết mặc bay.
Như vậy mới đúng.
Trời ưi lạnh quá, không muốn thò tay ra edit luôn ;___;