• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

84.

“Tớ thích Từ Ý Bạch.”

“Hiện tại cậu rất giận dữ phải không? Thời điểm bị cậu lừa tôi cũng tức giận như vậy đấy.” Quan Thù cầm công tắc trên tay, hỏi vấn đề thứ nhất, “Thẩm Yểu, vì sao cậu lại để tôi ký hiệu cậu vĩnh viễn?”

Cảm giác kích thích dòng điện mang đến quá lớn, Thẩm Yểu đến bây giờ vẫn chưa ngừng run rẩy. Phần eo bị người gắt gao nắm giữ, cậu quỳ gối dựa vào ngực Quan Thù, chỉ lộ ra vành tai đỏ lựng.

Thẩm Yểu còn chưa hoàn hồn lại, nhưng vẫn theo bản năng mở miệng nói: “Để cậu ký hiệu vĩnh viễn là bởi vì tớ thích cậu...... A!”

Điện cực dán trên ngực lại hoạt động, mãnh liệt lan đi khắp toàn thân, Thẩm Yểu không khống chế nổi co giật, đầu nặng nề đập vào cằm Quan Thù.

Không giống như đau, mà lại như thể toàn linh hồn bị khấy đảo, nơi yếu ớt trước ngực như bị một sức mạnh vô hình dùng sức chèn ép, Thẩm Yểu thậm chí không còn cảm nhận được sự tồn tại của thân thể mình.

Nhưng sau khi luồng điện mạnh mẽ qua đi, cơn ngứa ngáy nóng rực lại trào dâng, ngay cả sức quỳ gối trên giường cũng không còn.

Quan Thù thật sự như đang thẩm vấn cậu, ngay cả loại thủ đoạn này cũng dùng tới.

“Đừng nói dối nữa.” Quan Thù đưa tay kéo vai Thẩm Yểu ra, hắn nhìn chằm chằm gương mặt thất thần, ngón tay thô lỗ lau nước bọt chảy ra từ khóe miệng cậu, chấp nhất lặp lại hỏi, “Vì sao lại để tôi ký hiệu vĩnh viễn?!”

Dục vọng sẽ điều khiển thân thể, Thẩm Yểu lại dùng sức ho mấy tiếng, cố gắng bức bách bản thân duy trì sự tỉnh táo ngắn ngủi, phát ra tiếng cười nhẹ bẫng:

“Chẳng phải cậu đã biết đáp án rồi ư, vì sao còn muốn hỏi tớ chứ?”

Thẩm Yểu rõ ràng nhận thức được số mệnh lúc này của bản thân, giọng nói cùng hô hấp của cậu đứt quãng, sống chết mặc bay nói:

“Đối với tớ mà nói thì ai ký hiệu cũng giống nhau, chọn cậu chẳng qua là bởi cậu vừa nghe lời lại dễ lừa.”

Nhịp tim Quan Thù dồn dập như thể muốn xông ra khỏi xương lồng ngực, hắn hít thật sâu, nghiến răng nuốt xuống một ngụm bọt máu: “Vậy cậu thật sự đã tính sai rồi.”

Ngón cái của hắn lại dùng sức ấn xuống công tắc, Thẩm Yểu có chút đoán trước gục đầu nhắm mắt lại. Luồng điện lại chẳng còn trong thoáng chốc, mà kéo dài liên tiếp không ngừng, như cây kim đâm vào làn da yếu ớt, hồi lâu không ngừng.

“Quan Thù!” Làn môi mỏng của Thẩm Yểu ngập đầy sắc đỏ, cậu chợt ngửa người ra, thời điểm sắp gục ngã, cậu lại vươn tay tóm chặt lấy vạt áo của Quan Thù, cuối cùng vẫn nói ra lời cầu xin, “Đừng......”

Quan Thù nâng tay lên, quẳng công tắc xuống bên cạnh, trực tiếp quát: “Không yêu thì vì sao còn muốn giữ lại chiếc cúp của tôi, sao cậu không dứt khoát đập nát hoặc là quẳng nó đi cơ chứ?!”

Thẩm Yểu không đưa ra bất cứ câu trả lời nào cho lời chất vấn của hắn, lý trí của cậu đã bị dòng điện kia mài mòn đến cạn kiệt. Thậm chí sau khi kích thích mãnh liệt kia biến mất, cơn ngứa ngáy nóng bỏng trên ngực cùng cảm giác trống rỗng trào dâng bên trong thân thể như muốn nhấn chìm cậu.

Cậu theo bản năng khẽ cọ vào ngực Quan Thù, làn da trơn nhẵn cọ vào lớp vải dệt thô cứng, miễn cưỡng giảm bớt cơn ngứa.

Yết hầu của Quan Thù cuộn xuống, hiện tại hắn rõ ràng hận không thể đè ngã Thẩm Yểu trên giường. Hắn lại mím chặt môi, lôi người ra khỏi ngực.

“Đừng quyến rũ tôi.” Quan Thù cúi đầu nhìn, đầu mũi ngửi hương hoa hạnh ngọt ngào, vẻ mặt lại lãnh đạm xa cách nói, “Quần tôi bị cậu ngồi ướt hết rồi.”

Hắn một lần nữa nhặt công tắc bị vứt xuống lên, ngón tay lửng lơ bên trên, chậm chạp chưa ấn xuống uy hiếp nói:

“Nói đi.”

“Bởi tớ biết cậu sẽ trở về...... Tớ biết cậu yêu tớ......”

Theo từng chữ Thẩm Yểu nói ra, tim Quan Thù liền chầm chậm đóng băng.

Cậu quỷ kế đa đoan, cậu biết hắn nhất định sẽ quay về tìm mình, biết hắn yêu hận đan xen, biết rằng thời điểm nhìn thấy chiếc cúp sẽ lại ôm lấy hy vọng. Cậu biết hắn yêu cậu, cũng biết cả đời này hắn chỉ có thể yêu một mình cậu.

Cái gì cậu cũng biết, nhưng lại không sẵn lòng yêu hắn, cậu lợi dụng tình cảm của hắn, dệt thành từng lời dối trá. Mỗi một nụ hôn, mỗi một cái ôm dành cho hắn, tất cả đều có mục đích cả.

Dưới ánh sáng mờ mịt, đường hàm của Quan Thù nghiến căng, hắn cuối cùng hỏi ra một câu kia:

“Cậu thích tôi chứ?”

Trên mặt Thẩm Yểu là sự ngơ ngác sững sờ vốn không thuộc về cậu, cậu dùng thời gian rất lâu, mới hiểu được câu hỏi của Quan Thù:

“Tớ......”

“Thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Quan Thù bất chợt tỉnh ngộ trong giây lát, hắn lạnh lùng bịt chặt môi Thẩm Yểu, “Tôi không hiếu kỳ đâu.”

Hắn không nên mong đợt bất cứ đáp án gì, bất kể là Thẩm Yểu thích hắn, hay không thích, điều này đã không còn quan trọng.

Bởi vì hắn đã ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn.

Từ hôm nay trở đi, Thẩm Yểu chỉ thuộc về một mình hắn.

Có điều trước lúc đó, hắn còn vài món nợ nhất định phải tính sổ rõ ràng.

“Cục cưng.” Quan Thù lại gọi xưng hô giữa người yêu, hắn dùng cồn sát trùng khử độc nòng súng, âm thanh trầm thấp khiến người ta phát lạnh, “Cưng đã ngủ với Yến Tri Hành bao lần rồi?”

Chất gel màu hồng không ngừng bị bôi trên ngực, hai chân Thẩm Yểu đã không còn sức lực gì. Nòng súng lạnh lẽo cứng ngắc, sau khi lau qua cồn mang lại cảm giác bỏng rát như bị thiêu đốt.

Báng súng nắm chắc trong tay Quan Thù, hắn lãnh đạm nói:

“Thẩm Yểu, khẩu súng này đã theo tôi rất lâu rồi.”

Thẩm Yểu vẫn bị Quan Thù ôm trong lòng, toàn khuôn mặt đều vùi vào cổ Quan Thù, khom người khiến xương cánh bướm gồ ra, như thể sắp giang cánh tung bay đi mất.

Ý thức cậu mơ hồ, thời gian suy nghĩ có chút lâu, phần cổ mỏng manh bị người dùng sức cắn, đau đến mức như muốn cắn xé da thịt cậu xuống.

“Hai lần......”

Thẩm Yểu thành thật, lại đổi lấy phản ứng càng phẫn nộ của Quan Thù, hắn lại ấn tay xuống.

Nghe được tiếng kêu rên ẩn nhẫn nơi chóp mũi của Thẩm Yểu, Quan Thù mới tiếp tục hỏi: “Vậy với Từ Ý Bạch mấy lần?”

Lần này thời gian Thẩm Yểu im lặng rất lâu, sự lặng im ngắn ngủi của cậu dường như đã tự cho Quan Thù đáp án.

Gân xanh trên cánh tay Quan Thù gồ lên, hắn không thể nhịn được nữa, nâng tay đánh mấy cái trên mông Thẩm Yểu, cười lạnh nói: “Quá nhiều lần, không đếm nổi phải không?”

Một tiếng “Bốp” gọn ghẽ vang dội, nháy mắt để lại dấu tay đỏ rực bên trên. Thần trí Thẩm Yểu hơi khôi phục chút tỉnh táo, cậu chợt nâng tay, bộ dáng không chút vờ vĩnh yếu đuối, nhìn thẳng vào hắn.

“Nhìn tôi như thế để làm gì, cậu có đếm được số lần cậu tát tôi hay không? Bị đánh mông một cái liền giận dữ thế này, cậu có biết đám Alpha bên ngoài lúc lên giường tàn bạo đến thế nào không?!”

Vừa rồi Quan Thù đã giả vờ lạnh nhạt quá lâu, như thể chẳng còn chút hứng thú nào với Thẩm Yểu, hiện giờ động tác đột ngột đè ngã Thẩm Yểu lại tàn nhẫn khác hẳn ngày thường.

“Đĩ thõa! Hôm nay tôi phải rửa sạch cậu!” Quan Thù quẳng súng xuống đất, hai mắt ứ máu nói, “Cậu làm mấy lần với Alpha khác, chúng ta sẽ làm nhiều hơn gấp bội!”

Bởi vì động tác không chừng mực của Quan Thù, sắc mặt của Thẩm Yểu nháy mắt trở nên tái nhợt. Trong lúc giãy dụa cậu hất văng một tay của Quan Thù ra, vừa định mắng một câu “Cút”, môi lại bị người mạnh mẽ lấp kín.

Thời gian trôi qua  bao lâu Thẩm Yểu không quá rõ, cậu chỉ biết bản thân không có lấy một giây dừng lại hít thở, Quan Thù không ngừng thì thầm bên tai cậu.

“Cậu trốn cái gì...... Tôi sẽ đối xử tốt với cậu mà...... Cậu cảm thấy tôi yêu cậu chưa đủ sao? Còn chưa đủ sao..... Thẩm Yểu?”

Bàn tay hắn bấu trên eo Thẩm Yểu, răng nanh cắn vào tuyến thể của cậu, lại một lần nữa hoàn thành ký hiệu vĩnh viễn.

“Yểu Yểu.” Quan Thù lại như thần kinh hỏi, “Cậu thích ai nhất?”

Toàn thân Thẩm Yểu đang run lẩy bẩy, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, bản năng đưa ra đáp án Quan Thù muốn nghe, giọng nói hơi khàn nghe ra tràn ngập cảm giác ỷ lại.

“Cậu.”

“Tớ thích Quan Thù nhất.”

*

Từ Ý Bạch tìm tung tích Quan Thù suốt một ngày một đêm, rốt cuộc tìm đến một góc bí ẩn trong quân khu.

Trên tay anh cầm khẩu súng người khác đưa, dưới tình huống này lại cực kỳ bình tĩnh. Anh ngắm chuẩn bắn từng phát, ổn định sức giật, sau viên đạn cuối cùng, ổ khóa liền rơi xuống.

Từ Ý Bạch nhấc chân trực tiếp đá văng cửa, mùi hương pheromone quấn quýt trong phòng lập tức liền bay ra, sực nức đủ để khiến người choáng váng.

“Rầm!”

Anh chưa từng chợp mắt, trong mắt giăng đầy tơ máu.

Khi Từ Ý Bạch nhìn đến hình ảnh có lực sát thương cực mạnh trước mắt, hô hấp của anh đột ngột khựng lại —— trên mắt cá chân của Thẩm Yểu là xích sắt, cậu vô lực quỳ gối trên giường, mà Quan Thù ở phía sau ôm siết lấy eo cậu, thân thể cả hai như dính lại với nhau.

Bọn họ đang làm cái gì, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.

Trên người Thẩm Yểu phủ chiếc áo, dấu hôn xanh tím đầy người loáng thoáng lộ ra. Cậu đã chẳng còn sức lực gì, ngay cả ý thức cũng như đã chìm vào trong bóng tối.

Giữa cánh cửa đột ngột mở tung lộ ra ánh sáng, thân hình Từ Ý Bạch được ánh sáng chiếu thành bóng dài. Thẩm Yểu chậm rãi ngẩng mặt lên, vô thức gọi:

“Từ Ý Bạch......”

Thẩm Yểu xem Từ Ý Bạch xuất hiện trước mắt thành cọng rơm cứu mạng, đầu gối đỏ ửng vô thức run rẩy, cậu nâng thân hình mệt mỏi nỗ lực lết về phía Từ Ý Bạch.

Đầu gối phải của cậu chỉ mới vừa khẽ động đậy, dòng điện không cân bằng lại quét qua toàn thân. Thẩm Yểu liền phát ra một tiếng kinh hãi có chút đáng thương, cả người trực tiếp mềm nhũn ngã xuống giường.

Chiếc áo phủ trên người cậu cũng tuột xuống, điện cực bên ngực trái đã rơi xuống giường, bên ngực phải lơ lửng như sắp sửa rơi xuống cùng.

Từ Ý Bạch rốt cuộc cũng thấy rõ.

Nơi hõm eo của Thẩm Yểu, ở vị trí nối liền giữa lưng và xương cụt kia, bên trên có nét mực tạo thành chữ viết nham nhở.

Đã viết thành một chữ “Chính” đầy đủ (正).

Nó mang hàm nghĩa gì, không cần Quan Thù giải thích, Từ Ý Bạch lập tức có thể hiểu.

Đầu óc Từ Ý Bạch trống rỗng, anh nhìn miếng điện cực trên người Thẩm Yểu, lại chứng kiến cả thùng dụng cụ bên kia giường. Lúc thấy bộ dạng kia đáng thương của Thẩm Yểu, anh nhất thời quên mất Thẩm Yểu đã làm những gì.

“Quan Thù? Mày mẹ nó đã làm gì Thẩm Yểu?!” Anh không khống chế được buột miệng nói lời thô tục, phản ứng đầu tiên của Từ Ý Bạch là muốn ôm lấy Thẩm Yểu, “Mày biến em ấy thành bộ dạng gì thế kia?!”

Ngón tay Từ Ý Bạch chưa kịp chạm vào Thẩm Yểu, Quan Thù đã dùng một cánh tay kéo Thẩm Yểu lại, bức bách cậu chỉ có thể dựa vào đùi hắn.

Quan Thù một lần nữa lấy áo phủ lên Thẩm Yểu, hoàn toàn khóa cậu vào trong ngực. Hắn như chúa sơn lâm bị người xâm chiếm lãnh địa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Ý Bạch.

Ngay trước mặt Từ Ý Bạch, tay hắn luồn vào thân thể Thẩm Yểu bên dưới áo, phần vải trước ngực liền phồng lên.

Quan Thù nghe được tiếng rên đau đớn của Thẩm Yểu, hắn hỏi:

“Tôi với Từ Ý Bạch cậu thích ai?”

Thẩm Yểu thoáng ngừng: “Tớ thích......”

Quan Thù đã từng hỏi Thẩm Yểu vấn đề tương tự vô số lần, bởi vì sợ hãi hành động của hắn, mỗi một lần Thẩm Yểu đều trả lời khiến hắn rất vừa lòng.

Hiện tại hắn muốn chính miệng Thẩm Yểu đạp tan hy vọng của Từ Ý Bạch.

Trên người Thẩm Yểu chảy rất nhiều mồ hôi, tóc mái ướt át dính trên gương mặt cậu. Cậu quay mặt đi, sau khi thuốc hết tác dụng, biểu cảm của cậu lại trở về bộ dáng lạnh lùng thường ngày.

Quan Thù lo lắng còng tay sẽ cọ rách cổ tay cậu, cho nên đã sớm tháo nó xuống, lưu lại hai vòng đỏ lựng.

Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Quan Thù, Thẩm Yểu dịu dàng cười. Cậu nhìn vẻ mặt ung dung của Quan Thù, sau đó nói:

“Từ Ý Bạch.”

“Tớ thích anh ấy.”

Đôi câu ba lời của Thẩm Yểu liền đánh sập phòng tuyến tâm lý của Quan Thù, cậu thấy sắc mặt Quan Thù sản sinh biến đổi trong nháy mắt, còn nhanh hơn cả gió bão.

“Thẩm Yểu!”

Quan Thù như phát điên muốn bóp cổ Thẩm Yểu, cưỡng ép cậu sửa lời. Từ Ý Bạch lại dùng sức chặn hắn lại, ôm Thẩm Yểu bảo vệ.

Thẩm Yểu ôm eo Từ Ý Bạch, ngẩng mặt lên từ trong ngực anh. Cậu nhìn Quan Thù, bắn thẳng vào trong tim hắn, độc ác lặp lại một lần nữa:

“Tớ thích Từ Ý Bạch.”
Sở thích của Thẩm Yểu là chọc chó đúng không? =))))

Anh tài gia nhập màn 3P lần này là Từ Ý bạch:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK