• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

72.

“Em có thể lợi dụng tôi”

Thẩm Yểu được Yến Tri Hành bảo vệ rất tốt, trên người không bị thương tích quá lớn, xước sát cũng được xử lý xong xuôi. Trần Song với Yến Tri Hành thì không may mắn như vậy, bị đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật cấp cứu.

Cậu ở một mình trong phòng bệnh tại tầng cao nhất, ngoài cửa còn có mấy vệ sỹ. Thẩm Yểu cầm di động, xóa từng tin nhắn bên trong, rồi lại kiên nhẫn xóa từng email trong hòm thư theo định kỳ.

Giả như không may bị người trở mặt, chân tướng sẽ xuất hiện trước mặt Yến Viện chỉ trong vòng một giây.

Vị trí gia chủ của Yến Tri Hành có rất nhiều kẻ thèm khát, người liên lạc với cậu chính là một anh trai của Yến Tri Hành, Yến Hồi.

Ngay từ ngày đầu tiên tỉnh lại tại Yến gia, cậu đã phát hiện phương thức liên lạc trên tờ giấy được đặt dưới bàn cơm kia.

Yến Tri Hành hành sự kín kẽ, bất kể đi đâu, làm gì, y đều có kế hoạch bố trí kỹ lưỡng, xác nhận sự an toàn của con đường trước.

Việc Thẩm Yểu cần làm là lấy thân làm cạm bẫy, phá vỡ sự cân bằng của Yến Tri Hành, tạo ra một cơ hội cho Yến Hồi.

Cậu không sợ vứt bản thân vào bàn cờ, cũng không sợ đánh cược tính mạng. Lúc trước chuyện Từ Ý Bạch cùng Quan Thù cướp dâu đã ồn ào náo loạn như thế, cậu liền đánh cược, Yến Hồi cũng không dám lấy mạng của cậu.

Thẩm Yểu lấy sim điện thoại ra, bẻ gãy, quẳng vào trong thùng rác, lại vo giấy ăn phủ lên trên.

Hiện tại sự tình bại lộ, trước khi Yến Tri Hành tỉnh lại, lo sợ y sẽ trả đũa, Yến Hồi khẳng định sẽ trốn chạy đến nơi chân trời góc biển, ngay cả một cái đuôi cũng không dám lộ ra.

Như vậy ở trước mặt Yến Tri Hành, cậu sẽ không bị tính là đồng phạm.

Mà sẽ là ân nhân cứu mạng của y.

*

Trước mắt là màn trời tối tăm, không thấy nổi một sự sống, thiếu niên tóc vàng chạy trốn trên con đường không có điểm cuối, kiệt quệ sức lực toàn thân, bước chân bất chợt dừng lại.

Đá vụn lăn xuống theo vách núi, sâu đến mức không nghe được tiếng vọng.

“Tích tắc ——”

“Tích tắc ——”

Kim đồng hồ của chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ cậu chuyển động, như một ông lão già nua, phát ra âm thanh cọt kẹt, lộ ra vài phần cô quạnh.

Trong bóng tối xòe tay không thấy năm ngón, thế giới này chỉ có một mình cậu, trong không gian chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề, tiết tấu dồn dập hỗn loạn của mình cậu.

Đứng bên vách núi dựng đứng, cậu động bước chân, từng bước tiến vào trong bóng tối nuốt trọn người kia.

Có một âm thanh phát ra từ vực sâu ——”Nhảy xuống đi.”

Ở phía sau cậu, lại có giọng nói mát lạnh trong trẻo khe khẽ gọi tên cậu, từng chữ vô cùng rõ ràng.

“Yến Tri Hành.”

Thân hình lung lay sắp ngã của cậu khựng lại giữa không trung, cậu xoay người trong nháy mắt tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.

Thẩm Yểu đứng phía sau cậu, áo lông trắng trên người dính máu. Bóng tối bỗng nhiên chẳng còn tối tăm, một luồng sáng nhàn nhạt mơ hồ hiện ra từ chân trời phủ lên người Omega.

Trên tay cậu cầm khẩu súng, nhìn Yến Tri Hành, chậm rãi nâng tay lên.

“Đoàng ——”

Bỗng dưng, trời bừng sáng.

Yến Tri Hành chợt mở choàng mắt, y vùng vẫy khỏi cơn ác mộng, hình ảnh cuối là Thẩm Yểu khẽ nhướn đuôi mắt, còn có làn khói bốc ra từ họng súng.

Ngọn đèn trong phòng bệnh lấp lóe trước mắt y, như sắp bị hỏng, cắt đứt hồi ức của y.

Nhịp tim của y tạm thời còn chưa ổn định lại, mồ hôi trên người nhiều đến mức như muốn nuốt chửng người. Ngay giây phút ý thức khôi phục, Yến Tri Hành nghe được tiếng động rất nhỏ bên cạnh.

Thẩm Yểu ngồi bên giường bệnh, thời tiết hôm nay dường như cực kỳ lạnh, trên người cậu mặc chiếc áo len cao cổ trắng, cằm giấu bên dưới cổ áo. Trong tay cậu cầm con dao gọt hoa quả, cúi đầu chăm chỉ gọt quả táo trên tay.

Động tác không phải quá thuần thục, khiến người ta lúc nào cũng lo lắng cậu sẽ bất cẩn mà cắt vào ngón tay ngọc ngà. Như thể bị ám ảnh cưỡng chế, cậu gọt đến cuối cùng không hề bị đứt đoạn.

Thẩm Yểu biết Yến Tri Hành đã tỉnh, cậu đặt quả táo hoàn hảo không khuyết điểm lên tủ đầu giường, hỏi: “Vào một khắc đó, vì sao ngài lại muốn đẩy tôi ra ngoài?”

“Có lẽ là” Yến Tri Hành thoáng ngừng, mới tiếp tục bình tĩnh nói, “Tôi muốn cứu mạng em.”

“Nếu tôi không lấy khẩu súng, nếu tôi không bắn trúng gã lính đánh thuê kia, thì ngài có hối hận không?”

“Không.” Sắc mặt Yến Tri Hành bình thản nói, “Tôi đã sẵn sàng đối diện với tử vong rồi.”

Y không nói với Thẩm Yểu, y đưa súng cho Thẩm Yểu cũng không phải trông mong cậu có thể nổ súng cứu mình. Y đưa khẩu súng duy nhất trên xe cho Thẩm Yểu, chỉ là muốn cho cậu thêm một sự đảm bảo.

“Yến Tri Hành.” Thẩm Yểu nhìn y, thấp giọng hỏi, “Vậy vì sao ngay từ đầu đã bảo vệ tôi? Giả như không có tôi, ngài có thể đã có có hội chạy thoát rồi phải không?”

Đây là nhược điểm Yến Tri Hành căm ghét nhất. Một khi con người có điểm yếu, sẽ như thể một thứ găm vào trong tim, lúc nào cũng có thể lấy mạng người.

Cậu hồi lâu không nói gì nữa, xoay người muốn rời đi.

Trên tay Yến Tri Hành còn đang truyền nước, trong nháy mắt nâng tay giữ cánh tay Thẩm Yểu lại, đầu kim đã chệch khỏi vị trí mạch máu.

“Thẩm Yểu.”

Y mở miệng, kế tiếp lại là một hồi lặng yên rất dài, Yến Tri Hành chỉ nói: “Trước lúc tôi có thể đưa em đi thì đừng rời khỏi bệnh viện, cần gì thì nói với tôi hoặc vệ sỹ là được.”

Lời dặn dò của Yến Tri Hành đã kết thúc, tay y lại vẫn chậm chạp chưa buông. Cuối cùng vẫn phải buông tay, nhìn Thẩm Yểu rời đi.

Bóng dáng cậu vừa biến mất không bao lâu, y tá ở cửa liền tiến vào, đến kiểm tra kim truyền trên tay y.

Là Thẩm Yểu đã nói với cô.

*

Ngày đầu tiên Yến Tri Hành xuất viện, y đưa Thẩm Yểu về Yến gia, lại dẫn cậu đến phòng sách mà Thẩm Yểu chưa từng bước vào.

Y bước chậm lại nửa bước phía sau Thẩm Yểu nói: “Em mở cửa đi.”

Thẩm Yểu đẩy cửa mở theo mệnh lệnh của y, khi cậu thấy rõ hình ảnh trước mắt, bước chân liền thoáng dừng lại.

Cậu nhìn thấy ba người bị trói, Thẩm Phục Lâm, Thẩm Thâm Miên, thậm chí ngay cả đứa con Alpha quanh năm ở bên ngoài của Thẩm Phục Lâm Yến Tri Hành cũng không buông tha.

Bọn họ bị trói chặt tứ chi, bất lực giãy dụa nằm trên mặt đất, hai mắt kinh hoàng bất lực mở trừng, ngay cả miệng cũng bị bịt vải, chỉ có thể nghe được tiếng kêu cứu “Ư ư” nơi cuống họng.

Chứng kiến Thẩm Yểu đi vào, chân bọn họ vùng vẫy dữ dội, như đang cầu xin tha thứ lại như đang bị giam cầm.

“Cạch.”

Yến Tri Hành đóng cửa lại phía sau cậu, y đi đến vị trí ngăn kéo trong phòng sách, lấy một khẩu súng lục từ trong ra.

Y vừa đi về phía Thẩm Yểu, vừa lạnh tanh nói:

“Mẹ tôi là một Omega có dã tâm rất lớn, thứ bà ấy muốn là vị trí tối cao của Yến gia. Cha tôi là người nhỏ nhất trong gia tộc, là kẻ tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn, ông ấy tin rằng thế giới này có sự tồn tại hoàn mỹ không khuyết điểm.”

“Bọn họ gặp gỡ, yêu đương, kết hôn, tất cả đều nằm trong tính toán của mẹ tôi. Cha tôi tưởng rằng mình đã giành được tình yêu, nhưng mẹ tôi chỉ là cần một chỗ dựa vững chắc.”

“Ông ấy chính là một quân cờ trên con đường thâu quyền đoạt lợi của bà ấy.”

Yến Tri Hành mở chốt súng, ánh mắt như một tảng băng xanh thẳm. Thẩm Yểu là một thính giả đạt tiêu chuẩn, cũng không ngắt lời người khác.

“Thật đáng tiếc, mẹ tôi thất bại, bà ấy không giành được thứ mình muốn. Mà cha tôi, ông ấy mắc bệnh bệnh nan y, vào năm ba mươi tuổi nằm trên giường bệnh chờ đợi tử vong.”

“Tôi từng hỏi ông có hối hận không, thời điểm đó ông ấy đã bị bệnh tật tra tấn thành bộ dạng da bọc xương, lại vẫn cười mà đeo lên cổ tôi chiếc đồng hồ bỏ túi ông vẫn luôn mang theo.”

“Ông ấy nói ‘Cha không hối hận, bởi vì ngay từ đầu cha đã biết rõ.’”

“Thẩm Yểu, em hẳn cũng nghĩ giống như tôi, cho rằng ông ấy ngốc không còn thuốc chữa. Tôi không muốn trở thành người giống ông ấy, cho nên tôi chưa bao giờ mang theo chiếc đồng hồ ông ấy tặng.”

Thẩm Yểu không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cậu lẳng lặng nhìn Yến Tri Hành gỡ chiếc nhẫn to bản trên tay xuống. Chiếc nhẫn đó tượng trưng cho vị trí tối cao của Yến gia, Yến Tri Hành chưa bao giờ tháo xuống.

Y cầm tay Thẩm Yểu, nâng lên, rũ mắt nói: “Tôi không từ thủ đoạn từng bước trèo được lên đây, đeo chiếc nhẫn này, không phải để hoàn thành nguyện vọng chưa thỏa thay cho mẹ tôi.”

“Mà là bởi vì Yến gia là một gia tộc rất truyền thống, bởi vì mái tóc vàng, bởi vì đôi mắt xanh, có rất nhiều người gọi tôi là ‘tạp chủng’. Mà điều tôi phải làm, là khiến bọn họ quỳ gối trước mặt mình, kiểm soát tất cả mọi thứ có thể trong tay.”

Yến Tri Hành cầm nhẫn đeo lên ngón tay của Thẩm Yểu.

Chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón trỏ của Yến Tri Hành, khi đeo lên tay Thẩm Yểu, lại phải đeo trên ngón tay cái khớp xương to rộng nhất, mới xem như vừa khít hoàn mỹ.

Yến Tri Hành đặt khẩu súng vào trong tay Thẩm Yểu, y đứng sau Thẩm Yểu, vai lưng rộng lớn, nhìn từ sau lưng hoàn toàn ôm trọn cậu vào trong lòng.

Bàn tay lớn hơn Thẩm Yểu một cỡ bao bọc tay cậu lại, y nâng cánh tay Thẩm Yểu lên theo, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Thẩm Phục Lâm ở chính giữa.

“Ư, ưm ưm!”

Thẩm Phục Lâm nháy mắt bị dọa đến tuôn nước mắt ào ào, thân thể lão càng thêm lắc lư dữ dội, giãy dụa kịch liệt, nhưng bất kể thế nào cũng không thoát khỏi dây thừng trói buộc.

Trong khoảng thời gian này, Cố gia cùng Quan Thù cũng trong tối ngoài sáng gây rất nhiều phiền toái cho lão, Yến Tri Hành lại trực tiếp hạ độc thủ, lão chẳng ngờ Thẩm Yểu lại thông đồng với nhiều Alpha như vậy sau lưng lão.

“Ư! Ư!”

Lão như liều mạng muốn nói cái gì đó, lại chỉ có thể phát ra những âm thanh này từ trong miệng bị bịt kín. Đôi mắt lão kinh hoàng mở trừng trừng, thậm chí bị dọa sợ đến mức không khống chế nổi cảm xúc.

Yến Tri Hành từ trên cao nhìn xuống, y không quan tâm đến sống chết của Thẩm Phục Lâm, hoàn toàn xem một người sống như lão thành món đồ chơi để lấy lòng Thẩm Yểu.

Y thấp giọng điềm tĩnh nói:

“Em có thể lợi dụng tôi.”

“Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, cho em bất cứ thứ gì em muốn.”

“Em cắt đứt quan hệ với Từ Ý Bạch và Quan Thù, ở lại bên tôi đi.”

Thẩm Yểu tiếp cận y vì tiền vì quyền lực, đây là thứ duy nhất y sở hữu, y sẵn lòng làm một cuộc giao dịch công bằng, tỉnh táo biết thân biết phận, cho dù là bị lợi dụng.

Ngón tay móc cò súng của Thẩm Yểu lại chậm chạp không động đậy, vẻ mặt lặng yên lãnh đạm, như không bị lời nói của Yến Tri Hành đả động.

Ngón tay của Yến Tri Hành siết lại dùng chút lực, y nhìn khóa vào khuôn mặt Thẩm Yểu, mở miệng nói:

“Nếu không muốn phải gánh một mạng người, thì để tôi làm thay em.”

“Hoặc là em hy vọng lão phải chết đau đớn hơn.”

“Cũng đều được cả.”
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt =)))

Biết em không yêu thì dâng giang sơn gấm vóc các kiểu con đà điểu để lấy lòng thôi =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK