• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

77.

Kẻ thua cuộc tóc vàng

“Tút ——”

Điện thoại bị Quan Thù dập máy, nụ hôn của hắn với Thẩm Yểu lại vẫn chưa kết thúc, bóng dáng Alpha cao lớn bao trùm lấy Thẩm Yểu, cường thế ôm cậu vào trong lòng.

Ánh nhìn của Từ Ý Bạch không hề dời đi tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, đầu lưỡi bị anh cắn rách, trong khoang miệng tràn ngập vị tanh.

Yết hầu khó khăn cuộn xuống, nuốt một ngụm nước bọt chứa vị máu. Vành mắt Từ Ý Bạch dần dần trở nên đỏ ửng, không phải muốn rơi lệ, mà là vì phải đè nén cơn kích động dữ dội muốn xông ra.

Anh mới vừa kể lể thảm thương với Thẩm Yểu rằng tay mình đau, vậy nên nhất định không thể chạy ra bây giờ. Cái giá lừa gạt Thẩm Yểu quá lớn, anh không có dũng khí thử nghiệm lần thứ hai.

Thẩm Yểu cũng không thích anh với Quan Thù ẩu đả cãi vã, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn ngồi trong xe, chứng kiến Thẩm Yểu cùng Quan Thù hôn môi, giống như Quan Thù thấy anh với Thẩm Yểu hôn nhau trong quá khứ vậy.

Anh hiểu rõ, kiên nhẫn kiềm chế một chút, khả năng giành được Thẩm Yểu sẽ càng cao thêm một chút.

Tại lúc Thẩm Yểu cùng Quan Thù quay người đi tới, Từ Ý Bạch nhắm mắt rồi lại mở ra. Anh chợt đạp chân ga, lái xe về phía căn hộ của mình.

Từ Ý Bạch biết rõ đêm nay Thẩm Yểu sẽ ở bên Quan Thù, sắc mặt anh lại như thường, xắn tay áo lên, nấu một bàn thức ăn ở trong phòng bếp.

Nhiệt độ điều hòa trong nhà bật vô cùng vừa vặn, thức ăn trên bàn phong phú, Từ Ý Bạch thắp hai ngọn nến, hoàn thành một bữa tối dưới ánh nến đơn giản lãng mạn.

Bên chiếc bàn kiểu Âu có kê hai chiếc ghế dựa, Từ Ý Bạch không động bát đũa, lẳng lặng ngồi đó, đối diện với chiếc ghế trống không kia.

Đồng hồ treo tường trên vách không ngừng chuyển động, thời gian trôi qua không ngừng nghỉ, màn trời bên ngoài cũng hoàn toàn bị bóng tối bao trùm. Thức ăn không còn bốc hơi nóng nữa, nguội ngắt như thể mô hình trang trí tinh xảo.

Từ Ý Bạch ngồi trên ghế không nhúc nhích, Thẩm Yểu chưa từng quay về.

*

Tiếng đập cửa như thể phá dỡ nhà bên ngoài trong nháy mắt khiến Từ Ý Bạch bừng tỉnh, tối hôm qua anh không ngủ được bao lâu, cau mày xỏ dép lê ra mở cửa. Biết được căn hộ này cộng với thái độ gõ cửa này chỉ có một người, trên người Từ Ý Bạch mặc áo ngủ, mặt không chút thay đổi mở cửa ra.

Trên vai Quan Thù còn dính bông tuyết, trước giờ hắn chưa từng có sắc mặt thân thiện gì với Từ Ý Bạch, hiện tại cũng là bộ dáng hùng hỏ gây sự. Ngay giây thứ nhất chạm mặt, tia lửa liền bắn tung tóe, Quan Thù hùng hổ xông vào, trực tiếp tóm lấy cổ áo Từ Ý Bạch, dùng sức đẩy người: “Từ Ý Bạch, mày mách lẻo quen mồm rồi đúng không?!”

Nước trà trên bàn còn chưa lạnh, lại thêm tiền án trước kia của Từ Ý Bạch, mục tiêu số một của hắn liền khóa chặt vào Từ Ý Bạch.

Không biết tại sao, Từ Ý Bạch trong quá khứ đã từng dốc toàn lực tiếp được mấy chiêu của hắn hôm nay lại trở nên yếu đuối, bị hắn đẩy liền loạng choạng lùi ra sau mấy bước, chân vấp phải thứ gì đó liền ngã xuống đất.

Anh cau mày nói: “Mách lẻo gì cơ......”

“Mày không chỉ mách lẻo, mà còn chơi trò thảo mai giả đáng thương này nữa cơ à?!” Quan Thù trực tiếp ngắt lời Từ Ý Bạch, hắn cúi đầu liếc tay của Từ Ý Bạch, ngón tay thoạt nhìn rất linh hoạt, căn bản không có thương tích gì. Quan Thù khinh thường cười nhạo một tiếng nói, “Sao hả, chẳng phải tay mày đau ư? Tao thấy có vẻ rất tốt mà?”

Ngực Từ Ý Bạch bị đầu gối của Quan Thù đè xuống, xương cốt như muốn nứt gãy, anh lại chỉ cúi đầu ho khan vài tiếng, vẻ mặt bình tĩnh tuyệt đối không giống như ở thế yếu: “Tôi không giống cậu, toàn thân ngang ngược, cậu chẳng qua cũng chỉ là thừa chút sức lực, khiến Thẩm Yểu bị thương cũng chẳng hay. Thứ Alpha tứ chi phát triển như cậu, có hiểu nổi điệu múa của Thẩm Yểu hay không?”

“Tao xem không hiểu thì sao?” Quan Thù bị anh chọc giận, dằn mày nhìn anh, âm điệu vững vàng nói, “Tao chỉ cần biết cậu ấy múa đẹp nhất là được rồi.”

“Chẳng sao cả.” Sắc mặt Từ Ý Bạch bất biến nói, “Tôi chỉ muốn nói cho cậu hay, tôi sẽ đàn dương cầm, tôi có thể lên sân khấu hòa tấu cùng với em ấy.”

Từ Ý Bạch bóng gió trào phúng hắn, như đang nói hắn là thứ Alpha lỗ mãng, chỉ có anh mới thấu hiểu tâm hồn của Thẩm Yểu.

Đầu tiên Quan Thù cười khẩy một tiếng, sau đó nụ cười nơi khóe miệng trở mặt còn nhanh hơn cả tiết trời tháng sáu, chớp mắt liền trở nên hung ác.

Đầu gối hắn chợt dùng lực, tay trượt xuống đai bên hông, rút ra một thanh mã tấu. Tay hắn linh hoạt vung lên, vỏ dao liền trượt xuống dưới.

Mũi dao cắt qua bề mặt da, máu tươi khẽ rướm, Quan Thù lại lạnh tanh tiếp tục ấn dao xuống, dùng ngữ điệu như trần thuật sự thật nói: “Tao phế bỏ tay mày, thì mày còn có thể chạm vào đàn dương cầm nữa ư.”

Từ Ý Bạch nhìn thẳng vào con dao, không chùn bước vì lời nói của Quan Thù, thậm chí trực tiếp đưa thẳng tay mình vào mũi dao.

“Chẳng sao hết, cậu có thể thử xem. Thẩm Yểu rất thích nghe tôi đàn dương cầm, cậu làm hỏng tay tôi, thì đoán thử xem em ấy có nổi giận không?”

“Xoảng ——”

Ánh sáng lạnh phản xạ trên con ngươi sâu đen của Quan Thù, không khí đông đặc dồn ép lại, hắn quẳng mã tấu xuống đất. Quan Thù đứng thẳng dậy sau đó trực tiếp xách ghế dựa, đi đến bên cạnh chiếc dương cầm quý giá của Từ Ý Bạch.

“Rầm!”

Quan Thù chẳng hề nương tay, phát tiết tất cả cảm xúc lúc này, một chân ghế bị hắn đập đến bắn tung lên. Nếu đổi thành người khác, dư chấn có thể khiến tay tê dại. Hắn lại chẳng chút ngơi tay, dùng sức giáng từng cú đập xuống.

Mãi đến khi kết thúc, mới quẳng cái xác tàn xuống trước mặt Từ Ý Bạch, tựa như uy hiếp.

Từ Ý Bạch nghe được từng tiếng dữ dội kia, cũng không cản Quan Thù lại. Chỉ đến thời điểm Quan Thù đập đàn dương cầm xong, đi về phía cửa, mới bình tĩnh nhắc nhở: “Nhớ trả tiền bồi thường.”

“Thẻ lương đưa cho Thẩm Yểu rồi.” Quan Thù sinh hoạt rất đơn giản, ngày thường không cơ hội tiêu nhiều tiền, sờ vào túi mới nhớ ra nơi để thẻ, “Gửi hóa đơn cho tao, tao sẽ bảo Thẩm Yểu chuyển tiền trực tiếp cho mày.”

Sau khi Quan Thù rời khỏi, căn hộ cũng trở nên tĩnh lặng. Từ Ý Bạch nhặt di động từ bàn lên, mở phần mềm giám sát ra, cắt lấy đoạn từ lúc Quan Thù vào cửa đến khi đập phá dương cầm, xóa bỏ phần Quan Thù chất vấn về tay anh, rồi gửi cho Thẩm Yểu.

Trong gió lạnh, Quan Thù cũng lạnh tanh lôi di động ra. Nếu ngay cả việc Từ Ý Bạch cố ý giả vờ mà hắn cũng không nhìn ra, vậy thì việc tốt nghiệp học viện quân sự xứng đáng vứt vào sọt rác. Hắn chỉ là không thích nhẫn nhịn, đối phó với loại đàn ông mưu mô như Từ Ý Bạch, thích giả vờ thì cứ việc giả vờ, dù sao lúc hắn đập phá giải tỏa cũng rất sướng.

Quan Thù cũng nhắn tin cho Thẩm Yểu:

“Yểu Yểu, Từ Ý Bạch quả là thích tỏ vẻ đáng thương, cậu đừng để anh ta lừa gạt.”

*

Yến Tri Hành đã về nước được một khoảng thời gian, y lẻ loi một mình lẳng lặng ngồi trong phòng sách, trên mặt bàn phủ kín ảnh của Thẩm Yểu. Quan Thù với Từ Ý Bạch không có ngày nào không dính lấy Thẩm Yểu, hình đơn của cậu rất ít, phần nhiều chính là ảnh thân mật cùng hai Alpha kia.

Từ sánh vai đi trên đường đến nắm tay, rồi thì tới ôm, mức độ cao nhất chính là hôn môi.

Giả như không biết câu chuyện phía sau, mỗi một tấm ảnh chụp đều như một câu chuyện tình yêu vô cùng hoàn mỹ. Vô luận là cùng Quan Thù hay cùng Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu trong ảnh thoạt nhìn đều cực kỳ hòa hợp với bọn họ.

Y không tham gia vào trận tranh chấp giữa Alpha này, chỉ có thể trốn ở một góc làm kẻ rình mò, ngay cả một nụ hôn cũng không được phân chia, thứ có được chỉ là toàn bộ số ảnh chụp trộm từ khi Thẩm Yểu về nước đến bây giờ.

Chén trà vẫn còn hơi ấm trong phòng sách của Quan Nham là của Yến Tri Hành lưu lại, là y đích thân tìm đến Quan Nham. Y không tham gia cuộc tranh giành ấu trĩ, y muốn trực tiếp trục xuất cả Quan Thù cùng Từ Ý Bạch ra khỏi cuộc chơi.

Ban đầu Yến Tri Hành nghĩ rằng sau khi dọn sạch hết thảy chướng ngại, y sẽ lại xuất hiện trước mặt Thẩm Yểu, rồi đưa cậu đi.

Hiện tại chứng kiến hình thân mật phủ kín mặt bàn, ngón tay lại dùng sức siết chặt, Yến Tri Hành vốn tưởng rằng bản thân có đủ sức kiềm chế để nhẫn nại đến giờ phút này.

Mà giờ y lại chỉ còn kích động muốn cắt nát, xé vụn những tấm ảnh này.

“Xoảng ——”

Yến Tri Hành không khống chế nổi vớ lấy chiếc cốc bên cạnh, trực tiếp ném về phía cửa sổ lớn sát đất. Mãi đến khi chiếc cốc mỏng manh vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong tiếng ồn ã, vẻ mặt y vẫn còn chút sững sờ.

Từ sau khi trưởng thành, y đã quen thói không để lộ cảm xúc ra ngoài, không làm mấy chuyện trút giận ấu trĩ đó nữa. Pháo hoa ngoài cửa sổ nổ bùng giữa không trung, tựa những đóa hoa rực rỡ sắc màu, sáng lóa màn đêm tĩnh lặng.

Bên ngoài màn đêm đen đặc, làm nổi bật pháo hoa náo nhiệt tưng bừng, cửa sổ sát đất chiếu bóng dáng y, cô quạnh một thân một mình.

Tối nay là ngày tết Trung thu rất quan trọng, trước kia Yến Tri Hành sẽ trải qua bên chiếc bàn ăn đông đúc của Yến gia, song trên mặt mỗi người đều là nụ cười giả dối đến cực điểm.

Đạo lý “Ở nơi càng cao càng lạnh lẽo” này, Yến Tri Hành vẫn luôn hiểu rõ. Y của quá khứ quả thật không cần náo nhiệt, y chỉ cần đứng ở chỗ cao, để mọi người ngưỡng mộ.

Y đột ngột quay người đi về phía cửa.

Yến Tri Hành rất ít tự mình lái xe, y không để lái xe cùng trợ lý đi theo, đích thân lái về hướng nhà của Thẩm Yểu. Y dừng xe lại, một mình đứng dưới tầng, cơn gió lạnh giá rất nhanh phủ một lớp sương bạc trên mi mắt.

Ban đầu y chỉ nghĩ đến đây xem một chút, hiện tại lại muốn xem đi lên xem.

Giây phút đứng ở trước cửa, cánh tay Yến Tri Hành tựa hồ lạnh cóng đến mức biến đổi, cuối cùng y vẫn nâng tay gõ cửa phòng.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân loẹt xoẹt, cửa nhanh chóng được mở ra, Thẩm Yểu mặc đồ ở nhà mềm mại, gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt y.

Cậu bị hơi ấm lò sưởi hun ủng hồng, dường như đang có chuyện vui vẻ gì đó, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Từ khe cửa mở ra, hơi ấm trong khoảnh khắc hòa tan cơn lạnh giá trên thân Yến Tri Hành, y ngửi được mùi đồ ăn bên trong, theo bản năng mở miệng nói: “Thẩm Yểu, em......” Có một mình thôi sao.

Giây phút Thẩm Yểu nhìn thấy Yến Tri Hành, thần sắc tức thì trở nên lãnh đạm xa cách, duy trì khoảng cách hỏi:

“Ngài đến tìm tôi để làm gì?”

Yến Tri Hành đột nhiên tỉnh táo lại, lời chưa nói hết bị chôn vùi toàn bộ giữa làn môi mím chặt, tuyết trên tóc vàng đã tan thành nước, mái tóc như thể rũ hết xuống, thoạt nhìn có chút thảm hại vô cớ.

“Yểu Yểu.”

Từ Ý Bạch nhạy bén phát giác sự bất thường, anh đặt đồ ăn mới nấu xong lên bàn, sau đó trực tiếp tiến đến. Sau khi nhìn thấy Yến Tri Hành, cánh tay anh vươn tới, ôm Thẩm Yểu vào trong ngực mình.

Thẩm Yểu và Yến Tri Hành không có quá khứ ám muội gì, vậy nên anh với Quan Thù kỳ thật cũng không để y vào mắt, cùng ngầm khẳng định y là kẻ thứ nhất bị loại.

Nhưng không vừa mắt là một chuyện, kẻ địch thì cũng không nên coi thường. Từ Ý Bạch nhìn chằm chằm Yến Tri Hành ngoài cửa, ăn ý hỏi vấn đề giống hệt Thẩm Yểu:

“Anh đến đây làm gì?”

Từ Ý Bạch rõ ràng đã ra ngoài, song tiếng xào rau trong phòng vẫn không dừng lại, mãi cho đến khi nghe được tiếng chất vấn ngoài cửa mới đột ngột ngừng, sau đó là một âm thanh quăng xẻng xào nặng nề.

Sắc mặt của Yến Tri Hành đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt sa sầm nhìn vọng vào trong, Quan Thù vẫn còn đeo tạp dề bước ra khỏi phòng bếp.

Quan Thù với Từ Ý Bạch đều muốn nghỉ lễ cùng Thẩm Yểu, không ai bằng lòng lui bước, cũng không thể dùng bạo lực giải quyết, Thẩm Yểu cũng chỉ làm người quan sát, không nói mình sẽ thiên vị ai.

Cứ cứng nhắc như vậy không phải biện pháp tốt, để có thể nghỉ lễ tại nhà Thẩm Yểu, sau khi đã tố giác với Thẩm Yểu xong, dù hai người nhìn nhau ngứa mắt nhưng cũng vẫn miễn cưỡng chấp nhận cùng lùi một bước.

Bất kể chuyện gì bọn họ cũng tranh nhau, khi nấu cơm thì chăm chú mười phần, khăng khăng muốn phân cao thấp.

Tay áo Quan Thù xắn khuỷu, để lộ cơ bắp rắn chắc. Việc đầu tiên khi bước ra chính là giành lại Thẩm Yểu từ trong lòng Từ Ý Bạch, kéo một cái không được, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.

Hắn xoay người hướng mặt về phía Yến Tri Hành, nheo mắt nhìn y, trực tiếp dùng phương thức bạo lực nhất giải quyết vấn đề, đẩy Yến Tri Hành đang sững sờ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói:

“Cút.”

Cửa phòng đóng sầm lại trước mặt Yến Tri Hành, hơi ấm cùng hương đồ ăn đồng thời tan biến, căn phòng ấm áp cùng hành lang trống rỗng giá lạnh như thể hai thế giới.

Yến Tri Hành ngửi được pheromone Alpha trong không khí, hai luồng đan xen, phóng thích để tuyên bố chủ quyền, cảnh cáo y chớ tiếp cận Thẩm Yểu.

Trước mắt y lại không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi, Từ Ý Bạch ôm siết Thẩm Yểu, cậu không phản kháng, cứ ngoan ngoãn dựa yên trong lòng anh.

Quan Thù chắn phía trước dứt khoát nhanh nhẹn đóng cửa, mà phía sau, là Thẩm Yểu thản nhiên nâng ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì.

Yến Tri Hành lặng lẽ hít thở, Thẩm Yểu không kháng cự pheromone của Alpha khác, ngửi được của y lại muốn nôn.

Y đứng thẳng, bị nhốt một mình bên ngoài khung cửa.

———————————-

Như kiểu Hoàng thượng với Hoàng Hậu và Hoàng Quý Phi hú hí trong tẩm điện:)))

Để mặc Quý Phi quỳ bên ngoài giữa trời bão tuyết ấy nhể:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK