Kết thúc
Lại là một ngày đầu đông, bên ngoài tuyết rơi lả tả, là tuyết đầu mùa của năm nay.
Thẩm Yểu đứng trước khu mộ, ngửa đầu nhìn lên không trung, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên lông mi cậu, thoáng rung một chút, liền tan thành một giọt nươc.
Cậu vẫn rất sợ lạnh, cúi đầu vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ cao của áo len. Cậu cầm di động nhìn thoáng qua, bên trên có liên tiếp mấy cuộc điện thoại bị nhỡ.
Thẩm Yểu đã quen rồi, mỗi lần chỉ cần cậu biến mất không thấy một lúc, di động sẽ liền bị dội bom.
Bọn họ luôn rất sợ, lo được lo mất như thể ba ông chồng giận dỗi dính người, chỉ có thời điểm xác nhận Thẩm Yểu ở bên cạnh bọn họ không rời đi mới chịu nghe lời một chút.
Lại nói, có đôi khi thật sự cảm thấy rất phiền phức.
Thẩm Yểu không gọi lại bất cứ cuộc điện thoại nào, thả di động vào trong túi, yên lặng đứng ở cổng.
Không bao lâu sau, một chiếc xe đen dùng tốc độ nhanh nhất lao đến đây, đạp phanh thắng gấp ở cách cậu không xa.
Yến Tri Hành bước xuống khỏi ghế lái, cầm chiếc ô đen trên tay, che tuyết rơi đầy trời cho Thẩm Yểu. Y vươn cánh tay còn lại ra hỏi: “Lạnh không?”
“Cũng tạm.”
Thẩm Yểu đặt bàn tay lạnh buốt đến đỏ ửng khớp ngón vào trong tay y, rất nhanh được nhét vào túi áo măng tô ấm áp, đầu ngón tay cảm nhận được sự chấn động không ngừng của di động thả bên trong.
Thẩm Yểu thoáng ngừng lại, hỏi: “Điện thoại của ngài đang kêu kìa, không nghe sao?”
“Không nghe.” Yến Tri Hành lạnh tanh chỉnh di động sang chế độ im lặng, kéo cửa ghế lái phụ để Thẩm Yểu vào ngồi, “Không có gì việc gấp đâu.”
“Ừ.”
Thẩm Yểu cũng không hỏi nhiều, thần sắc tự nhiên ngồi vào trong xe.
Nhìn vẻ mặt Yến Tri Hành, cậu có thể đoán được điện thoại là Quan Thù hoặc Từ Ý Bạch gọi tới. Người khác là không đánh không quen, bọn họ là càng đánh càng ghét đối phương, quen biết nhau thời gian lâu như vậy, rốt cuộc bọn họ lại vì thói quen không thích tiếp điện thoại của Thẩm Yểu mà phải trao đổi số cho nhau.
Mỗi một lần gọi điện thoại cho đối phương đều phải xây dựng tâm lý rất lâu.
Trong lúc vô tình Thẩm Yểu có nhìn thấy, trong di động của Quan Thù, Từ Ý Bạch là “Gã thảo mai”, Yến Tri Hành là “Mặt quan tài”.
Đương nhiên, ghi chú trong di động của Từ Ý Bạch, Quan Thù chính là “Đầu bò ngang ngược” tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn.
Về phần Yến Tri Hành, ngay cả ghi chú cũng không lưu, Quan Thù cùng Từ Ý Bạch trong di động y đều chỉ là một chuỗi số điện thoại lạnh ngắt.
Thời điểm bọn họ đến, Quan Thù đang ở dưới tầng ôm cây đợi thỏ.
Quan Thù lập tức chạy đến, hắn cũng không thèm liếc nhìn Yến Tri Hành một cái, ôm lấy Thẩm Yểu hôn chụt một cái lên môi cậu, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay kia của cậu, muốn cướp người khỏi Yến Tri Hành.
Hai luồng lực giằng co không thôi.
“Hai người lấy tớ để kéo co đấy à?” Thẩm Yểu nhăn mày, “Buông tay.”
Từ Ý Bạch đến sớm hơn hẳn so với bọn họ, anh đến trước một bước, làm một bàn đồ ăn.
Khi mở cửa, Từ Ý Bạch thắt tạp dề vừa vặn bưng bát đĩa từ phòng bếp ra, Quan Thù đầy mặt ghét bỏ nói:
“Không muốn ăn thứ anh làm đâu, ai biết anh có hạ độc hay không.”
“Cậu nghĩ hay quá ha.” Trên người Từ Ý Bạch vẫn còn thắt tạp dề, đặt bát đĩa xuống bàn, “Nhưng tôi chỉ nấu cho Thẩm Yểu thôi.”
Quan Thù cười lạnh một tiếng, không chút do dự đi vào phòng bếp, nghĩ thầm ai mà không biết nấu cơm chứ. Thần sắc Từ Ý Bạch tự nhiên, kéo ghế dựa bên cạnh Thẩm Yểu ngồi xuống.
Chưa được vài giây, anh liền nghe được âm thanh phát ra từ trong phòng bếp, cực kỳ gắt gỏng ——
“Từ Ý Bạch!”
“Anh mẹ nó dùng hết nguyên liệu nấu ăn tôi mới mua đến rồi à, tôi dùng cái gì nấu cơm đây hả?! Bản thân không có tiền à? Sao cứ đi dùng đồ của người khác chứ?!”
“Tôi chỉ là muốn nấu cơm cho Thẩm Yểu mà thôi, không ngờ chút việc nhỏ đó mà cậu cũng thích tính toán chi li.” Từ Ý Bạch lại không hề đổi sắc nói, “Bao nhiêu tiền, cùng lắm thì tôi trả cậu gấp mười.”
“Đừng có mà hắt nước bẩn vào tôi! Rốt cuộc ai thèm chút tiền ấy của anh chứ?!” Quan Thù hùng hổ đi tới, hắn phát hiện hai vị trí bên cạnh Thẩm Yểu đều đã bị chiếm mất, hắn không biết phải trái đặt tay lên lưng ghế của Yến Tri Hành, đuổi người, “Tôi muốn ngồi cạnh Thẩm Yểu, anh sang phía đối đối diện đi.”
“Lần trước cậu ngồi cạnh Thẩm Yểu rồi.” Yến Tri Hành nói, “Huống chi, đến trước hưởng trước.”
Thẩm Yểu là người rất thích sự yên bình, bị ồn ào làm cho có chút váng đầu. Cậu hạ đũa, ném lên mặt bàn, nâng mắt nhìn về phía hai bọn họ:
“Có thấy phiền không hả?”
“Quả thật rất phiền, không biết bọn họ ầm ĩ cái gì nữa.” Từ Ý Bạch vươn tay múc bát canh cho Thẩm Yểu, đề xuất nói, “Chi bằng đuổi cả hai ra ngoài đi?”
“Anh là thái giám, châm ngòi ly gián bên tai Thẩm Yểu đấy à?”
“Không.” Từ Ý Bạch mang dáng vẻ bình yên qua năm tháng, dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất nói lời có lực sát thương lớn nhất, “Tôi chẳng có gì đặc biệt, chỉ là người chồng có chứng nhận kết hôn hợp pháp với Thẩm Yểu mà thôi.”
*
Trong nhà Thẩm Yểu có sofa cùng giường cho khách, lại có phòng ngủ chính, kỳ thật tính toán cẩn thận, cũng đủ cho bọn họ ở chung một chỗ.
Nhưng trên thực tế bọn họ rất ít xuất hiện cùng một thời điểm trong nhà Thẩm Yểu, bởi sẽ có một cuộc tranh chấp lớn về việc ai sẽ được ngủ cùng Thẩm Yểu trong phòng ngủ chính.
Trừ phi là ngày lễ cực đặc biệt, như hôm nay, là sinh nhật của Thẩm Yểu.
Cậu nhận được ba món quà, cũng có ba Alpha nhất định muốn bên cậu ngày sinh nhật.
“Quan Thù.”
Trước mặt Thẩm Yểu đặt bánh ngọt sinh nhật, cậu không thích loại nghi lễ này, chỉ là đột nhiên muốn làm một việc, vậy nên đưa tay châm ngọn nến.
Quan Thù bị gọi tên vốn vẫn luôn nhìn cậu, biểu cảm trên mặt bất giác trở nên mong đợi, dè dặt hỏi: “sao vậy?”
Thẩm Yểu lại chậm rãi mở miệng nói: “Lần trước cậu nói ngày trên chứng minh thư bị sai, trên thực tế cậu còn nhỏ hơn tớ mấy ngày......”
“?”
Quan Thù không ngờ đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ chuyện này, trong lòng hắn căng thẳng.
“Thế nên, gọi tớ một tiếng anh trai đi.”
Quan Thù không cần suy nghĩ liền từ chối thẳng thừng, hơn nữa thái độ chối từ cực kỳ mãnh liệt:
“Tớ không gọi!!! Cũng chỉ là nhỏ hơn mấy ngày cần gì phải gọi bằng anh chứ?!!”
“Tớ đến tuổi này rồi kỳ thật chưa từng cầu gì vào sinh nhật, hiện tại nguyện vọng duy nhất cũng chỉ có điều này.” Thẩm Yểu cũng không cưỡng ép hắn gì cả, hai tay đang chắp lại dần dần buông xuống, cụp mắt nói, “Nếu cậu không muốn gọi thì thôi, chỉ là một sinh nhật, không có cũng không sao, không thổi nến nữa, dù sao cũng vô nghĩa thôi.”
Nhìn tình địch bị khó dễ là một loại lạc thú, Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành châm thêm mồi lửa không hề nương tay.
“Đây là tình yêu cậu dành cho Thẩm Yểu đó hả?”
“Chỉ gọi một tiếng anh mà cậu cũng không bằng lòng sao?”
Quan Thù chất vấn nói: “Sao hai người không gọi đi?”
Đuôi lông mày Yến Tri Hành khẽ nhướn một chút: “Thật không khéo, bọn tôi đều lớn hơn Thẩm Yểu mất rồi.”
Quan Thù siết chặt nắm tay, nhìn ngọn nến càng lúc càng cháy hừng hực, nỗ lực mở miệng: “Anh......”
Mở miệng còn khó khăn hơn cả lần hắn huấn luyện ăn bọ, hắn dùng hết sức lực toàn thân, chiến thắng cảm giác ngượng ngùng, chỉ phát ra được một chữ. Chữ còn lại nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng không cất nổi lời. Cuối cùng hắn chợt đứng bật dậy, bên tai đỏ bừng, thẹn quá hóa giận hô về phía Thẩm Yểu:
“Anh! Anh! Anh!!! Vừa lòng chưa?! Không đủ thì tớ lại gọi thêm vài tiếng nhé? Được chưa nào?!”
Hắn đã được hưởng nhiều như vậy từ Thẩm Yểu, nghe cậu gọi anh trai biết bao nhiêu lần, rốt cuộc hôm nay bị ép trả lại cho mấy tiếng.
Trêu chọc Quan Thù đối với Thẩm Yểu mà nói cũng là chuyện rất thú vị, Thẩm Yểu cười tít mắt, thoạt nhìn rất xấu tính, như một con cáo nhỏ yêu kiều.
Quan Thù nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Thẩm Yểu, trong lúc thất thần như nhìn thấy dáng vẻ hồi cấp ba khi nói cậu cố tình theo đuổi hắn kia.
Bỏ đi, hắn nghĩ, chẳng phải chỉ là gọi mấy tiếng thôi sao.
Ngoài cửa sổ bông tuyết tuôn rơi ào ào, tuyết đầu mùa càng lúc càng nhiều, biến thành cảnh tuyết xinh đẹp hiếm có, ánh mắt mọi người lại cùng tập trung vào khuôn mặt đang thổi nến của Thẩm Yểu.
Hàng mi Thẩm Yểu khẽ rủ, ánh nến chập chờn in trên khuôn mặt cậu, lay động theo gió.
Nhóm Alpha ngừng cuộc tranh chấp liên miên không bến bờ lại, giờ này khắc này, lại yên lặng cầu nguyện ——
Vĩnh viễn, ước ao Thẩm Yểu có thể yêu mình thêm một chút.
Cho đến tận lúc chết, vẫn sẽ duy trì mối quan hệ méo mó mà vững chắc này.
【 Hết 】