“Tôi không thích Alpha đã từng bị người khác động chạm.”
Thẩm Yểu tóm lấy cà vạt Yến Tri Hành không buông, hương hoa hạnh quẩn quanh thân, từng bước không nhanh không chậm tiến về phía trước, trên mặt không có chút cảm xúc sợ hãi hoảng loạn.
Sự chú ý trên toàn thân Yến Tri Hành đều tập trung trên người Thẩm Yểu, một lòng chỉ muốn hôn môi, ký hiệu Omega trước mắt.
Ánh mắt đông đặc khóa chặt trên thân Thẩm Yểu, theo bản năng lùi bước ra sau. Vết thương trên đùi y rõ ràng còn chưa lành hẳn, bước chân hơi lộ vẻ chật vật loạng choạng, khớp gối đụng vào sofa phía sau.
Thân hình Yến Tri Hành thoáng lắc lư, trong túi áo khoác loáng thoáng lộ ra một góc của thứ gì đó.
Thẩm Yểu bỗng dưng nâng tay lên, ngón tay trượt từng chút từ trên ngực Yến Tri Hành xuống dưới, như sự tán tỉnh ám muội.
Cơ thịt bên dưới ngón tay căng chặt, mỗi lần Yến Tri Hành hít thở đều rất nặng, cố gắng hít ngửi hương hoa như bố thí trong không khí.
Sự đụng chạm của Thẩm Yểu tựa ốc đảo trong sa mạc, làm y càng thèm khát hơn.
Yết hầu Yến Tri Hành khẽ lăn, nâng tay lên theo bản năng, muốn ôm chặt lấy Thẩm Yểu.
Song Thẩm Yểu lại liền trở tay, lấy đi thứ trong túi áo y. Đó là một ống thuốc nhỏ dài, bên trong là chất lỏng màu trắng mờ, lại ánh sắc vàng nhàn nhạt, như màu của ngày xuân.
Nắp ống vặn cực chặt, nhưng Thẩm Yểu quá quen thuộc với mùi hương bên trong, ngón tay cậu chớp mắt nắm chặt lấy nắp ống.
Khoảng cách giữa Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành rất gần, cậu vừa nâng mắt, hai tầm mắt liền đan xen.
Ngón tay cậu khẽ lắc ống thuốc, tâm trạng dường như rất vui vẻ, cười khẽ hỏi: “Thuốc sao?”
Ánh mắt Yến Tri Hành thốt tỉnh thốt mê, hiện giờ y hô hấp dồn dập, rõ ràng đang cưỡng ép chịu đựng, ánh mắt dừng trên ống thuốc lơ lửng giữa không trung.
Y đưa tay đỡ trán, gân xanh trên trán đã gồ lên, mồ hôi không ngừng chảy xuống cổ, ngay cả hơi thở ra cũng nóng bỏng.
Duy trì chút lý trí cuối cùng, Yến Tri Hành lạnh lùng nói:
“Để nó lại, rồi ra ngoài đi.”
Chân Thẩm Yểu lại chẳng nhúc nhích, cậu dùng ngón tay đùa nghịch ống thuốc trong tay. Trong nháy mắt, cậu phản ứng nhanh chóng lùi ra sau, tránh được bàn tay vươn tới của Yến Tri Hành.
Cậu hơi nghiêng mặt, nhìn Yến Tri Hành, khó hiểu nói:
“Chẳng phải chúng ta đã đạt thành giao dịch rồi sao, sao ngài còn cần mấy thứ vớ vẩn này vậy, muốn pheromone của tôi thì sao không nói thẳng chứ?”
“Chỉ cần ngài nghe lời, ngài muốn cái gì, tôi cũng sẽ cho.”
Cậu vừa nói chuyện, vừa chìa tay cho Yến Tri Hành, như muốn trả ống thuốc lại cho y. Động tác chìa tay của Thẩm Yểu dường như cũng thật gần.
Ống thuốc lạnh lẽo đã chạm vào lòng bàn tay, vào thời điểm Yến Tri Hành muốn khép chặt ngón tay lại ——
“Choang!”
Thẩm Yểu chẳng nói chẳng rằng buông lỏng tay, thủy tinh như nổ tung vỡ tan tành trên mặt đất, chất lỏng loang tứ tán trên sàn nhà.
Cậu bình tĩnh hỏi: “Đây là thứ hàng nhái gì vậy?”
Hương hoa hạnh mãnh liệt bùng nổ trong phòng, nồng đậm tựa một vườn hoa, cũng đủ trấn an cảm xúc của Yến Tri Hành.
Nhưng lần này, ngay cả một chút tác dụng xoa dịu cũng không có, ngược lại còn gia tăng sự dao động cảm xúc của y.
“Ở trong mắt ngài, tôi cũng chỉ là thuốc thôi phải không?”
“Giả như rời khỏi tôi, ngài sẽ chết đúng không?”
Tay Thẩm Yểu thay thế ống thuốc, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Yến Tri Hành, nháy mắt đã bị siết chặt, dùng sức như thể tóm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
Làn da cậu dưới ánh đèn trắng đến trong suốt, khuôn mặt Thẩm Yểu xinh đẹp lãnh đạm, đuôi mắt hơi nhướn lên, cao ngạo nói:
“Nếu như ngài sẽ chết, chẳng bằng thay đổi phương pháp, sớm xem tôi thành Chúa cứu thế là được rồi.”
Tầm mắt Yến Tri Hành không thể rời khỏi người Thẩm Yểu. Tạo hóa quá thiên vị Thẩm Yểu, khuôn mặt cậu không có chút khuyết điểm, diễm lệ đến không giống người thường.
Khi cậu để lộ vẻ mặt lãnh đạm giá lạnh, trong mắt không chứa bất cứ thứ gì, tựa như không có gì quan trọng, không quan tâm bất cứ điều gì.
“Yến Tri Hành.” Thẩm Yểu thấp giọng gọi tên y, tuyệt đối không sợ tác dụng của bản thân sẽ bị thứ thuốc nhân tạo kia thay thế. Cậu vươn tay nắm cằm Yến Tri Hành, dùng sức vẫn không hề có chừng mực, thản nhiên nói, “Tôi là độc nhất vô nhị.”
Áo sơmi của Yến Tri Hành đã bị mồ hôi thấm ướt sũng, vẻ mặt lãnh đạm gắng gượng ngụy trang đã sớm lung lay, sụp đổ tan nát.
Hương pheromone không thể hoàn toàn phục chế, nhưng chất lỏng trong ống đã có 99% tương đồng, đây đã là vật phẩm thay thế có độ hoàn chỉnh tối cao.
Sai lệch 1% này, khiến Yến Tri Hành hoàn toàn xem nhẹ hương hoa hạnh nhân tạo ngập tràn trong phòng, giữa sự pha tạp, miễn cưỡng có thể tìm được dấu vết thực sự thuộc về Thẩm Yểu.
Giả, tất cả đều là giả.
Lồng ngực Yến Tri Hành càng lúc càng phập phồng dồn dập, y nguyên bản chỉ nắm chặt tay Thẩm Yểu, hiện tại chợt dùng thêm sức —— “Phịch.”
Một tiếng động vang lên, Thẩm Yểu bị y trực tiếp lôi ngã xuống sofa. Chiếc áo lông trắng trên người Thẩm Yểu rộng rãi, mất kiểm soát trượt lên lên, bên trong không có áo lót, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, rất nhanh bị Yến Tri Hành siết lấy.
Bóng tối ập xuống, Yến Tri Hành quỳ gối trên sofa. Alpha vĩnh viễn đều thích làm kẻ kiểm soát, huống chi ở dưới loại tình huống này.
Đáy mắt Yến Tri Hành có chút tơ máu, tựa như săn mồi, y áp chế Thẩm Yểu, theo đuổi bản năng tiến gần về phía tuyến thể của Thẩm Yểu.
Pheromone Thẩm Yểu bố thí cho y quá ít, cơn căng nhức trong đầu cũng hoàn toàn không thuyên giảm.
Y hé miệng, răng nanh sắc bén lộ ra, thời điểm sắp ký hiệu, cơn đau như máy khoan trên huyệt Thái Dương tức thì kéo đến.
Thẩm Yểu thu lại nốt chút pheromone chẳng còn bao nhiêu kia, chỉ để lại một bầu không khí mát lạnh.
Bất thình lình, đồng tử Yến Tri Hành phóng đại mấy lần, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Thẩm Yểu nhân cơ hội dùng sức đẩy bả vai Yến Tri Hành, sau đó nháy mắt gập gối chống vào bụng y, không để cho y có cơ hội tiếp cận.
Cậu không chút hoang mang ngồi dậy, đưa tay kéo áo lông cùng áo khoác đang trượt xuống, che đi tuyến thể trơn nhẵn.
Thẩm Yểu vừa nãy còn bị Alpha cưỡng chế, hiện tại vẻ mặt lại chẳng chút hoảng loạn. Cậu lạnh lùng nhìn Yến Tri Hành đầy mặt khổ sở, song không hề đưa ra chút cứu trợ.
“Đau không?”
Yến Tri Hành dõi theo cậu chằm chằm, đường nét trên cánh tay kéo căng, bàn tay trói chặt lấy bắp chân Thẩm Yểu. Dẫu đã đau đớn đến mức độ này, hết thảy động tác cùng ánh mắt của y đều tỏ rõ y phải chiếm cứ vị trí chủ động. Sức lực của Omega căn bản không có khả năng so được với Alpha, nếu Yến Tri Hành muốn chiếm đoạt, Thẩm Yểu căn bản không thể chống đỡ nổi.
“Không sao, ngài muốn làm gì cũng được, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên ngài cưỡng bức tôi.” Giọng điệu Thẩm Yểu thản nhiên đến cùng cực, “Nhưng tôi sẽ kiểm soát tuyến thể thật tốt, bất kể là tình huống gì, tôi cũng không bố thí cho ngài chút pheromone nào, ngài có thể thử xem.”
Yến Tri Hành trầm lặng chẳng nói một lời, ánh mắt vẫn như dã thú chờ đợi thời cơ, tựa như đang cân nhắc giá trị phía sau những lời này.
“Là ngài cần tôi, vậy nên ngài hẳn phải nghe lời tôi. Nếu nghe lời, tôi sẽ dùng pheromone trấn an ngài, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng gì, đây chẳng phải là một việc rất công bằng sao?”
Thẩm Yểu bỗng dưng lại vươn tay vén tóc Yến Tri Hành, ngón tay vẽ bên dưới vết sẹo, là vết thương do bình hoa lưu lại lần trước.
Cậu hơi dựng người dậy, tầm mắt đảo qua chân Yến Tri Hành, hỏi: “Hay là ngài mong tôi tiếp tục hận ngài đây?”
Yết hầu Yến Tri Hành khẽ lăn xuống, tựa hồ thoáng bị dao động bởi câu nói nào đó.
Khuỷu tay Thẩm Yểu chống trên sofa, bắt được nét mặt biến đổi của Yến Tri Hành, rốt cuộc cũng thả lỏng tay. Cậu nhìn lướt qua Yến Tri Hành, ra lệnh nói: “Đứng dậy đi, sau đó cởi áo khoác ra.”
Ban đầu Yến Tri Hành vọng tưởng dùng pheromone để khống chế Thẩm Yểu, trên thực tế kẻ bị kiểm soát lại là y. Y chầm chậm đứng dậy, thật sự tuân theo mệnh lệnh của Thẩm Yểu.
Như để khen thưởng, Thẩm Yểu kéo cà vạt vốn đã lỏng lẻo trên cổ y xuống, quấn quanh cổ tay mình, hình thành cảm giác kích thích hai sắc trắng đen tương phản mãnh liệt.
Cậu rất am hiểu khiêu khích Alpha, ngón tay chậm rãi trượt trên yết hầu Yến Tri Hành, sau đó bắt đầu gỡ khuy áo sơmi.
Một, hai, ba cái, dường như đang làm công tác chuẩn bị trước khi ân ái, tinh tế ám muội, tựa tán tỉnh, mở ra một món quà.
Thời điểm Thẩm Yểu gỡ đến khuy thứ tư liền dừng tay, cậu quẳng hết lời giao hẹn đã nói đi, thờ ơ nói:
“Quỳ xuống.”
Dẫu cho hiện tại Yến Tri Hành chẳng còn bao nhiêu lý trí, y cũng không có khả năng làm loại chuyện này. Đối với y mà nói, đây là một việc rất nhục nhã.
Cũng chưa từng có kẻ nào dám đưa ra mệnh lệnh này với y, sắc mặt Yến Tri Hành đột ngột biến đổi rõ ràng lộ vẻ giận dữ: “Em......”
Thẩm Yểu khẽ nhíu mi, cậu nâng chân lên không chút nể nang trực tiếp đá một cái vào đầu gối Yến Tri Hành, dùng mười phần sức lực.
Nếu không bị thương, Yến Tri Hành cũng không đến nỗi bị một cước của cậu đá ngã, nhưng Thẩm Yểu lại đá vào đúng chân bị thương kia.
“Phịch ——”
Một bên đầu gối của Yến Tri Hành nặng nề đập xuống sàn nhà, giây kế tiếp, Thẩm Yểu thả pheromone của mình ra, không hề keo kiệt, để hương hoa hạnh tao nhã tỏa khắp trong phòng.
“Hiện tại tôi không cần mạng của ngài, nhưng lẽ ra ngài phải quỳ xuống mà xin lỗi tôi chứ?”
Thẩm Yểu vừa chậm rãi nói chuyện, vừa thừa dịp Yến Tri Hành đắm chìm trong pheromone của mình, nhấc chân dùng sức dẫm vào một bên chân khác của y.
“Ư.”
Lại thêm một tiếng.
Hai đầu gối của Yến Tri Hành đều khuỵu trên mặt đất, quỳ hướng về phía Thẩm Yểu. Vai lưng y vẫn thẳng tắp theo thói quen thường ngày, hai đầu gối tách ra một khoảng.
Ngày thường y rèn luyện rất tốt, vai lưng rộng lớn, trước ngực cũng có cơ bắp, căng tràn dưới lớp áo sơmi đen, mà hiện tại cổ áo sơmi xộc xệch, lộ ra một mảng da thị lớn.
Dù rằng Yến Tri Hành đã thảm hại đến mức độ này, vẻ mặt lại vẫn là sự cấm dục cứng nhắc.
Thẩm Yểu không thèm để tâm, hoặc là nói cậu cảm thấy Yến Tri Hành mang bộ dạng này, cậu lại càng thích.
Ánh mắt Yến Tri Hành tỉnh táo trong giây lát, y rõ ràng ý thức được rằng bản thân đang làm gì, thoáng chốc muốn đứng dậy.
Thẩm Yểu không biết đã cởi giày ra từ lúc nào, trên chân chỉ còn đôi tất mỏng manh. Cậu vươn chân, cách quần tây, đè vào giữa hai chân Yến Tri Hành.
Gan bàn chân nháy mắt cảm thấy nhiệt độ cùng độ cứng, yết hầu Yến Tri Hành phát ra một tiếng khàn khàn. Đường hàm y nghiến căng từ lúc nào, y chịu đựng cắn môi, mồ hôi lại làm bại lộ cảm xúc, lăn xuống khỏi cằm.
Thẩm Yểu gỡ chiếc cà vạt quấn trên cổ tay mình, chân không biết nặng nhẹ lại đạp mấy cái.
Để tránh Yến Tri Hành phản kháng, giữa tiếng hô hấp dồn dập bên tai, cậu khom lưng, dùng cà vạt sẫm màu thuộc về Yến Tri Hành, quấn mấy vòng trói cổ tay y lại.
Cuối cùng, vì theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, Thẩm Yểu còn buộc lại thành một nút thắt đẹp đẽ. Tay Yến Tri Hành buông xuống, trên bắp đùi rắn chắc. Y đưa mắt nhìn đôi tay mình, khiến người không nhìn được thần sắc.
Cậu nhỏ gầy hơn Yến Tri Hành rất nhiều, nhưng hiện giờ Thẩm Yểu mới là người kiểm soát thật sự. Thẩm Yểu gác hai chân lên, nắm lấy cằm Yến Tri Hành.
Thẩm Yểu rũ mắt, hiện tại thật sự như người trên cao, hỏi: “Ngài sạch sẽ chứ, có từng lên giường cùng Omega nào khác không?”
Thẩm Yểu trả lại nguyên văn lời Yến Tri Hành từng nói với mình, vẻ mặt còn có chút khiêu khích nói:
“Tôi không thích Alpha từng bị người khác chạm vào lắm đâu.”