Áo khoác của Từ Ý Bạch
Yến Tri Hành vội thu hồi pheromone của mình, sau đó vươn tay đỡ Thẩm Yểu đang ngã về phía trước.
Y rũ mắt nhìn chằm chằm sườn mặt tái nhợt đi nhiều của Thẩm Yểu, nhẹ tay vỗ lưng giúp cậu thuận khí, tựa như bình tĩnh vô cùng hỏi han:
“Không sao chứ?”
Nhưng những ngón tay dùng sức đến trắng bệch lại để lộ tâm trạng của y.
Yến Tri Hành không ngờ rằng một lần trải nghiệm tệ hại kia lại để lại ám ảnh sâu sắc như vậy cho Thẩm Yểu, dẫu cho cậu đã mất trí nhớ, song sự chán ghét lại như đã khắc vào tận xương tủy.
Sau khi không ngửi thấy mùi đàn hương nữa, cảm giác dạ dày cuộn trào chuếnh choáng rốt cuộc cũng thối lui. Sắc mặt Thẩm Yểu có chút hoảng hốt, huyệt Thái Dương lại nảy lên thình thịch.
Mất đi kí ức cũng đồng nghĩa với việc không thể nắm bắt được tình huống chính xác, loại cảm giác này khiến Thẩm Yểu bực bội, thần kinh của cậu cũng bất giác kéo căng. Cậu vốn dĩ không có bao nhiêu tín nhiệm với Alpha trước mặt, có điều so với Từ Ý Bạch thì thoạt nhìn y cũng là một lựa chọn không tệ lắm.
Những lời nói với y mới nãy cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt.
Mấy lời như thế, kẻ lừa đảo chuyên nghiệp như cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều, mở miệng là liền có thể nói ra.
Vì bản năng của thân thể, Thẩm Yểu liền trở nên cảnh giác, trên mặt lại không nhìn ra biến hóa gì, chỉ là có chút ngỡ ngàng hỏi:
“...... Vì sao vậy?”
“Có phải giữa chúng ta đã từng phát sinh chuyện không vui nào không?”
Yến Tri Hành không nhiều lời, chỉ đưa một phần tài liệu đơn giản vào tay Thẩm Yểu, bỏ đi sự tồn tại của Quan Thù trong đó, là tất cả chi tiết của lần đầu gặp gỡ giữa y và Thẩm Yểu.
Y thậm chí còn thẳng thắn đưa ra chứng phụ thuộc pheromone đơn phương của mình đối với Thẩm Yểu.
“Ngài rõ ràng là hiểu em đến như thế, sao lại dám nói hết nhược điểm cho em vậy?” Thẩm Yểu cúi đầu lật xem tài liệu, dung mạo ngoan ngoãn, tựa như đùa giỡn nói, “Ngài không sợ em sẽ hận ngài vì chuyện quá khứ, sau đó tìm cơ hội mà trộm bỏ trốn sao?”
Yến Tri Hành lại bình tĩnh nói: “Bởi tôi rất hiểu em, để em biết hết mọi chuyện thì em mới buông bỏ nghi ngờ, chẳng phải vậy sao?”
Thẩm Yểu tự hỏi: “Vậy là ngài vì áy náy nên mới bảo vệ em, đúng không?”
“Không.” Yến Tri Hành phủ nhận những lời này, y nhìn khóa vào Thẩm Yểu, trong con ngươi để lộ cảm xúc, “Nếu chỉ vì áy náy, tôi sẽ chỉ bồi thường cho em.”
Thời điểm y còn muốn nói gì đó, di động để trong túi lại vang lên.
Yến Tri Hành không phải là người rảnh rỗi, y tiếp điện thoại, đồng thời dùng ánh mắt cùng động tác tay ra hiệu cho Trần Song, ý bảo hắn đưa Thẩm Yểu về phòng ngủ của cậu.
Thẩm Yểu đi theo phía sau Trần Song, khi sắp đến cuối hành lang, cậu đột ngột dừng bước chân, sau đó xoay người đuổi theo bóng dáng Yến Tri Hành.
Cậu vươn tay tóm lấy ống tay áo của Yến Tri Hành, khẽ ngửa mặt nói: “Em không muốn ở một mình, em muốn đi với ngài.”
Ngón tay cầm di động của Yến Tri Hành thoáng cứng lại, y thấp giọng “Ừ” một tiếng. Đáp lại người trong điện thoại, cũng là đáp lời Thẩm Yểu.
Mở cửa phòng sách ra, thứ đầu tiên đập vào trong mắt Thẩm Yểu chính là chiếc bàn làm việc cực đại kia.
Bước chân Thẩm Yểu bất giác ngừng lại, trước mắt cậu thoáng chốc hiện lên một hình ảnh. Ngón tay cậu run rẩy vịn trên bàn, Yến Tri Hành phía sau siết chặt lấy eo cậu, vô cùng chiếm hữu.
Răng nanh y dùng sức cắn xuống tuyến thể cậu, đang hoàn thành một ký hiệu tạm thời.
Yến Tri Hành chú ý tới ánh mắt rơi trên bàn học của Thẩm Yểu, y bình thản hỏi: “Nhớ ra gì rồi sao?”
Thẩm Yểu thu hồi tầm mắt, quyết đoán đưa ra đáp án:
“Không ạ.”
Cậu đau đớn day đầu mình, rồi buông tay chậm rãi nói: “Chỉ là cảm thấy nơi này có chút nhìn quen mắt...... Dường như cảm thấy có thể nhớ được gì đó, nhưng em lại chẳng thể nhớ ra được gì......”
“Vậy ư?” Yến Tri Hành nâng tay nhẹ nhành giúp cậu xoa đầu, thủ pháp cũng không quá thuần phục, thấp giọng hỏi, “Có cần bác sỹ không?”
Thẩm Yểu lắc đầu, lễ phép nói: “Không cần, cảm ơn ngài, qua mấy phút sẽ không còn đau nữa. Trong khoảng thời gian này em đã quen rồi...... Chung quy vẫn là cảm giác như sắp nhớ ra điều gì đó nhưng rồi lại chẳng nhớ nổi điều gì.”
*
Việc Yến Tri Hành cần xử lý có phần nhiều, y ở trong phòng sách hết thời gian buổi chiều, vầng mặt trời treo cao cũng dần dần hạ xuống sau núi.
Y duyệt xong một tập tài liệu, theo thói quen lại ngẩng đầu liếc nhìn về phía sofa một cái. Thẩm Yểu mới nãy còn ngồi bên trên hiện tại đã nằm xuống, ngủ thật sự yên bình.
Thẩm Yểu đưa lưng về phía y, không tránh khỏi để lộ tuyến thể trên cổ.
Hôm nay Yến Tri Hành đã phân tâm rất nhiều lần, tầm mắt rơi trên tuyến thể của Thẩm Yểu không rời đi nổi.
Căn cứ theo báo cáo y học, một Omega nhiều nhất chỉ có thể xóa ký hiệu vĩnh viễn ba lần, thời điểm lần thứ tư sẽ tạo thành nguy cơ nghiêm trọng với sinh mạng bọn họ.
Mà Thẩm Yểu, vừa vặn đã đủ ba lần.
Thời điểm tốt nghiệp cấp ba là lần đầu tiên. Trước lúc cậu chạy trốn đã chủ động để Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn một lần, khi rơi vào trong tay Từ Ý Bạch, ký hiệu này nhất định sẽ bị xóa, đây là lần thứ hai. Mà lần thứ ba, Thẩm Yểu xóa đi ký hiệu vĩnh viễn của Từ Ý Bạch.
Nói cách khác, giả dụ hiện tại y ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, thì đây chính là trọn đời thực sự.
Y có chút chưa rõ ràng, lời Thẩm Yểu chủ động nói để y ký hiệu vĩnh viễn kia, là đang thăm dò, hay là bởi vì cậu đã quên đi những chuyện quá khứ, vậy nên trong mắt cậu, y vẫn còn có đường lui.
Bởi y đã dặn trước, Trần Song không gõ cửa phòng làm việc, mà là đẩy cửa nhẹ tay nhẹ chân tiến đến.
Trước ngực Trần Song là một tập biên lai hóa đơn quyên góp, thời gian là mấy tháng trước. Yến Tri Hành đã quyên 100 triệu USD cho quỹ từ thiện, chỗ chữ ký lại là tên của Thẩm Yểu.
“Chẳng phải ngài không tin thần phật sao?”
“Quả thực là không tin.” Yến Tri Hành cầm tập biên lai, cất vào trong ngăn kéo bàn làm việc, “Thẩm Yểu vì cứu tôi mà giết người, thứ máu me đó lẽ ra không nên dính trên người em ấy.”
Con đường y thượng vị vốn không hề sạch sẽ, máu dính đầy trên tay chẳng thể rửa sạch nổi. Lên thiên đường hay xuống địa ngục, đối với Yến Tri Hành mà nói, chẳng qua cũng chỉ là cái chết.
Yến Tri Hành không nói gì nữa, thời điểm Trần Song rời đi lại nhẹ nhàng mà đóng cửa, không phát ra một chút tiếng động.
Yến Tri Hành nhìn thấy đầu mày Thẩm Yểu khẽ giật giật, y biết cậu không ngủ. Tại hoàn cảnh xa lạ thế này, sao cậu có thể buông hết thảy cảnh giác, cứ như vậy mà ngủ yên chứ.
Thẩm Yểu là một con cáo thông minh hơn bất kỳ ai, cậu không tín nhiệm bất luận kẻ nào, đề phòng tất cả mọi người. Mà khi y xuất hiện trước mắt Thẩm Yểu, lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với cậu.
Y để cho Thẩm Yểu biết, cố tình để cậu biết hết. Đoạn đối thoại giữa y và Trần Song, cũng là y cố ý nói cho Thẩm Yểu nghe.
Hiện tại với nhiều nguyên nhân chồng chất với nhau, Thẩm Yểu rốt cuộc có thể từng bước buông bỏ nghi ngờ, chí ít là xem y như một người bảo vệ có phân nửa giá trị đáng để sử dụng.
Y ngắm dung nhan say ngủ của Thẩm Yểu, chậm rãi cúi người tới gần, muốn nhẹ nhàng hôn cậu một cái. Thời điểm làn môi sắp chạm vào nhau, động tác của Yến Tri Hành bất chợt khựng lại, hàng mày nhíu chặt.
Tầm mắt Yến Tri Hành dừng trên chiếc áo khoác Thẩm Yểu đắp trên người, y ngửi được hương pheromone nhàn nhạt bên trên.
Không thuộc về y, là một hương hoa rất nhạt.
Mí mắt Thẩm Yểu rung lên, mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là Yến Tri Hành đang nhìn chằm chằm vào áo khoác của cậu.
“A......”
Giọng nói của Thẩm Yểu có chút khàn, cậu như bừng tỉnh nói: “Khi em ra ngoài có tiện tay lấy, đây là áo khoác của Từ Ý Bạch.”
Yến Tri Hành không chút do dự ra lệnh nói: “Cởi ra.”
“Vâng.”
Thẩm Yểu rất phối hợp, cởi chiếc áo khoác ngoại cỡ ra, sau đó quăng vào ngực Yến Tri Hành.
“Em ghét mùi pheromone của ngài.” Cậu như có chút đăm chiêu, nghiêm túc đưa ra đề nghị nói, “Ngài nói thử xem, ngài mặc áo khoác của Từ Ý Bạch thì liệu có tốt hơn không?”
“Suy cho cùng dường như em rất thích pheromone của anh ấy.”
Hôm trước đang edit thì máy treo, dỗi bỏ mấy hôm mới quay lại làm tiếp =)))