Giả chết bỏ trốn
Từ Ý Bạch đưa mắt nhìn về phía Quan Thù, dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hắn động thủ.
“Sao không phải là mày đi cản Yến Tri Hành chứ?” Quan Thù cười một tiếng, lập tức đã nhìn ra tâm tư giấu kín của Từ Ý Bạch, “Để tao cản Yến Tri Hành với người khác, tạo thành cơ hội cho mày đưa Thẩm Yểu đi, tính toán này của mày sao không nói to lên một chút đi?”
Sự hợp tác tạm thời của hắn với Từ Ý Bạch cũng không ổn định, hai bên đều tính kế lẫn nhau.
Ba Alpha tranh chấp hồi lâu trên sân bay, Quan Thù cùng Từ Ý Bạch không hề có ý thả Yến Tri Hành đi.
Bọn họ chặn tại chỗ này, tất yếu phải liên kết lại để đưa Thẩm Yểu đi.
Còn sau này như thế nào, thì để sau này hẵng tính.
Tại thời gian bọn họ giằng co bế tắc, trong khoang máy bay không biết lại phát sinh vấn đề gì, nhưng do đang cảnh giác đối đầu, mà không ai chú ý đến.
“Đùng ——”
Máy bay đang đỗ trên đường băng đột nhiên phát ra tiếng nổ đùng đoàng, động cơ công suất lớn chuyển động, đôi cánh khổng lồ nhanh chóng lướt qua ở khoảng cách không xa với ba Alpha, cuộn theo một trận gió dữ dội.
Ở cự ly gần, gió mạnh đến mức có thể thổi bay người.
Máy bay cất cánh vút lên như con chim trắng cực đại, mang theo Thẩm Yểu xông thẳng lên bầu trời.
“Thẩm Yểu!”
Quan Thù theo bản năng sải chân, chạy về phía máy bay. Hắn không bắt được chút bóng dáng nào, chỉ ngửi được mùi khói sót lại.
Đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn chỉ có thể nhìn Thẩm Yểu rời khỏi bên mình.
Hắn nhanh chóng chuyển mũi tấn công, phá tan đám người phía trước, ngón tay tóm lấy Yến Tri Hành dùng sức đến trắng bệch, khuôn mặt dữ tợn nói:
“Mày tưởng mình bản lĩnh lắm hả?! Mày tưởng Thẩm Yểu thật sự thích mày sao? Lập tức bảo cơ trưởng quay đầu! Nghe rõ chưa?!”
Tầm mắt Yến Tri Hành bám theo chiếc máy bay càng lúc càng xa phía chân trời, y giữ chân Quan Thù cùng Từ Ý Bạch ở đây, để cơ trưởng cất cánh đi trước, đây cũng xem như kế hoạch của y.
Y nâng tay siết lấy cổ tay Quan Thù, cụp mắt lặp lại lần nữa:
“Tôi đã nói rồi.”
“Hiện tại tôi là Alpha duy nhất có thể bên Thẩm Yểu trọn đời.”
Bộ dạng này của Yến Tri Hành giống như đang cảnh cáo người khác, y cùng Thẩm Yểu mới là một đôi, nếu người khác tham gia, thì đều là kẻ thứ ba chen chân.
Cũng không biết y là lấy tự tin từ đâu nữa.
Lửa giận trong lòng Quan Thù càng bốc lên ngùn ngụt, hắn hận không thể giáng một đấm lên mặt Yến Tri Hành, cười nhạo một tiếng, sau đó liền vạch trần toàn bộ chân tướng ra.
Trực tiếp phá nát dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Yến Tri Hành, bảo y đừng có nằm mơ nữa đi, y mới là kẻ không có khả năng chung sống trọn kiếp với Thẩm Yểu dù chỉ một giây nhất.
Nhưng hắn không thể.
Hiện tại Thẩm Yểu đang ở trong tay Yến Tri Hành, hắn còn nhớ rõ bản thân sau khi bị lừa gạt đã điên thành thế nào, giả như để Yến Tri Hành biết được, phỏng chừng không khác biệt lắm.
Vậy nên dưới tình huống không có cách bảo đảm an toàn hoàn toàn cho cậu, hắn thế mà lại muốn giúp Thẩm Yểu giấu giếm lời nói dối này.
Hắn chỉ có thể lạnh lùng nhìn Yến Tri Hành, siết chặt nắm tay rồi lại buông lỏng, cuối cùng nghiến ra hai chữ từ trong miệng:
“Đồ ngu.”
Từ Ý Bạch rõ ràng cũng chung ý tưởng với hắn, anh đứng một bên, không tham gia trận giao tranh này.
Mà nhân lúc Yến Tri Hành cùng Quan Thù đang hằm hè, anh cầm di động, bình tĩnh dặn dò người bên đầu kia điện thoại.
Từ Ý Bạch ngẩng đầu, tầm mắt cũng giống Yến Tri Hành với Quan Thù, rơi trên chiếc máy bay càng lúc càng cao, càng xa kia.
Khi nó bắt đầu chồng lên vầng dương treo cao trên không trung, phía sau lấp lóe ánh vàng rực rỡ không gì sánh được.
“Bùm!!!!”
Ánh nắng êm dịu vương trên nửa khuôn mặt Từ Ý Bạch, sáng lòa hơi ấm mặt trời, trong khoảng khắc, lại chuyển thành tiếng nổ của núi lửa phun trào.
“Bùm!!”
Tiếng nổ ầm ĩ lại vang lên một lần nữa, như thể một chiếc búa tạ giơ cao dùng sức đập xuống, bắn tung tóe ra ngàn tia lửa, phát ra một tiếng vang vọng mãnh liệt trong đầu và tai.
Rồi sau đó rơi vào trong sự vắng lặng như trong ngục chết.
Con ngươi của Alpha khuếch đại đến vô cực, tứ chi cứng ngắc như đóng băng, chẳng một ai có thể phản ứng lại.
“Bùm ——”
Tất cả sức lực toàn thân Từ Ý Bạch đều bị rút cạn, ngay cả di động cũng không cầm nổi, trượt khỏi đầu ngón tay anh, vỡ tan nát trên mặt đất.
Ngay cả máu rỉ ra trong khoang miệng anh cũng không nuốt xuống nổi, cả người bắt đầu run rẩy, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.
Vị trí từ giữa đến cuối máy bay hoàn toàn biến mất, biến thành một đống khói đen không thể nắm bắt, những mảnh xác nhỏ nát vụn còn lại như sao băng, rơi thẳng xuống đất.
Xác máy bay rơi xuống một rừng cây không người cách đó không xa, kéo theo một trận cháy.
Vụ nổ dường như phát sinh chỉ trong giây lát, đối với ba Alpha mà nói, lại kéo dài như vụ nổ Big Bang.
Quan Thù không thể chấp nhận sự thật phát sinh trước mắt, vô thức động môi, âm thanh như mang theo máu nghẹn lại nơi cuống họng:
“Không, không......”
Không trung xanh thẳm vạn dặm không mây bị nhuộm một nửa sắc đỏ, giống như kết thúc của tất cả quá khứ. Trong nháy mắt đem tất cả yêu hận tình thù, tất cả vướng mắc hóa thành hư ảo.
“Không...... Không!!!”
Hai mắt Quan Thù trong phút chốc trở nên đỏ bừng, sau mấy tiếng lẩm bẩm, hắn bộc phát tiếng gào tan nát cõi lòng.
Hắn dồn sức chạy về phía máy bay rơi, song mới chỉ được tầm hơn trăm mét liền vấp ngã thật mạnh. Hắn đánh mất bản năng bảo vệ bản thân, kéo theo đầu gối máu me be bét tiếp tục chạy về phía trước.
Đứng lên một lần nữa, Quan Thù loạng choạng rồi lại ngã xuống.
“Mày nói đi...... Thẩm Yểu không ở trên đó......” Quan Thù quay đầu nhìn về phía Yến Tri Hành, trong mắt kéo đầy máu, lại không thể khống chế gào thét thành tiếng, “Mày hãy nói đi!”
Yến Tri Hành lại như chẳng nghe được âm thanh của Quan Thù, trước mắt y thậm chí là một mảng tối tăm hoàn toàn không thấy gì, rơi vào trạng thái mất thị giác tạm thời.
Y mất đi tất cả giác quan, hàng tấn đá như đè lên tim, máu tươi chảy xuống từ khóe môi.
Thật lâu thật lâu sau, Yến Tri Hành động đậy làn môi khô ráp đến nứt ra của mình:
“Thẩm Yểu......”
*
Thời điểm bọn họ đến nơi đội cứu hộ đã có mặt ở đó, khi Quan Thù không chùn bước muốn xông vào đám cháy, lại bị đội cứu hộ ngăn lại, nghiêm giọng cản đường:
“Bên trong rất nguy hiểm, người không có trang bị và chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp không thể tiến vào.”
“Tôi tốt nghiệp Học viện quân sự quốc gia, nội dung các anh học tôi cũng đã học qua.” Quan Thù đưa tay lên thoáng che mắt, lau đi giọt lệ đang chảy ra, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên kiên định, “Người trên máy bay là người yêu tôi, cậu ấy không chết, cậu ấy sẽ không chết, tôi phải tự mình đi tìm cậu ấy.”
Bên cạnh hắn là hai Alpha khác, bọn họ không nói gì, nhưng là tất cả ý đồ đều lộ hết ra từ gân xanh gồ trên cổ, còn cả vành mắt đỏ hồng.
“Đội trưởng.”
Lúc này, tiểu đội tiến vào đầu tiên đã đi ra, một đội viên tháo mặt nạ phòng hộ trên mặt xuống, đưa tay chỉ ra sau ra hiệu nói:
“Xác máy bay ở ngay trong...... Á! Mấy người không thể vào!”
Cậu còn chưa nói xong, mấy Alpha vừa nãy đứng trước mặt đã điên cuồng xông vào, ngay cả một góc áo cũng không kịp tóm lại.
“Bỏ đi.” Đội trưởng đè vai cậu lại, anh trầm mặc một hồi nói, “Cứ để bọn họ vào.”
Cây cối rậm rạp bị xác máy bay phá hoại hơn phân nửa, từng mảnh tan nát của máy bay cùng thân cây đứt đoạn đổ trên mặt đất, cả một vùng đen kịt, cỏ cây cũng bị thiêu cháy thành tro bụi đen nhánh.
Tựa như địa ngục.
Trong mùi khói nồng nặc gay mũi, Từ Ý Bạch điên cuồng quay đầu nhìn hết bên này đến bên kia. Anh mất lý trí giơ tay lên, tóm lấy cánh tay một đội viên đi ngang qua:
“Người đâu rồi?!”
Tay anh bóp đội viên cứu hộ kia đến mức tưởng chừng như sắp bẻ gãy, cậu nhịn không được phát tiếng kêu đau.
Ai nấy đều biết, máy bay nổ giữa không trung, nhân loại yếu ớt cơ hồ không có khả năng sống sót, sẽ cháy thành than dưới nhiệt độ cực cao, ngay cả tro cốt cũng rất khó tìm được.
“Vậy càng không có bằng chứng là em ấy đã chết.” Sắc môi Từ Ý Bạch trắng bệch một màu, anh tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, Thẩm Yểu đang chờ anh đến cứu, anh đoan chắc nói, “Thế nên em ấy còn sống, đúng không?”
Đội viên nhìn ánh mắt Alpha, đó là một ánh mắt khó lòng miêu tả, tựa như rơi vào trong khe núi không người sống sót, bấu víu chặt lấy tia hy vọng cuối cùng không thể buông tay.
Cậu nhìn anh, yết hầu lăn lên xuống rồi mới nói:
“Quả thật là vẫn có khả năng sống sót......”
Alpha đang tóm chặt tay cậu bỗng dưng buông lỏng tay, sau đó không chút do dự đi sâu vào trong biển lửa, muốn một thân một mình đi tìm một người không có khả năng tìm thấy được.
Người đội viên hốt hoảng đuổi theo, ngay vào giây phút chuẩn bị cưỡng chế giữ Từ Ý Bạch lại, bước chân anh lại chợt ngừng.
Ánh mắt cậu nhìn theo tầm mắt của Alpha.
Giữa đất bụi đen ngòm sặc mùi chết chóc, lại có một mảnh vải trắng sạch sẽ, viền bên cạnh đã xém đen, là dấu vết lưu lại sau khi bị đốt cháy.
Người phát giác ra trước Từ Ý Bạch chính là Yến Tri Hành, y bất chấp nhào tới trước, cả người quỳ xuống đất bùn, lại chỉ tóm được bùn đất bẩn thỉu.
Yến Tri Hành đã sớm không còn dáng vẻ tự cao tự đại thường ngày, nơi đáy mắt chỉ còn in ảnh ngược của mảnh vải rách.
Y một lần nữa vươn tay tóm lấy, ngay vào lúc sắp sửa chạm đến, Quan Thù lại nhấc chân, dùng sức đạp vào bả vai y.
“Cút! Tao không cho phép mày chạm vào đồ của Thẩm Yểu!”
Yến Tri Hành không hề phòng bị ngã ra phía sau, nhưng rất nhanh bật dậy, muốn xông tới giành mảnh vải kia.
“Bốp!”
Lần này Quan Thù trực tiếp giáng một đấm qua.
“Chẳng phải đó là máy bay của mày sao?! Trước lúc cất cánh chẳng lẽ mày chưa chuẩn bị đầy đủ à?! Vì sao? Vì sao nó lại phát nổ giữa không trung chứ?!”
Sau khi Quan Thù hung hăng đấm Yến Tri Hành một cái, lại như thể mất hết sức lực toàn thân. Y đè lên người Yến Tri Hành, đầu gối quỳ rạp trong bùn, cánh tay thõng bên chân, khớp ngón tay dính đầy máu:
“Chẳng phải...... Là máy bay của mày sao...... Cậu ấy không chết đúng không......? Đây là mưu kế của mày với cậu ấy đúng không? Có phải hai người đã bàn bạc với nhau rồi? Là đã tính toán hết rồi đúng không? Thẩm Yểu thông minh như vậy mà...... Cậu ấy nhất định không chết......”
“...... Tôi không biết.”
Yến Tri Hành không có hành động phản kháng Quan Thù, tro tàn dính trên mái tóc vàng của y càng thêm rõ rệt.
Y không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ lặp lại nói:
“Tôi không biết...... Nhưng em nhất định không chết.”
“Thẩm Yểu sẽ không chết đâu.”