“Anh giận gì em chứ?”.
Hàng lệ trên mặt Quan Thù còn chưa khô, bàn tay thõng bên chân siết lại, đầu ngón tay bởi lực nắm mạnh mà trắng bệch vô lực, bên trên vẫn còn rơi rớt chút hơi ấm.
Hắn nhìn chằm chằm cổng lể đường không chớp mắt, hình ảnh hai bóng dáng ôm nhau khắng khít rõ ràng in vào trong con ngươi, như con dao lấp lóe ánh lạnh đâm đến.
Quan Thù không cam lòng chậm rãi siết chặt ngón tay, hắn uổng công muốn giữ lấy thứ gì đó, nhưng lại chỉ là khoảng không chẳng chút độ ấm. Đôi môi trắng bệch động đậy: “Thẩm Yểu......”
Quan Thù xác nhận Thẩm Yểu khẳng định nghe được âm thanh của hắn, nhưng hiện giờ Thẩm Yểu đã chẳng buồn để tâm đến hắn nữa.
Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch đều mặc Âu mục sắc trắng, thời điểm ôm nhau thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Hắn chỉ có thể trơ mắt chứng kiến Thẩm Yểu giống như con mèo dính người ngoan ngoãn, tựa vào trong lòng Từ Ý Bạch, thậm chí ngay cả mặt Thẩm Yểu cũng không thấy nữa.
Hắn chỉ có thể nhìn được bóng lưng Thẩm Yểu, còn cả vòng eo ôm khít dưới lớp áo khoác ngoài. Bàn tay Từ Ý Bạch đỡ bên trên, cánh tay vòng ôm eo Thẩm Yểu, thản nhiên hiển lộ sự chiếm hữu.
Bởi ghen tị cùng không cam tâm, Quan Thù đỏ ngầu vành mắt, nhưng vẫn nâng mắt đối chọi với ánh nhìn lãnh đạm của Từ Ý Bạch.
Bàn tay đặt trên eo Thẩm Yểu của Từ Ý Bạch chầm chậm di chuyển, biểu thị chủ quyền công khai. Anh thản nhiên dời tầm mắt, hoàn toàn không để Quan Thù vào mắt, như thể hắn không hề tạo nên chút uy hiếp nào với mình.
Hô hấp của Quan Thù trở nên nóng bỏng, thiêu đốt thần kinh của hắn.
Hắn cùng Yến Tri Hành tranh giành cãi vã hết nửa ngày vì Thẩm Yểu, cuối cùng Thẩm Yểu lại tiến vào vòng tay của Từ Ý Bạch, cam tâm tình nguyện, không có chút do dự chần chừ.
Yến Tri Hành là kẻ Thẩm Yểu hận, hắn là con dao trong tay Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch mới là chốn về Thẩm Yểu mong ngóng.
Biết rõ hình ảnh này kích thích cảm xúc của hắn, siết chặt trái tim hắn, Quan Thù lại vẫn như tự hành hạ mà dõi theo.
Mỗi một lần hắn gặp Từ Ý Bạch trong quá khứ, đều bùng nổ tranh cãi dữ dội. Quan Thù biết rõ bản thân là kẻ thứ ba, tại thời điểm đấu tranh đạo đức, hắn cũng không chịu nhượng bộ.
Nhưng lúc này, hắn mất đi tất cả sức lực, không còn hơi sức để lôi Thẩm Yểu lại, sự tự tin chống đỡ cho hắn đã sớm không còn sót lại chút gì.
Hắn không có tư cách quát Từ Ý Bạch rằng “Tao đối xử với Thẩm Yểu tốt hơn mày, Thẩm Yểu phải ở bên tao”.
Quan Thù chỉ có thể nhìn Thẩm Yểu kéo tay Từ Ý Bạch, không quay đầu lại đi ra ngoài, sau đó ngẩng đầu nhắm mắt trong đau đớn. Nếu tiếp tục nhìn, Quan Thù cũng không biết bản thân sẽ làm ra điều gì nữa.
Là chính hắn buông tay, cũng là hắn ngầm chấp thuận cho Thẩm Yểu đi cùng Từ Ý Bạch.
Từ Ý Bạch không giống hắn, anh dịu dàng bình tĩnh, có lẽ anh mới là sự tồn tại thích hợp nhất với Thẩm Yểu. Nếu Từ Ý Bạch là hắn, dưới tình huống lúc đó, có lẽ anh sẽ nghe Thẩm Yểu giải thích.
Linh hồn dường như thoát ly thể xác, rõ ràng xung quanh đều là không khí, nhưng Quan Thù lại chẳng thể nào hô hấp.
Quan Thù chợt nâng tay siết chặt ngực áo, hắn há miệng hít thở dồn dập, tóc mái đẫm mồ hôi.
Dạ dày từ trong ra ngoài truyền đến cảm giác buồn nôn, Quan Thù thiếu chút nữa trực tiếp nôn ra, ý thức dần dần trở nên mơ hồ không rõ, thân thể lại run rẩy hết trận này đến trận khác.
Giả như lúc đó hắn bình tĩnh một chút sẵn lòng nghe một câu giải thích của Thẩm Yểu, giả như hắn nhạy cảm quay đầu lại trong hành lang đó, giả như hắn không tự cho mình là đúng, giả như......
Thì có phải người hiện tại được ở bên Thẩm Yểu chính là hắn hay không.
Thế giới này không có nếu như, chỉ có hối hận vô ngần nhấm nuốt người sạch sẽ.
Hiện tại Quan Thù ngay cả đứng cũng không vững, hắn lại giơ tay lên, hất rơi toàn thể những thứ trên mặt lễ đài.
Nước mắt hối hận trên mặt hắn bất chợt tuôn rơi như vỡ đê, rồi lại bỗng dưng ngừng lại.
Quan Thù đã quên mất trên tay mình có súng, hắn giơ nắm đấm, tất cả suy nghĩ trong đầu đều bị bạo lực nguyên thủy nhất chiếm cứ, như dã thú bị dồn đến vách núi vùng vẫy tìm đường sống, vành mắt hắn đỏ bừng.
“Tao phải giết mày, súc sinh!”
Lần này nắm đấm của hắn không thể rơi xuống đúng chỗ, hắn bị vệ sỹ phía sau giữ lại, Quan Thù liều chết phản kháng, năm sáu vệ sỹ cũng không khống chế nổi một mình hắn.
“Cút!”
Quan Thù một cước gạt ngã một vệ sỹ bên cạnh mình, hắn không có mục tiêu khác, chỉ dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Yến Tri Hành.
Vệ sỹ bị hắn hất ngã chật vật bò dậy, chỉ dùng phương thức bình thường không áp chế được Alpha này, bọn họ chỉ có thể nhào đến, dùng thân thể ngăn chặn Quan Thù.
“Rầm——”
Quan Thù đâm vào khung tranh trang trí, mặt hướng xuống đất, nặng nề ngã rầm một tiếng. Hắn lại chẳng cảm thấy đau đớn gì, trong lúc dùng sức giãy dụa, năm ngón tay cào trên mặt đất, lưu lại từng vệt máu.
Hắn hoàn toàn mất lý trí, gào thét nói:
“Tao phải giết mày...... Yến Tri Hành! Sao mày dám...... Sao mày dám làm vậy với Thẩm Yểu......?! Thứ tội phạm cưỡng bức như mày đáng chết, mày phải chết! Tao muốn tự tay giết mày!”
Quan Thù không dám nghĩ, khi một mình Thẩm Yểu bị lôi vào phòng đã kinh hãi biết bao nhiêu, hắn cũng không dám nghĩ, thời điểm Thẩm Yểu bị hắn tổn thương lần thứ hai, là mang tâm tình gì.
Hắn với Yến Tri Hành đều là kẻ có tội...... Đều là kẻ có tội.
Yết hầu Quan Thù cuộn xuống, trong nháy mắt phát ra toàn bộ sức lực, hồn bay phách lạc thấp giọng lẩm bẩm:
“Mày phải đi chết cùng tao.”
Vết thương trên đùi làm cho Yến Tri Hành không thể đứng thẳng, toàn bộ dựa vào Trần Song bên cạnh nâng đỡ. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Yến Tri Hành tái nhợt như tờ giấy, trên môi cũng không còn huyết sắc gì.
Y đi đến vị trí này, đã từng nghe qua rất nhiều lời chửi rủa khó nghe, không có câu nào có thể khiến tâm lý y có chút dao động.
Song mỗi một câu gào thét rát phổi bỏng họng của Quan Thù lại làm cho y thất thần, ánh mắt nhìn hướng ra ngoài cửa, chỉ có thể nhìn đến hành lang trống rỗng.
Y là tội phạm, cho nên Thẩm Yểu chỉ hận y, không còn cảm xúc nào khác. Mỗi một nụ cười Thẩm Yểu trao cho y, đều có một câu phía sau.
Thẩm Yểu đang nói: “Ngài thật ghê tởm.”
Bỗng dưng, hô hấp của Yến Tri Hành chợt hỗn loạn, ý thức vốn đã mơ hồ hiện tại còn không phân nổi phương hướng, mồ hôi lạnh tuôn rơi lã chã. Y nói với Trần Song:
“Ngăn Thẩm Yểu lại.”
Y không biết tại sao mình muốn làm vậy, có lẽ là muốn hỏi cho rõ ràng, có lẽ chỉ là không muốn nhìn thấy Thẩm Yểu ở bên Alpha khác trong tiệc đính hôn.
Trần Song lại ngập ngừng lộ ra chút lúng túng, hắn thấp giọng giải thích nói:
“Người đưa Thẩm Yểu đi chính là cậu chủ nhỏ của Cố gia, anh ta không phải là đến một mình, gia chủ vẫn nên đi xử lý vết thương với bác sỹ trước đã.”
Cố gia mới là đầu sỏ chân chính, Từ Ý Bạch cũng không phải người đích thân phá hoại lễ đính hôn, dẫu cho Yến gia không nuốt nổi cơn giận này, bọn họ cũng không có cách nào giữ người lại.
“Tôi nói.” Yến Tri Hành cắn chặt răng, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo nói, “Giữ em ấy lại.”
*
Âm thanh hỗn loạn phía sau rơi vào trong tai Thẩm Yểu, cậu không có dự định quay đầu lại xem náo nhiệt, như thể không nghe thấy đi thẳng một đường, Từ Ý Bạch lại dừng bước chân bên cậu.
“Bọn họ thật ồn ào phải không?” Từ Ý Bạch nâng tay bịt kín tai Thẩm Yểu lại, rũ mắt nói, “Vậy nên dứt khoát đừng nghe nữa.”
Mức độ coi trọng của Yến gia đối với lễ đính hôn này rất cao, cho dù là hành lang, cũng đính hoa trắng tinh, trang hoàng thật sự rất có không khí hôn lễ.
Khi Từ Ý Bạch kéo Thẩm Yểu chạy ra ngoài, như kéo chú rể bỏ trốn. Nghĩ đến đây, hô hấp của Từ Ý Bạch có chút dồn dập.
Xe của Từ Ý Bạch lái vào trong trang viên, đỗ ngay ngoài cửa sảnh lễ. Có thể bởi vấn đề thương tích trên tay, Từ Ý Bạch không tự mình lái xe, ghế trước còn có một lái xe.
Trang viên của Yến Tri Hành rất lớn, lái ra khỏi còn một khoảng cách rất dài. Lái xe chú ý tới tình huống phía trước, hắn liếc nhìn Từ Ý Bạch qua kính chiếu hậu, nhắc nhở nói: “Cậu chủ, cậu nhìn phía trước xem.”
Ánh mắt của Từ Ý Bạch chuyển từ trên người Thẩm Yểu lên đằng trước, bốn phương tám hướng đều có bảo vệ mặc đồng phục bao vây, có kẻ lái xe, có kẻ cầm dùi cui điện cảnh giới chuẩn bị canh giữ.
Sắc mặt anh không thay đổi nói: “Đâm qua.”
Ấn tượng của lái xe đối với Từ Ý Bạch vẫn luôn là lịch thiệp tao nhã, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phải ứng lại, mồ hôi chảy ròng: “Dạ?”
Mắt thấy xe phía sau sắp đuổi kịp, Từ Ý Bạch nhíu mày, trực tiếp ra lệnh nói: “Cậu xuống xe, để tôi lái.”
Lái xe theo bản năng dừng xe lại, Từ Ý Bạch nhanh chóng kéo cửa xe. Ngay giây phút lái xe nhường lại ghế lái, anh liền nhanh nhẹn ngồi vào.
Qua kính chiếu hậu, mấy chiếc xe đen phía sau sắp sửa đuổi đến nơi.
Ngay cả đai an toàn Từ Ý Bạch cũng không cài, bất chấp ngồi vào ghế lái. Anh dùng một tay đặt lên bánh lái dùng sức đạp một cước lên chân ga.
Tốc độ xông đến như cuồng phong nổ tung đồng hồ, ống bô phát ra tiếng nổ vang, nháy mắt liền bỏ lại hết đám xe đang truy đuổi phía sau, chẳng mấy chốc trong kính chiếu hậu đã không còn tung tích.
Thẩm Yểu đưa tay giữ lấy thanh nắm bên cạnh, mới có thể ngồi vững trong xe. Cửa kính xe còn chưa mở, cậu lại dường như nghe được tiếng gió gào thét bên tai.
Lông mi cậu thoáng rung, chuyển phương hướng, nhìn chằm chằm vào sườn mặt lãnh đạm của Từ Ý Bạch trên ghế lái.
Vệ sỹ phía trước có lẽ cho rằng Từ Ý Bạch sẽ bận tâm đến sinh mạng, còn liều chết vây quanh, cố gắng nghĩ biện pháp ngăn Từ Ý Bạch lại.
Song Từ Ý Bạch đã muốn đâm qua, thì thật sự là sẽ đâm qua.
Xuyên qua cửa kính trước, vệ sỹ đối chọi tầm mắt với Alpha trên ghế lái, trống ngực của hắn bỗng dưng lạc một nhịp —— dung mạo vốn tuấn tú kia, hiện tại toát ra sự lạnh lẽo toàn thân, Alpha không có chút hoảng sợ, ngay cả mày cũng chẳng hề nhíu lại.
Chiếc xe không hề giảm tốc độ, thậm chí tại một khắc nào nó, còn chợt gia tăng tốc độ.
Vệ sỹ theo bản năng thét thất thanh: “Tránh ra mau!”
Hắn kịp thời nghiêng người sang trái một bước, thân xe nguy hiểm lao sát rạt qua bên cạnh, luồng gió cực mạnh thổi tung vạt áo hắn lên.
Vệ sỹ theo bản năng lui ra sau một bước, trên lưng toát một lớp mồ hôi mỏng sống sót sau tai nạn. Alpha kia quả thật là chẳng chút sợ sệt, anh ta chỉ muốn đưa người ở ghế sau xông ra khỏi chốn này.
Từ Ý Bạch quăng lại hết thảy chướng ngại phía sau, từ xa xa, anh đã thấy được cổng lớn đóng chặt của Yến gia, dày nặng rắn chắc như thể một bức tường.
Nếu trong nháy mắt anh xông đến, cổng lớn không mở ra, với tốc độ nhanh như vậy tăng gấp bội lực va chạm, giả như trong nháy mắt cuối đó anh không kịp đạp phanh, Từ Ý Bạch trên ghế lái nhất định sẽ tử vong ngay tại chỗ.
Lưỡi hái dường như đã sắp chém xuống đầu, biểu cảm của Từ Ý Bạch bình tĩnh, không có một chút chần chừ.
Khi còn cách tầm một trăm mét, hô hấp của anh vững vàng, tiếp tục dùng sức đạp chân ga, tiếng gầm rú lại vang lên gấp bội, Từ Ý Bạch tựa như thoải mái đối diện với tử vong.
Khoảng cách càng lúc càng gần, áp lực vô hình cũng càng áp sát, như ngọn núi lớn nặng nề đè xuống.
“Két——”
Vào chớp mắt sắp va chạm, cổng lớn vang lên một tiếng trầm đục, sau đó mở ra với tốc độ cực nhanh.
Xe biến thành một bóng đen như tia chớp, khó khăn lách qua khe hở mới vừa lộ ra, thân xe cọ xát với cổng, phát tiếng ken két khiến người ê răng.
Âm thanh này làm cho Thẩm Yểu có chút nhíu mày lại, tốc độ xe vẫn chưa hề giảm.
Trong thoáng chốc vọt thoát ra ngoài, một tay Từ Ý Bạch ổn định bánh lái, mặt lạnh tanh vươn tay còn lại ra bấm một chuỗi số điện thoại.
Đây như thể một hồi đua xe chấn động lòng người, vô số lần lướt qua bên rìa tử vong, khiến huyết mạch phun trào.
Thẩm Yểu như có cảm giác quay lại nhìn, không biết xe từ đâu tới, thay bọn họ ngăn cản kẻ truy đuổi phía sau.
Trở lại vùng an toàn, tốc độ xe cũng không giảm. Từ Ý Bạch một đường xông qua, phỏng chừng sẽ phải nhận không ít hóa đơn phạt.
Trên đường lớn thênh thang không có người nào khác, Từ Ý Bạch điên cuồng lao trên đường, như thể đã trút bỏ được hết cảm xúc, rốt cuộc đỗ xe lại vên đường.
Sự trấn tĩnh ung dung tại lễ đường của anh đã không còn sót lại chút gì, tiếng xuống xe đóng cửa đặc biệt nặng. Từ Ý Bạch đi thẳng đến ghế sau, mở cửa xe bên Thẩm Yểu ra, lôi cậu ra bên ngoài.
Trước khi anh nói chuyện, Thẩm Yểu đã mở lời trước một bước.
“Có vẻ anh đang rất giận hả?” Thẩm Yểu không chút hoang mang, ngẩng mặt lên, hôn hôn nốt ruồi nơi đầu mũi của Từ Ý Bạch, dịu dàng uyển chuyển hỏi han, “Cục cưng, chẳng phải anh biết thừa em là dạng người gì rồi sao? Tự anh chủ động đến đây tìm em, anh giận dữ gì với em chứ?”
Cũng không biết cậu học được cách xưng hô này từ đâu, Thẩm Yểu lại ôm cổ Từ Ý Bạch, khó hiểu nói:
“Là chú rể của tiệc đính hôn, em đã bỏ trốn cùng anh, sao anh còn giận em chứ?”
Di động bên người cậu lại rung lên ngay lúc đó, cậu liếc nhìn thoáng qua, thấy được tên Yến Tri Hành.
Thẩm Yểu đưa di động lên, như một Omega rất nghe lời, ngoan ngoãn trưng cầu ý kiến Alpha của mình:
“Từ Ý Bạch, em có thể tiếp không?”
Cậu khẽ cười:
“Hy vọng anh có thể cho phép em nhận cuộc điện thoại này, em muốn làm anh ta giận điên lên.”
Trời lạnh quá, lười quá ;____;