“Cậu có tội”
Trong tiếng hít thở dồn dập hỗn loạn, Từ Ý Bạch một đường lao xe vun vút đến sân bay. Chân phanh nhấn mạnh tạo thành quán tính mạnh mẽ, Từ Ý Bạch đóng “Rầm” cửa xe lại.
Bên ngoài có nhân viên công tác mặc đồng phục đang chờ, Từ Ý Bạch cắt ngang những câu hỏi của hắn, tiến thẳng vào chủ đề nói: “Đến phòng giám sát.”
Sân bay có lượng camera nhiều vô kể, vô số màn hình điện tử treo trước mắt Từ Ý Bạch. Dù là tình huống thế này, vẻ mặt Từ Ý Bạch thoạt nhìn lại càng thêm bình tĩnh, mặt mày mang sự thê lương không tương xứng với khí chất của anh.
Hình ảnh không ngừng thay đổi, người không chuyên nghiệp sớm đã thấy đầu váng mắt hoa, Từ Ý Bạch lại yên lặng đứng, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Anh có thể đảm bảo bản thân đủ hiểu Thẩm Yểu, dẫu cho chỉ thấy được một góc áo của Thẩm Yểu, anh cũng có thể hoàn toàn tìm được cách để xác minh sự tồn tại của cậu.
Nhân viên phía sau dè dặt hỏi han: “Không tìm thấy cậu ấy sao?”
Trước lúc Từ Ý Bạch chạy tới, bọn họ đã kiểm tra camera một lượt, nhưng cũng không tìm được tung tích của Omega trong ảnh kia.
Trống ngực của Từ Ý Bạch thốt nhiên lại gia tăng, cảm giác kinh hoàng như bỏ lỡ thứ gì đó trói chặt toàn thân anh. Anh chợt chạy đến cửa sổ sát đất, từ trên nhìn xuống, bên dưới là đường băng mênh mông.
Yến Tri Hành đã chặn tất cả những chuyến bay sắp cất cánh, một hàng máy bay dài đang đứng nguyên tại chỗ, đỗ trước mặt y. Vạt áo y bị gió thổi tung bay, bên cạnh là nhân viên quản lý mặc đồng phục.
Y như thể có điềm báo, bỗng nhiên quay người, cặp mắt xanh thẳm đối chọi qua khoảng không với Từ Ý Bạch, không còn sự khống chế thành thạo như trước kia nữa.
Từ Ý Bạch không nhìn rõ vẻ mặt y, trái tim bỗng dưng lại chìm xuống. Trong đầu bọn họ nháy mắt hiện lên rất nhiều phán đoán, có lẽ bọn họ đến chậm một bước, Thẩm Yểu đã lên máy bay mất rồi, hiện tại có lẽ cậu đang ở dưới một bầu trời xanh tự do.
“Có lẽ em ấy đã checkin rồi, nhưng trong danh sách checkin lại không có tên của em ấy.”
Đầu óc như thể bị tia sét đánh trúng, thân thể đột ngột chấn động. Trong cơn phẫn nộ bị phản bội cực đoan cùng với sự khủng hoảng vì đánh mất Thẩm Yểu, Yến Tri Hành cùng Từ Ý Bạch rốt cuộc cũng bất giấc nhận ra điều gì đó——
Quan Thù!
Quan Thù căn bản không hề ở đây!
Từ Ý Bạch không thể khống chế nâng tay dùng sức nện xuống lớp cửa kính bên cạnh, khi phát hiện mình bị cắm sừng anh còn không mắng chửi người, hiện tại lần đầu tiên bị ép bức đến buột ra câu thô tục:
“Mẹ nó......”
Bộ dạng Quan Thù diễn ở trong nhà hát quá chân thật, anh với Yến Tri Hành đều bị hắn cho một vố. Bọn họ không hề đến muộn, là Thẩm Yểu căn bản không hề đến sân bay.
Chỉ có Quan Thù biết cậu rốt cuộc ở nơi nào, hắn muốn giấu Thẩm Yểu, độc chiếm Thẩm Yểu.
Lồng ngực Từ Ý Bạch phập phồng kịch liệt, thời điểm anh vội vàng cúi đầu nhìn xuống, bóng dáng Yến Tri Hành cũng đã biến mất không thấy đâu nữa. Anh không có thời gian bình ổn tâm trạng, tức thì đẩy cửa trực tiếp xông ra ngoài.
*
Thẩm Yểu thức tỉnh giữa bóng tối, quần áo bị nước biển ngâm ướt sũng trên người đã bị người cởi xuống, hiện tại trần trụi toàn thân. Cậu hơi động đậy, trên cổ liền truyền đến cảm giác đau đớn. Tứ chi còn lưu lại di chứng di chứng của thuốc mê, thoáng co giật.
Nỗi sợ bóng tối của cậu chưa từng khá hơn. Trong bóng tối năm ngón tay không thấy rõ, Thẩm Yểu chỉ có thể nhìn được tàn thuốc lập lòe nơi đầu ngón tay của Quan Thù. Ánh đỏ yếu ớt khó bề phân biệt chiếu sáng khuôn mặt Quan Thù, một ngụm khói trắng chậm rãi phun ra khỏi miệng, con ngươi hắn sâu thẳm.
Thẩm Yểu biết bản thân đùa quá trớn rồi, Quan Thù đã biến thành con chó điên nguy hiểm kia, gắng gượng vờ trấn tĩnh thấp giọng hỏi:
“Sao lại hút thuốc vậy, không tốt cho thân thể đâu.”
Quan Thù lại chẳng hề dập tắt điếu thuốc, bên tay phải cầm điếu thuốc buông bên người, tay trái ở trong bóng tối chuẩn xác tóm được mắt cá chân của Thẩm Yểu, sau đó lôi người xuống.
Lực kéo của hắn mạnh đến mức khiến người căn bản không giãy ra nổi, phần lưng trần trụi bị trượt trên ga giường, Thẩm Yểu thậm chí cảm thấy phía sau bỏng rát.
“...... Quan Thù!”
Thẩm Yểu bỗng dưng cảm thấy bên cạnh lún xuống, hơi thở mang theo mùi khói thuốc bao phủ trên người cậu. Cậu không thấy rõ khuôn mặt Quan Thù, lại nghe được tiếng cười nhạo phát ra từ trong đầu mũi hân, lãnh đạm uy hiếp làm cho người ta có kích thích muốn chạy trốn.
Quan Thù dùng sức nắm cằm cậu, sau khi hút nốt hơi thuốc cuối cùng, hắn quăng mẩu thuốc còn chưa tắt hẳn xuống đất, sau đó phả ngụm khói kia lên mặt Thẩm Yểu.
“Cục cưng.” Miệng Quan Thù gọi xưng hô thân mật, ngữ điệu lại không cảm xúc gì hỏi, “Là không tốt cho thân thể tôi, hay là không tốt cho thân thể cậu vậy?”
Vai lưng Thẩm Yểu không ngừng chấn động, cậu bị khói thuốc làm sặc sụa đến mức không ngừng ho khan, ho đến khi cả hốc mắt cũng trở nên đỏ bừng: “Khụ! Khụ khụ!”
Khuôn mặt vừa mới hơi nghiêng đi lại bị người xoay lại, để thấy rõ mặt Thẩm Yểu, Quan Thù bật đèn đầu giường lên, ánh sáng mỏng manh chiếu lên khuôn mặt trắng ngọc của Thẩm Yểu.
Lúc này Thẩm Yểu mới có thể mơ hồ thấy rõ thứ Quan Thù cầm trên tay, con ngươi cậu hơi hơi co rụt lại, theo bản năng muôn trốn về phía sau.
“Cạch!”
Cậu bị Alpha vặn cánh tay lôi về lại, còng tay bạc trực tiếp khóa lên tay. Thẩm Yểu hít thở dồn dập dùng sức vùng vẫy mấy cái, cọ xát cổ tay đỏ rực.
Quan Thù giữ chặt cẳng chân cậu, bất kể Thẩm Yểu dùng sức nhấc chân đá thế nào hắn cũng không hề buông lỏng dù một chút, bàn tay cầm dây xích tiến đến gần mắt cá chân cậu.
Hắn rõ ràng có thể thừa lúc Thẩm Yểu hôn mê mà còng tay, xích chân.
Quan Thù lại bức bách cậu tận mắt chứng kiến hình ảnh này, thậm chí bị hứng một cái tát từ đôi tay đã bị còng của Thẩm Yểu cũng không dừng tay, đem quấn từng vòng xích lên mắt cá chân cậu, giam cầm tất cả hành động của Thẩm Yểu.
Xích chân dài chừng hai mét, cũng đủ để bọn họ làm bất kỳ tư thế nào trên chiếc giường.
Quan Thù rốt cuộc nâng mắt, tựa dã thú ngủ đông lâu ngày mở mắt, hắn căn bản không đếm xỉa đến cơn đau trên má, lạnh lùng nói:
“Không chạy thoát nên giận lắm phải không?”
“Không sao cả, giờ cứ việc đánh tôi đi. Cậu tát tôi một cái, tôi sẽ chơi cậu thêm một lần.”
Trước giờ thức thời vãn luôn là ưu điểm lớn nhất của Thẩm Yểu, hô hấp của cậu rốt cuộc bình ổn lại, thời điểm bị Alpha tóm lấy đè xuống dưới người, Thẩm Yểu cũng không phản kháng.
“Sợ tôi cài định vị trên người, cho nên ngay cả quần áo cũng đổi hả?” Quan Thù cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo ướt sũng trên đất, tay hắn sờ sạng phía sau Thẩm Yểu, “Muốn biết làm sao tôi tìm được cậu không?”
Phần lưng gần eo bỗng dưng tê rần, Quan Thù xé thiết bị định vị mỏng như cánh ve lại đồng màu da phía sau cậu xuống, sau đó quăng xuống mặt đất, thời điểm rơi xuống đất cũng không phát tiếng động nào.
Phát minh tối tân của quân đội bị hắn lấy đi làm loại chuyện vặt không đáng kể này, bất kể là sáng sớm hôm nay, hay trong đoàn múa, người giúp cậu thay quần áo đều là Quan Thù.
Cậu căn bản không có cơ hội phát hiện thiết bị nho nhỏ này.
Đối diện với vẻ mặt ngẩn ngơ hiếm thấy trên mặt Thẩm Yểu, Quan Thù lại chẳng hề cảm thấy chút sung sướng nào. Hắn cười lạnh mấy tiếng, lại cương quyết lôi Thẩm Yểu dậy, bức bách cậu nhìn xuống.
Tay hắn siết Thẩm Yểu đến phát đau, Quan Thù ghé vào lỗ tai cậu nói: “Chẳng phải cậu bảo tôi đừng vứt đi sao?”
Hai chiếc thùng lớn quen thuộc khiến Thẩm Yểu lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tự bê đá đập chân mình là như thế nào. Thời điểm cậu phát hiện đống dụng cụ kia hoàn toàn không để trong lòng, thậm chí còn thoải mái dỗ dành Quan Thù đôi câu.
Bởi vì cậu căn bản không cho rằng bản thân sẽ có ngày này.
Hết thảy phát sinh tối nay đều nằm ngoài dự kiến của Thẩm Yểu, lẽ ra cậu phải yên ổn ở trên du thuyền, chứ không phải như hiện tại, hoàn toàn mất tự do bị người giam cầm nơi đây.
Cảm xúc của Thẩm Yểu hiếm khi mất kiểm soát, cậu chợt nâng tay tát Quan Thù thêm một cái, phát tiết cơn kích động vẫn chưa ngừng trong lồng ngực:
“Gọi cậu là chó điên quả đúng là không sai.”
Quan Thù nhìn cậu chòng chọc, sau vài giây im lặng, cảm xúc dồn ứ một buổi tối của hắn chợt bùng nổ:
“Tôi mẹ nó là chó điên thì sao?! Nhưng ở trước mặt cậu có lần nào tôi không nghe lời chứ?! Lúc cậu chỉ hướng đông thì tôi có đi hướng tây đâu? Chẳng phải là cậu lừa tôi trước ư......? Chẳng phải là cậu vẫn luôn lừa gạt tôi sao?!”
“Chẳng phải cậu bảo tôi đừng vứt những thứ này đi à?! Chẳng phải cậu nói mình sẽ luôn bên tôi ư? Cậu chạy cái gì chứ?! Cậu chạy cái gì hả!”
Hắn trực tiếp quăng Thẩm Yểu xuống giường, sau đó khom người lấy ra một lọ gel màu hồng.
Hương hoa hồng tỏa thơm nức, Quan Thù chẳng có chút chừng mực, lấy ngón tay móc một đống lớn, bôi tất cả lên ngực Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu theo bản năng vươn tay muốn đẩy hắn ra, lại người siết cổ tay đè xuống, còng tay lạnh cứng ấn trên phần bụng mềm mại của cậu.
Cậu loáng thoáng đoán được lọ gel này là gì, trong khoảnh khắc đôi chân bị đè của Thẩm Yểu giãy dụa càng thêm dữ dội, như đuôi cá vùng vẫy.
“Á......”
Ngón tay Quan Thù đầy những vết chai, dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị, Thẩm Yểu cảm thấy có chút đau.
Loại gel bôi trên người cậu tan ra rất nhanh, trong nháy mắt như biến thành vũng nước, trượt từ ngực Thẩm Yểu xuống, chân cậu căn bản cũng không kẹp được những thứ dính dớp đang chảy xuống.
Đầu óc Thẩm Yểu vẫn duy trì sự tỉnh táo, trên ngực lại truyền đến cơn ngứa mạnh mẽ, hô hấp của cậu nháy mắt trở nên nóng bỏng nặng nề, trông chốc lát đùi càng kẹp chặt hơn.
“A ——”
Thân thể dường như bị hòa tan từng phần một, cảm giác ngứa ngáy trước ngực càng lúc càng mãnh liệt, tựa đàn kiến bò qua, như phát điên muốn ai đó chạm vào, thiêu đốt lý trí cậu.
Quan Thù đứng dậy kẽo giãn khoảng cách với cậu, hắn ngồi một bên châm thêm một điếu thuốc, ngửi hương pheromone trong phòng cũng không động đậy.
Toàn thân Thẩm Yểu lan rộng một màu hồng diễm lệ, ngay cả mũi chân đang cuộn lại cũng vậy. Bên cạnh cậu rõ ràng đang có một Alpha, Thẩm Yểu lại cắn rách da môi, cũng không cầu xin hắn nửa chữ.
Mãi đến thời điểm không thể nhịn được nữa, thân thể Thẩm Yểu vừa vô thức cách xa Quan Thù, vừa dán sát người xuống ga giường. Cậu muốn thông qua phương thức cọ sát ga giường, để giảm bớt cơn ngứa ngáy dữ dội kia.
Quan Thù vốn nên là khán giả lạnh lùng, ngay trước lúc Thẩm Yểu cọ vào ga giường, lại đưa tay tóm dây xích chân, không quan tâm mà lôi người đến trước mặt.
Bàn tay dày rộng thay thế ga giường, thô bạo xoa nắn, nháy mắt để lại dấu tay trên làn da trắng hồng kia.
Thẩm Yểu phát ra một tiếng rên rỉ, dựa vào lý trí chẳng còn sót lại bao nhiêu vẫn cố chấp muốn rời khỏi Quan Thù. Phần eo bị cánh tay dùng sức giữ lại, cậu bị ép ngã vào trong lòng Quan Thù.
“Thẩm Yểu, cậu đã lừa gạt tôi bao lần rồi?! Cậu thật sự cho rằng tôi ngu ngốc như vậy à? Hết lần này đến lần khác mắc bẫy của cậu sao?!”
Bàn tay tăng thêm sức, thậm chí còn vặn xoắn.
“Lần này chẳng phải là cậu chủ động để tôi ký hiệu vĩnh viễn hay sao?! Vậy vì sao cậu còn muốn chạy chứ! Nếu thật sự chạy thành công thì sao? Cậu lại tiếp tục đi xóa ký hiệu à? Cậu cảm thấy thân thể mình chịu đựng được bao nhiêu lần phẫu thuật nữa đây?!”
Đau đớn đan xen cùng vui sướng, đầu óc Thẩm Yểu bắt đầu trở nên đặc sệt, trống ngực lại vẫn chẳng hề dồn dập, dữ dội như Quan Thù ở phía sau.
“Sau khi xóa bỏ ký hiệu thì sao?”
Rõ ràng là hiệu lực của thuốc, Quan Thù lại cười lạnh mấy tiếng, đổ tất cả lỗi lầm hiện tại lên người Thẩm Yểu:
“Có phải cậu lại đi quyến rũ Alpha khác không?! Thân thể của cậu như thế này thì phải làm sao đây? Hiện giờ tôi tùy tiện chạm vào mấy cái cậu đã liền mê mệt như lần trước rồi.”
“Nếu cậu muốn đi tìm Alpha vậy, vậy tại sao tôi lại không được?”
“Từ hồi trung học tôi đã đi theo sau mông cậu, ngoại trừ cậu tôi mẹ nó thậm chí còn không quen biết Omega nào khác! Trước khi ngủ với cậu thì tôi còn là trai tân, ở học viện quân đội bao năm như vậy ngay cả ngón tay người khác tôi cũng chưa từng chạm qua, đám đàn ông dơ bẩn bên ngoài đó liệu có sạch sẽ được như tôi không?!”
Quan Thù nói đến đoạn sau cơ hồ biến thành nói xằng nói bậy, bên tai Thẩm Yểu vang lên ù ù, hắn nói cái gì cũng không nghe hiểu. Nhưng tại một khắc, Quan Thù bất chợt yên lặng, Thẩm Yểu chỉ nghe được tiếng hít thở lên xuống bên tai mình.
“Thẩm Yểu, cậu có tội.”
Người cậu trần trụi, Quan Thù lại mặc quần áo kín mít. Còng tay cậu bỗng nhiên bị người tóm lấy, giọng nói nghiêm trang hiện giờ của Quan Thù khiến cho ảo giác hỗn loạn khẽ quẩn quanh cậu.
Thời điểm Thẩm Yểu ngơ ngác thất thố, ngực cậu bất chợt bị người dán hai miếng điện cực. Chẳng chút báo trước, dòng điện trong nháy mắt từ hai điểm đó lan khắp toàn thân.
“A!”
Đầu óc Thẩm Yểu khôi phục tỉnh táo trong một giây, toàn thân mất kiểm soát ngã quỵ trong lòng Quan Thù, sau khi ngừng dòng điện thân thể cậu vẫn chưa thoát khỏi cơn kích thích, vẫn không ngừng co giật.
Cằm lại bị ngón tay lạnh lẽo nắm lấy, Quan Thù hạ mắt nhìn cậu, đáy mắt mang theo ý lạnh:
“Kế tiếp, tôi phải thẩm vấn cậu.”
Cậu có tội nên tôi phán cậu chịu hình phạt bị cây dùi cui 20 xen ti giã từ sáng đến tối, 24/7 cho đến khi nào phình bụng thì tính tiếp, chứ không có thôi đâu ;)))))