“Đừng đi được không?”
Quan Thù ôm Thẩm Yểu, nhiệt độ của Omega trong kỳ rất cao, làm cho hắn không khống chế nổi khom người áp sát. Yết hầu hắn cuộn xuống, không kiềm chế được thấp giọng gọi:
“Yểu Yểu......”
Hô hấp của hắn còn nóng bỏng hơn cả Thẩm Yểu, lướt qua vành tai cậu, phần da nhạy cảm kia nháy mắt đỏ bừng. Quan Thù ngửi pheromone Alpha không thuộc về mình trên người Thẩm Yểu, nôn nóng bất an muốn phủ lên thế chỗ.
“Mệt rồi.” Thẩm Yểu lại nhíu mày quay mặt đi, lỗ tai cậu đỏ ửng, biểu cảm trên mặt lại chẳng có nhiệt độ gì, “Đi mua thuốc ức chế cho tớ đi.”
Quan Thù nghe lời Thẩm Yểu, cưỡng ép bản thân rời xa cậu từng chút một. Hắn bình ổn hô hấp, không dám ngửi thêm chút pheromone trên người Thẩm Yểu. Thời điểm mở cửa ra ngoài, ánh mắt đầu tiên liền chạm phải Từ Ý Bạch đang đứng ở cửa.
Hắn nhíu mày hỏi: “Sao mày vẫn còn ở đây?”
“Đây là nhà tôi.” Từ Ý Bạch lãnh đạm nhìn hắn, vừa nói chuyện vừa muốn mở cửa đi vào, “Nếu biết điều một chút, thì người nên đi chẳng phải là cậu sao?”
Sắc mặt Quan Thù không thay đổi, hắn lập tức chắn trước người Từ Ý Bạch, canh giữ cửa nhìn anh chằm chằm: “Thẩm Yểu không cho mày vào.”
Hắn phát giác Từ Ý Bạch bất chợt ngừng động tác lại, hắn biết Từ Ý Bạch sẽ không lại hành động thiếu suy nghĩ, vẻ mặt vẫn căng cứng như trước nói: “Tao sẽ quay lại ngay đây.”
Hiện tại là đêm khuya, thời điểm Quan Thù từ sân bay chạy tới đã đạp nghiến chân ga, vậy mà vẫn chẳng kịp ngăn cản hết thảy mọi chuyện phát sinh.
Hắn mở cửa lên xe, giáng một đấm nặng nề xuống bánh lái. Quan Thù không dám để Thẩm Yểu ở một mình quá lâu, hắn không có chút thời gian mà để hòa hoãn cảm xúc, lại dùng sức đạp mạnh xuống chân ga.
Nhiệt độ đêm đông dưới 0, hắn mở cửa sổ, để mặc cho gió tựa mũi đao cắt trên mặt. Quan Thù cũng không quen thuộc khu vực này, dọc đường đi lại chẳng hề giảm tốc, ỷ vào nhãn lực không tồi quét qua những cửa hàng tại phụ cận.
Cửa hàng thuốc kinh doanh hai mươi tư giờ, Quan Thù xuống xe mua thuốc ức chế cho Thẩm Yểu. Ngoại trừ thứ đó, hắn để ý trên tay Thẩm Yểu có chút vết thương nhỏ, lại mua thêm băng dán về.
Hắn dùng tốc độ còn nhanh hơn để quay lại, ngay cả thang máy cũng không kịp chờ, trực tiếp chạy thẳng lên. thời điểm đến nơi, Từ Ý Bạch vẫn yên lặng đứng trước cửa.
Tầm mắt Từ Ý Bạch nhìn vọng đến, lại dời đi, Quan Thù lướt qua anh đi vào. Từ đầu tới cuối, ngay cả một câu trao đổi giữa hai bọn họ cũng không có.
*
Bởi một phát súng kích động tại buổi tiệc, tạo thành hậu quả không nhỏ, cuối cùng rốt cuộc hiểu rõ những dây mơ rễ má giữa hắn cùng Thẩm Yểu, cũng biết được hiểu lầm là bắt nguồn từ đâu, cha hắn đã ra mặt giải quyết chuyện này thay hắn.
Nhưng trừng phạt là không thể tránh được, hiện tại Quan Thù tạm thời bị đình chỉ ở nhà, sau khi Từ Ý Bạch kết thúc buổi hòa nhạc, dường như cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần hắn với Từ Ý Bạch chạm mặt nhau, ngoại trừ cãi vã chính là động tay chân, mà Thẩm Yểu lại chỉ thích yên tĩnh.
Sau mấy lượt tranh chấp, bọn họ tận lực tránh xuất hiện cùng đối phương ở trước mặt Thẩm Yểu. Điều này dẫn đến việc mỗi một lần nhìn thấy Thẩm Yểu, bọn họ đều rất nghiêm túc hít ngửi hương vị trên người Thẩm Yểu, lại dùng ánh mắt quét qua từng tấc da trên thân Thẩm Yểu, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Quan Thù có một khoảng thời gian rất dài không về nhà, khi hắn lái xe về phía đại viện quân dội, một chiếc xe lướt qua khiến hắn theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu.
Hắn đi vào phòng sách của Quan Nham, nhanh nhạy để ý đến hai chiếc chén đặt trên bàn. Quan Thù không biến sắc chạm vào chiếc chén, vẫn còn lại chút độ ấm, người đến đây mới vừa rời đi không bao lâu.
“Khi ta đồng ý đưa con ra nước ngoài gặp Thẩm Yểu, con đã hứa hẹn như thế nào?” Quan Nham rất hiếm khi bình tĩnh nói chuyện với hắn như vậy, ông đưa đơn thuyên chuyển công tác đến trước mặt Quan Thù, “Con nói là trước lúc đến Lưu Ưng muốn gặp cậu ấy một lần, hiện tại con lại đang làm gì thế?”
Khoảng thời gian Thẩm Yểu bị Từ Ý Bạch đưa đi kia, mỗi một ngày Quan Thù đều sống trong ngơ ngẩn, hắn chưa bao giờ sa sút đến vậy, cằm cũng để râu ria lởm chởm.
Thời điểm đó tâm hắn như tro tàn, tự tẩy não bản thân, hắn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Thẩm Yểu, hắn chỉ muốn ngắm Thẩm Yểu một lần cuối cùng, xác nhận cậu đang sống thế nào. Giả như Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch bên nhau có thể hạnh phúc, vậy hắn sẽ buông tay để Thẩm Yểu tự do tự tại bay đi.
Quan Thù không biết, đây rốt cuộc có phải cái cớ cuối cùng hắn tìm cho bản thân không. Nhưng hiện tại, kết quả đã thay đổi, hắn phải cạnh tranh với Từ Ý Bạch, hắn sẽ không đi.
“Con không muốn đi phải không? Vậy ta sẽ cho con biết tình cảnh hiện tại.” Quan Nham xoa mày nói, “Thân phận của Yến Tri Hành đặc biệt, con nổ súng bắn y, ta cùng lắm chỉ có thể giúp con dìm chuyện này xuống. Ban đầu y cũng không dự định truy cứu chuyện này, hiện tại lại muốn đi tố cáo, gán cho con tội nổ súng.”
“Ta là người trong quân ngũ, quan hệ với Cố gia trước nay đều là không xa cũng không gần, bọn họ không tham gia chính trị, nhưng trước giờ luôn có quan hệ dây mơ rễ má. Quan Thù, hiện tại bọn họ đang trắng trợn đứng chung một hàng tạo áp lực cho ta.”
“Bọn họ cũng chỉ biết làm mấy thủ đoạn cỏn con thế thôi.” Quan Thù cười lạnh một tiếng, hắn chỉ vào chiếc chén phía sau, hỏi, “Người vừa tới là Từ Ý Bạch đúng không? Anh ta mách lẻo thành nghiện rồi phải không?”
“Còn cần ta nói cho rõ ràng hơn không?” Quan Nham buông chén, nặng nề nện xuống mặt bàn, “Hiện giờ Bọn họ vì Thẩm Yểu, mà đều như hổ rình mồi tóm chặt lấy nhược điểm của con! Bọn họ không chỉ muốn ép con phải rời đi! Mà còn muốn tống con vào tù! Ta có thể đưa con ra ngoài, nhưng tương lai của con thì sao?!”
Thủ đô không còn chỗ cho Quan Thù dừng chân, hắn bị bẻ gãy cánh, muốn được yên ổn trăm phần trăm, hoặc tạo dựng sự nghiệp thì chỉ có thể đi thật xa, như là đến biên giới.
Quan Thù bình tĩnh đáp lời ông: “Tôi không đi, tôi phải ở lại nơi đây.”
Quan Nham giơ tay lên, muốn cho hắn một cái tát rồi lại nhịn xuống, cuối cùng rống thành tiếng nói: “Từ Ý Bạch đã kết hôn với cậu ấy rồi đúng không? Hiện tại mày đang làm cái gì vậy? Làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác à?!”
“Bọn họ kết hôn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn!” Quan Thù đứng phắt dậy, vành mắt đỏ bừng. Âm thanh đột ngột cất cao trực tiếp chui vào tai Quan Nham, “Thẩm Yểu đã nói cậu ấy nhất định sẽ ly hôn Từ Ý Bạch!”
Trong bốn năm ở trường quân đội, Quan Thù đã trưởng thành rất nhiều, nhưng mỗi lần chỉ cần đối mặt Thẩm Yểu, hắn lại vẫn là bộ dạng kích động lỗ mãng như hồi mười tám tuổi. Quan Nham hít sâu một hơi nói:
“Cậu bé Thẩm Yểu kia...... Ta thân là cha con, ta cũng không tư cách nói cậu ấy sai lầm, nhưng con cần rời khỏi cậu ấy, bình tĩnh một khoảng thời gian.”
“Tiền đồ với Thẩm Yểu, con muốn thứ nào?”
Quan Thù không lảng tránh ánh mắt ông, hắn lấy một cái huy hiệu từ trong túi ra, quẳng lên mặt bàn của Quan Nham, bên trên có khắc một con chim ưng bay lượn, tên của hắn cũng được khắc trên đó. Vẻ mặt hắn kiên định, Quan Thù quả quyết nói từng chữ một:
“Tôi muốn cả hai.”
Sự tồn tại của Lưu Ưng trong quân ngũ rất đặc biệt, bọn họ không lệ thuộc vào một quốc gia nào, mà chỉ chịu sự quản lý của cấp cao nhất. Nhiệm vụ của bọn họ có mức tự do cao nhất, cũng là nguy hiểm nhất. Alpha trong đó không sợ tử vong, toàn thân ngỗ ngược, nhưng không môt ai dám nói lại gì, bởi hết thảy đều dùng thực lực nói chuyện, bọn họ giống như nhóm lính đánh thuê thoát ly khỏi các quy chế.
“Tôi đã từng gặp đội trưởng Lưu Ưng trong huấn luyện thực địa, anh ấy rất vừa ý tôi, nên đã để lại phương thức liên lạc.” Yết hầu Quan Thù lăn xuống, khi đó hắn vì muốn quay về tìm Thẩm Yểu mà từ chối lời mời, hiện tại hắn lại vì Thẩm Yểu mà liều mạng tham gia, “Hiện tại thủ đô càng lúc càng nguy hiểm, tôi thân là công tố viên khi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng bị thương rất nhiều lần. Lưu Ưng sẽ thành lập một tiểu đội tại thủ đô, tiếp nhận những nhiệm vụ có độ khó cao nhất.”
Quan Thù nói xong những điều này, một lần nữa cất huy hiệu đi, thân hình rắn rỏi đi về phía cửa.
Hắn sẽ không làm kẻ hèn nhát, bởi vì Thẩm Yểu là đóa hồng gai kiều diễm, cần một con sư tử dũng mãnh nhất đến bảo vệ.
Quan Thù tuyệt đối không cho phép bản thân sống một đời xoàng xĩnh, để khi Thẩm Yểu nói rằng cậu muốn vì sao trên trời, lại khó xử trả lời rằng mình không thể.
Thời điểm bước ra ngoài sắc trời còn sớm, Quan Thù lái thẳng xe về phía đoàn múa. Đầu tiên Quan Thù ở trong xe lẳng lặng chờ Thẩm Yểu đi ra, ngày đông năm giờ chiều sắc trời đã dần mờ tối.
Sắp đến thời gian, Quan Thù bước xuống khỏi xe. Vào giây phút nhìn thấy Thẩm Yểu, Quan Thù sải bước chân chạy về phía cậu, hắn không kịp dừng lại, đâm sầm vào khiến bước chân Thẩm Yểu loạng choạng lùi ra sau mấy bước.
Quan Thù không để ý ánh nhìn của người khác, ôm chặt lấy Thẩm Yểu, dùng sức như là lần gặp gỡ cuối cùng trước lúc sinh ly tử biệt.
Thời tiết rất lạnh, hơi thở thoát khỏi miệng đều biến thành sương mù màu trắng.
“Thẩm Yểu.”
Điều Quan Thù lo lắng sợ hãi không phải là tử vong, trống ngực hắn đập dồn dập, như thể đùa giỡn thấp giọng hỏi:
“Giả như có một ngày tớ chẳng may qua đời, cậu sẽ vui sướng vì ít đi một người quấn lấy mình, hay là sẽ mang một đóa hoa đến viếng mộ tớ?”
Thẩm Yểu từ sự vùng vẫy ban đầu đến giờ dần dần thả lỏng thân thể, cậu khẽ chớp mắt ngẫm nghĩ, hồi đáp:
“Tớ sẽ mang đến cho cậu một bó hồng trắng.”
Quan Thù không muốn nhìn thấy nước mắt của Thẩm Yểu, chỉ muốn có được một đóa hoa, hiện tại hắn đã giành được rồi.
Hô hấp của hắn đông cứng lại, Omega trong lòng chạm vào ấm áp, có mùi hương thoang thoảng. Quan Thù càng ôm Thẩm Yểu chặt hơn, bàn tay dưới cái lạnh 0 độ buốt giá đỏ ửng vẫn không chịu buông.
Mà cách bọn họ không xa, Từ Ý Bạch ngồi trong xe, mặt anh lạnh tanh nhìn bóng dáng hai người ôm nhau trong gió lạnh. Bọn họ ôm thật sự chặt, trán kề sát với nhau.
Bàn tay Từ Ý Bạch dần dà dùng sức vịn vào bánh lái, anh cầm lấy di động bên cạnh, gọi điện thoại cho Thẩm Yểu.
Anh thấy thân hình Thẩm Yểu ở phương xa thoáng khựng lại, vùng ra khỏi vòng ôm chặt cứng của Quan Thù, lấy di động trong túi ra.
Từ Ý Bạch như ngừng hít thở, khoảng thời gian Thẩm Yểu chậm chạp chưa nhận điện đối với anh mà nói như thể chờ phán quyết. Rõ ràng anh ngồi trong xe mở điều hòa, thân thể lại cứng đờ đông lạnh.
Tại khoảnh khắc điện thoại được tiếp, như thể ánh nắng vén mây chiếu xuống, làm cho trái tim Từ Ý Bạch bình tĩnh buông lỏng.
“Yểu Yểu.” Từ Ý Bạch gắng hết sức để giọng nói bản thân nghe tự nhiên, xuyên qua cửa kính trước, từ vị trí góc chết nhìn về phía hai người nói, “Tay anh đau quá, em có thể đến thăm anh một chút không?”
Quan Thù chưa từng buông cánh tay ôm trên eo Thẩm Yểu, hắn nghe được âm thanh trong điện thoại rõ rành rành.
Hắn không ngắt điện thoại, chỉ bao phủ lên tay Thẩm Yểu, che kín vị trí ống nghe của di động. Cùng lúc đó, Quan Thù nâng mặt Thẩm Yểu, trực tiếp hôn lên.
Làn môi khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước, Quan Thù nhẹ nhàng hỏi:
“Đừng đi được không?”
Hắn ôm Thẩm Yểu, tiến lên phía trước mấy bước. Quan Thù không đợi câu trả lời của Thẩm Yểu, lại cúi đầu khom lưng.
Quan Thù nhìn ra vẻ mặt không có ý chối từ của Thẩm Yểu, cậu chỉ dùng ánh mắt giống như trước đây, yên lặng nhìn hắn.
Thân thể trong nháy mắt trở nên khô nóng, hắn đưa tay giữ lấy gáy Thẩm Yểu, sau đó nôn nóng không kiềm nổi lại nồng nhiệt mà mút lấy làn môi mềm mại của cậu.
Hôn sâu.
Một nụ hôn thật sâu, triền miên, rồi lại thuần khiết mềm mại tưa như một đám mây.
Thẩm Yểu không chủ động đáp lại Quan Thù, nhưng lông mi cậu thoáng rung, sau đó chậm rãi nhắm lại, như thể bí mật phối hợp.
“Rắc ——”
Hình ảnh cùng âm thanh trước mắt hòa trộn kết hợp với nhau, Từ Ý Bạch nắm chặt di động tạo thành mấy vết nứt trên màn hình cường lực.
Kể ra thấy bản thân tiêu chuẩn kép vc =)))
Bình thường không thích mấy truyện công/thụ làm bé ba bé bốn gì đâu. NTR thì chỉ đọc H văn mất não =)))). Thế mà truyện này thấy bình thường thế chứ:)))