• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

75.

Cặn bã vô cùng

Đi máy bay hết hơn mười hai giờ, rốt cuộc mới đáp xuống mảnh đất đã lâu không quay lại. Thẩm Yểu mới vừa bước xuống khỏi máy bay, tay Từ Ý Bạch đã vươn tới, thắt khăn quàng cổ cho cậu.

Hai tay Thẩm Yểu trống trơn, cậu không có hành lý, nhưng trên vai Từ Ý Bạch có đeo một ba lô, từ đầu đến cuối anh không hề buông tay Thẩm Yểu ra.

Bọn họ chỉ có hai người, trước cổng sân bay đã có mấy chiếc xe giống hệt nhau đang đứng chờ, Từ Ý Bạch mở cửa một chiếc ở chính giữa cho cậu.

Thẩm Yểu không hỏi gì, sau khi lên xe, những chiếc xe khác đều lái về những hướng bất đồng, lần lượt biến mất ở mỗi ngã ba đường, cuối cùng chỉ mỗi chiếc xe này lái về phương xa.

Con đường này đối với Thẩm Yểu mà nói có chút xa lạ, nơi Từ Ý Bạch đưa Thẩm Yểu đến không phải chỗ ở trước kia, mà là một khu nhà khác, trang hoàng lại rất giống với căn hồi trước, cùng là phong cách thoải mái mang sắc thái ấm áp.

Bất kể là xe, hay là nơi ở mới, đều là thủ đoạn nhỏ Từ Ý Bạch làm phân tán tầm mắt của Quan Thù. Anh không muốn bị quấy rầy, anh muốn có một không gian độc lập yên ổn cùng Thẩm Yểu.

Từ Ý Bạch thả ba lô xuống sofa, anh đẩy bàn trà phía sau ra, nửa quỳ xuống bên cạnh Thẩm Yểu.

Anh dùng tay cẩn thận từng ly từng tý chạm vào bụng Thẩm Yểu qua lớp quần áo, Từ Ý Bạch không giấu nổi vẻ mặt áy náy bất an, từ lúc lên máy bay đến bây giờ, Thẩm Yểu không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Từ Ý Bạch hỏi cậu như vậy:

“Còn đau hay không?”

Thẩm Yểu có chút không kiên nhẫn đối với việc anh hỏi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, trên máy bay cậu không ngủ ngon, hiện tại toàn thân lười biếng ngả trên sofa, tựa như hoàn toàn thả lỏng.

Cậu rũ mắt, thuận miệng nói: “Anh có thể tự xem vết thương của em.”

Đầu tiên tay Từ Ý Bạch thoáng ngừng, cuối cùng khẽ run rẩy kéo vạt áo, vén lên trên.

Thẩm Yểu có thể chất không dễ lưu sẹo, vết thương bị dao đâm lại vẫn còn một dấu vết lờ mờ, như một lưỡi liềm nhỏ.

Hô hấp của Từ Ý Bạch như ngừng lại, trầm mặc cúi đầu không nói, lấy một lọ thuốc từ ba lô ra. Động tác anh chầm chậm bôi thuốc mỡ lên trên vết thương, thoa đều cho tan ra.

“......  Xin lỗi.” Tay Từ Ý Bạch không có độ ấm gì, càng thêm run rẩy dữ dội. Thẩm Yểu càng không để tâm đến vết thương này, anh lại càng cảm thấy hổ thẹn, “Yểu Yểu.”

Trên ngón tay anh có vết chai mỏng, khi cọ qua làn da bụng mềm mại tạo thành một cơn run rẩy, hương pheromone ngọt ngào xuất hiện trong không khí.

Qua mấy tháng, kỳ động dục của Thẩm Yểu đã đến.

“...... Yểu Yểu.”

Bản năng Alpha của Từ Ý Bạch trỗi dậy trong nháy mắt, anh lại vẫn kiềm nén nửa quỳ trên mặt đất như cũ, dẫu cho mạch máu của bàn tay vịn trên sofa đã gồ hẳn lên.

Anh bị hương hoa hạnh cám dỗ đến mức muốn tức khắc nhào vào Thẩm Yểu, nhưng dưới tình huống chưa nhận được sự chấp thuận của Thẩm Yểu, anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Giúp em đi.” Trán Thẩm Yểu nóng hầm hập, cậu đưa tay kéo tóc Từ Ý Bạch, Omega trong cơn phát tình khẽ rũ mắt nói, “Không được làm ẩu, phải dịu dàng giống như trước kia nhé.”

“Khiến em sướng, khiến em thoải mái, hiểu chưa?”

Pheromone hòa hợp quấn quýt với nhau, Từ Ý Bạch không chờ đợi nổi một giây, giờ phút này sofa có chút chật chội, lắc lư rung động phát ra tiếng kẽo kẹt.

Từ Ý Bạch ôm chặt eo Thẩm Yểu, anh đồng ý dịu dàng với Thẩm Yểu, chấp nhận xem bản thân như công cụ, lấy cảm nhận của Thẩm Yểu làm trung tâm.

Bởi vậy anh ngắm khuôn mặt Thẩm Yểu, nghiền ngẫm cảm nhận của cậu qua sắc mặt. Mỗi lần mấp mé ranh giới mất kiểm soát, lại cưỡng ép lôi bản thân lại.

Mồ hôi của anh còn chảy nhiều hơn Thẩm Yểu, chảy xuống từ yết hầu, từ bả vai. Thời gian càng lâu, lý trí nhẫn nhịn khống chế bị dục vọng bào mòn từng chút một. Anh muốn chiếm hữu hoàn toàn Omega này, anh muốn ký hiệu cậu từ đầu đến chân.

Ánh mắt Từ Ý Bạch dời lên trên, anh chú ý đến dấu vết ám muội trên cổ Thẩm Yểu.

Cho tới bây giờ Thẩm Yểu chưa từng thuộc về anh.

Cậu rất đa tình, cậu còn vài Alpha khác nữa.

Bàn tay Từ Ý Bạch dần dần dùng sức, trái tim đập điên cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Ánh mắt anh bị ham muốn chiếm hữu che phủ, anh không kiềm chế nữa, anh không cho phép Omega lại rời khỏi mình.

Thẩm Yểu nhận ra sự bất thường, cậu nhíu mày theo bản năng, co chân muốn trốn thoát, lại bị bàn tay Từ Ý Bạch giữ chặt lấy bắp chân lôi xuống, trực tiếp đẩy lên vị trí dốc ngược bên bờ vực:

“Ra......”

Tất cả những lời nói của cậu bị nghẹn lại nơi cuống họng, Thẩm Yểu ngửa cổ, làn môi khẽ hé nhưng lại chẳng phát nổi âm thanh nào.

Cánh tay ôm siết bên hông cậu như thể chiếc khóa, giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi. Từ Ý Bạch như con sói bị bỏ đói hồi lâu, cắn lên vị trí mang dấu ấn trên cổ, dùng sức như cắn xé.

“Ư ——”

Ngay sau đó, tuyến thể đã bị ký hiệu của Thẩm Yểu lại bị Alpha ngậm lấy, răng nanh cắm vào, pheromone tiêm vào trong đủ khiến cho chân cậu mềm nhũn.

Sự chiếm hữu hoàn toàn khiến Từ Ý Bạch cực kỳ thỏa mãn, anh phát ra một tiếng rên, cánh tay khóa chặt trên eo Thẩm Yểu, ép buộc cậu.

Trước mắt Thẩm Yểu hoa lên một hồi ngắn ngủi, áo khoác của cậu rơi xuống đất, nằm cùng một chỗ với ba lô của Từ Ý Bạch, tiếng chuông điện thoại như là tiếng chuông chấn động núi rừng, vang vọng khiến cậu tức thì tỉnh táo lại.

Bên đùi còn lại không bị khống chế của Thẩm Yểu co lên, cậu dùng tất cả sức lực còn lại, nhấc chân dùng sức đạp Từ Ý Bạch xuống khỏi sofa. Lưng Từ Ý Bạch nặng nề đập vào bàn trà phía sau.

Cậu lại bị Alpha làm ô uế.

Theo động tác vừa rồi, có thứ uốn lượn chảy xuống dọc theo mặt trong đùi.

“Chát ——”

Hiện tại cậu chẳng hề kiềm chế tính nết, có chỗ nào không thoải mái thì liền hoàn toàn bộc lộ ra. Cậu không chút do dự hất văng bàn tay Từ Ý Bạch vươn đến muốn chạm vào mình, lạnh lùng nói:

“Đừng có chạm vào em.”

Thẩm Yểu khom eo, nhặt di động rơi trên mặt đất lên. Cậu đã lấy lại chiếc di động cũ của mình từ trong tay Từ Ý Bạch, những tin nhắn Quan Thù gửi cho cậu đã bị xóa sạch bách.

Điện thoại vừa kêu, âm thanh Quan Thù liền truyền tới. Như bị chủ nhân vứt bỏ, hắn thấp giọng hỏi:

“Yểu Yểu, cậu ở đâu vậy, tớ có thể đến tìm cậu không?”

Thẩm Yểu nhìn tứ phía, cậu cũng không nhận ra nơi ở mới này. Cậu chẳng hề kiêng dè, dứt khoát hỏi thẳng Từ Ý Bạch: “Đây là chỗ nào?”

Từ Ý Bạch lại không trả lời cậu, Thẩm Yểu liền giáng một cái tát cho anh tỉnh táo. sau khi ý thức hồi phục lại, anh mới biết bản thân mới nãy đã làm sai điều gì.

Ánh mắt Từ Ý Bạch vẫn tập trung vào vết thương nơi bụng Thẩm Yểu, anh cảm nhận được ký hiệu trên người Thẩm Yểu, siết chặt nắm tay, thấp giọng hỏi:

“Không cần cậu ta, chỉ cần mình anh không được sao? Một mình anh có thể làm được tất cả mọi chuyện bọn họ có thể làm.”

“Chỉ cần anh ư?”

Thẩm Yểu lãnh đạm hỏi lại một câu, rũ mắt như thể dò xét. Cậu trực tiếp ngắt điện thoại, gửi định vị vị trí cho Quan Thù.

Sau đó, cậu lại khom lưng, trước khi Từ Ý Bạch kịp đứng dậy ngăn cản, nhặt túi sách từ dưới đất lên, hơn nữa còn mở bung ngăn chứa bí mật nằm ở bên trong.

Cậu biết thói quen cất đồ của Từ Ý Bạch, tức thì tìm được chứng nhận kết hôn được giấu ở nơi sâu nhất.

Từ Ý Bạch nháy mắt đứng dậy, bàn tay vươn đến muốn giành lấy lại bị Thẩm Yểu vô tình hất ra. Thẩm Yểu nhìn anh nói: “Anh thừa biết tại sao lại có tờ chứng nhận kết hôn này mà?”

Một câu nhẹ nhàng làm cho Từ Ý Bạch hoàn toàn dừng động tác lại, Thẩm Yểu lấy bật lửa từ trong ngăn kéo ra.

“Tách ——”

Ánh lửa bốc lên.

Từ Ý Bạch trong chớp mắt đã hiểu được Thẩm Yểu muốn làm gì, làn môi mấp máy, hoảng loạn nói “Đừng”, anh thế nhưng muốn đưa tay dập tắt ánh lửa đang bốc lên kia.

“Thu cái ham muốn độc chiếm Alpha của anh lại đi.” Thẩm Yểu tránh khỏi động tác của anh, ngọn lửa càng lúc càng gần chứng nhận kết hôn. Cậu tệ hại đến cùng cực, nhìn Từ Ý Bạch nói, “Em quả thật đã kết hôn với anh, nhưng em muốn ngoại tình, anh không chấp nhận nổi thì ly hôn đi.”

Ánh lửa tạo thành bóng mờ nửa sáng nửa tối trên khuôn mặt Thẩm Yểu, tuyến thể của Từ Ý Bạch tỏa ra pheromone như núi đổ. Anh nhìn Thẩm Yểu chằm chằm, kích động như muốn cắn nuốt cậu.

Anh có vô số biện pháp có thể khống chế Omega trước mặt.

“Từ Ý Bạch.”

Thẩm Yểu đã nhận ra ý đồ của anh, cậu lạnh tanh nâng tay, sắp sửa châm lửa vào giấy chứng nhận: “Anh lại không nghe lời rồi.”

Ngay tại một giây trước đó, Từ Ý Bạch nhắm mắt lại, một lần nữa không cam lòng thỏa hiệp, giọng nói khàn khàn chấp thuận:

“Được.”

Thẩm Yểu ném hai tờ chứng nhận kết hôn vào người anh, sau đó quay mặt đi, không để ý đến anh nữa.

Từ Ý Bạch muốn bế cậu đi tắm rửa, Thẩm Yểu lại vẫn không cho anh chạm vào như trước. Kim đồng hồ chầm chậm di chuyển, chuông cửa bị người bên ngoài gấp gáp ấn vang.

“Giả như vừa rồi anh nghe lời, đêm nay có lẽ sẽ là hai người chúng ta bên nhau.” Thẩm Yểu chẳng buồn nâng mắt lên nói, “Ra mở cửa đi.”

Từ Ý Bạch chậm chạp đứng dậy, thời điểm mở cửa anh dùng thân thể chặn lại, không cho Quan Thù nhìn được Thẩm Yểu bên trong.

Trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, Từ Ý Bạch đưa tay chặn cửa, lạnh như băng nói: “Cậu đến đây làm gì?”

Anh không mặc áo, cơ bắp nửa thân trên vừa ưa nhìn, để lộ không thèm che giấu vết cào Thẩm Yểu lưu lại, đường đường chính chính để cho Quan Thù nhìn thấy.

Mùi hương trong phòng tràn ra theo cánh cửa mở, hương Omega ngọt ngào, còn cả mùi hương sau khi xong việc. Quan Thù ngửi được tất cả, trong nháy mắt khiến hắn nổi điên.

Từ Ý Bạch bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói:

“Cậu tới thật chẳng đúng lúc, tôi và Yểu Yểu vừa mới làm tình xong.”

Ánh mắt Quan Thù trở nên kinh khủng, hắn chướng mắt nhất loại người như Từ Ý Bạch. Rõ ràng là muốn công khai sự chiếm hữu, lại còn bình tĩnh tỏ vẻ “À, tôi vừa mới ngủ với Thẩm Yểu, cậu thật đáng thương quá”.

Tất cả mọi người đều như nhau, Từ Ý Bạch lại dám đòi thương hại hắn.

Tay Quan Thù cũng chặn cửa, muốn cưỡng chế xông vào: “Mày tưởng mày là ai chứ?”

“Từ Ý Bạch.” Bọn họ thoạt nhìn như sắp đánh nhau, Thẩm Yểu rốt cuộc mở miệng, nâng mắt lên, nhìn thẳng về phía Từ Ý Bạch nói, “Em không muốn thấy anh nữa, ra ngoài đi.”

Quan Thù cười khẩy một tiếng vì câu nói của Thẩm Yểu, hắn lạnh lùng liếc Từ Ý Bạch, hàng mày đứt đoạn để lộ sự ác liệt.

Hắn trước giờ đều là động thủ chứ không đấu võ mồm, lập tức tóm lấy cánh tay Từ Ý Bạch, lôi người ra ngoài cửa.

——”Anh lại không nghe lời rồi.”

Bên tai đột ngột vang vọng câu Thẩm Yểu từng nói, môi Từ Ý Bạch mím chặt. Anh không phải bị Quan Thù lôi ra ngoài, là tự mình rời khỏi căn nhà thuộc về bản thân.

“Rầm.”

Cửa rất nhanh được đóng lại, Từ Ý Bạch cũng chưa đi, anh dựa vào cửa, nhắm chặt mắt lại mới có thể hòa hoãn cảm xúc xáo trộn của mình.

Anh hy vọng, khi Quan Thù nhìn thấy những dấu vết trên người Thẩm Yểu, vẫn còn có thể nghe lời.

*

Thẩm Yểu dường như đã mệt đến mức ngón tay cũng lười nhúc nhích, cậu nằm trên sofa, rành rành đã bị Alpha giày xéo, vết tích trải đầy trên thân.

Cậu chỉ choàng một chiếc áo dài tay rộng thùng thình, không giống như quần áo của cậu, dài đến che phủ bờ mông.

Cậu nghe thấy động tĩnh, mới ngẩng mặt lên nói: “Bế tớ đi tắm đi.”

Quan Thù siết chặt bàn tay, vô số lần tự nhủ trong lòng đừng có xúc động, cần phải nghe lời Thẩm Yểu.

Hắn chợt nâng bước, xông vào phòng tắm mở nước ấm trước. Nước trong bồn tắm dần dần dâng lên, tiếng nước “Ào ào” lại chẳng chút làm lắng đọng tâm trạng của Quan Thù, hơi nóng mịt mù mông lung trước mắt hắn.

Quan Thù giơ nắm đấm dùng sức đập từng cái lên gạch men, sau mấy tiếng “Rầm rầm”, khớp ngón tay siết chặt của hắn rướm máu, chảy xuống theo bức tường gạch men.

Hắn ngẩng đầu lên, liều mạng hít sâu, liều mạng đè nén cảm xúc khiến mình căm phẫn ghen tuông.

Sau khi nước đầy, Quan Thù lại đi ra ngoài, trầm mặc không nói một lời luồn tay qua khớp gối của Thẩm Yểu, bế người lên.

Hắn bế Omega đã bị người khác ký hiệu, thả Thẩm Yểu vào giữa làn nước ấm nghi ngút. Khi dòng nước trong veo dần trở nên vẩn đục, đầu Quan Thù nổ “Đoàng” một tiếng, lý trí một lần nữa bị kéo căng.

Đây không phải lần đầu hắn giúp Thẩm Yểu rửa sạch, trong cơn phẫn nộ bất phân tốt xấu của quá khứ, hắn đã thô bạo rửa sạch những thứ Alpha khác lưu lại trên người Thẩm Yểu.

Hắn kỳ thật rất thích tắm rửa cho Thẩm Yểu sau khi hành sự, bởi vì thời điểm đó Thẩm Yểu hoặc là không có sức lực gì, hoặc là ý thức ngơ ngẩn. Cậu sẽ không giãy dụa, chỉ biết ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn.

Nhưng tình huống hiện tại lại bất đồng.

Quan Thù không ngừng hít sâu, lấy ngón tay móc từng chút những thứ dơ bẩn ra, hắn cắn chặt đầu lưỡi, tự nhủ bản thân chớ nên giẫm vào vết xe đổ lần trước.

Omega mới qua cơn hứng tình vẫn còn rất nhạy cảm, sao một tiếng nước chảy “Ào”, Thẩm Yểu nhào vào trong lòng hắn, ướt át khiến quần áo hắn cũng ẩm thấp.

Tay Thẩm Yểu siết chặt quần áo hắn, thoáng run rẩy, gọi tên hắn: “Quan Thù.”

Quan Thù đưa tay tháo nút chặn bồn tắm ra, để dòng nước sạch lại chảy đầy vào trong bồn. Hắn đưa mắt xuống, chạm phải hai dấu tay chói mắt trên hõm eo của Thẩm Yểu.

Hắn lại muốn giấu Thẩm Yểu đi, hắn không muốn chia sẻ Thẩm Yểu với kẻ khác, một chút cũng không.

Hắn chỉ muốn cùng Thẩm Yểu yêu đương thắm thiết.

“Yểu Yểu, tớ rất nghe lời.” Quan Thù ôm cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Tớ sẽ không cáu giận với cậu nữa, cái gì cũng nghe cậu hết. Tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, sẽ đưa cậu rời khỏi Yến Tri Hành, rời khỏi Từ Ý Bạch.”

Bọn họ là nói cạnh tranh công bằng, không có nghĩa là không được sử dụng thủ đoạn nhanh chân giành trước. Bọn họ cuối cùng vẫn phải tranh đoạt, dẫu chỉ là một cơ hội làm trái tim sắt đá của Thẩm Yểu rung động.

Giọng nói của Quan Thù có chút căng thẳng, hắn thấp giọng hỏi:

“Yểu Yểu, kết hôn với tớ được không?”

Không biết là từ ngữ nào kích thích thần kinh của Thẩm Yểu, đôi mắt khẽ nhắm của cậu run lên, mở ra.

“Quan Thù, cậu chậm một bước rồi.” Thẩm Yểu trấn tĩnh nhìn về phía Quan Thù, thẳng thắn nói sự thật với hắn, “Tớ đã kết hôn với Từ Ý Bạch, bọn tớ đã đăng ký, hiện tại tớ là Omega của anh ấy.”

Sức lực của Quan Thù lớn đến mức như muốn bẻ gãy eo Thẩm Yểu, bởi nhận được sự lừa dối đánh thẳng vào tinh thần, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, mạch máu siết căng như sắp sửa nổ tung.

“Cậu lại đùa giỡn tôi...... Thẩm Yểu.”

Đầu tiên Quan Thù thấp giọng lẩm bẩm, sau đó cảm xúc trong chớp mắt bùng nổ, hốc mắt hắn đỏ bừng rống thành tiếng:

“Vậy mà còn nói ai đối xử tốt, thì cậu liền ở bên người đó sao?! Chẳng phải cậu đã ở bên Từ Ý Bạch rồi ư?!”

“Đăng ký kết hôn của hai người đâu?! Tôi phải xé, phải xé nát nó.” Quan Thù bất thình lình đứng dậy, đầu hắn đau như sắp nứt ra, điên cuồng lẩm bẩm, “Xé chứng nhận kết hôn cũng vô ích phải không? Cậu phải ly hôn, Thẩm Yểu, cậu phải ly hôn với anh ta!”

Vẻ mặt hắn trong giây lát trở nên tĩnh lặng, một lần nữa đi về phía bồn tắm, dùng sức nắm lấy cằm Thẩm Yểu, dùng biểu cảm tỉnh táo nhất nói những lời điên dại nhất:

“Từ Ý Bạch không muốn ly hôn với cậu, tôi sẽ giết chết anh ta! Thà để cậu góa chồng còn hơn gả cho anh ta, đợi anh ta chết rồi, tôi sẽ cướp cậu về, kết hôn cùng với cậu.”

“Nếu cậu dám đi tế bái anh ta, tôi sẽ chơi cậu ngay trước bia mộ, để cậu nhìn di ảnh, khiến anh ta có chết cũng không siêu thoát.”

“Thẩm Yểu, nếu thời điểm đó cậu muốn rơi lệ vì anh ta, tôi nhất định sẽ làm cậu ngay cả sức rơi nước mắt cũng không có.”

“Là anh ấy lừa tớ, nên tớ mới kết hôn với anh ấy.” Thẩm Yểu mặc kệ những lời mê sảng của hắn, cậu hất tay Quan Thù ra, bình tĩnh nói, “Chúng tớ đã kết hôn, nhưng tớ cũng không nói là chẳng thể ly hôn. Cậu có thể làm nhân tình chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng tớ mà, được không?”

Như bị một chậu nước đá dội xuống, Quan Thù đứng đơ tại chỗ. Hắn từng đanh thép nói rằng mình tuyệt đối không làm nhân tình, hiện tại tất cả sức lực lại từng chút tan rã, sự kiên định trên người cũng chầm chậm buông xuống.

Hắn chẳng thể làm gì Thẩm Yểu, chẳng hề có một cách nào.

Nghiêm khắc mà nói, hắn kỳ thật đã từng một lần làm người thứ ba, gây khó dễ phá hoại quan hệ ban đầu giữa Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch.

Nếu Thẩm Yểu muốn kết hôn, vậy tên của người trên giấy chứng nhận chỉ có thể là hắn, nhất định phải là hắn.

Quan Thù khó khăn mở miệng nói: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK