“Từ Ý Bạch là chồng của tôi.”
Từ Ý Bạch tự tay thay váy cưới cho Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu không có ngực, không giữ được phần cổ chữ V của váy cưới, phần cúp ngực rộng thênh lỏng lẻo phơi bày làn da, lại được khăn voan khẽ khàng phủ lên.
Chân váy tầng tầng lớp lớp, trang trí bên trên bằng một con bướm dệt thủ công, bắp chân Thẩm Yểu giấu dưới làn váy bị người vuốt ve.
Hiện tại Thẩm Yểu thật sự tựa như một cô dâu thuần khiết.
Có lẽ do cồn phát tác, nhiệt độ trong lòng bàn tay Từ Ý Bạch nóng bỏng. Đôi mắt anh quét qua từng nơi trên thân Thẩm Yểu. Động tác của Từ Ý Bạch nhẹ nhàng chầm chậm vén khăn voan của Thẩm Yểu lên, trong thời khắc ánh mắt chạm nhau, Từ Ý Bạch liền tiến sát đến ôm chặt cậu, khăn voan mỏng manh đồng thời phủ trên hai người bọn họ.
Từ Ý Bạch tức thì cạy mở môi lưỡi của Thẩm Yểu, nụ hôn của anh mang theo hương rượu nồng đậm, cũng hừng hực tựa như chất cồn
“Ưm......”
Thẩm Yểu không thể trốn tránh bị anh hôn đến rên rỉ, phản ứng né tránh của cậu kích thích thần kinh của Từ Ý Bạch. Anh vừa giữ cằm Thẩm Yểu áp sát hôn càng sâu thêm, vừa nâng tay dùng sức đè ngã Thẩm Yểu xuống giường.
Tà váy nháy mắt tựa như ánh trăng rải đầy trên giường, tay Từ Ý Bạch vẫn nắm lấy chân Thẩm Yểu, thậm chí còn còn nâng lên cao một chút.
Từ Ý Bạch quỳ gối trước người Thẩm Yểu, anh khom eo cúi đầu, tà váy trắng dày nặng phủ lên bả vai anh.
Đầu lưỡi còn linh hoạt hơn bất kỳ thứ gì.
Thẩm Yểu thoáng run rẩy, đầu gối càng không ngừng co giật. Cậu theo bản năng muốn khép đùi lại, phần đùi non quá mức mềm mại nhẵn nhụi lại bị tóc của Alpha đâm vào, cọ làn da đến đỏ ửng.
“Đừng......”
Những từ phía sau bị nuốt vào trong miệng, thân thể cậu đã bị mấy Alpha làm cho quá nhạy cảm, căn bản không thể chịu đựng được sự kích thích này.
Thẩm Yểu vươn tay muốn đẩy Từ Ý Bạch ra, nhưng cậu vốn dĩ không thể xuống tay, cuối cùng ngón tay từng khớp đỏ hồng chỉ có thể vô lực níu chặt vào tà váy mình.
Nơi yếu hại bị trói buộc, Thẩm Yểu khó nhịn vặn vẹo đầu gối, ý định muốn tránh khỏi Từ Ý Bạch, song hai bên đùi lại vô cớ kẹp anh lại chặt hơn.
Đầu gối không ngừng động đậy bị Từ Ý Bạch cưỡng ép tách ra, bàn tay khóa trên eo cậu dùng một chút lực, mạnh mẽ lôi Thẩm Yểu xuống dưới.
Đuôi mắt Thẩm Yểu càng lúc càng đỏ, phần vai váy cưới không thể khống chế tuột xuống, da thịt trên ngực càng thêm lõa lồ, trắng hồng diễm lệ.
Tựa đóa hoa hoàn toàn nở rộ đang bị bóp nát từng chút một, hương hoa hạnh phun trào thành từng luồng.
Từ Ý Bạch chậm rãi dừng động tác, thời điểm anh ngẩng mặt lên khỏi gấu váy, trên môi là ánh nước lóng lánh.
Anh không giúp Thẩm Yểu sửa sang lại tà váy, nhìn chằm chằm gò má đỏ hồng kia của cậu. Đôi mắt sâu đen của Từ Ý Bạch váng vất men say, anh từng tưởng rằng bộ dạng này của Thẩm Yểu chỉ có một mình anh thấy được.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Yểu không chỉ để lộ vẻ mặt này dưới thân một Alpha là anh. Cậu cũng sẽ khóc lóc như vậy, làm nũng như vậy dưới thân những kẻ khác.
Sự liên tưởng trong đầu khiến Từ Ý Bạch thô bạo đè xuống đuôi mắt Thẩm Yểu, không kiềm chế nổi mở miệng nói:
“Em khóc cái gì?! Là cảm thấy anh không làm được cho em sướng à? Để em khóc thành thế này sao?”
Thẩm Yểu chưa bao giờ nghe thấy Từ Ý Bạch nói những lời thế này, anh vô cớ nói ra một tràng như pháo nổ, khiến Thẩm Yểu vừa mới hoàn hồn lại có chút ngỡ ngàng lúng túng.
Cậu vừa định nói gì đó, hành động không chút báo trước của Alpha khiến cậu lui lại trốn theo bản năng, song lại bị khóa chặt eo không còn chỗ thối lui.
Thẩm Yểu nhỏ giọng nức nở một tiếng, pheromone lại gia tăng.
“Em trốn gì thế?! Có phải là không thích ngủ với anh không?! Em không thích anh sao? Hay căn bản là em không thấy thỏa mãn? Nên muốn đi tìm Alpha phải không?”
Từ Ý Bạch trên giường làm cho Thẩm Yểu cảm thấy có phần xa lạ, ngón tay run rẩy túm chặt váy cưới, cậu cố gắng giải thích nói: “Em không......”
“Không ư?”
“Không thì tại sao lại muốn......!”
Từ Ý Bạch thiếu chút nữa vạch trần lời nói dối của mình, hô hấp của anh đột nhiên bị kiềm hãm, bởi ghen tuông phẫn uất, trên trán anh tuôn đầy mồ hôi.
Anh không nói gì nữa, dưới tình huống chẳng hề trấn an chuẩn bị, tàn bạo muốn xông vào nơi mềm mại nhất trong thân thể Omega.
Quá trình ký hiệu vĩnh viễn vốn dĩ khiến cho Alpha cảm nhận được sự chiếm hữu toàn phần, Từ Ý Bạch giữ chặt eo của Omega, bức ép lưng cậu dán sát vào lồng ngực anh.
Trong mắt anh là sự ghen tuông khôn cùng.
Thẩm Yểu căn bản không thích được đối xử dịu dàng, mà thích loại Alpha lỗ mãng tứ chi phát triển như Quan Thù, cho nên mới chủ động để hắn ký hiệu vĩnh viễn!
Đêm tân hôn, vốn phải là một đêm dịu dàng triền miên trao nhau tâm ý, hiện tại lại bị Từ Ý Bạch phá hoại thành một màn cưỡng bức.
Tấm lưng gầy yếu của Thẩm Yểu không ngừng run rẩy trước mắt anh, răng nanh cắn trên môi mất kiểm soát trượt ra, phát ra tiếng thút thít nho nhỏ:
“Đau......”
Cậu nhỏ giọng cầu xin lại chẳng đổi được sự thương cảm của Từ Ý Bạch, ngược lại làm cho Alpha trở nên càng thô bạo. Chỉ cần Thẩm Yểu né tránh một chút, Từ Ý Bạch liền tóm lấy mắt cá chân lôi cậu trở lại.
Răng nanh của Từ Ý Bạch cắm trên tuyến thể của Thẩm Yểu, khóa chặt đôi tay không ngừng vùng vẫy phía trước của Omega, thành công hoàn thành ký hiệu vĩnh viễn.
“Ngoại trừ anh, liệu em có còn cho kẻ khác ký hiệu vĩnh viễn mình nữa không?” Từ Ý Bạch cưỡng chế ép cung, “Có cho kẻ khác chạm vào mình như thế không?”
Váy cưới tinh khôi đã sớm bị nhuốm bẩn, dịch thể vẩn đục chảy xuống từ trong lớp lót.
“...... Không đâu.”
Lời đảm bảo của Thẩm Yểu lại không khiến cho Từ Ý Bạch cảm thấy bình tâm, anh một lần nữa dùng sức cắn vào tuyến thể yếu ớt, không ngừng dùng đầu mũi hít ngửi mùi hương lưu lại bên trên.
Người mất kí ức là Thẩm Yểu, người đắm chìm cả thân lẫn tâm vào vở kịch lừa mình dối người này lại là Từ Ý Bạch.
Anh muốn sắm hình tượng người chồng điềm đạm quan tâm, song căn bản lại chẳng thể buông bỏ sự ngờ vực không ngừng trong lòng đối với Thẩm Yểu, không kiềm chế được mà tự xé rách mặt nạ của mình.
Thẩm Yểu cố gắng mở mí mắt trĩu nặng ra, đầu tiên lại vẫn nhìn thấy Từ Ý Bạch, tựa như khi tỉnh dậy tại bệnh viện lúc trước.
Vẻ mặt anh hiền lành áy náy, hình thành cảm giác chia cách mãnh liệt với Từ Ý Bạch của đêm qua, khiến Thẩm Yểu cảm thấy bọn họ như thể không cùng một người.
“Có phải khó chịu lắm không?” Từ Ý Bạch mím môi nhìn về phía cậu, dè dặt vươn tay đến. Nhận thấy hành động tránh về phía sau của Thẩm Yểu, anh chậm rãi buông tay, cúi đầu giải thích, “Xin lỗi...... Hôm qua say rượu, có phải dọa sợ em rồi không?”
Thẩm Yểu cuộn mình vào góc giường trốn tránh anh, trên giường còn sót lại mấy mảnh váy bị người xé rách.
Đến cuối cùng, Thẩm Yểu chủ động tiếp cận anh, sau đó kéo tay anh, nghiêm túc nói:
“Sau này không được đối xử với em như thế nữa, em sẽ giận thật đấy.”
Từ Ý Bạch trở tay nắm lấy tay cậu, ảo ảnh đẹp đẽ làm cho người ta mê muội. Anh gật đầu, lại nói lời tạ lỗi:
“Xin lỗi em.”
*
Ngày thứ ba sau khi kết hôn, Từ Ý Bạch cùng Thẩm Yểu đến khu mộ. Từ Ý Bạch đứng bên cạnh Thẩm Yểu, ánh mắt rơi trên mặt cậu.
Thẩm Yểu của quá khứ tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện của bản thân, Từ Ý Bạch không ngừng suy đoán, anh muốn biết điều này có phải chứng tỏ rằng...... Thẩm Yểu đã mở ra không gian giữ kín của riêng mình, cho phép anh chạm vào những vết thương không người hay biết này không.
Anh nắm chặt tay Thẩm Yểu, ngồi xổm xuống cùng cậu, tự nhiên thay đổi xưng hô hỏi: “Có điều gì muốn nói với cha mẹ sao?”
Thẩm Yểu đưa tay châm hương, nghe được câu hỏi của Từ Ý Bạch, vẻ mặt thoáng sững lại. Cậu lắc đầu, không nói gì, vẫn mang biểu cảm tĩnh lặng quá mức kia.
Từ Ý Bạch cứ như vậy ở bên cậu.
Anh luôn cảm thấy Thẩm Yểu rất mâu thuẫn, cậu bạc tình đến mức không đặt ai vào trong lòng, hận ai thì lại khắc ghi gấp bội.
Người máu lạnh bạc bẽo như thế, nhưng hết năm này qua tháng khác đến ngồi trước mộ cha mẹ, dùng ánh mắt nói lên tất cả tâm tình.
Từ Ý Bạch có đôi khi cảm thấy anh căn bản không có cách nào giữ Thẩm Yểu lại, bởi Thẩm Yểu không có bất kỳ dục vọng gì, ngay cả tử vong cũng không e ngại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Nếu anh dùng quãng đời còn lại kế tiếp, giúp Thẩm Yểu cảm nhận được sự ấm áp của mình, liệu cậu có thay đổi hay không?
“Yểu Yểu.” Từ Ý Bạch thấp giọng gọi, “Em buồn lắm sao?”
Thẩm Yểu nhìn về phía anh, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt nhòa, nói: “Không đâu, bởi em đã có anh rồi.”
Anh đã từng nghe Thẩm Yểu nói những lời tựa như chân thành tha thiết rất nhiều lần, kì thực đều là đường mật dối trá, bên dưới đường mật vĩnh viễn là lưỡi dao sắc bén.
Từ Ý Bạch thừa nhận bản thân thật hèn kém, anh mắc bẫy hết lần này đến lần khác, lúc này đây vẫn không kiềm được động tâm như trước.
“Ừ.” Anh thấp giọng đáp, “Anh sẽ luôn yêu em.”
Những thứ Thẩm Yểu không cần thì sẽ dứt khoát vứt bỏ, thứ muốn có thì sẽ dùng hết mọi thủ đoạn không từ hậu quả.
Cậu muốn một mối tình hoàn mỹ, liền lôi con người hoàn toàn vô tội là anh vào, thời điểm không cần nữa lại quyết đoán vứt bỏ.
Anh với Thẩm Yểu ai đúng ai sai, Từ Ý Bạch đã không còn quan tâm nữa. Quãng đời kế tiếp, Thẩm Yểu sẽ sống trong lời nói dối, mà anh thì phải sống một cuộc đời nghi thần nghi quỷ.
Đây không phải giấc mộng anh dệt cho Thẩm Yểu, mà là giấc mộng dựng lên cho chính bản thân mình.
Nhưng Từ Ý Bạch không hối hận, tuyệt đối không hối hận.
*
Từ Ý Bạch ở lại nơi này cùng Thẩm Yểu, từ chiều cho đến tận buổi tối. Đến thời điểm đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải bảo vệ đến thay ca tại khu mộ.
“Sao ngài lại đến đây vậy?” Lúc bảo vệ mới tới nhìn thấy Thẩm Yểu thì kinh ngạc muôn phần, “Tôi nhớ rõ lần trước ngài có nói với tôi rằng ngài phải rời khỏi một khoảng thời gian, bảo tôi để ý thêm một chút, sao đã quay về vậy?”
“Vậy sao?”
Kí ức liên quan đến chuyện này hoàn toàn trống rỗng, nhưng chỉ cần bắt đầu suy nghĩ về những hồi ức khuyết thiếu, đầu óc Thẩm Yểu liền nhức nhối. Một đôi tay to ấm áp hỗ trợ day huyệt Thái Dương của cậu, trấn an nói:
“Nếu không nhớ ra được thì đừng cố nghĩ nữa.”
“Từ Ý Bạch.” Thẩm Yểu theo bản năng nhìn về căn nguyên hơi ấm, đó là người cậu tín nhiệm nhất hiện tại, “...... Em không quên mất chuyện quan trọng gì chứ?”
“Có lẽ là vì chúng ta vốn dĩ đã lên kế hoạch tuần trăng mật.” Từ Ý Bạch vừa đưa Thẩm Yểu đi khỏi cửa, vừa chậm rãi nói, thời điểm dệt lời dối trá sắc mặt không hề hoang mang, “Muốn đến bệnh viện khám chút không?”
“Vẫn là đừng nên đến bệnh viện nữa.”
Thời điểm Thẩm Yểu mở cửa xe lại nhớ tới gì đó, liền nói, “Đúng rồi, anh vẫn không yên tâm ư? Nhưng hiện tại em cảm giác cơ thể mình đã khá ổn rồi, cũng không khó chịu, em muốn quay về đoàn múa.”
Bước chân Từ Ý Bạch khựng lại trước cửa xe, không để Thẩm Yểu thấy rõ sắc mặt. Một lúc sau, khi đã lên xe, anh mới đáp lời nói:
“Được, ngày mai anh đưa em đi.”
Sau khi màn đêm buông xuống, Từ Ý Bạch vỗ nhẹ lưng Thẩm Yểu, dỗ người ngủ xong lại nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, một mình đi ra hành lang ngoài cửa.
Anh đứng cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh đèn bên ngoài, thần sắc lãnh đạm khác hẳn lúc sáng.
Từ Ý Bạch lấy di động đặt bên tai, hỏi thẳng vào vấn đề: “Quan Thù vẫn còn ở bệnh viện quân khu phải không?”
“Vâng, người của Thượng tướng Quan vẫn luôn giám sát cậu ta.”
Từ Ý Bạch tiếp tục hỏi: “Yến Tri Hành thì sao?”
“Yến gia có việc, anh ta cũng phải trở về.” Trợ lý của anh nói, “Chuyên cơ của anh ta ngày hôm qua đã bay ra nước ngoài rồi.”
Mặt Từ Ý Bạch không chút biểu cảm gật đầu, ra lệnh nói:
“Tiếp tục giám sát kỹ hai bọn họ.”
Trước khi anh chuẩn bị đầy đủ để đưa Thẩm Yểu đi, anh không thể để cậu phát giác chút bất thường nào.
Giả như Từ Ý Bạch sẵn lòng nhẫn tâm thêm một chút, anh có thể bẻ gãy chân Thẩm Yểu. Như vậy chẳng cần bất cứ lý do gì, cậu cũng chỉ có thể an phận ngồi trên giường, không thể chạy đi đâu, ngay cả đến WC cũng cần người khác hỗ trợ.
Chỉ là anh sẽ không làm vậy.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Ý Bạch lái xe đưa Thẩm Yểu đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Yểu cứ luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn về phía mình rất kỳ lạ, là bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thẩm Yểu sớm đã quen là tiêu điểm chú ý của người khác, hiện tại bước chân lại thoáng ngừng. Cậu thay trang phục luyện tập, thả ba lô vào góc tường. Cậu để ý tới điểm bất thường, hỏi: “Cô Trác Nhiễm đâu rồi?”
Người bị hỏi thoáng kích động trong chớp mắt, rất nhanh hồi đáp: “Trong khoảng thời gian này cô Trác có công việc khác, phỏng chừng phải qua mấy tháng nữa mới có thể trở về.”
Thẩm Yểu thuận miệng đáp lời: “Vậy à?”
Sau khi hỏi xong mấy câu, cậu tiếp tục ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc của bản thân, cũng không quá để tâm vì sao người khác lại nhìn mình như thế.
Mấy ngày kế tiếp cũng đều như vậy, Từ Ý Bạch đúng giờ đưa cậu đến, rồi lại đón cậu đi, chuẩn xác đến từng phút từng giây.
Thẩm Yểu đeo túi xách giống như thường ngày xuống tầng, lại nghe thấy tiếng tranh chấp của Từ Ý Bạch cùng người khác. Khoảng cách quá xa, cụ thể chi tiết là gì cũng không nghe rõ được
Nhưng Từ Ý Bạch không phải người dễ dàng tranh cãi với người khác.
Thời điểm Thẩm Yểu nhìn vọng về phía xa, chỉ loáng thoáng nhìn được Alpha đứng đối diện Từ Ý Bạch có một mái tóc vàng hiếm thấy, thân hình cao ráo đối chọi với Từ Ý Bạch, ý tứ đối địch cũng rất rõ ràng.
Cậu theo bản năng muốn tìm đến hướng phát ra âm thanh, thời điểm đi ngang qua một gian phòng múa, cánh cửa đóng chặt đột ngột mở bật ra, một cánh tay vươn ra từ bên trong trực tiếp lôi cậu vào.
“Rầm!”
Ba lô trên vai Thẩm Yểu nặng nề rơi xuống đất, tiếng gọi Từ Ý Bạch vừa muốn thoát ra khỏi cuống họng, lại bị một bàn tay mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt bịt lại.
Một chút tiếng động cũng không phát ra được.
Hơi thở của Alpha phía sau như con sói dữ quấn quanh cậu, cánh tay khóa trên eo làm cho cậu hoàn toàn không thể động đậy. Thẩm Yểu đưa lưng về phía hắn, ngay cả gương mặt cũng không thấy được.
Alpha giấu mình trong bóng tối, bình tĩnh gọi:
“Thẩm Yểu.”
Trong đầu Thẩm Yểu lại không có kí ức liên quan đến hắn, cậu thoáng ngẩn ngơ, hỏi theo bản năng: “Cậu là ai vậy......?”
“Tôi là ai ư?!”
Không biết là chữ nào kích động thần kinh của Alpha, hắn phẫn nộ quát: “Tôi chỉ bất cẩn thả cậu chạy mất có một lúc? Thế mà mẹ nó cậu đã không còn nhớ tôi là ai sao?!”
Alpha vừa nói, vừa bất thình lình lôi cánh tay cậu, dùng sức lật người Thẩm Yểu đập lưng lên ván cửa.
Theo cơn chao đảo khiến người ta đầu váng mắt hoa, Thẩm Yểu rốt cuộc thấy được dáng vẻ của Alpha. Hắn mặc áo jacket đen, khóa kéo lên tận trên cùng, trên đầu còn đội mũ.
Thẩm Yểu chỉ nhìn được nửa khuôn mặt của hắn, cậu tận mắt thấy khóe miệng sắc bén của Alpha từng chút mím chặt lại, lại càng u ám hơn ban đầu:
“Cậu để Từ Ý Bạch ký hiệu vĩnh viễn à?”
“Sao cậu lại rẻ mạt vậy chứ?!”
Thẩm Yểu cau mày thử hất tay hắn ra, nhưng ngay cả một ngón cũng không xê xích, ngược lại càng khơi dậy cơn thịnh nộ của Alpha.
Cậu đối diện với ánh mắt dưới vành mũ của Alpha, mang theo chút cáu kỉnh khó hiểu hỏi:
“Từ Ý Bạch là chồng tôi, anh ấy ký hiệu tôi vĩnh viễn thì có sao?”
———————
Đêm tân hôn cháy phết:v Chính ra Từ Ý Bạch mới là người ghen tuông nhất ấy, quả này mà khéo hơn tý có khi lừa được Thẩm Yểu rồi:))
Hậu cung Trap boi Thẩm
Các vị nương nương trong hậu cung trăm hoa đua sắc, muôn hình muôn vẻ, đa tài đa nghệ, dốc hết tâm sức để làm lay động con tim bậc quân vương.
Từ Hoàng Hậu danh môn khuê các, tinh thông đàn ca sáo nhị, điềm đạm dịu dàng. Dung nhan đoan trang như ngọc, biết đối nhân xử thế, rất được lòng người thiên hạ. Dẫu nàng đã đứng trên đỉnh nhân sinh, ngồi vào vị trí mẫu nghi, nhưng trái tim quân vương khó nắm bắt, khiến nàng dần dần phát hiện một mặt tính cách khác của mình (vầng yan ngầm:))))
Quan Hoàng Quý Phi xuất thân võ tướng, dáng vẻ trên lưng ngựa giương cung bách phát bách trúng vô song. Dù dung mạo sắc sảo, thủ đoạn xuống tay với tình địch tàn bạo, nhưng đối với ái tình nàng lại rất ngây thơ, miệng cứng mà lòng mềm. Để lấy lòng quân vương, thậm chí nàng không ngại thân phận cao quý, bước chân xuống trù phòng, từng bước uy hiếp vị trí của Từ Hoàng Hậu:v
Yến Quý Phi là mỹ nhân lai hiếm có đến từ ngoại vực, dựa vào gia thế vững vàng mà tốc độ sắc phong nhanh như vũ bão, một bước tiến vào hàng Quý Phi. Nhìn dung mạo như lãnh đạm, không màng tranh đấu, nhưng tâm tranh sủng của nàng không thua kém bất kỳ vị nương nương nào:)))