“Tôi đã cứu ngài một mạng”
Trên cổ truyền đến cơn đau bỏng rát, tàn thuốc xám trắng rớt xuống. Mạch máu của Yến Tri Hành giật lên mấy cái dữ dội, y như bị niêm phong cảm giác, không hề phản kháng rũ mắt nhìn về phía Thẩm Yểu.
Hàng mi của Thẩm Yểu khẽ buông rủ, tầm mắt tập trung vào làn khói tản mát trong không khí, nơi sâu nhất trong con ngươi, là sự hờ hững không để tâm đến bất cứ điều gì.
Tựa như đồ gốm sứ đươc đặt trên bệ cao nhất trong tủ trưng bày, lạnh giá mà tinh xảo, khiến Yến Tri Hành không thể kiềm nén được kích thích muốn xông đến lôi xuống đập nát. Y nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Yểu, bên trong làn da bị bỏng kia, đột ngột dâng lên một luồng điện, đâm thẳng vào thần kinh.
Y hẳn phải cảm thấy phẫn nộ với lời nói của Thẩm Yểu, song y lại không thể khống chế suy nghĩ. Là ai sẵn lòng, Thẩm Yểu đang hy vọng người ở trước mặt cậu là ai đây.
“Quan Thù với Từ Ý Bạch.” Đồng tử của Yến Tri Hành lướt qua Alpha đang ngất xỉu trên ghế xoay, “Hoặc giả là Alpha nào cũng được sao?”
Thẩm Yểu đã nhận ra sự biến đổi ánh mắt của Yến Tri Hành, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Cậu giơ mẩu thuốc đã dập tắt đến trước mặt Yến Tri Hành, không trực tiếp trả lời vấn đề của Yến Tri Hành, ngược lại như bố thí, hỏi:
“Tặng cho ngài đó, ngài có muốn không?”
Đầu lọc điếu thuốc có vết răng nho nhỏ, ánh mắt Yến Tri Hành rơi xuống đó, thấp giọng lãnh đạm nói:
“Truyện cười của cậu chẳng vui chút nào.”
Thẩm Yểu kiên nhẫn giơ tay, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Yến Tri Hành. Ngón tay kẹp điếu thuốc của cậu khẽ lắc lư, xen lẫn với mùi nicotin nơi đầu mũi, có một vị ngọt nhàn nhạt.
Trên khớp ngón tay của Yến Tri Hành còn đang nhỏ máu, không biết là bởi vì y giận dữ, hay vì nguyên nhân nào khác, bàn tay siết chặt đặt bên chân, bỗng dưng lại thoáng động đậy, như đang muốn nâng lên.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa bất thình phá vỡ cục diện bế tắc sắp sửa sụp đổ trong phòng, Trần Song tiến vào, trên tóc còn vương bông tuyết lóng lánh.
Hắn đi đến bên Yến Tri Hành, dùng âm thanh chỉ có Yến Tri Hành nghe được, thấp giọng nói, “Bên hội đồng quản trị có tin tức mới, bọn họ vẫn muốn xuống tay với ngài Thẩm.”
Yến Tri Hành khẽ nhíu mày, sắc mặt lại khôi phục bình tĩnh, nhìn về phía Thẩm Yểu nói:
“Giờ đi theo tôi đã.”
Thẩm Yểu đi theo sau Yến Tri Hành, một lần nữa lại ngồi lên chiếc xe đen lúc đến.
Cậu nhìn tứ phía, phát hiện xe bảo vệ bình thường đi theo Yến Tri Hành đã thiếu mất mấy chiếc, rõ ràng là đã bị một kế hoạch bất ngờ phá vỡ.
“Vào đi.”
Trong mấy giây cậu thất thần, Yến Tri Hành đã thay thế vị trí của Trần Song, mở cửa xe cho cậu, lời ít ý nhiều ra lệnh.
Lần này Thẩm Yểu không bắt bẻ gì y, cúi người, ngồi vào ghế sau.
Chuyến này chiếc xe lao cực kỳ nhanh, như muốn bỏ rơi thứ gì đó. Thẩm Yểu lại thấy chiếc cầu đỏ quen thuộc kia, dài đến nhìn không thấy điểm cuối, dưới cầu là chiếc hồ sâu, rơi xuống liền có thể nuốt chửng người.
Đồng thời vào lúc xe tiến vào cầu, hết thảy yên bình đều bị phá tan trong tích tắc, xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe, như bóng với hình theo sát phía sau, như đến bắt con cá đã sa lưới.
“Két ——”
Trong một tiếng rít hãi hùng.
Bánh xe trên chiếc xe Thẩm Yểu ngồi đột ngột trượt sang phải, cậu ngồi tại ghế sau không thắt dây an toàn, toàn thân mất khống chế ngã về phía Yến Tri Hành, nhào vào lòng y, được đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vai.
“Nằm sấp xuống!”
Loại cảnh tượng này Yến Tri Hành dường như đã gặp phải rất nhiều lần, y phản ứng nhanh chóng hô lên, nhắc nhở Thẩm Yểu.
Cậu bị Yến Tri Hành túm ngã xuống dưới chỗ ngồi, vai bị Yến Tri Hành dùng sức ấn xuống. Ngay sau đó, ngay cả đầu cũng bị đè xuống, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Pằng! Pằng! Pằng!
Mưa bom bão đạn thực sự nghênh đón, hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, vô số viên đạn không biết bắn ra từ nơi đâu, liên tiếp nhắm thẳng đến, cắm trên thân xe chống đạn, tạo thành những tiếng động nặng nề, lưu lại vô số vết lõm.
Thần sắc của Yến Tri Hành có chút nghiêm trọng, tất cả mọi chuyện trong quá khứ y đều bố trí tỉ mỉ kỹ lưỡng, tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.
Mà ngày hôm nay, chính là ngoài ý muốn.
“Xoảng!”
Một tiếng cách rất gần, tiếng thủy tinh bị đập nát gần trong gang tấc, một viên đạn gào thét lướt qua trên thân bọn họ, xuyên từ cửa sổ này sang cửa sổ kia.
Tất cả những mảnh thủy tinh vỡ nát đều rơi xuống, cắm vào lưng Yến Tri Hành đang che chắn trên người Thẩm Yểu.
“Xoảng ——”
Xa xa bốc lên khói súng, vệ sỹ của Yến Tri Hành đã hạ gục lính đánh thuê bị lộ vị trí.
Đối phương không biết có bao nhiêu người, tiếng súng chưa hề dừng lại, song phương phát sinh chiến đấu dữ dội.
Thẩm Yểu được Yến Tri Hành che chở tại vị trí an toàn nhất trong xe, cậu không thấy bất cứ điều gì, từng đợt tiếng súng nổ khiến tai cậu vang lên ù ù, nhiệt độ trên người từng chút giảm xuống.
Bỗng dưng, bên tai cậu ấm áp.
Yến Tri Hành chẳng nói chẳng rằng vươn tay ra, che tai cậu lại, chặn tiếng súng nổ ầm ĩ bên ngoài cho cậu.
“Kết thúc rồi.”
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, mãi cho đến khi tất cả tiếng động hạ màn, hơi ấm kề sát trên lưng cậu cũng rời đi.
Yến Tri Hành vừa định đưa tay kéo Thẩm Yểu dậy, xuyên qua cửa kính trước, con ngươi của y lại chợt khuếch đại.
Một chiếc xe thiết giáp khổng lồ từ trước cầu xông thẳng đến, tốc độ rất rõ ràng, như thể nghiền nát vật chết, thô bạo ngang ngược húc bay một chiếc xe chặn đường, không hề dừng lại trong tiếng súng rào rào như mưa bão.
Mỗi một chiếc xe đều bị nó húc bay lên không trung, nặng nề rơi “Rầm” một cái xuống mặt đất.
Nó như thể một ngọn núi đè ép xuống, phản ứng duy nhất của Yến Tri Hành chính là ôm chặt lấy Thẩm Yểu, bảo vệ cậu kín kẽ ở dưới thân.
Chiếc xe đen cũng bị húc bay lên, trước mắt Thẩm Yểu là một hồi đất trời nghiêng ngả chóng vánh, như thể rơi vào trong trục lăn của máy giặt, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng như muốn bị hất văng ra ngoài.
“Rầm——”
Khi rơi sầm xuống đất, chiếc xe đã tổn hại đầy mình, dồn nén từng phân không gian sinh tồn bên trong.
Tay Yến Tri Hành vẫn luôn bảo vệ phía sau đầu Thẩm Yểu, đầu y không tránh nổi cảm thấy một cơn đau đớn dữ dội đang gặm nhấm, tầm mắt nhất thời tối sầm lại.
“Tí tách.”
Trong không gian yên tĩnh, thứ chất lỏng ấm áp, nồng mùi máu tươi rơi trên mặt Thẩm Yểu.
Hô hấp của Thẩm Yểu bỗng dưng trở nên dồn dập, cơn khủng hoảng đã lâu không thấy một lần nữa quét đến, như thể vô số cánh tay từ bốn phương tám hướng vươn tới, khóa chặt tứ chi, bóp nghẹn cổ họng cậu.
Trong khóe mắt, là chiếc cầu đỏ rực.
Yến Tri Hành bảo vệ cậu bên dưới, dùng vai lưng mạnh mẽ chống đỡ không gian bị dồn ép, máu tươi lại không ngừng chảy xuống, rơi trên gương mặt, trên cổ, trên quần áo Thẩm Yểu
Cùng một địa điểm, tình huống tương đồng, cũng lại có người ở phía trước bảo vệ, hết thảy đều giống hệt như quá khứ.
Sắc môi của Thẩm Yểu càng lúc càng trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng quên mất, ngưng bặt không có hơi thở.
Hình ảnh trước mắt cậu bị xé nát rồi khớp lại.
Thẩm Yểu lại như nhìn thấy Omega kiều diễm kia, là mẹ của cậu.
Cũng ôm chặt cậu vào trong ngực như vậy, dẫu cho bản thân đã chảy máu đầy mình, vẫn đưa ngón tay lau gò má cho cậu, lau đi vết máu trên mặt cậu.
Nói với cậu ——
“Thẩm Yểu...... Đừng sợ.”
Yến Tri Hành mở mắt, máu vương đầy mặt. Y nhìn thấy vẻ đờ đẫn xám xịt trên mặt Thẩm Yểu, cũng để ý tới vệt máu nóng bỏng trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu.
Y vươn tay lau đi.
Môi Thẩm Yểu vô thức mấp máy, cậu đã rơi vào trong ảo ảnh, ngay cả trước mắt là ai cũng không thấy rõ, không thở nổi gọi một câu:
“Mẹ ơi......”
Yến Tri Hành không nghe được âm thanh mỏng manh kia, y xoay người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Sau khi xe thiết giáp bình định hết thảy chướng ngại, lại không hề đâm đến nữa. Một Alpha ngoại quốc cao lớn nhảy xuống khỏi xe, gã quay khẩu súng trong tay, nhàn nhã đi về phía chiếc xe đen.
Yến Tri Hành thử cựa quậy một chút, đùi phải của y lại bị đè chặt xuống. Y nhìn gã lính đánh thuê càng lúc càng gần, liền lấy một khẩu súng từ vị trí ẩn trên cánh cửa xe.
Cửa xe vì bị móp căn bản không đẩy ra được, Yến Tri Hành bất chấp thân hình đầy thương tích cùng máu me, nổ súng bắn hai phát vào cánh cửa. Y cắn răng, bức thiết dùng nắm đấm giáng một cú lên đó, toàn cánh tay nháy mắt trở nên tê dại.
Mỗi một bước lính đánh thuê tiến đến gần, động tác đẩy cửa xe của Yến Tri Hành càng cấp bách thêm một phần.
“Rầm.”
Cửa xe rốt cuộc lung lay rung động, cuối cùng mở ra trong một tiếng đổ sầm.
Yến Tri Hành đưa khẩu súng cho Thẩm Yểu đang ngơ ngác, y dùng lực, đẩy người ra bên ngoài cửa xe.
Y biết bản thân đã không còn đường trốn thoát, hành động mới nãy đã làm kiệt quệ tất cả sức lực của Yến Tri Hành. Đôi mắt y vẫn gắng gượng mở to, như nhất định phải nhìn thấy Thẩm Yểu đi xa:
“Thẩm Yểu...... Em đi đi.”
“Không......”
Thẩm Yểu ngã ra ngoài cửa, vẻ mặt thoáng chốc trống rỗng, cậu theo bản năng vươn tay giữa không trung, muốn nắm lấy ngón tay Yến Tri Hành. Vào giây phút dùng lực khép ngón tay lại, thứ cậu chạm được lại chỉ là không khí luồn qua từng kẽ ngón tay.
Thẩm Yểu tựa như đột ngột hoàn hồn lại, sắc mặt vãn tái nhợt như trước, nhưng lại rất nhanh tóm lấy khẩu súng giấu ra sau người.
“Cạch ——”
Cậu lặng lẽ mở chốt, sau đó móc ngón tay vào cò súng.
Gã lính đánh thuê đã đi tới, trực tiếp bỏ qua Omega thoạt trông yếu đuối trên cầu. Gã đứng trước mặt Yến Tri Hành, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp giơ súng nhắm chuẩn đầu Yến Tri Hành, chuẩn bị dứt khoát gọn nhẹ lấy mạng của y.
Thần sắc của Yến Tri Hành lại vẫn bình tĩnh như trước, chẳng chút sợ hãi với tử vong kề cận.
Y nhìn phía sau lính đánh thuê, Thẩm Yểu bình tĩnh đến khác thường nâng tay lên, sợi tóc trên trán bị gió thổi khẽ phất phơ, trên gương mặt còn có vết máu chưa lau khô, chậm rãi nhỏ xuống.
Khuôn mặt cậu thánh thiện đến mức không giống như người sẽ cầm súng, song động tác cầm cùng nâng lên đều cực kỳ tiêu chuẩn.
“Đoàng ——”
Cậu không kiểm soát được độ giật, cho nên dùng hai tay nắm chặt súng. Động tác bóp cò không có nửa phân ngập ngừng, còn nhanh hơn một nhịp so với lính đánh thuê.
Trong tiếng gió rít gào, viên đạn chuẩn xác xuyên qua đầu gã lính đánh thuê, máu me tung tóe giữa không trung, máu và gió quyện lại cùng nhau, biến thành một hình ảnh quỷ dị.
Giết chết một người, Thẩm Yểu cũng không có quá nhiều cảm xúc. Cậu chầm chậm buông khẩu súng, như đóa bỉ ngạn dập dờn trong gió.
“Yến Tri Hành, ngài hãy nhớ kỹ.” Thẩm Yểu quay sang, dùng mu bàn tay khẽ lau vết máu trên mặt, tựa như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đã quẩn quanh bao năm dài, cổ họng khàn tới cực hạn, “Tôi đã cứu ngài một mạng.”
Máu làm nhòe nhoẹt tầm mắt của Yến Tri Hành. Trước khi y mất ý thức, Đây là hình ảnh cuối cùng y nhìn thấy, cũng là âm thanh cuối cùng y nghe được.
Tay y vô thức quơ trong không trung, như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Thẩm Yểu đứng yên tại chỗ, trước lúc những vệ sỹ còn lại của Yến Tri Hành đến đây, cậu gỡ bộ định vị gắn trên áo lông xuống, quẳng xuống dưới hồ, khiến tung tích của cậu hoàn toàn tan biến trong làn nước.
Di động trong túi áo cậu không ngừng rung lên, Thẩm Yểu lấy di động ra, người bên kia đang tức đến sôi máu gửi hết tin này đến tin khác.
“Sao cậu không làm theo đúng kế hoạch chúng ta đã vạch ra?!”
“Chẳng phải tôi đã đảm bảo tính mạng cho cậu rồi à?”
“Cậu cũng muốn giết Yến Tri Hành mà, vì sao lại muốn làm phản cứu y?!”
Thẩm Yểu rũ mắt, bông tuyết rơi trên khóe mi, lạnh buốt. Cậu lạnh nhạt đáp lời:
“Chẳng phải anh mới là kẻ không thực hiện theo đúng kế hoạch trước sao?”
“Vậy chớ có trách tôi phản bội.”
Mỹ nhân đặt bẫy anh hùng,
Xong quay ra cứu rồi bảo “Là tôi cứu anh đấy, biết ơn đi” =)))