“Xin cậu...... Hãy yêu tớ.”
Mỗi một câu của Alpha trước mặt này nói đều mang đến lực sát thương mãnh liệt, tựa sóng biển dữ dội xô vào bờ, mạch suy nghĩ của Đổng Đông rơi vào trong hỗn loạn.
Mỗi người trên đảo Đổng Đông đều quen thuộc, hiện tại lại chứng kiến mấy người xa lạ chân trần tiến đến. Toàn thân bọn họ vận đồ đen, con ngươi của Đổng Đông lại càng khuếch đại không thể khống chế.
Nó đã nhận ra, người ngoài cùng bên phải là nhiếp ảnh gia gặp phải hôm qua.
“Các người......”
Đổng Đông nhìn chằm chằm bàn tay Alpha ôm lấy Thẩm Yểu, nó há miệng theo bản năng, rồi lại nuốt tất cả nghi vấn vào trong. Sau khi chợt tỉnh táo lại, nó liền chỉ vào chân Quan Thù:
“Anh ta đi giày vào trong bãi cát!!”
Hiện tại nó không quan tâm đâu mới là tên thật, cũng không muốn quan tâm rốt cuộc giữa Thẩm Yểu cùng Alpha kia có vướng mắc gì. Nó chỉ biết Thẩm Yểu xuất hiện tại nơi đây nhất định là có lý do riêng, nó muốn dẫn Thẩm Yểu trốn thoát khỏi Alpha kia.
Trong lúc hỗn loạn, hô hấp của Đổng Đông trở nên gấp gáp, xông đến muốn kéo tay Thẩm Yểu.
“Đoàng ——!”
Tay Quan Thù trượt qua bên hông, trong nháy mắt đám đông xông về phía hắn, hắn liền rút súng bên hông ra, nã một phát súng lên không trung.
Tiếng nổ chấn động khiến bãi cát huyên náo chìm vào một mảng tĩnh lặng ngắn ngủi, đầu súng còn vương khói trắng, dùng phương thức bạo lực đơn giản nhất làm mọi người nơi đây kinh sợ.
“Xin lỗi, tôi không biết tập tục của mọi người.”
Sau khi Quan Thù điềm tĩnh ung dung nói lời xin lỗi, hắn cởi giày ra, xách trong tay. Hắn lại lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra, giơ trước mặt cho mọi người xem:
“Thiếu tá Quan Thù của quân đội Lưu Ung, đang thực hiện nhiệm vụ bí mật truy nã tội phạm bỏ trốn.”
Sự trao đổi giữa hải đảo với bên ngoài vốn dĩ ít ỏi, dân cư từ trước đến nay đều rất chân chất. Vẻ mặt của dân đảo đều trở nên kinh hoàng vạn phần, cuối cùng dưới sự ra hiệu của người cầm cây đuốc lớn nhất, liền lui sang bên cạnh mở thành một con đường, để bọn họ đi qua.
“Không......”
“—— Anh đang nói bậy cái gì thế?!”
Đổng Đông lại như con báo săn nhỏ giận dữ, bị người nhà cùng bạn bè bên cạnh mạnh mẽ giữ lại. Nó hoàn toàn không sợ:
“Anh mau thả anh Thẩm Mân ra!!”
Quan Thù lại lãnh đạm nhìn nó một cái, như thể đang nhìn một thứ đồ không đáng giá. Hắn dứt khoát nhanh nhẹn đổi một khẩu súng, trực tiếp bắn một liều thuốc mê vào thiếu niên Alpha ngông nghênh kia.
Cho dù trước lúc hôn mê, Đổng Đông cũng vẫn vô lễ nhìn hắn trừng trừng.
“Liều thuốc ít thôi, cậu ta không sao đâu, sẽ chỉ hôn mê tầm một giờ.”
“Chuyện phát sinh ngày hôm nay, hy vọng mọi người giữ bí mật”
*
Thậm chí ngay cả chỗ ở của Thẩm Yểu ở nơi nào Quan Thù cũng biết, hắn vừa giữ chặt Thẩm Yểu kéo đi trên bãi cát, vừa quẳng khẩu súng trong tay vào ngực người bạn phía sau.
Người bạn đi sau lưng hắn có chút lo lắng: “Chúng ta là đang lạm dụng chức quyền đấy, bị tóm được chắc chắn phải gánh hình phạt nặng.”
“Cậu không nói tôi không nói, sẽ không có ai biết.”
“Nếu thực sự xảy ra chuyện, cứ đổ hết trách nhiệm lên người tôi, nói tôi ép buộc mọi người.”
Từ bãi cát đến căn nhà Thẩm Yểu ở còn một đoạn đường, là một đoạn đường bằng đá. Quan Thù cúi đầu liếc nhìn đôi chân trần của Thẩm Yểu một cái, trực tiếp khom người vác Thẩm Yểu lên vai.
Thế giới ở trong nháy mắt đảo lộn, huyết dịch cũng chảy ngược dồn ứ lên đầu, bụng bị đầu xương chọc vào có chút buồn nôn, Thẩm Yểu lúng túng tóm lấy cánh tay Quan Thù.
“Quan......”
“Bốp ——”
“Câm miệng.”
Cậu còn chưa kịp nói gì, mông đã bị Quan Thù dùng sức đánh một cái.
Thẩm Yểu cố nén cảm giác buồn nôn, mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, ngăn cách tất cả ánh sáng cùng tiếng động, Quan Thù mới lôi Thẩm Yểu trên vai xuống, quẳng vào sofa.
Hắn biết Thẩm Yểu sợ tối, ngay cả một bóng đèn cũng không bật lên, thậm chí còn quá đáng đưa tay bịt chặt mắt cậu lại.
“Vẫn mất trí nhớ hả?” Quan Thù đưa tay khẽ vỗ mặt Thẩm Yểu, thừa biết vẫn hỏi, “Nhớ tôi là ai không?”
Trong môi trường hoàn toàn tối tăm, Thẩm Yểu chẳng cất nổi một câu, tiếng hít thở nặng nề mất kiểm soát, ngay cả tiếng tim đập cũng dồn dập cực kỳ hỗn loạn, trên lưng đã chảy đầy mồ hôi.
Hắn biết Thẩm Yểu là đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, có lẽ, cậu thậm chí còn đang sợ hãi về chuyện bị hắn tìm được.
“Bất kể cậu đã nhớ ra hay chưa, tôi cũng vẫn giúp cậu hồi tưởng một chút.”
So với Thẩm Yểu, hắn lại càng giống một người kiểm soát thành thạo có thừa. Quan Thù lấy di động của mình ra, đặt vào thiếu bị chiếu trên bàn trà.
Ánh sáng duy nhất được chiếu lên bức tường quét vôi trắng, Thẩm Yểu quay đầu lại theo bản năng, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Cậu trên màn hình bị ép đeo bịt mắt, môi không ngừng mấp máy, đôi chân dài nhỏ bị Alpha cường tráng khóa chặt, toàn bộ thân thể bị cưỡng chế chiếm giữ.
Trên sofa chật hẹp, bóng dáng hai người quấn quýt chặt chẽ, âm thanh mỏng manh cũng có thể nghe được.
Thời điểm Thẩm Yểu quay đi không muốn xem, Quan Thù lại cưỡng ép giữ cằm cậu, xoay mặt cậu lại, bức bách nhìn màn hình trước mặt.
Nhìn những hình ảnh sắc tình như vậy, đôi mắt Quan Thù tối sầm, nhưng lại không có một chút tình dục.
Hắn chỉ đưa tay lột quần áo Thẩm Yểu.
Hắn phải kiểm tra, kiểm tra Thẩm Yểu trong hai năm này có bị Alpha nào khác chạm vào không.
Thân thể Thẩm Yểu đã hai năm không trải qua chuyện giường chiếu, ngây thơ tựa như lần đầu tiên. Kỳ động dục bị cưỡng ép đè nén dựa vào thuốc ức chế dần dần có dấu hiệu phá hỏng gông xiềng, nhịp tim vốn tĩnh lặng lại thoáng chốc nóng bỏng.
Nhịp tim cậu chợt hẫng mất một nhịp, trong không khí xuất hiện hương hoa hạnh đã lâu không ngửi thấy, chỉ là rất nhạt.
Thẩm Yểu đưa tay đẩy vai Quan Thù: “Cậu là người thứ nhất tìm được tớ, tớ cảm thấy chúng ta nên nói chuyện tử tế một chút đi.”
“Không.” Quan Thù lại khẽ cười một tiếng, “Không cần nói chuyện, cậu chỉ cần trả lời tôi thôi.”
“Có kẻ nào chạm vào cậu không?”
Thẩm Yểu thành thật hồi đáp: “Không......”
Lời cậu vừa dứt, Quan Thù liền lột áo cậu xuống, để lộ chiếc khuyên bạc vẫn xỏ trên ngực chưa tháo xuống.
Không khí như đông đặc lại.
“Ai đeo cho cậu vậy?!” Khuôn mặt Quan Thù nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn dùng sức kéo thật mạnh, “Là thằng ranh Alpha còn chưa mọc đủ lông kia ấy hả?! Hay là trong khoảng thời gian này cậu không chỉ dan díu với một người?”
“...... Không phải.”
Thẩm Yểu không nhịn được phát tiếng kêu rên, ngón tay đỏ ửng bấu chặt lấy vỏ sofa, lắc đầu phủ nhận nói: “Là tự tớ đeo.”
“Mấy lời này thì lừa được ai? Mà còn dám lấy ra để lừa tôi hả? Cậu mà lại đi xỏ mấy thứ này sao?”
Quan Thù lạnh tanh rũ mắt, cánh tay phẫn nộ đến gồ gân xanh lên, không chút chừng mực kéo một cái nữa, lạnh lùng chất vấn: “Là ai?”
Vành mắt Thẩm Yểu cũng theo đó đỏ bừng lên:
“Từ Ý Bạch...... Anh ấy ép buộc tớ.”
Bất kể là đáp án gì, Thẩm Yểu đều biết Quan Thù sẽ không thỏa mãn.
Trừ phi thứ này là do hắn đích thân đeo lên.
Quả nhiên, sau khi Quan Thù lặng thinh trong giây lát, liền chợt đè cả người cậu xuống sofa.
Đã lâu lắm Thẩm Yểu mới phải tiếp nhận sự kích thích thế này, thần kinh bị người chọc thẳng vào, cậu phát ra tiếng nức nở, thân thể dần dần run lẩy bẩy.
“Cậu lại xem trọng thứ Alpha như vậy sao? Chỉ e có khi lông còn chưa mọc đủ dài ấy chứ? Lại còn chưa cai sữa, luôn mồm gọi cậu là anh thế ư?!”
Tiếng nghẹn ngào của cậu năm mười tám tuổi trên màn hình chồng khít lên tiếng nức nở của cậu hiện tại, nghiêng ngả như thể đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ. Không chỉ nghe âm thanh bên tai, Quan Thù còn luôn bức bách cậu nhìn những hình ảnh này.
Hình ảnh quá mức rõ nét, giống như hiện tại.
Quan Thù ở phía sau, miệng vẫn không ngừng lại, mang theo tiếng hít thở có phần nặng nề:
“Thẩm Yểu, có một việc tôi chưa từng nói với cậu. Ngày trên chứng minh thư của tôi bị nhập sai, nếu tính toán chính xác thì tôi còn nhỏ hơn cậu vài ngày. Nếu cậu thích làm anh trai của người khác, vậy tôi cũng có thể gọi cậu như thế.”
“Tớ quả thật có thích nghe.” Trong khoảnh khắc Thẩm Yểu ngửa đầu hô hấp, cậu vươn tay kéo tóc Quan Thù, “...... Vậy cậu có gọi không nào?”
Quan Thù không ngờ cậu sẽ nói như vậy, hắn lớn đến ngần này chưa từng gọi ai một tiếng anh trai. Sau khi khựng lại một giây, Quan Thù cười lạnh kiếm cóớ nói: “Tôi sẽ không gọi thứ xưng hô mà kẻ khác đã dùng đâu.”
“Cậu sạch sẽ đến thế cơ à......”
Nếu cậu không được thoải mái, vậy mọi người cũng đừng hòng được sung sướng. Ánh mắt Thẩm Yểu bị hơi nước che phủ, môi còn không ngừng run rẩy, nhưng vẫn ngang ngược nói:
“Vậy sao cậu vẫn còn chịch thứ Omega đã từng bị kẻ khác chơi thế?”
Quan Thù nắm lấy tóc cậu, kéo sát lại: “Cậu nhất định phải chọc giận tôi thì mới thỏa mãn đúng không? Vậy chúc mừng, cậu thành công rồi.”
Quan Thù không hề trì hoãn tiết tấu, tay hắn cưỡng ép đè lên bụng Thẩm Yểu, quay đầu lại nhìn về phía màn ảnh cực lớn kia, nhìn khóa vào Thẩm Yểu mười tám tuổi trên đó.
Đoạn clip đã chạy đến vị trí kết thúc, “Hắn” đưa tay tháo bịt mắt cho “Thẩm Yểu”, đôi mắt đã khóc sưng đỏ lên.
“Cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Không biết là nói khuôn mặt, thân thể Thẩm Yểu, hay là thứ gì khác.
“Cậu vẫn luôn thích lừa tôi.”
“Cậu lừa tôi rằng cậu đã xóa ký hiệu vĩnh viễn của tôi, miêu tả hết thảy chân thật đến thế, chân thật đến mức khiến tôi không nảy sinh chút hoài nghi nào, bởi vì cậu đích xác đã làm phẫu thuật.”
“Nhưng Thẩm Yểu à, cuộc phẫu thuật đó rốt cuộc là cái gì chứ?”
Vẻ mặt Thẩm Yểu như đóng băng lại, trở nên cứng ngắc.
Ngón tay Quan Thù lướt qua cổ Thẩm Yểu, chạm vào tuyến thể của cậu, tự đưa ra đáp án cho mình: “Tôi đã kiểm tra báo cáo sức khoẻ của cậu, cậu bẩm sinh không nhạy cảm với pheromone của Alpha, khiến Alpha không thể hoàn toàn ký hiệu cậu vĩnh viễn, như lần trước với tôi đúng không?”
“Cuộc phẫu thuật đó là cậu dứt khoát biến tuyến thể của mình thành một vật trang trí.”
“Tôi đoán có đúng không?”
Làn môi Thẩm Yểu bối rối mấp máy, cậu muốn nói gì đó, lại bị Alpha đoán trước bịt chặt miệng lại.
“Cậu hận tôi, ghét tôi, chỉ cần có thể thoát khỏi tôi, chuyện gì cậu cũng dám làm.”
“Nhưng tôi cũng vậy, tôi điên mất rồi. Chỉ cần có thể giữ cậu lại bên người, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”
Quan Thù cắn lên yết hầu của Thẩm Yểu, như muốn giằng xé, sau khi nếm được vị máu cùng nghe được tiếng rên rỉ của Thẩm Yểu, Quan Thù mới chậm rãi buông lỏng.
Hắn đưa tay lau vết máu trên cổ Thẩm Yểu, như là một kẻ thắng cuộc ung dung trấn tĩnh:
“Cậu chạy gì chứ?”
“Tôi đã nói rồi, dù có chết cậu cũng phải theo tôi. Cho dù có chết đi, tôi sẽ cho người ta trộn chung tro cốt của chúng ta lại, sau đó chôn cùng một chỗ, như vậy kiếp sau cậu cũng không trốn thoát khỏi tôi.”
“Trước kia tôi quá ngu ngốc, luôn để ý cậu có thích tôi hay không, kỳ thật dù yêu hay không, căn bản không quan trọng.”
Hắn từ trên cao nói xong lời tuyên bố này, cúi đầu liền chạm vào ánh mắt, cùng hàng mi bị nước mắt thấm ướt của Thẩm Yểu.
Cặp mắt kia quá đẹp đẽ, ngập đầy tình ý mà lại vô tình, hắn vì vậy mà động tâm vô số lần, khiến hắn cam tâm tình nguyện buông bỏ sự tàn bạo trên thân, phủ phục xưng thần.
Trống ngực Quan Thù bất chợt lại nhảy lên dồn dập, hắn không khống chế nổi nắm tay Thẩm Yểu, đặt lên vết sẹo sâu trên cổ họng:
“Vào ngày thứ hai trăm ba mươi chín cậu biến mất, tôi từ bỏ tìm kiếm, lựa chọn tự sát.”
Phương thức Quan Thù lựa chọn rất máu me, hắn nằm trong bồn tắm, trực tiếp dùng dao cắt lên cổ mình, trong nháy mắt cảm thấy dòng máu phun trào ồ ạt.
“Song ngay trước lúc ý thức dần dần mơ hồ, tôi lại ngửi thấy hương hoa hồng trắng. Sau khi cậu biến mất, mỗi một ngày, tôi đều mua một bó hồng trắng cắm trong nhà.”
“Ngay tại một khắc kia, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình không thể chết được, mà việc tôi có thể sống sót cũng là một kỳ tích y học.”
“Bởi vì tôi cảm thấy hết thảy đều có nhân quả, cậu chưa chết, cậu chưa thể chết được, tôi phải tìm được cậu.”
Yết hầu của Quan Thù lăn lên xuống, thời điểm trùng phùng cưỡng hôn Thẩm Yểu, hắn đã trộm rơi nước mắt, chảy vào trong nụ hôn kia. Hiện tại hắn không còn kiềm nén nữa, nước mắt rốt cuộc tuôn rơi không chút kiềm chế.
Hắn chỉ muốn tìm ra chút dấu vết yêu thương của Thẩm Yểu, ôm ấp một tia hy vọng, vô cùng vọng tưởng hỏi:
“Cậu cho Alpha kia ở bên cạnh, có phải vì nó có chút giống tớ trước kia không...... Như là màu da của nó giống như tớ, nên cậu xem nó như người thay thế của tớ phải không?”
Hắn quỳ rạp xuống sofa, hai tay run rẩy ôm cậu, mặt vùi vào hõm cổ nhỏ gầy của Thẩm Yểu:
“Thẩm Yểu...... Xin cậu......”
“Hãy yêu tớ đi.”
“Hãy yêu tớ đi mà.”
Hắn giữ chặt lấy thân thể Thẩm Yểu, linh hồn mong mỏi yêu thương lại vĩnh viễn bị Thẩm Yểu giam cầm, không thể trốn thoát, dù có là cái chết cũng chẳng thể ngăn cản.
Thẩm Yểu có phải là kẻ thắng cuộc hay không hắn không biết.
Dù sao kẻ thắng chưa bao giờ là hắn cả.