“Là ngài không rời bỏ tôi nổi mới đúng.”
Từ Ý Bạch khom người hoảng loạn bế Thẩm Yểu lên, trong nháy mắt phá cửa xông ra thiếu chút ngã ra đất. Miệng anh liên tục lặp đi lặp lại gọi tên “Thẩm Yểu”, linh hồn tựa như bị ngăn cách ở phía sau.
“Rầm ——”
Anh trực tiếp dùng chân đá văng cửa sau, lái xe còn chưa nhìn thấy rõ ràng, Từ Ý Bạch đã trèo lên xe rồi. Hắn ngửi thấy mùi phía ghế sau, cuống cuồng đạp chân ga.
Từ Ý Bạch vẫn bế Thẩm Yểu, lúc này tay anh bắt đầu run lẩy bẩy. Anh không dám đụng vào chuôi dao trên bụng Thẩm Yểu, sắc mặt Từ Ý Bạch cũng hoàn toàn không còn huyết sắc, sắc môi trắng bệch, như thể con dao kia đang cắm trên người anh.
“Thẩm Yểu......”
Cảm giác sợ hãi kinh khủng chiếm cứ thân thể anh, ngay cả thời gian hối hận không có. Anh nắm chặt tay Thẩm Yểu, dùng hết mọi biện pháp giữ lại hơi ấm nơi đầu ngón tay.
Từ Ý Bạch không dám chớp mắt, anh chết trân nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Yểu, anh sợ đôi mắt Thẩm Yểu sẽ cứ mãi khẽ nhắm như vậy, vạn phần lo lắng gọi: “Thẩm Yểu!”
Anh như sợ Thẩm Yểu sẽ ngủ mãi như vậy.
“Khụ, khụ......”
Sống lưng mỏng manh của Thẩm Yểu rung lên, bởi vì đau đớn, cậu theo bản năng cong thân dậy, ngón tay tái nhợt vô lực rũ xuống, đầu ngón tay trở nên gần như trong suốt.
“Nhanh lên đi!”
Tốc độ nhanh như thể đua xe trong nội thành, thậm chí đã vượt qua mấy đèn đỏ. Từ Ý Bạch lại vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh, nhiệt độ cơ thể anh thế nhưng còn lạnh hơn cả Thẩm Yểu.
Đoạn kế tiếp như một cơn ác mộng ngạt thở, Từ Ý Bạch bế Thẩm Yểu lập tức xông vào bệnh viện, nhìn cậu được nâng lên cáng.
Bước chân Từ Ý Bạch gắt gao bám theo chiếc cáng. Đuổi theo một đường, cho đến khi bị “Rầm” một tiếng chặn lại ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhịp chân anh mới dừng lại.
Anh sững sờ nhìn khóa vào cánh cửa, mái tóc được chải chuốt đặc biệt cẩn thận cho buổi hòa nhạc giờ đã hỗn loạn. Hai tay anh mới nãy dính đầy máu tươi, Âu phục cũng bị máu của Thẩm Yểu nhuộm bẩn, anh lại như chẳng có cảm giác gì.
Từ Ý Bạch một mình đứng trước phòng phẫu thuật, rõ ràng đứng trong hành lang trắng xóa, trước mắt anh lại là một mảng đỏ như muốn cắn nuốt người.
Đầu mũi anh ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, bên tai như nghe thấy âm thanh nảy lên của điện tâm đồ, từng chút như chích điện vào trái tim anh, mỗi một lần đều co giật đến dữ dội.
Bốn phương tám hướng đều là không khí trong lành mang theo mùi thuốc sát trùng, Từ Ý Bạch lại như rơi vào môi trường chân không, bị cảm giác nghẹt thở bủa vây không một kẽ hở.
Lưng Từ Ý Bạch dán vào cửa, hai chân như đã hoàn toàn mất sức. Anh nâng tay che kín mặt, lưng dán cửa, từng chút trượt ngồi xuống.
Trong đầu anh phát lại hình ảnh vừa rồi vô tận, đôi mắt nhắm chặt của Từ Ý Bạch bị bàn tay che lại, chưa từng có ý xóa bỏ hình ảnh máu me chói mắt kia đi. Như để trừng phạt bản thân, anh nỗ lực ghi nhớ từng chi tiết rõ ràng, thậm chí mỗi lần lại sắp xếp, hồi tưởng, tìm kiếm biện pháp ngăn cản khoảnh khắc đó.
Từ Ý Bạch chìm trong hối hận cùng tự trách, anh không nên đưa con dao kia ra, dưới tình huống biết rõ tính tình của Thẩm Yểu, mà anh còn dồn ép cậu đến bước đường đó.
Anh muốn khống chế toàn bộ của Thẩm Yểu, chứ không phải muốn một Omega chỉ biết thỏa hiệp.
Đầu óc Từ Ý Bạch váng vất, anh dùng ý chí gắng sức chống đỡ, mới không trực tiếp gục ngã.
Anh muốn tận mắt nhìn thấy Thẩm Yểu bình an vô sự đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, ánh đèn đỏ lập lòe của phòng phẫu thuật tắt ngúm, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Trên bàn phẫu thuật không có bất cứ dấu vết nào, dụng cụ cũng đã được lau dọn sạch sẽ cất vào trong khay.
Đồng tử của Từ Ý Bạch đột ngột co rút lại, dẫu cho điều này nằm trong dự đoán, anh vẫn thình lình tóm lấy cổ áo bác sỹ, chất vấn nói: “Người được phẫu thuật đâu rồi?!”
“Thưa ngài.” Bác sỹ lại hất tay anh ra, bình tĩnh nói, “Nơi đây chưa hề có buổi phẫu thuật nào, vừa rồi chỉ là đèn phòng phẫu thuật gặp trục trặc mà thôi.”
Bắt đầu từ lúc Thẩm Yểu nói ra những lời kia trong phòng nghỉ, Từ Ý Bạch đã biết kết quả như thế nào. Anh biết Thẩm Yểu khuyên mình mở buổi hòa nhạc là nhằm mục đích gì, tựa như Thẩm Yểu đã đoán được rằng anh đã sớm đặt chuyến bay ngay sau khi buổi hòa nhạc kết thúc.
Thẩm Yểu đoán được rằng anh sẽ không buông tay, bởi vậy nên đã ép anh làm thế. Quả quyết, tàn nhẫn khiến cho Từ Ý Bạch khắc ghi sự giáo huấn đẫm máu này, khắc cốt ghi tâm mà ghi nhớ ngày này.
Tại lần gặp mặt kế tiếp, Từ Ý Bạch sẽ đánh mất dũng khí giam cầm Thẩm Yểu, anh sẽ không còn dám trói buộc Thẩm Yểu quá mức nữa.
*
Thời điểm Thẩm Yểu tỉnh dậy, trước mắt đã thành một cảnh vật lạ lẫm, thứ được truyền trên tay phải tựa hồ là thuốc giảm đau, có tác dụng làm giảm bớt sự đau đớn của vết thương.
Cậu yên lặng dựa vào đầu giường, không náo loạn ồn ào. Đợi đến khi bình truyền sắp hết, y tá như căn đúng thời gian bước vào, lặng lẽ giúp cậu rút kim tiêm ra.
Thẩm Yểu đè vết kim trên tay, chân trần bước xuống giường. Trên bụng cậu còn quấn băng gạc, lại như không thấy đau đi đến bên cửa sổ, quan sát một chút phong cảnh bên dưới —— rất quen thuộc, nơi này là chỗ ở của Yến gia.
Tầm mắt cậu quay về phòng nhìn quanh một vòng, nhưng nơi đây không phải phòng khách cậu từng ở. Phong cách trang hoàng ngột ngạt thế này, lại rất giống phòng của Yến Tri Hành.
Thẩm Yểu lưu lại đây một khoảng thời gian rất dài, người duy nhất cậu nhìn thấy chính là bác sỹ cùng giúp việc mang cơm đến, nhưng trong phòng lại có rất nhiều thứ cho cậu giải sầu.
Vết thương của cậu từng chút thuyên giảm, chỉ cần không thực hiện hoạt động mạnh, cũng sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
“Cạch ——”
Thời điểm cửa phòng mở ra hôm nay, Thẩm Yểu nghe thấy tiếng bước chân khác biệt. Cậu nhìn Trần Song chậm rãi đi đến, trên tay còn cầm bộ quần áo.
Trần Song đặt quần áo ở bên cạnh cậu, thái độ của hắn đối với Thẩm Yểu vẫn là nhã nhặn trước sau như một, như thể đó là chức trách của mình: “Xin lỗi, lẽ ra phải để cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng để lại cậu một mình ở đây thì không tiện lắm.”
Lời hắn nói mập mờ lấp lửng, nhưng Thẩm Yểu đã đoán ra được ý tứ. Tại tiệc đính hôn lúc trước cậu đã không nể mặt, khiến thể diện của toàn Yến gia bị dẫm đạp.
Loại quý tộc quyền quý này đặc biệt để tâm đến thể diện, hiện tại, hẳn là Yến Tri Hành phải che chở cho cậu.
“Không sao.” Thẩm Yểu cười cười với hắn, cầm lấy quần áo trên giường nói, “Anh ra ngoài chờ một lúc, tôi sẽ ra ngay đây.”
Thẩm Yểu không để Trần Song chờ quá lâu, hai bọn họ vào thang máy đi xuống, có một chiếc xe sớm đã đỗ ở dưới tầng.
Cậu mở cửa ghế sau vào ngồi, bắt đầu từ lúc vào Yến gia ở, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành ngồi bên trái ghế sau, y vẫn mặc một thân tuyền màu đen, batoong dựa vào cửa xe.
“Chân ngài vẫn đi lại được chứ? Nếu cứ như vậy mà bị hủy hoại, dường như cũng quá đáng thương.” Ánh mắt Thẩm Yểu tựa như thật sự quan tâm, xoay mặt y lại nói, “Có điều batoong đẹp mắt đấy, dùng lâu một chút cũng không tệ đâu.”
Yến Tri Hành lại chỉ siết chặt bàn tay nắm batoong, mắt hướng phía trước, thần sắc lãnh đạm trước sau như một, như thể không nghe thấy lời Thẩm Yểu nói.
Y đưa Thẩm Yểu tới một hội sở tư nhân bí mật cao cấp, tay Yến Tri Hành cầm batoong, một đường dẫn Thẩm Yểu vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Trong đó có một Alpha dung mạo tuấn tú đang đợi y, vẻ mặt Alpha thoáng có chút mất kiên nhẫn, ngay tại giây phút Yến Tri Hành tiến vào cửa, lại che giấu đi cực tốt.
Nhìn đến Thẩm Yểu đi theo phía sau, tầm mắt gã lướt qua gương mặt yêu kiều, sắc mặt tựa hồ trở nên hào hứng.
Ánh mắt chỉ dừng lại trong một chớp mắt, rất nhah lại quay về cuộc nói chuyện nghiêm túc. Alpha ngồi nghiêm chỉnh, song lại vô cớ trao cho Yến Tri Hành rất nhiều ích lợi.
Gần đến khi kết thúc, gã ám chỉ nói:
“Yến, Omega của cậu thật xinh đẹp.”
Tin tức Yến Tri Hành bị cướp vợ ngay tại tiệc đính hôn đã truyền đi rầm rộ khắp nơi, gã liếc mắt một cái liền nhận ra, với kiểu người như Yến Tri Hành, gã đoán nhất định y sẽ không bỏ qua cho Omega này.
Đám quyền quý đều rất biết chơi, Omega kiều diễm đến thế gã cũng muốn thưởng thức một lần. Alpha liếm liếm môi, ánh mắt như lưỡi rắn dính trên mặt Thẩm Yểu, không thèm che giấu nói:
“Giao cậu ta cho tôi vài ngày, tôi đảm bảo thời điểm cậu ta trở lại bên cạnh cậu sẽ rất ngoan.”
Ánh mắt Yến Tri Hành dưới ánh đèn như tảng băng vĩnh cửu, rơi trên người Alpha, khiến người không phân nổi thần sắc.
Y không đồng ý, cũng chẳng chối từ. Như đang cân nhắc gì đó, hoặc như đang chờ đợi điều gì.
Trong không gian tĩnh lặng, Thẩm Yểu lại cười khẽ một tiếng, đẹp đẽ đến mức khiến người càng không dời mắt nổi. Cậu chủ động đứng dậy, còn cầm lấy ly rượu trên mặt bàn, lắc chất lỏng đỏ rực trong ly vài vòng.
Cậu với Alpha kia bị ngăn cách bởi Yến Tri Hành, có vô số con đường có thể đi, song Thẩm Yểu lại khăng khăng bước qua trước người Yến Tri Hành.
Trên lối đi chật hẹp giữa chiếc bàn, chân của Thẩm Yểu không thể tránh cọ qua đầu gối Yến Tri Hành, cậu lại chẳng hề quay đầu đi thẳng về phía Alpha.
Alpha hưng phấn huýt sáo, Omega này còn thú vị hơn cả suy nghĩ của gã.
Yến Tri Hành chợt nâng tay lên, năm ngón tay dùng sức tóm lấy cánh tay Thẩm Yểu. Rượu trong ly bắn ra ngoài, dính ướt vạt áo Thẩm Yểu, vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh y như cũ.
Yến Tri Hành nhìn cậu chằm chằm, miệng lại lạnh lùng tuôn ra hai chữ:
“Ra ngoài.”
Alpha ấm ức còn muốn nói cái gì đó, lại bị hai người ngoài cửa tiến vào lập tức lôi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thẩm Yểu nhìn y nói: “Ngài vừa rồi là đang chờ tôi cầu cứu sao? Không có đâu, dù sao bộ dạng của Alpha kia cũng xem như tạm được.”
Cậu chú ý tới ánh mắt của Yến Tri Hành, khó hiểu hỏi: “Sao ngài lại nhìn tôi như thể kẻ phản bội vậy, chẳng phải ngài không từ chối đó sao? Hơn nữa, giữa chúng ta chẳng phải là giao dịch sao? Hà cớ gì lại thành phản bội? Hoặc giả ——”
Thẩm Yểu giang hai tay ra, khẽ ôm lấy Yến Tri Hành đã đứng dậy, đầu ngả lại gần, âm thanh như tiếng hát của nhân ngư, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngài động lòng với tôi rồi?”
Trong thoáng chốc bị cậu ôm, Yến Tri Hành không hề đẩy ra. Nhưng lời này lại như một cú đấm ngàn cân giáng xuống, y giữ vai Thẩm Yểu, dùng sức đẩy cậu ra.
“Tôi không thích ai cả.”
Yến Tri Hành nhìn khóa vào cậu, cũng không biết vì sao, đáy lòng y lại như bốc cháy.
Y muốn chất vấn Thẩm Yểu, có phải chỉ cần một Alpha có thể giúp cậu, cậu sẽ chẳng xá kể gì mà chủ động hiến thân hay không?
Giống như Thẩm Yểu quyến rũ y lúc trước vậy.
Nói xong câu kia, tay Yến Tri Hành càng siết chặt thêm, nhưng hiện tại Thẩm Yểu chỉ có thể ngửi được pheromone của y, chỉ có phản ứng với pheromone của y, sao cậu có thể quyến rũ Alpha nào khác nữa.
Y cho rằng bản thân có thể khống chế cảm xúc, tuyến thể thình lình lại phóng ra pheromone, mùi đàn hương sực nức đè xuống, nồng đậm đến mức có thể khiến Omega động dục ngay tại chỗ.
“Ngài......”
Thẩm Yểu rõ ràng cũng ngửi thấy, sắc mặt cậu biến đổi, đột nhiên xoay người vội vã đứng dậy, nhưng lại bị Yến Tri Hành dễ dàng ngăn lại.
Yến Tri Hành lạnh lùng nhìn khóa vào khuôn mặt Thẩm Yểu, nỗ lực bắt lấy một chút sắc thái lưu luyến nào đó trên đó.
Y thừa nhận, mình đang giận dữ vô cớ. Y ghen tị cùng chống đối việc Thẩm Yểu thân cận với Alpha khác.
Yến Tri Hành tăng dần hương pheromone che trời lấp đất, bàn tay giữ chặt tay Thẩm Yểu lại càng dùng sức thêm.
Y chán ghét vẻ mặt còn lạnh lùng hơn cả mình của Thẩm Yểu, y ghét những lời thâm tình giả dối buông ra từ miệng Thẩm Yểu, y không thể chấp nhận từng cái ôm Thẩm Yểu dành cho những Alpha khác.
Thẩm Yểu thậm chí có thể vứt bỏ y ngay tại tiệc đính hôn, đi theo hết Alpha đến Alpha khác, còn có chuyện gì không dám làm nữa đâu.
Yến Tri Hành muốn dùng pheromone hoàn toàn khống chế Thẩm Yểu.
Người mất lý trí trước là y, sắc mặt y sớm đã bất thường, huyết dịch nóng bỏng sục sôi, mùi đàn hương trong không khí càng lúc càng nặng, ngập đầy các ngõ ngách.
“Quan Thù......”
“Từ Ý Bạch......”
Sắc mặt Thẩm Yểu quả thật cũng xuất hiện biến hóa, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của Yến Tri Hành. dạ dày lâu nay ổn định lại nhộn nhạo, cảm giác ghê tởm quen thuộc kéo đến.
Yến Tri Hành khóa chặt cổ tay Thẩm Yểu, y cúi đầu, muốn dùng sức hôn Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu trong nháy mắt lại bộc phát sức mạnh, chợt hất tay Yến Tri Hành ra, loạng choạng xông thẳng vào buồng vệ sinh nằm bên trong phòng, một khắc cũng không chờ nổi.
Lần này cậu thật sự khó lòng chịu đựng, cũng hoàn toàn không có ý định nhẫn nhịn nữa.
“Ọe ——”
Cách cánh cửa có thể nghe được tiếng nôn khan bên trong, kế tiếp đó là tiếng vòi nước “Ào ào”, tựa một chậu nước hắt lên người Yến Tri Hành.
Y thốt nhiên bình tĩnh lại, hơn nữa còn biết rõ hết những gì mình vừa làm mới nãy, Yến Tri Hành đi về phía toilet.
Cửa không khóa, Thẩm Yểu mới vừa rửa mặt xong, bọt nước chảy xuống theo đường cằm của cậu. sắc mặt cậu thoạt nhìn có chút nhợt nhạt, ánh mắt ngược lại càng thêm sáng ngời.
Cậu quay sang, trên lông mi còn vương bọt nước, lắc lư như sắp rớt xuống. Biểu cảm của Thẩm Yểu lãnh đạm bình tĩnh, cậu thả hương hoa hạnh, đồng thời tự thuật nói:
“Xin lỗi, ngửi thấy pheromone của ngài thật rất buồn nôn, lần này rốt cuộc cũng nôn ra rồi.”
Thẩm Yểu chỉ thả ra chút pheromone như vậy, so ra còn chẳng bằng một phần trăm của đàn hương trong phòng, song Yến Tri Hành lại lập tức không giữ nổi cây gậy nữa, khiến nó đổ sầm xuống mặt đất.
“Bịch ——”
Tay Yến Tri Hành vịn vào mặt tường phía bên phải, đôi mắt không có bất cứ cảm xúc gì sửng sốt, y kỳ thật có từng đoán đến khả năng này, nhưng lại tin tưởng những số liệu ca bệnh chân thực được bày ra trước mắt.
Hoặc là, y vẫn luôn lừa mình dối người.
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng cần pheromone của ngài để trấn an, chẳng những không cần, mà còn ghê tởm.”
Thẩm Yểu vươn tay tóm cà vạt Yến Tri Hành, không hề thu lực, dùng sức lôi về phía mình, như đang kéo dây xích của con chó. “Yến Tri Hành, là ngài không rời bỏ tôi nổi mới đúng.”