Gieo gió gặt bão
Thẩm Yểu rũ mắt, khóe mắt cậu cũng vương lệ, nhưng không phải là nước mắt yếu mềm. Ánh mắt cậu lãnh đạm, tựa ánh trăng trong veo.
Cậu cảm thấy chỗ hõm cổ càng lúc càng nóng.
Quan Thù là người cứng đầu đến mức một tiếng anh trai cũng không chịu gọi, nhưng lại luôn thích khóc ở trước mặt cậu, cậu cũng không đếm được đã lau nước mắt cho Quan Thù bao nhiêu lần rồi.
Cậu nâng tay lên theo thói quen, đến giữa không trung lại buông thõng xuống.
Thẩm Yểu bình tĩnh hỏi: “Yêu hay không gì đó, rất quan trọng sao?”
Cánh tay Quan Thù càng siết chặt thêm, nếu không ôm Thẩm Yểu, hắn không biết làm thế nào để xác nhận sự tồn tại của cậu.
“...... Rất quan trọng.”
“Quan Thù.”
Thẩm Yểu lại vươn tay đặt lên vai hắn, ánh mắt trấn tĩnh muốn đẩy người ra, kết quả lại không chút suy chuyển.
Cái ôm càng lúc càng siết chặt, Thẩm Yểu từ bỏ, cúi đầu nói: “Không gửi gắm tình cảm vào kẻ khác mới là điều đúng đắn.”
Quan Thù rốt cuộc hơi buông lỏng tay ra, đầu mũi hắn kề sát rạt Thẩm Yểu, trong tầm mắt đan xen không dung chứa bất kỳ lời dối trá nào.
Khoảng cách gần đến vậy, Quan Thù hơi cúi thấp đầu xuống là có thể hôn.
Hắn lại chỉ im lặng nhìn Thẩm Yểu hồi lâu, như muốn bù đắp cho tất cả thời gian đã bỏ lỡ kia.
Hắn phát hiện mình và Thẩm Yểu luôn bỏ lỡ nhau, đầu tiên là hắn rời khỏi Thẩm Yểu bốn năm, hiện tại lại bỏ lỡ hai năm của Thẩm Yểu.
Năm tháng không đủ dài lâu, những lần đó đã chiếm cứ hết một nửa thời gian quen biết của hắn và Thẩm Yểu.
Cuối cùng Quan Thù không tiếp tục nói gì nữa, hắn khom eo, vòng qua khớp gối của Thẩm Yểu.
Quan Thù bế Thẩm Yểu lên tầng, nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu xuống giường, sau đó ôm lấy cậu từ sau lưng, giống như thói quen trong quá khứ, yên bình như thể chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Sau khi hắn nghe thấy tiếng hít thở say ngủ bình ổn của Thẩm Yểu, mới mở miệng nói:
“Không phải gửi gắm.”
“Chỉ là tớ thích cậu mà thôi.”
*
“Bộp ——!”
Thẩm Yểu không biết đã ngủ bao lâu, động tĩnh trên cửa sổ cạnh giường quấy nhiễu đến giấc ngủ của cậu. Cậu nhíu mày, vành tai thoáng động đậy theo bản năng.
“Bốp!”
Lại là một tiếng động nặng nề, Thẩm Yểu rốt cuộc chậm chạp mở mắt trên giường, cậu phát hiện Quan Thù đã không còn trong phòng ngủ.
Thẩm Yểu đi chân trần đến bên cửa sổ, cậu kéo tấm rèm xuyên thấu ra, ánh nhìn đầu tiên liền thấy Đổng Đông đầy mặt lo lắng đứng ngoài cửa sổ.
Nó đưa tay dùng sức đập cửa sổ, lòng bàn tay bị đập đến đỏ bừng, còn không ngừng làm khẩu hình qua khung cửa sổ ——
“Mở cửa!!”
Thẩm Yểu sợ nó ngã xuống, đẩy cửa sổ sát đất ra hỏi: “Làm sao vậy? Em đứng ở chỗ này rất nguy hiểm.”
Ánh mắt Đổng Đông nhìn quét qua xương quai xanh của cậu, áo ngủ rộng thùng thình không giấu được những dấu hôn dày đặc kia. Bàn tay buông bên người siết thành nắm đấm trong giây lát, sau đó không cần phân bua đưa tay tóm lấy cổ tay Thẩm Yểu.
“Không còn thời gian nữa.” Thoáng một cái nó đã lôi hơn nửa thân Thẩm Yểu ra khỏi cửa sổ, sau đó cúi đầu nhanh chóng buộc dây thừng quanh hông cậu, “Em đưa anh đi!”
“Đổng Đông......”
Thẩm Yểu mới vừa mở lời, đã bị Đổng Đông giữ từ phía sau, mạnh mẽ ôm cậu nhảy từ tầng hai xuống.
Nhà nơi đây cũng không cao, lại thêm người phía sau đã chịu phần lớn lực tác động cho cậu, thời điểm Thẩm Yểu rơi xuống đất chỉ loạng choạng mấy cái.
Cậu vừa mới rơi xuống đất, Đổng Đông đã lại dùng sức kéo cánh tay cậu chạy về phía bờ cát. Làn da Thẩm Yểu quá mềm mại, gan bàn chân trần trụi dẫm lên mặt bùn đá, mới chỉ chạy vài bước đã liền rướm máu.
Thẩm Yểu dù sao cũng là Omega, thể lực vẫn luôn không tính là quá tốt. Chẳng những không theo kịp tiết tấu của nó, mà hô hấp càng lúc càng hỗn loạn, tuyến thể cũng vô cớ bắt đầu phát nhiệt.
Đến cuối cùng, cậu cơ hồ là hoàn toàn bị Alpha kéo chạy.
Đổng Đông liều mạng chạy về phía trước, như kỵ sỹ cứu công chúa khỏi miệng rồng dữ, mãi cho đến khi cùng nhau chui vào một hang động bên bờ biển, nó mới thở hổn hển.
Trên mặt biển, có một con thuyền đánh cá không lớn.
Đây là chốn nó cho là an toàn, đến khi thần kinh căng thẳng bình tĩnh lại, Đổng Đông mới quay đầu nhìn Thẩm Yểu, lúc này mới chú ý đến đôi chân trần của cậu.
Alpha tay chân lóng ngóng thần sắc hoảng hốt, nó bối rối nửa quỳ xuống, hai tay nâng chân Thẩm Yểu, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nó chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tý nâng chân Thẩm Yểu, vừa hồn nhiên kể kế hoạch của mình:
“Em trộm tiền trong nhà, cũng trộm thuyền nhà luôn, giờ em đưa anh đến hòn đảo cách đây không xa trước, sau đó chúng ta lại qua bên đó mua vé tàu.”
“Đừng lo lắng...... Em từ nhỏ đã trưởng thành trên thuyền, em có thể điều khiển thuyền đánh cá. Anh không phải sợ hãi...... Em nhất định sẽ đưa anh đi, Thẩm Mân......”
“Anh không phải là Thẩm Mân.” Bàn chân Thẩm Yểu đặt trên đầu gối nó hơi động đậy, ra hiệu cho nó buông tay, “Giống như cậu ấy đã nói, anh vẫn luôn lừa em.”
Vẻ mặt Đổng Đông thoáng sững sờ, nó lập tức hiểu được “Cậu ấy” trong miệng của Thẩm Yểu là ai. Tay nó ngang bướng giữ lấy mắt cá chân của Thẩm Yểu, cúi đầu nói:
“Không sao, những chuyện đó cũng không quan trọng.”
“Bất kể anh tên Thẩm Mân...... Hay là Thẩm Yểu, em vẫn cứ thích anh.”
Thẩm Yểu đã từng nghe quá nhiều những lời tỏ tình như vậy, cậu sẽ không động lòng, lãnh đạm cụp mắt, khi vừa định nói thẳng ra, tuyến thể bất chợt lại nóng rực.
Trong hang động bỗng nhiên xuất hiện hương pheromone ngọt ngào, mùi hoa hạnh thuộc về Omega. Không chỉ như thế, cậu còn ngửi được pheromone hương cỏ lau cùng quấn quýt.
Mùi hương thuộc về một Alpha khác.
Động tác của Đổng Đông đột ngột ngừng lại, nó ngẩng lên, đầy vẻ kinh hoàng nói: “Anh là......”
Thẩm Yểu dựa vào vách động, gò má trắng lóa ửng hồng, tựa đóa hoa đào tươi đẹp. Cậu dựng lên gai góc phòng ngự quanh thân, dùng dáng vẻ hờ hững Đổng Đông chưa từng thấy, lạnh lùng ngắt lời nó:
“Đi ra ngoài.”
Sức lực Đổng Đông nắm mắt cá chân mạnh đến mức có thể bóp nát.
Nó nhận ra rằng, Thẩm Yểu không chỉ là một Omega, mà còn là một Omega mới vừa bị ký hiệu.
Sự ghen tuông quấy phá trong lòng, dần dần biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Nó không khống chế nổi muốn đứng dậy, muốn hôn môi Thẩm Yểu, muốn bao trùm ký hiệu kia.
Bởi vì kiềm nén quá mức, trên lưng nó đổ đầy mồ hôi. Đổng Đông hít sâu, cố gắng đè nén bản năng, quay đầu đi ra phía ngoài động.
Thẩm Yểu nhắm mắt lại, mỗi một hơi thở thoát ra khỏi khoang mũi, đều nóng bỏng hừng hực.
Có lẽ là cùng với ký hiệu ngày hôm qua của Quan Thù, mũi tiêm mấy ngày hôm trước cũng đã mất tác dụng, từng trận dục vọng như sóng triều tuôn trào đến.
Thời điểm cậu ra ngoài chẳng mang theo thứ gì, cậu vươn tay chống lên vách đá, lê đôi chân mềm nhũn, cố hết sức đi từng bước về phía một lối ra khác của hang động.
“Tí tách ——”
Tiếng nước rơi xuống. Phía sau đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập, Thẩm Yểu quay đầu lại theo bản năng. Thời điểm cậu muốn quay đầu để nhìn rõ ràng, đã liền bị Alpha đè ngã xuống đất như vồ mồi.
“Bịch!”
Đầu gối và tay Thẩm Yểu nặng nề đập xuống đất, tứ chi bị cưỡng chế giam cầm.
Hương quýt tươi mát của Alpha đè lên người cậu, kéo theo một hồi nóng bỏng trên tuyến thể.
“Không......”
Tay Thẩm Yểu chống trên mặt đất, cậu vùng vẫy một cách vô nghĩa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Đổng Đông đã mất đi lý trí.
Hơi thở càng lúc càng áp sát, vô số lần lướt qua tuyến thể nhạy cảm của cậu. Alpha phía sau trực diện với tuyến thể, chỉ cần mở miệng liền có thể cắn được.
Trong động một lần nữa lại xuất hiện tiếng bước chân cấp bách, có người đang đuổi về phía pheromone, Alpha đang đỏ vành mắt lại chẳng chút nhận ra.
“Bốp!”
Trước lúc nó cắn xuống, gáy của nó liền bị một tảng đá mạnh mẽ đập trúng, nháy mắt rơi vào cơn choáng váng ngắn ngủi.
Alpha đánh ngất nó lại không hề buông tay, bàn tay khớp xương rõ ràng giơ tảng đá lên, rõ ràng vẫn chưa hả giận, còn muốn tiếp tục dồn sức đánh vào đầu nó thêm lần nữa.
“Đủ rồi, anh muốn gây tai nạn chết người sao?”
Thẩm Yểu lên tiếng ngăn cản, cậu lật mình lại, đưa tay túm chặt quần áo nhếch nhác, ngửi mùi máu tanh trong động, bình ổn hô hấp, gọi lên tên của anh:
“Từ Ý Bạch.”
Âm thanh của cậu như thể mở công tắc, tay Từ Ý Bạch bỗng dưng buông lỏng. Tảng đá anh đang nắm chặt rơi xuống đất, phát ra một tiếng động nặng nề, vang vọng trong hang động.
“Bịch!”
Động tác nhìn vọng về phía Thẩm Yểu của anh rất chậm, vành mắt lại đỏ hồng lên nhanh chóng. Từ Ý Bạch khuỵu xuống, đầu gối đập vào mặt đất. Anh lại như không biết đau, dùng đôi tay run rẩy lập tức ôm Thẩm Yểu vào trong ngực.
Đây không phải ảo giác, Thẩm Yểu của anh lại một lần nữa trở về bên anh, anh lại được ôm lấy cậu.
Toàn thân Từ Ý Bạch run rẩy, nói chuyện không đầu không đuôi:
“Xin lỗi...... Có phải em không vui vì anh đối xử với em như vậy không? Có phải vẫn còn giận vì anh xỏ khuyên cho em không? Thế nên em mới giận dỗi mà bỏ trốn đúng không? Nhưng chúng ta từ nhỏ đã bên nhau...... Em có biết...... Anh rất yêu em...... Thật sự rất yêu em......”
“Anh sẽ không...... Sẽ không làm vậy với em nữa. Xin lỗi...... Yểu Yểu......”
“Đừng giận anh nữa được không?”
“Anh đưa em về nhà......Em về nhà với anh đi......”
Lời anh nói không chút logic, không đầu không đuôi, thậm chí rất nhiều chuyện còn chưa từng phát sinh giữa bọn họ. Kí ức của Từ Ý Bạch dường như đã chìm trong sự hỗn loạn đảo điên, người bịa chuyện là anh, người sa lầy trong sự dối trá của bản thân cũng là anh.
Vẻ mặt Thẩm Yểu không còn lạnh nhạt nữa, tay cậu buông bên chân, thoáng sững sờ.
“Cộp —— Cộp ——”
Thẩm Yểu ngẩn ngơ, đồng thời cũng nhìn theo hướng phát ra tiếng bước chân, Alpha thân hình cao lớn đang đi về phía bọn họ.
“...... Từ Ý Bạch.” Thẩm Yểu nhìn hắn, từ dăm ba câu của Từ Ý Bạch, cậu liền hiểu được tình huống hiện tại, sau khi tạm dừng vẫn tiếp tục hỏi, “Anh ấy làm sao vậy?”
Chân Quan Thù đi giày quân đội, hắn giẫm qua vũng nước lầy lội tới gần bọn họ. Chuyện thứ nhất khi đến nơi, chính là chuẩn bị khom người kéo cánh tay Thẩm Yểu tách rời hai bọn họ ra.
“Cậu có thể xem như anh ta đã điên rồi.” Dung mạo Quan Thù nghiêm nghị, không có bất cứ cảm xúc gì nói, “Hoặc xem như anh ta gieo gió gặt bão.”
Thời điểm Thẩm Yểu còn đang tiêu hóa những lời này của Quan Thù, ngoài động truyền đến tiếng “Vù vù”, là tiếng cánh trực thăng xoay giữa không trung, từ ngay trên đỉnh đầu chầm chậm hạ xuống.
Cậu thậm chí không cần quay đầu lại xem, đã biết ——
Yến Tri Hành cũng đến đây.
Bởi vì mũi của đám chó điên này kẻ nọ thính hơn kẻ kia, thời điểm Thẩm Yểu nhìn thấy Quan Thù, liền biết bản thân không trốn được nữa rồi.