“Tớ chính là vũ khí của cậu.”
Trong kho hàng ở góc rìa thành phố tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, tiếng súng dữ dội nổi lên bốn phía không ngừng, Quan Thù ngậm con dao sắc ngoài miệng, im hơi lặng tiếng bò từ góc cao nhất của cây cầu, bình tĩnh tiếp cận tội phạm ở góc tường.
Trên người hắn không có thiết bị bảo hộ, một khi không cẩn thận ngã xuống thì sẽ biến thành đống thịt nát.
“Chúng mày cút hết đi! Tiến thêm một bước tao sẽ cho chúng mày chết chùm!” Tội phạm cầm thuốc nổ trên tay, dẫm lên bậc thang rỉ sét, từng bước lùi ra phía sau, bất chợt lại phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, “Á ——!”
Tay Alpha bám vào xà ngang, hai chân dùng sức vặn chân cùng eo gã, khiến gã nháy mắt mất hết sức lực ngã quỵ xuống đất. Quan Thù vững vàng nhảy xuống, tay dứt khoát đưa một đường, máu tươi nháy mắt phun trào từ cuống họng.
Hắn lùi lại rất kịp thời, không bị dính một giọt máu nào. Thậm chí còn đẩy người, làm cho thi thể ngã từ không trung xuống, rơi xuống đất thành mớ bầy hầy.
Quan Thù khoác súng trường trên lưng, sắc mặt bất biến vừa đi xuống vừa đưa tay gạt vị trí dưới cằm, tháo mũ giáp chiến thuật trên đầu xuống. Tinh tú lấp lánh điểm xuyết trên màn trời tối tăm, trên toàn cánh tay Quan Thù quấn mấy lớp băng gạc, hắn dùng ống nước xối sạch vết máu cùng bùn đất trên mặt, rồi tiện tay quăng đi chuẩn bị rời khỏi hiện trường.
“Quan Thù!” Alpha đuổi theo phía sau lớn tiếng gọi hắn lại, để vây bắt kẻ phạm tội mới nãy, bọn họ tập trung cao độ suốt cả một tối, bộ dáng đều có chút nhếch nhác. Anh gọi, “Không đi băng bó vết thương trên tay tử tế một chút à?”
Quan Thù xoay người lại, trên ngực áo hắn cài huy hiệu, là con chim ưng tung cánh, mang sự sắc bén tương tự với dung mạo của hắn.
“Chút thương tích đó không quan trọng, tự tôi xử lý là được, không trì hoãn thời gian của người khác.” Hắn quẳng súng trường khoác trên tay về phía trước, Alpha theo bản năng đón lấy, Quan Thù đút súng lục vào đai lưng, “Tôi đi trước, mang trang bị về giúp tôi.”
Alpha nhìn bóng lưng hắn, tập mãi thành quen thu dọn súng quay về. Nửa ngày sau, anh mới chợt phản ứng lại, hô về phía đuôi xe: “Đội trưởng bảo cậu đến tập trung!”
Quan Thù rõ ràng nghe được âm thanh, kính chiếu hậu phản chiếu dung mạo hắn. Đôi mắt đen nhánh chạm vào một giây, sau đó như thể không nghe thấy gì, ống xả bất thình lình nổ đùng phụt khói ra, xe nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Khụ, khụ......”
Chỉ để lại Alpha đứng tại chỗ bịt mồm ho khan, chửi ầm như tát nước: “Quan Thù, mày mẹ nó lại trốn rồi!”
Ba tuần trước, Quan Thù bị đội trưởng của Lưu Ưng đích thân dẫn đến gia nhập tiểu đội thủ đô này.
Ban đầu, còn có người khinh thường hắn, nghi ngờ hắn chẳng có năng lực gì. Sau vài lần đi làm nhiệm vụ, toàn bộ đã đều tâm phục khẩu phục, nhưng Quan Thù vẫn là kẻ ương bướng nhất, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, hắn chưa bao giờ ở nguyên tại chỗ nhận lệnh, cứ như thể trong nhà ngày nào cũng đang cháy vậy.
Quan Thù về đến nhà, động tác mở cửa rất nhẹ. Buổi chiều trước lúc đi làm nhiệm vụ, hắn lừa Thẩm Yểu đến đây, để cậu không đi tìm Từ Ý Bạch, nửa dỗ dành nửa cưỡng ép mà nhốt cậu lại bên trong.
Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên sofa, Thẩm Yểu yên lặng nằm ngủ trên đó. Cậu đã tắm rửa sạch sẽ, chiếc áo sơmi cậu từng mặc trước kia hiện tại trở thành áo ngủ của cậu.
Động tác của Quan Thù rất nhẹ nhàng, nhưng giấc ngủ của Thẩm Yểu quá nông, lông mi thoáng run lên, cậu đã liền tỉnh lại từ trong giấc mộng. Vừa tỉnh giấc Quan Thù liền ôm lấy vai cậu muốn hôn, Thẩm Yểu nghiêng mặt đi, để nụ hôn hạ lên gò má.
“Giận rồi à?”
Quan Thù thấp giọng hỏi cậu, hắn biết bản thân không nên xúc động mà khóa cánh cửa này lại, nhưng từ lúc Thẩm Yểu đưa ra lời hứa hẹn đã trôi qua rất nhiều thời gian, vậy mà càng lúc càng như thể một tờ chi phiếu khống.
Lời cậu nói cho tới bây giờ đều thật giả lẫn lộn, ai nấy đều biết thế.
Một chân Thẩm Yểu giẫm lên sofa, tay thõng trên đầu gối, ngả ra sau một chút như muốn kéo giãn khoảng cách với Quan Thù, phần eo lại bị cánh tay ôm siết đằng sau không còn chỗ trốn chạy.
Cậu cụp mắt hỏi: “Cậu lại muốn tổn thương tớ giống như trước kia phải không?”
“Không đâu.”
Quan Thù theo bản năng mở miệng phủ nhận, bởi đột ngột gia tăng phạm vi động tác, vết thương trên cánh tay liền nhức nhối. Hắn cho tới bây giờ chưa từng để tâm đến vết thương vặt đó, cũng sẽ không nói với Thẩm Yểu, để tranh thủ sự thương xót của cậu.
Hắn muốn chuyển sang đề tài khác, đột nhiên lại nghĩ tới bộ dáng tỏ vẻ đáng thương của Từ Ý Bạch với Thẩm Yểu.
“Yểu Yểu.” Quan Thù nâng tay đến trước mặt Thẩm Yểu, không quá thuần thục nói, “Tay tớ bị thương rồi.”
Thẩm Yểu cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay Quan Thù, thời điểm cậu vừa định mở miệng, di động trong áo khoác lại rung lên vài cái, chấn động cực kỳ nhỏ chỉ có mình cậu có thể cảm nhận được.
“Đau không?” Thẩm Yểu giấu di động ra phía sau, đưa tay chạm vào băng gạc quấn trên cánh tay Quan Thù, sửa đổi lời đã đến bên miệng, như thể thật sự đau lòng nói, “Hộp thuốc ở đâu vậy?”
Khi Quan Thù đứng dậy muốn đi lấy, Thẩm Yểu lại vươn tay giữ cổ tay hắn lại. Cậu giành trước đứng dậy, vạt áo quá dài phủ qua mông cậu, đung đưa mấy cái trong gió.
“Tớ đi lấy được rồi.”
Bàn tay không có sức lực lại thành công ấn Quan Thù ngồi lại sofa, Thẩm Yểu như sợ lạnh, cầm áo khoác theo.
Phòng chứa đồ của Quan Thù không có quá nhiều đồ đạc, tủ đều được đóng kín, Thẩm Yểu liếc mắt một cái liền thấy được chiếc cúp sau lớp thủy tinh, được giữ gìn rất tốt.
Vị trí sát tường có chất hai chiếc hòm lớn, hộp thuốc được đặt sát cạnh hai chiếc hòm đó. Thẩm Yểu ngồi xổm xuống xách hộp thuốc lên, ánh mắt lướt qua hai chiếc hòm được niêm phong kín, bên trên có cả khóa mật mã.
Động tác đứng dậy của Thẩm Yểu hơi tạm dừng, rồi lại chợt đứng thẳng dậy. Cậu nửa quỳ trước chiếc hòm, xoay khóa, trực tiếp dùng sinh nhật của mình để giải.
“Cạch ——”
Chiếc khóa lạnh lẽo nằm trong tay cậu, thứ đầu tiên đập vào mắt là còng tay cùng chuỗi xích sắt cuộn tròn, phía dưới chính là đủ loại đạo cụ, chỉ cần nhìn, có thể làm cho người ta sợ tới mức chân mềm nhũn.
Tất cả đều mới tinh, chưa từng được dùng, nhưng muốn dùng trên người ai, vừa nhìn liền sáng tỏ.
Mấy thứ này không biết Quan Thù chuẩn bị từ thời điểm nào, có lẽ là lúc giam giữ cậu trước đây, hoặc có lẽ là sau khi gặp lại, cũng lại có khả năng là hiện tại.
Sắc mặt Thẩm Yểu bất biến đóng thùng lại, khôi phục số trên khóa mật mã về bộ dạng ban đầu, như thể chưa từng nhìn thấy.
Cậu biết bản thân lưu lại trong phòng quá lâu như vậy sẽ khiến Quan Thù sinh nghi, song Thẩm Yểu vẫn dừng bước, lấy di động từ trong túi áo khoác ra, bên trên chỉ có một tin nhắn.
—— “Lão đang có ý định thoát khỏi chuồng, đang trong quá trình chuẩn bị chuyển dời tài sản.”
Lão ở đây là chỉ “Thẩm Phục Lâm”, từ khi về nước đến bây giờ, Thẩm Yểu vẫn luôn cho người giám sát lão.
Thẩm Yểu không đáp lại tin nhắn, cất di động đi, bước ra ngoài.
Đối diện Quan Thù, vẻ mặt Thẩm Yểu cũng không có dị thường gì cả. Cậu ngồi lên sofa đối diện bàn trà, thay băng gạc mới cho Quan Thù.
Động tác của cậu không quá nhuần nhuyễn, nhưng cúi đầu thắt nút lại rất nghiêm túc, cố chấp buộc thành một nút thắt vô cùng đẹp đẽ, hỏi:
“Nhiệm vụ của cậu nguy hiểm lắm phải không, gần đây dường như lúc nào cũng bị thương.”
Ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt Thẩm Yểu, tối nay dường như cậu dịu dàng lạ thường, yết hầu Quan Thù khẽ lăn lộn.
Đội trưởng Lưu Ưng đã phải gánh vác áp lực cực lớn khi muốn kẻ bị đình chỉ công tác là hắn đây, anh đã đưa ra lời hứa hẹn rằng hắn nhất định có khả năng làm được những chuyện kinh thiên động địa. Thế nên hắn nhất định phải làm được, bất kể là gươm đao, hay lửa đạn gì, chỉ cần có mệnh lệnh hắn sẽ liền xông về phía trước.
Quan Thù đột nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay Thẩm Yểu, dùng sức lôi, khiến cậu ngã nhào lên trên người mình.
Hắn nhanh chóng cúi đầu, chóp mũi đụng vào nhau. Khi Quan Thù sắp hôn đến, Thẩm Yểu lại đẩy hắn ra, chun mũi nói: “Cậu còn chưa tắm rửa, đừng chạm vào tớ.”
Hôm nay Quan Thù cố ý tránh dính phải máu me, chính là bởi vì mỗi lần trên người dính máu, dẫu cho hắn có tắm rửa kỳ cọ mấy lần, Thẩm Yểu cũng không chịu đến gần hắn.
“Cậu ở trong đó lâu như vậy, đã nhìn thấy mấy thứ kia rồi phải không?” Nhận ra sự lãnh đạm cùng xa cách của Thẩm Yểu, tay hắn gắt gao khóa lấy eo Thẩm Yểu, mở miệng giải thích nói, “Mấy thứ đó là tớ chuẩn bị hồi mới trở về, hiện tại có thể vứt bỏ đi rồi.”
Sau khi hắn chứng kiến Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành rời khỏi yến tiệc, lại gặp phải cảnh Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch hôn môi, Quan Thù thật sự đã nảy sinh ý nghĩ này, hắn cũng chuẩn bị hết thảy xong xuôi.
Hắn muốn dùng còng tay trói Thẩm Yểu, lại dùng xích chân khóa lấy Thẩm Yểu, như vậy cậu chỉ có thể ngoan ngoãn quanh quẩn bên hắn trong phạm vi nửa mét.
Cuối cùng, Quan Thù lại vẫn không động thủ.
“Không sao, không cần đâu.” Thẩm Yểu lại mỉm cười, cậu nâng tay vuốt má Quan Thù, mặt mũi hòa nhã hôn hắn nói, “Tớ ở bên cậu mà, cậu đâu có cơ hội dùng tới những thứ đó nữa, không phải sao?”
Hiện tại không khí rất tốt đẹp, hôn rồi hôn, lưng Quan Thù hoàn toàn dựa vào sofa. Trên người hắn mặc trang phục tác chiến màu đen nghiêm trang, bó chặt lấy cơ bắp, toàn thân toát lên hormone Alpha.
Khuôn mặt kiên cường được ngón tay dài nhỏ của Omega ve vuốt, ánh trăng trong veo chiếu lên Thẩm Yểu ngồi trên người hắn, vạt áo sơmi quá khổ rộng thùng thình trên người cậu buông rủ, rơi trên quần của Quan Thù.
Làn da trên đùi Thẩm Yểu được chiếu rọi càng thêm trắng sáng, khi sắp sửa bị trượt xuống khỏi đùi, liền được bàn tay mang găng tay chiến thuật của Quan Thù đỡ lấy, dùng toàn bộ sức lực chống đỡ cho cậu.
Sau khi nụ hôn kết thúc, ngón tay của Thẩm Yểu trượt từng chút xuống từ trên vai Quan Thù, chạm phải báng súng nơi đai lưng trên hông Quan Thù.
“Cho tớ mượn súng của cậu nhé, tìm cách lấy cho tớ cả súng gây mê nữa.”
Thẩm Yểu như đóa hoa tầm gửi mong manh dựa trên người Quan Thù, tay lại cầm chắc vào báng súng, hình thành một cảm giác mạnh mẽ kỳ diệu. Cậu đè trán lên trán Quan Thù, dùng giọng điệu đã lâu không sử dung:
“Được không, anh ơi?”
Quan Thù lại không bị cậu mê hoặc, tay hắn phủ lên tay Thẩm Yểu, sức lực chênh lệch rất lớn, hắn ngược lại hoàn toàn khống chế được động tác của Thẩm Yểu.
“Cậu cần súng để làm gì?”
Hắn nâng mắt nhìn, đôi mắt tối đen, tựa như mực đặc sánh, mang theo tính thuần công kích cực mạnh, chỉ có thời điểm đối diện với Thẩm Yểu mới hòa dịu lại.
“Đừng tự đi làm mấy chuyện nguy hiểm.” Quan Thù kéo tay Thẩm Yểu ra khỏi báng súng, đan xen mười ngón với cậu, ánh mắt khóa chặt vào cậu, “Tớ chính là vũ khí của cậu.”