“Vậy anh cũng không giả vờ nữa.”
Lý do trong miệng Yến Tri Hành là có chuyện muốn tìm Cố Vân Vận thảo luận, nhưng trên thực tế trong phòng sách tĩnh lặng của tầng một, chỉ có hai Alpha đứng đối chọi nhau.
Từ Ý Bạch chẳng buồn có ý nghĩ rót cho khách một tách trà, hàng mày nhíu chặt cùng vẻ mặt của anh đều biểu đạt sự căm ghét, lịch sự mà ý tại ngôn ngoại đuổi khách:
“Ngài Yến muốn gặp chị gái tôi, sao lại không hẹn thời gian trước vậy? Giả như có chuyện cần thương lượng với chị ấy, hiện tại đến công ty vẫn còn kịp. Ở lại đây cũng không có ích lợi gì, dù sao thì tôi cũng mù tịt về chuyện kinh doanh của Cố gia.”
“Từ Ý Bạch.” Yến Tri Hành chầm chậm mở miệng, tiến thẳng vào vấn đề phá vỡ tất cả giả dối bề ngoài, “Cậu đã động chạm vào kí ức của Thẩm Yểu, đúng không?”
Từ Ý Bạch không trả lời trực tiếp vấn đề của y: “Tôi với Thẩm Yểu đã kết hôn, hiện giờ chúng tôi bên nhau rất hạnh phúc. Chuyện giữa chúng tôi là chuyện cá nhân, không liên quan đến ngài, ngài chõ mũi vào là lại muốn làm kẻ thứ ba sao?”
“Cậu có vẻ rất thích tự lừa mình dối người nhỉ? Nói dối chung quy vẫn là nói dối.”
“Vậy thì sao?” Từ Ý Bạch không chút biểu cảm nhìn y, “Dẫu cho Thẩm Yểu còn kí ức ngài trong mắt em ấy chỉ là thứ khiến em ấy căm ghét nhất, một chút tình cảm cũng chẳng hề có. Suy cho cùng, tôi chỉ là giúp em ấy xóa bỏ những kí ức không vui, như là ngài vậy.”
“Em ấy đích xác ghét tôi, thậm chí hận tôi, nhưng những điều này không quan trọng. Bởi vì nếu Thẩm Yểu có kí ức, em ấy nhất định sẽ tìm đến tôi.”
Yến Tri Hành đẩy cửa ra ngoài, đồng thời nghiêng mặt bình tĩnh nói:
“Cậu cùng Quan Thù ở trong mắt em ấy đều đã điên rồi. Đối với em ấy, có lẽ hiện tại tôi mới là sự tồn tại đáng tin cậy nhất.”
“Phải rồi.”
“Tôi chưa bao giờ làm kẻ thứ ba.” Bước chân tiến về phía trước của Yến Tri Hành tạm dừng lại, đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Từ Ý Bạch, hờ hững nói, “Trước lúc lên giường với Thẩm Yểu, tôi đã xác nhận mấy lần xem em ấy có Alpha hay không, tôi cũng hỏi em ấy đã từng bị Alpha ký hiệu chưa, đáp án em ấy đưa ra đều là không có. Khi trước em ấy tìm tôi chỉ là để giải quyết chuyện phiền phức, nhưng em ấy và cậu bên nhau lâu như vậy, vậy mà lại chẳng hề nhờ cậy cậu.”
Yến Tri Hành thu hồi tầm mắt, lưu lại một câu cuối cùng:
“Cậu có từng nghĩ rằng, ở trong lòng Thẩm Yểu, cậu căn bàn là không đáng để tin tưởng hay không.”
Yến Tri Hành ngồi trên xe mới chậm rãi thở ra một hơi từ lồng ngực, y lấy khăn tay ra, rũ mắt lau mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay vì sự kiềm nén ban nãy.
Nguyên nhân y không cưỡng ép đưa Thẩm Yểu đi, đầu tiên vì nơi đây là Cố gia, rất khó dẫn Thẩm Yểu đi thẳng như vậy.
Mà quan trọng nhất là Yến Tri Hành thấu hiểu lòng người, hiện tại Từ Ý Bạch đang đắm chìm trong sự dối trá bản thân dệt nên, song vĩnh viễn lại không buông bỏ được hạt giống mang tên nghi kỵ kia.
Yến Tri Hành cúi đầu, sườn mặt thoạt nhìn lạnh lẽo vô cùng. Dựa theo mức độ thông minh lanh lợi của Thẩm Yểu, cậu nhất định sẽ phát giác điểm bất thường. Y thậm chí cảm thấy, Thẩm Yểu nhất định đã lưu lại đường lui.
Giả như Thẩm Yểu không có chút cảm tình nào với y, vậy để cho công bằng một chút, hãy khiến Thẩm Yểu hận tất cả đi.
*
Thời điểm Từ Ý Bạch lên tầng đẩy cửa phòng ra, Thẩm Yểu đang khép mắt nằm trên giường, tựa như đang ngủ.
Không thể không thừa nhận, dẫu cho anh biết biết Yến Tri Hành là cố ý nói ra những lời kia, nhưng mỗi một lời quả thật hóa thành cây kim, đâm vào trong tim anh, khiến anh mất kiểm soát.
Từ Ý Bạch không đánh thức Thẩm Yểu, anh lặng thinh đóng cửa lại, yên tĩnh ngồi xuống bên giường cạnh Thẩm Yểu, ánh mắt khóa chặt trên đôi môi cậu.
Làn môi của Omega rõ ràng đã sưng đỏ hơn so với lúc ra ngoài, bên trên còn bị cắn rách thành vết thương, vừa nhìn liền biết là Alpha đã hôn quá mức.
Thời điểm anh cùng Yến Tri Hành tranh chấp bên ngoài cửa, Quan Thù cùng Thẩm Yểu lại hôn môi ở trong phòng. Lại còn hôn cực kỳ dữ dội, môi Thẩm Yểu thoạt nhìn như sắp bị Alpha hôn tả tơi.
Lồng ngực Từ Ý Bạch phập phồng vài cái.
Anh rất muốn hỏi Thẩm Yểu rốt cuộc là Quan Thù cưỡng ép, hay là cậu chủ động kiễng chân, dâng đôi môi mềm mại đến trước mặt Quan Thù cho hắn tùy ý hưởng thụ.
Từ Ý Bạch không khống chế nổi nâng tay, đè lên vết thương trên môi Thẩm Yểu. Trong thoáng chốc ngón tay chạm vào, Thẩm Yểu mở mắt ra.
Thẩm Yểu tỉnh dậy đôi mắt có chút mông lung, cậu chậm rãi bò dậy khỏi giường, sau đó sải chân ngồi lên người Từ Ý Bạch.
Cậu dùng cánh tay ôm cổ Từ Ý Bạch, theo bản năng liếm môi dưới. Thẩm Yểu dựa đầu vào người anh, giọng nói rầu rĩ, như có chút tủi thân:
“Từ Ý Bạch, sao anh không đến tìm em sớm một chút? Alpha không quen biết kia đã hôn em.”
“Em cảm thấy thật ghê tởm, khi cậu ta hôn em chỉ thấy buồn nôn.”
Thẩm Yểu lại ngẩng mặt, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Từ Ý Bạch.
Từ Ý Bạch đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt cậu, cánh tay anh dần dần vòng ôm eo Thẩm Yểu, sau đó cúi đầu, ngậm môi Thẩm Yểu.
“Ưm.....”
Thẩm Yểu phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu từ cuống họng, so với nụ hôn thô bạo kia, Từ Ý Bạch hôn dịu dàng hơn rất nhiều, cũng khiến cậu càng thêm hưởng thụ.
Làn môi khi thì bị ngậm mút, lúc thì lại buông ra, cảm giác mút mát tê dại lan ra theo làn môi hoa. Thời điểm vết thương bị hôn phải có chút hơi đau đớn, làm cho Thẩm Yểu run rẩy.
Cậu dựa vào Từ Ý Bạch càng lúc càng gần theo bản năng, cánh tay vịn chặt lấy vai anh.
Cằm cậu bị người nắm, mệnh lệnh của Alpha vang bên tai: “Há miệng.”
Nghe theo mệnh lệnh, Thẩm Yểu theo bản năng hé môi.
Nụ hôn nguyên bản dịu dàng của Alpha trong khoảnh khắc trở nên mạnh bạo, mãnh liệt bao phủ lên tất cả những gì Alpha khác lưu lại. Thẩm Yểu lại “Ư” một tiếng, cậu bị hôn đến mức nước bọt cũng không nuốt kịp xuống.
Bàn tay Từ Ý Bạch ôm sát cổ cậu, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt làn da, hình thành một tư thế hoàn toàn khống chế.
“Yểu Yểu.”
Từ Ý Bạch dần dần áp sát cậu, khóa chặt Thẩm Yểu không còn sức lực. Đầu mũi chạm vào nhau, anh thấp giọng hỏi: “Yêu anh không?”
“Yêu mà.” Làn môi Thẩm Yểu căng mọng ánh nước, một lần nữa dùng sức ôm Từ Ý Bạch, tìm được một tư thế ôm ấp thoải mái nhất, sau đó ngẩng mặt nghiêm túc nói, “Chúng ta bên nhau từ nhỏ, không yêu anh thì yêu ai chứ?”
Ánh mắt cậu đơn thuần sạch sẽ, ảnh ngược nơi đáy mắt chỉ in bóng dáng anh, Từ Ý Bạch chỉ có thể bắt được cảm giác yêu thương chân thành.
Từ Ý Bạch cúi đầu, anh vẫn không nhịn được, lại dùng lực cắn một cái lên vết thương trên môi Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu đưa tay chạm vào vết thương, oán giận nói một câu:
“Đau quá, anh với Alpha kia giống y như nhau...... A!”
Eo bị Từ Ý Bạch dùng sức bóp một cái, Thẩm Yểu đau đớn ngã nhoài trên người anh. Từ Ý Bạch như uy hiếp vẫn để tay trên eo cậu, nhìn cậu nhàn nhạt nói: “Sau này thấy Alpha kia thì điện thoại cho anh. Tránh xa cậu ta một chút, từ tướng mạo hẳn em cũng có thể nhìn ra, cậu ta không phải người tốt.”
*
Thẩm Yểu ghi nhớ dãy số điện thoại kia, nhưng không lập tức liên lạc. Cậu lẳng lặng chờ đợi vài ngày, lại cân nhắc lợi hại hồi lâu.
Vào buổi nghỉ trưa của một ngày, Thẩm Yểu một mình đi vào văn phòng, dùng điện thoại công cộng gọi đi. Thời điểm điện thoại mới vừa được tiếp, không ai nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau.
“Thẩm Yểu.”
Người bên đầu kia điện thoại phá vỡ yên lặng.
Lại là một âm thanh xa lạ, nhưng lại biết tên cậu. Đối phương nói từng chữ rõ ràng, khẩu âm lại thoáng có chút cứng nhắc.
Thẩm Yểu nghe ra được, là Alpha lai cùng ngày hôm đó.
Cậu nâng mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm mây trắng hững hờ trôi, hỏi: “Ngài là ai vậy?”
Đối phương không chút bất ngờ, thấp giọng nói ra tên của bản thân: “Yến Tri Hành.”
“...... Yến Tri Hành.”
Thẩm Yểu thì thầm lặp lại tên y, huyệt Thái Dương giật nảy thình thịch. Cậu như đã nắm bắt được gì đó, nhưng lại trượt khỏi đầu ngón tay, tựa đuôi cá trơn trượt.
Cậu ấn huyệt Thái Dương căng tức, nhịn cơn đau nhức, bình tĩnh hỏi vấn đề thứ hai: “Vậy chúng ta có quan hệ gì?”
“Bạn trai cũ ư?” Thẩm Yểu phỏng đoán nói, “Hay là tôi ngoại tình? Ngài là tình nhân của tôi sao? Cho nên Từ Ý Bạch mới không thích ngài?”
Yến Tri Hành yên lặng vài giây, kỳ thật hai suy đoán này của Thẩm Yểu đều không hề liên quan đến sự thực. Y với Thẩm Yểu chỉ là quan hệ đổi chác lạnh giá ích kỷ, còn chẳng được tính là thứ nhân tình ám muội trái đạo đức.
Nhưng hiện giờ Thẩm Yểu đã mất trí nhớ.
Yến Tri Hành lạnh tanh nói: “Bạn trai cũ.”
“Nhưng tôi cảm thấy mình không phải người tùy tiện yêu đương.” Thẩm Yểu vẫn là Thẩm Yểu trước kia, cậu rất thấu hiểu bản thân, “Trừ phi trên người ngài có thứ tôi muốn.”
“Em thật sự là có ích đối với tôi, tôi không phủ nhận.”
Yến Tri Hành vươn tay kéo lỏng cà vạt của mình một chút, y thấp giọng nói, “Gặp tôi một lần rồi em có thể biết hết chân tướng. Hiện Từ Ý Bạch đang ở phòng đàn, nếu em muốn rời khỏi cậu ta, mười phút nữa đi xuống dưới, sẽ có một chiếc xe chờ em sẵn ở đó.”
“Thẩm Yểu, em sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm.”
“Đúng không?”
Thẩm Yểu đi từng bước xuống tầng, cậu vẫn luôn rất đề phòng, đi vòng ra cửa sau chỉ có đám vũ công bọn họ mới biết.
“Cạch ——”
Lần thứ nhất cậu đè tay nắm cửa đẩy ra ngoài, cửa hoàn toàn không nhúc nhích. Động tác của Thẩm Yểu thoáng dừng, thời điểm cậu muốn thử lần hai, cánh cửa lại đột ngột bị người từ bên ngoài mở ra.
Thẩm Yểu bị một luồng lực mạnh mẽ thình lình kéo cả người theo, ngã “Bịch” một cái vào giữa vòng ôm của Alpha.
“Em quá thông minh.”
Từ Ý Bạch vốn không nên có mặt ở đây lại xuất hiện tại nơi này, anh đưa tay siết chặt cánh tay của Thẩm Yểu, thấp giọng nói:
“Thật đúng lúc, anh cũng không giả vờ nữa.”
Thẩm Yểu theo bản năng lùi ra sau mấy bước, lại bị Alpha dễ dàng lôi ra.
“Trước kia anh quá hòa nhã, vậy nên em chẳng sợ hãi gì, ngoại tình hết lần này đến lần khác.” Từ Ý Bạch dùng ngón tay vuốt má Thẩm Yểu, “Không ngoan thì anh phải dạy dỗ, chí ít cũng phải dạy cho em biết thứ Omega không chính chuyên thì phải bị trừng phạt.”
“Từ Ý Bạch......”
“Xỏ cho em một chiếc khuyên ngực trước nhé?”
Từ Ý Bạch hỏi, tay kéo trong hư không, tựa như muốn lôi chiếc khuyên, đe dọa khiến cho lưng Thẩm Yểu cứng đờ.
Anh cúi đầu, không giống như đùa giỡn nói:
“Như vậy nếu em còn dám lên giường với Alpha khác, vừa cởi quần áo, người khác sẽ liền biết em là thứ Omega vụng trộm.”
Xưa dí anh Yến lắm vào, giờ anh phản damg lại rồi =)))