• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

99.

Hưởng thụ cuộc sống độc thân

Không ai tin rằng Thẩm Yểu đã chết, bọn họ thà tin đây là một lần dối trá nữa của Thẩm Yểu.

Men theo biển lửa, ba Alpha đi theo đội cứu hộ tìm kiếm một ngày một đêm trong rừng cây, không tìm được bất cứu vết tích nào chứng tỏ sự sống, nhưng không ai chịu từ bỏ, gần như cố chấp tìm kiếm hết lần này đến lần khác.

Vào ngày thứ bảy Thẩm Yểu mất tích, bọn họ bị gọi về Cục tìm kiếm, trên người thậm chí vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm đó, trên tay đầy rẫy thương tích, loang lổ những vết máu.

Tất cả đều là những thương tích lưu lại khi đào bới, cho tới hôm nay vẫn chưa hề lành.

Mảnh vải trắng bới được ra từ trong đất được niêm phong cất vào kho, tựa như đóa hồng cuối cùng lưu lại giữa tro tàn.

Đội trưởng tìm kiếm bất đắc dĩ hỏi han: “Hiện tại các cậu bình tĩnh hơn chút nào chưa?”

Đây là di vật cuối cùng còn sót lại của vị hành khách trên máy bay, ông không biết mối quan hệ giữa ba Alpha trước mặt là như thế nào.

Nhưng chỉ vì mảnh vài này, bọn họ đã tranh giành không ngừng như dã thú tại hiện trường, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiêm cho mỗi người một liều thuốc mê.

Sau đó lấy đồ từ chỗ bọn họ đi.

Ông không ngờ rằng, thời điểm nhìn thấy mảnh vải này, Quan Thù là người đầu tiên bùng nổ. Hắn gạt hết mọi thứ bên cạnh, không đếm xỉa điều gì xông về phía trước, như muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng.

Vào nháy mắt nắm được vào tay, trước mắt Quan Thù xuất hiện một ảo ảnh, là Thẩm Yểu thuở trung học ngây thơ quay đầu lại cười với hắn.

Mấy ngày nay hắn chẳng nói một câu, cũng không uống lấy một ngụm nước, làn môi khô nứt căng ra rớm máu:

“Thẩm Yểu......”

“Rầm!”

“Choang!”

Lại là mấy tiếng đổ vỡ, văn phòng nháy mắt loạn thành một đống. Thừa dịp Quan Thù thất thần, Yến Tri Hành mạnh mẽ vươn tay đến, tóm chặt một góc khác của mảnh vải.

“...... Đưa cho tôi.”

Yến Tri Hành lại tiếp tục như điên dại nhìn chằm chằm mảnh vải nhỏ kia, bên trên còn vương hương hoa hạnh nhàn nhạt, lưu lại nhiệt độ thân thể của Thẩm Yểu.

Đó là thứ cuối cùng Thẩm Yểu lưu lại.

Y bị Quan Thù đè ngã trên mặt đất, nhưng dù thế nào cũng không chịu buông tay, y cố chấp lặp lại: “Tôi là Alpha của Thẩm Yểu, thứ của em ấy phải để tôi mang đi......”

“Đủ rồi!”

Anh bất thình lình cất cao âm điệu ngăn cản sự tranh chấp điên cuồng của Alpha, Từ Ý Bạch bò dậy khỏi mặt đất, tầm mắt anh cũng dừng trên mảnh vải, lấy chứng nhận kết hôn đã chuẩn bị từ trước ở trong túi ra, ném xuống đất nói:

“Tôi là chồng của em ấy! Tôi mới là người duy nhất có thể mang đồ của em ấy đi! Anh mẹ nó thì là thứ gì chứ? Anh chỉ là đồ ngu cho đến bây giờ cũng không biết Thẩm Yểu không thể bị ký hiệu vĩnh viễn!!”

Đồng tử của Yến Tri Hành chợt khuếch đại, đầu óc vang lên ù ù, trái tim như rớt xuống.

“Cậu nói...... Cái gì?”

Việc Thẩm Yểu không thể ký hiệu vĩnh viễn mang một hàm nghĩa, rằng chút liên kết y tưởng rằng là độc nhất vô nhị giữa mình và Thẩm Yểu, đã bị chặt đứt đoạn không còn sót lại gì.

Y trở thành kẻ không có tư cách mang mảnh vải này đi nhất.

Di động chỉ còn lại chút pin của y lúc này lại đột ngột reo vang, ngón tay Yến Tri Hành trong lúc vô tình ấn vào màn hình điện thoại, thời điểm tiếp nhận cũng chọn mở loa ngoài.

“Xin chào ngài, đây là Cục an ninh quốc gia, xin hỏi có phải là ngài Yến Tri Hành không ạ?”

“...... Là tôi.”

“Chúng tôi đã hoàn thành điều tra vụ tai nạn máy bay, là do trên máy bay của ngài bị lắp đặt bom hẹn giờ. Hiện tại hung thủ đã sa lưới, chúng tôi có điều tra quan hệ đối tượng, hắn là anh em của ngài.”

“Làm phiền ngài đi một chuyến đến Cục an ninh quốc gia để phối hợp...... Tút ——”

Bởi vì lượng pin đã cạn kiệt nên di động tắt máy, màn hình chợt biến thành một màu đen, phản chiếu gương mặt không còn chút huyết sắc của y, ngay cả thời điểm nắm đấm của Quan Thù cùng Từ Ý Bạch xông đến cũng không tránh né.

Cảm xúc bùng nổ trong nháy mắt, Quan Thù cùng Từ Ý Bạch dữ tợn gào thét chất vấn:

“Vì sao mày không xử lý tốt việc của mình đi?! Vì sao hả? Kẻ địch của mày khắp nơi sao? Ngay cả chút bản lĩnh đó cũng không có mà còn đòi đưa Thẩm Yểu đi ư?! Ngay cả bảo vệ cậu ấy mà mày cũng không làm nổi sao?”

*

Cánh quạt trực thăng chuyển động với tần suất lớn, như muốn cắt nát không khí. Từ không trung nhìn xuống, chỉ có thể thấy được cây cối bị biển lửa thiêu đốt trở thành đen ngòm.

Người ngồi ghế sau mặc một bộ đồng phục hậu cần mặt đất sân, quần áo trên người có chút rộng, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cổ tay trắng trẻo.

Thời điểm trực thăng đáp xuống nơi phương xa, cậu mới tháo tai nghe điện thoại đang đeo xuống, cũng cởi chiếc mũ đang đội trên đầu, lộ ra gương mặt yêu kiều đẹp đẽ quá mức.

Thẩm Yểu vốn phải chết trong tai nạn trên không hiện tại hoàn toàn không thương tích, làn da trắng ngần như trước kia, chẳng hề dính chút bùn đất nào.

Thẩm Yểu bước xuống bậc thang, người thấy đầu tiên là Alpha đứng ở trên cùng. Khuôn mặt này không hề khiến cậu cảm thấy xa lạ, có chút liên quan nào đó trong kí ức của cậu.

Bước chân cậu dần dừng lại, lễ phép hỏi thăm:

“Cháu nên gọi ngài là Thượng tướng Quan hay là chú Quan đây ạ?”

“Cháu muốn thế nào thì cứ gọi như thế.” Ánh mắt dò xét của Quan Nham dừng trên khuôn mặt cậu, hỏi ngược lại, “Nhớ ra lúc nào vậy??”

Thẩm Yểu khẽ nhíu mày, cậu đưa tay day huyệt Thái Dương nhói đau: “Không, cháu vẫn chưa hoàn toàn nhớ ra hết mọi thứ, rất nhiều chỗ chỉ có ấn tượng mơ hồ.”

Song có một chuyện quan trọng Thẩm Yểu nhớ rõ, cậu không phải ân nhân cứu mạng của Yến Tri Hành, cậu cũng muốn giết y, chẳng qua giữa đường phản bội lại thu được một chút tín nhiệm.

Quan Nham không nhiều lời với cậu, ông đưa tay ra hiệu với vệ sỹ bên người nói: “Dẫn cậu ấy lên tàu thủy, nhớ rõ nhất định phải bảo đảm cậu ấy tới nơi an toàn mới được quay về, có bất cứ tình huống nào cũng phải kịp thời liên hệ tôi.”

Vệ sỹ hành lễ nói: “Tuân lệnh!”

“Cảm ơn.” Khi Thẩm Yểu xoay người rời đi lại dừng bước chân, “Cháu sẽ không xuất hiện trước mặt Quan Thù nữa, theo thời gian cậu ấy sẽ quên cháu, rồi sau đó sẽ đi trên con đường của mình.”

“Không.” Quan Nham lại nói, “Ta không nói mình lo lắng điều này, nhưng hai đứa cách xa nhau như vậy quả thật là lựa chọn tốt nhất.”

Vòng qua vòng lại, Thẩm Yểu một lần nữa lại ngồi trên tàu đi về phía hải đảo. Cậu thảnh thơi dựa vào lan can boong tàu, xé bánh mì trong tay thành từng mảnh nhỏ, đút cho hải âu bay tới ăn.

Hải âu tha miếng bánh mì, vỗ cánh càng bay càng xa, Thẩm Yểu phủi đi vụn bánh trong tay.

Cho dù là Yến Tri Hành, việc kiểm tra an toàn nội địa hẳn cũng phải giao vào tay quân đội, theo lý thuyết, sau khi phát hiện bom hẹn giờ trên máy bay, họ hẳn sẽ kịp thời thông báo cho Yến Tri Hành.

Nhưng Quan Nham thì không, ông thậm chí tráo đổi cả nhân viên trên máy bay của Yến Tri Hành.

Trước khi máy bay cất cánh, Thẩm Yểu liền đổi bộ đồng phục, rời khỏi chiếc máy bay nhất định sẽ phát nổ kia.

Suy cho cùng có lẽ tử vong mới là lời vĩnh biệt thực sự tốt nhất.

Tàu lênh đênh trên biển suốt một tháng, như đang tiến hành một chuyến du lịch dài ngày, hướng về đầu cuối của địa cầu, càng lúc càng trôi xa.

Thẩm Yểu rốt cuộc cũng thấy được hải đảo kia, yên bình hẻo lánh, tựa như hoàn toàn thoát ly khỏi sự nhòm ngó của nhân loại.

Thời điểm tàu sắp cập bờ, Thẩm Yểu lấy một ống tiêm đã chuẩn bị sẵn từ trong hòm thuốc ra, đâm vào cánh tay mình.

Theo lượng thuốc tiêm vào, hương hoa hạnh ngọt ngào trên người cậu dần dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất vào hư không.

Cậu thoạt nhìn đã biến thành Beta bình thường.

“Cậu cũng hiểu rõ vật cực tất phản, giả như cậu muốn che giấu thân phận Omega của mình, ba tháng một lần nhất định phải tiêm một ống thuốc.”Vệ sỹ nhắc nhở nói, “Bằng không dù chỉ vượt quá một ngày, hậu quả sẽ khó lường, xin cậu ngàn lần đừng quên.”

“Vâng, cảm ơn.”

Thẩm Yểu xuống tàu, lịch sự giơ tay từ biệt hắn.

Hành lý chỉ có một chiếc túi rất đơn giản, đi về phía chỗ ở đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Gió biển mang theo vị mằn mặn, khí chất trên người cậu bất đồng với người nơi đây, mỗi người đi lướt qua đều nhịn được liếc nhìn khuôn mặt cậu một cái.

Chỗ ở của cậu ở ngay ven biển, một dãy nhà nối liền thành một khối, mặt tường được sơn đủ mọi sắc màu khác nhau.

Thẩm Yểu nghiêm túc kiểm tra từng biển số nhà, đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bị người dùng lực mở toang ra, số nhà treo bên trên bị hất lắc lư mấy cái.

Một thiếu niên Alpha xông ra từ bên trong, vừa chạy vừa quay mặt lại gào thét vào trong nhà: “Con không muốn tiếp tục chết dí ở cái chốn biển đảo này nữa!! Nơi này chán chết được! Ngày nào cũng làm những chuyện giống nhau!! Thấy những gương mặt cũ rích!! Con muốn được ra ngoài!”

Bước chân Alpha đang xông về phía trước chợt khựng lại, bởi vì thiếu chút nữa nó đã đâm phải người trước mặt. Cuộc sống nơi đây nhạt nhẽo không thú vị, thiếu niên Alpha chưa từng đi xa nhà chưa bao giờ gặp được ai xinh đẹp đến thế, thời điểm chạm phải tầm mắt cậu ngay cả một câu cũng không thốt lên nổi.

“Xin chào, tôi tên là Thẩm Mân, là một Beta.”

Thiếu niên mới nãy còn nổi giận đùng đùng hiện tại đột nhiên luống cuống tay chân. Nó có một mái tóc xoăn rất đặc sắc, diện mạo vẫn còn nét thơ ngây, nhưng cũng là một vẻ khôi ngô khác biệt.

Bởi ở vùng ven biển, làn da bị phơi tia tử ngoại đến có chút đen, hiện giờ trên gương mặt lại đỏ hồng.

Thẩm Yểu nhẹ nhàng nở nụ cười với thiếu niên Alpha kia, cậu đưa ngón tay chỉ căn nhà bên cạnh, “Thật trùng hợp, chúng ta là hàng xóm này.”

Vẻn vẹn trong thời gian nói mấy câu, Alpha đã bám dính theo đuôi cậu, tựa như con cún nhỏ tính cách hoạt bát nhưng vẫn còn có chút câu nệ.

Beta bên cạnh còn kiều diễm hơn tất cả Omega nó đã từng gặp, tư thế đi đường bất tri bất giác biến thành đi đều bước, nhỏ giọng hỏi han: “Anh từ ngoài kia đến phải không ạ? Ngoài đó không vui sao? Vì sao lại muốn tới nơi này vậy?”

Thẩm Yểu cong mắt cười rộ lên nói:

“Đây là nhà của ông nội anh, ông ấy mua đã lâu nhưng vẫn luôn không có thời gian đến, cách đâu không lâu ông đã qua đời rồi. Trước lúc tạ thế, ông nói ông rất thích nơi này, đến đây ở một thời gian ngắn luôn là giấc mộng của ông ấy.”

“Hiện tại anh đến hoàn thành ý nguyện thay cho ông.”

Đầu óc Đổng Đông nháy mắt xoay chuyển lòng vòng, nó rất nhanh nắm được trọng điểm, ở lại một thời gian, thì có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi.

“Phải đó! Hải đảo rất vui! Em đã sống ở đây từ hồi bé xíu! Em có thể đưa anh đi chơi!” Đổng Đông thu hồi lại lời mắng nhiếc chán chết khi nãy của mình, “Vậy nên anh có thể ở lại đây lâu hơn một chút được không......?”

———————-

Dị vc luôn, vẫn cho post bài nhưng trang chủ lại suspended =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK