Không đề
Thẩm Yểu ngồi vào ghế sau, hơi nghiêng mặt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Chờ sau khi xe dừng lại, Trần Song mở cửa xe cho cậu, thấp giọng nói bên tai: “Ngài ấy đang đợi cậu trên tầng.”
Cậu khẽ gật đầu, một mình đi vảo cổng nhà hát.
Thời điểm bảo vệ ở cổng kéo cửa ra giúp cậu, Thẩm Yểu như có linh tính quay đầu lại, tầm mắt nhìn hướng về một ngã rẽ, chỉ nhìn thấy bóng tối vắng vẻ.
Thẩm Yểu bước vào chỗ ngồi dưới sự hướng dẫn của phục vụ, sân khấu cùng từng hàng ghế ngồi đều chìm trong bóng tối. Cả nhà hát rộng lớn chỉ bật mấy bóng đèn ở trung tâm, ánh đèn mỏng manh chiếu thẳng xuống người Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành ngồi một mình tại vị trí trung tâm, xung quanh không có một bóng người, chỉ có bóng dáng thẳng tắp của y. Nghe được động tĩnh phía sau, Yến Tri Hành chuyển ánh mắt lại, y nhìn thấy Thẩm Yểu từng bước tiến đến gần, cuối cùng ngồi tại vị trí bên cạnh mình.
Tấm màn dày che khuất sân khấu chậm rãi kéo ra sau một tiếng nhạc, trong âm thanh nhẹ nhàng, vũ công mặc trang phục ballet đã đứng vào vị trí.
Thẩm Yểu yên lặng nghiêm túc xem, ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã nhận ra tên của vở vũ kịch, suy nghĩ trong lòng cậu ăn khớp với giọng nói của Yến Tri Hành bên tai.
“Hải tặc.” Tầm mắt của Yến Tri Hành không nằm trên vũ công đang bắt đầu lả lướt nhảy múa, y ngắm sườn mặt được ánh sáng nhẹ lướt qua của Thẩm Yểu, “Em từng nói là mình rất thích.”
Thẩm Yểu thản nhiên nói: “Không ngờ ngài vẫn còn nhớ rõ.”
Điều này cần truy ngược lại lần đầu tiên cậu và Yến Viện gặp mặt, bởi vì Yến Viện thích ca vũ kịch, cho nên bọn họ thảo luận rất nhiều nội dung liên quan đến nó.
Yến Viện hỏi vở vũ kịch cậu thích nhất là gì, Thẩm Yểu nghĩ nghĩ, nói ra cái tên 《 Hải tặc 》.
Bởi vì trong quá khứ, hải tặc là thực thể hóa của sự tự do dũng cảm.
Nhà hát được Yến Tri Hành bao trọn gói, vũ công trên sân khấu đều đến từ đoàn múa nổi danh nhờ biểu diễn vở vũ kịch này, ngồi ở vị trí đẹp nhất để xem buổi biểu diễn này, là một trải nghiệm nhập vai hoàn mỹ.
Kết cục cuối cùng hạnh phúc viên mãn, tất cả mọi người giương buồm xuất phát, tiến tới ngày mai tốt đẹp.
Trong nháy mắt đèn bật sáng, Thẩm Yểu nâng tay khẽ vỗ mấy cái. Cậu nhìn nhóm vũ công trên sân khấu lần lượt làm nghi lễ kết thúc, sau đó lui ra.
Trần Song không biết tiến vào từ lúc nào, hắn đứng bên cạnh Yến Tri Hành, trên tay đang cầm một tập tài liệu nặng nề, đưa đến tay Yến Tri Hành.
“Thẩm gia không còn thuộc về Thẩm Phục Lâm nữa, nó thuộc về em.” Yến Tri Hành đưa tay tiếp nhận, sau lần bị nhốt ngoài cửa đó, y đã biến mất một thời gian rất dài. Ngữ điệu y ôn hòa nói, “Dẫu Thẩm gia bị lão làm lụn bại khá nhiều, nhưng nền móng vẫn còn, tôi có thể dạy em từng bước đến biến nó thành Thẩm gia khi xưa, thành Thẩm gia như hồi ông và cha em vẫn còn.”
Thẩm Yểu nhìn y hồi lâu, bỗng dưng thờ ơ hỏi: “Đây là báo đáp của ngài cho ân nhân cứu mạng sao?”
Yến Tri Hành lại nói: “Không phải.”
“Dạy tôi vô dụng thôi, đối với tôi mà nói, vũ đạo còn quan trọng hơn mấy thứ này. Tôi còn có chuyện riêng phải làm, cái này sẽ thuê người xử lý.”
Ánh mắt của Thẩm Yểu lãnh đạm không chứa lấy một chút dục vọng. Yến Tri Hành bỗng nhiên hiểu ra, đây là thứ Thẩm Yểu muốn, cũng là thứ Thẩm Yểu không muốn. Cậu không cần những tiền tài chất đống thành núi, cậu chỉ muốn cướp lại những thứ đó, khiến Thẩm Phục Lâm trắng tay.
Cậu vươn tay, tiếp nhận tập tài liệu từ giữa những ngón tay đứng khựng của Yến Tri Hành. Cậu tỉ mẩn lật xem, tìm được những thứ liên quan đến cơ sở nghệ thuật cùng công viên trò chơi, bình ổn nói:
“Tôi chỉ muốn gìn giữ những thứ cha tôi lưu lại.”
Vốn dĩ cậu không cần Thẩm gia, chỉ là không muốn nó rơi vào trong tay kẻ khác.
Nương theo ánh sáng mỏng manh trên đỉnh đầu, Yến Tri Hành nhìn chằm chằm làn môi mỏng nhợt nhạt của Thẩm Yểu, cậu lặng thinh đứng dậy, kéo giãn một khoảng cách an toàn mà lại không quá xa lạ.
“Trần Song đã đặt chỗ.” Yến Tri Hành nói, “Cùng ăn bữa tối nhé.”
Ngón tay Thẩm Yểu khẽ vuốt trên tập tài liệu, tâm trạng của cậu dường như không tồi, khẽ nâng mắt nói:
“Được.”
*
Dưới chân là tòa cao ốc đèn hoa rực rỡ, bên ngoài cánh cửa có tiếng dương cầm lả lướt, trong bình hoa trên bàn cắm đóa hoa được khắc từ kim cương lộng lẫy, căn phòng yên tĩnh rất phù hợp cho một buổi hẹn hò lãng mạn.
Tại không gian tĩnh lặng chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ, Yến Tri Hành mở miệng nói: “Thẩm......”
“Cạch ——”
Cửa phòng riêng lại bất chợt bị người mở ra từ bên ngoài, Yến Tri Hành khẽ nhíu mày quay mặt lại. Từ Ý Bạch đứng ở cửa, bộ dáng lịch lãm cao sang, phía sau là bồi bàn có chút hoảng hốt.
Đây nguyên bản không phải là phòng riêng chỉ dành cho hai người, những chiếc ghế còn lại hiện tại đã được kéo ra bên ngoài. Từ Ý Bạch thản nhiên đưa mắt liếc bồi bàn phía sau một cái, hắn vội vàng đi ra bê một chiếc lại, kê ở bên cạnh Thẩm Yểu.
“Yểu Yểu.” Từ Ý Bạch tự nhiên ngồi xuống bên Thẩm Yểu, kéo tay cậu qua, hỏi, “Đến khách sạn nhà anh dùng bữa mà sao không nói với anh vậy?”
Tui nhận ra hơn 1 năm rồi mà mới edit được 80 chương =)))
Tốc độ như rùa bò, trong khi lên DM confession thấy các liền chị trên đó toàn 1 ngày/2 chương =))))