• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

81.

“Cậu phải thích tớ nhất.”

Cảnh sát tới rất nhanh, Thẩm Yểu đưa tất cả chứng cứ phạm tội tập hợp được trong quá khứ cho họ. Chuyện xấu Thẩm Phục Lâm đã làm rất nhiều, cộng lại trên người cũng đủ cho một án tử hình.

Tòa biệt thự kiểu Âu kia đã biến thành một đống đổ nát trong ngọn lửa, thiêu hủy đi hết thảy những thứ dơ bẩn đối với Thẩm Yểu.

“Rầm ——”

Cửa phòng bị nguời đá mở thật mạnh, Quan Thù gấp gáp ôm hôn Thẩm Yểu, bước chân không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng cùng nhau ngã xuống giường.

Làn gió hơi lạnh thổi qua cánh cửa sổ chưa đóng kín, Quan Thù bỗng nhiên dừng nụ hôn nóng bỏng, hắn quay đầu đưa mắt nhìn quanh phòng Thẩm Yểu.

Sau khi Thẩm Yểu trưởng thành rất ít khi ở nơi này, những thứ quan trọng đều đã dọn ra ngoài, căn phòng quạnh quẽ không giống như chứa đựng kí ức thơ ấu như lời cậu nói, mà càng giống một lồng giam đẹp đẽ.

Tay Thẩm Yểu vuốt ve gò má hắn, giọng nói vì nụ hôn mới nãy mà có chút khàn khàn: “Sao vậy?”

“Ngày mai cậu có buổi diễn, hôm nay lại để tớ ký hiệu vĩnh viễn hay sao?”

Quan Thù thoáng ngừng, đưa tay giữ cằm cậu, cúi đầu cắn Thẩm Yểu một cái. Hắn ôm trọn Thẩm Yểu vào trong ngực, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mang theo tính công kích tự nhiên: “Cậu cũng quá khinh thường tớ rồi?”

Thẩm Yểu bị hắn trêu chọc bật cười, mãi đến khi bị Quan Thù siết chặt eo tựa cảnh cáo, cậu mới ôm cổ Quan Thù nói: “Không có, tớ biết cậu rất lợi hại.”

Yết hầu của Quan Thù cuộn xuống, phóng thích pheromone mang tính xâm lược của Alpha, dụ dỗ Omega còn chưa qua kỳ, cưỡng chế động dục.

“Thẩm Yểu, là cậu chủ động quyến rũ tớ.” Hắn nói ra lời hạ lưu, “Đợi lát nữa đừng có khóc đấy.”

Thân thể của Thẩm Yểu run lên, cậu nhìn Quan Thù, nghiêng đầu, giống con mèo nhỏ ngoan ngoãn:

“Tớ rất ngoan.”

“Tớ luôn nghe lời cậu mà.”

Cậu luôn chỉ dùng một hai câu đã liền châm ngòi bản năng của Quan Thù. Quan Thù chợt cúi đầu, vào giây phút hôn lên trán Thẩm Yểu, thuận thế kéo vạt áo cậu lên.

Làn da trắng tựa sứ của Thẩm Yểu hoàn toàn bộc lộ trong không khí, Quan Thù ghi dấu từng nụ hôn lên, từ trán xuống đến má, lại từ chiếc cổ nhỏ nhắn hôn xuống đến ngực.

Thời gian dừng lại trên đó cực kỳ lâu.

Lưng Thẩm Yểu bất giác cong lên, như con mèo hoảng hốt, phát ra tiếng rên từ trong khoang mũi.

Cậu vươn tay kéo tóc Quan Thù, vừa định dùng sức, nụ hôn của Quan Thù lại bắt đầu di xuống dưới, lướt qua bụng dưới bằng phẳng của cậu.

“Không......”

Thẩm Yểu không dự đoán được động tác của hắn, chút âm thanh mới vừa phát ra lại bị nuốt xuống.

Đây nhất định là lần đầu tiên Quan Thù làm loại chuyện này, hắn khẽ nhíu mày, cực kỳ bỡ ngỡ.

Hô hấp của Thẩm Yểu thoáng dồn dập run rẩy, cậu nửa dựa trên ván giường, thông qua tầm mắt mông lung nhìn vọng từ trên xuống, liền thấy sống mũi cao thẳng của Quan Thù.

Dáng người hắn rèn luyện rất tốt, cánh tay rắn chắc cường tráng kê dưới eo Thẩm Yểu, nâng lên thành một độ cong, bởi động tác khom lưng mà bả vai rộng lớn kéo thành đường cong cơ bắp đẹp đẽ.

Khuôn mặt vẫn rất ngang ngạnh, tựa như dã thú tạm thời bị thuần phục, thực sự rất thỏa mãn dục vọng chinh phục của cậu.

Bàn tay nắm tóc Quan Thù của Thẩm Yểu dần dần mất sức, năm ngón tay xanh xao co lại, cậu không kháng cự sự tiếp xúc của Quan Thù, thậm chí còn đè đầu hắn xuống.

Hô hấp bỗng chốc trở nên nặng nề, nhịp tim như sắp vượt quá giới hạn thông thường, khóe mắt Thẩm Yểu trở nên ướt át, cậu rõ ràng nghe được một tiếng Quan Thù nuốt ực xuống.

Ngón tay hắn để lại một vết hằn thật sâu bên hông Thẩm Yểu, vừa tóm chân cậu lôi xuống, vừa muốn tiến tới hôn cậu.

Bên tai Thẩm Yểu hiếm khi phớt đỏ, cậu miễn cưỡng trấn tĩnh quay mặt đi, từ chối động tác áp sát của Quan Th, thậm chí có chút ghét bỏ nói:

“...... Giờ đừng có hôn tớ.”

“Không có vị gì đâu.” Cuối cùng Quan Thù cũng chỉ dùng tay miết môi Thẩm Yểu, nở nụ cười nói, “Ngay cả của mình mà cậu cũng ghét à?”

Thẩm Yểu xoay mặt qua một bên, bộ dáng từ chối giao lưu. Quan Thù cũng không nói nữa, hắn dùng phương thức khác ép buộc Thẩm Yểu để ý tới mình, chẳng hề có chút chừng mực.

“Quan Thù......!”

Móng tay có chút dài của Thẩm Yểu phút chốc cào qua lưng hắn, lưu lại mấy vết cào vừa dài lại sâu.

Hô hấp của Quan Thù nặng nề, vẫn còn nói mấy lời thô bỉ bên tai cậu: “Thẩm Yểu, mai cậu còn múa gì được nữa chứ? Với bộ dạng hiện giờ của cậu, liệu có nhũn chân ngã thẳng trên sân khấu hay không đây?”

Thẩm Yểu chưa được chuẩn bị tâm lý, nếu như lúc bình thường, cậu nhất định có thể lão luyện trêu chọc Quan Thù vài câu, mà hiện tại cậu ngửa cổ bình ổn hô hấp, liền bị bức bách đón nhận một trận mưa to gió giật không ngừng nghỉ dù một giây.

Bên tai cậu vang lên ù ù, ngay cả một câu đầy đủ cũng không suy nghĩ nổi.

“Giả như cậu thật sự bị ngã thì phải làm sao đây? Cậu định giải thích như thế nào? Nói Alpha lên giường với cậu hôm qua quá dữ dội ư? Nếu bọn họ hỏi là ai, cậu trả lời ra sao?” Quan Thù lại bức bách cậu, “Trả lời tớ đi.”

Thẩm Yểu căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, cậu ngơ ngẩn nhìn Quan Thù, chỉ nói ra tên hắn theo bản năng:

“...... Quan Thù.”

“Thẩm Yểu.”

Quan Thù quỳ gối trước người Thẩm Yểu, mạch đập của hắn vì một câu của Thẩm Yểu mà nảy lên giần giật, dục vọng kiểm soát của Alpha trào dâng, hắn cơ hồ nói bằng giọng điệu ra lệnh.

Giọt lệ nơi khóe mắt Thẩm Yểu rốt cuộc không khống chế nổi trào ra, nhìn thấy đuôi mắt cậu ửng đỏ, Quan Thù theo bản năng đưa tay lau đi cho Thẩm Yểu.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra mới nãy mình có chút quá đáng, tay chân hoảng loạn, bắt đầu dỗ dành: “Xin lỗi Yểu Yểu...... Tớ không muốn hung dữ như vậy đâu.”

Thẩm Yểu đã rất cố gắng thả lỏng thân thể, nhưng ngón tay vẫn không khống chế nổi bấu chặt lấy ga giường, dùng phương thức này để nhẫn nhịn.

“Đừng......”

Omega bị người chiếm hữu từ trong ra ngoài, hình ảnh ký hiệu vĩnh viễn trong mô tả của sách giáo khoa cực kỳ máu me, ngoại trừ sự sưng sướng, còn có mang đến đau đớn cho Omega.

Sự đau đớn này dường như là khiến Omega thấu hiểu rằng bản thân đã bị chiếm giữ, là một vực sâu sinh lý khó lòng vượt qua.

Vốn dĩ là một bất công, Thẩm Yểu có đôi khi cực kỳ ghét sự bất công này.

Chiếc cổ thiên nga của Thẩm Yểu rướn cao, cậu chìm vào trong cơn nóng bỏng, không ngừng lưu lại mật hoa trên ga giường, ngọt ngào đến cực điểm.

Bản năng muốn thoát khỏi Quan Thù, song pheromone lại khiến cậu muốn ôm chặt Alpha trước mặt. Ở giữa hai cảm giác mãnh liệt bất đồng, như thể đang đi trên một sợi dây thép dốc ngược.

Tay Thẩm Yểu hơi nâng lên, rồi lại chầm chậm buông xuống, cậu vô thức lặp đi lặp lại:

“...... Đừng.”

Mồ hôi của Quan Thù chảy ròng ròng, hắn vươn tay ôm Thẩm Yểu vào trong lòng, để cho cậu có đủ cảm giác an toàn.

Hắn khẽ hôn trán Omega, phóng thích pheromone trấn an cậu, hắn bắm tay Thẩm Yểu, thấp giọng dỗ dành:

“Đừng sợ...... Đừng sợ.”

Rõ ràng hắn phải là người kiểm soát trong chuyện giường chiếu, nhưng không biết vì sao hắn lại không có cảm giác an toàn ôm chặt lấy Thẩm Yểu.

Thời gian Alpha ký hiệu vĩnh viễn dài đằng đẵng, Omega trong lòng hắn từ đầu tới cuối không ngừng run rẩy.

Dạ dày bị đè ép, làm cho cậu có chút cảm giác buồn nôn, giống như bị người trực tiếp chạm vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn.

Thẩm Yểu đã mệt đến mức dựa vào ngực hắn thiếp đi, hô hấp của Quan Thù lại vẫn chưa hòa hoãn lại. Chỉ một lần đối với Alpha sao có thể đủ, hắn vì không muốn quấy nhiễu công việc ngày mai của Thẩm Yểu nên mới cưỡng ép nhịn xuống.

Hắn ôm Thẩm Yểu, vỗ lưng cậu từng chút một, như đang dỗ ngủ một bé con dính người.

Quan Thù lại ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn một lần nữa, lần này không phải là cưỡng bức, mà là Thẩm Yểu tự nguyện.

Hương pheromone trên người bọn họ quấn quýt, hòa hợp lại thành một thể, ai nấy đều sẽ biết Thẩm Yểu chính là Omega của hắn, bọn họ sẽ là một đôi.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ đã từ ánh ban mai biến thành nắng chiều gay gắt, treo giữa không trung, dập dờn lọt vào qua khe cửa sổ, vương trên mặt đất.

Sự thức tỉnh bất thình lình khiến trái tim Quan Thù như căng tràn sức sống, hắn chạy đi súc miệng, sau đó thừa dịp Thẩm Yểu còn ngủ, trộm hôn cậu hết lần này đến lần khác thật khẽ khàng.

“Thích ai nhất vậy?” Quan Thù rất thích bộ dạng say ngủ của Thẩm Yểu, không còn một chút hư hỏng nào cả, thoạt nhìn rất ngoan. Hắn nhéo nhéo mũi Thẩm Yểu, độc thoại thấp giọng hồi đáp, “Cậu phải thích tớ nhất đấy.”

Quan Thù cụp mắt nhìn mí mắt hồng vì khóc của Thẩm Yểu, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng hắn đã đồng ý cai thuốc với Thẩm Yểu rồi.
Kể ra cũng ngọt ngào tình tứ phết:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK