“Hóa ra mình lại là thứ Omega lẳng lơ trăng hoa.”
“Từ Ý Bạch ký hiệu cậu vĩnh viễn rồi à?! Thế nên anh ta thành chồng của cậu hả?” Quan Thù khó kiềm chế vươn tay kéo cổ áo của Thẩm Yểu, ánh mắt hắn nhanh chóng bị chiếc nhẫn trên ngón tay cậu đâm nhức nhối, “Vậy tôi thì là thứ gì? Thẩm Yểu! Chẳng phải cậu cũng dụ dỗ tôi ký hiệu cậu vĩnh viễn hay sao?! Sao không thấy cậu gọi tôi một tiếng chồng hả?”
Alpha trước mặt trút một đống lời chất vấn xuống cậu, Thẩm Yểu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Quan Thù như thể nhìn một kẻ điên:
“Cậu có thể đừng nói mấy lời khó hiểu như vậy không? Tránh ra, tôi phải đi ra ngoài tìm người.”
Quan Thù hoàn toàn không thể chịu đựng việc Thẩm Yểu dùng giọng điệu xa lạ như vậy nói chuyện với hắn. Hắn đưa tay hất mũ của mình xuống, chỉ vào đầu mũi chất vấn nói: “Hiện tại một câu cậu cũng lười lừa tôi sao? Trực tiếp giả vờ ngờ nghệch với tôi chứ gì?!”
Hàng mày đứt đoạn mang đầy tính nhận diện của Alpha in vào đáy mắt Thẩm Yểu, như một luồng điện châm chích, đầu Thẩm Yểu lại truyền đến cảm giác đau đớn. Gò má cậu tái nhợt như tuyết, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, cậu tựa vào ván cửa phía sau, ngơ ngẩn nhìn Alpha không có chút ấn tượng nào trong trí nhớ.
“Chồng à? Từ Ý Bạch trong mắt cậu đặc biệt đến vậy ư?”
“Nếu anh ta là chồng cậu, vậy tôi là gì?”
“Tình nhân à?”
“Vẫn là tình nhân của cậu sao?!”
Môi Alpha vẫn không ngừng đóng mở trong tầm mắt cậu, hắn không chịu dừng lời chất vấn phẫn nộ của mình. Mỗi một câu hắn nói, đều như bị lừa gạt tình cảm, lại như bị lừa gạt thân xác, rồi lại như người chồng oán giận vì bị người yêu vô tình vứt bỏ.
Thẩm Yểu lại chẳng chút chột dạ nhìn hắn, tiếp tục đúng lý hợp tình hỏi ngược lại: “Tôi đã kết hôn với Từ Ý Bạch, anh ấy không phải chồng tôi thì là gì?”
Quan Thù cảm giác mạch máu trên đầu đập thình thịch, chỉ không gặp có mấy ngày, công lực chọc giận của Thẩm Yểu càng lúc càng mạnh.
Một tay hắn ôm trọn eo Thẩm Yểu, tay kia thì chống lên ván cửa. Quan Thù chẳng buồn nói nhiều thêm một câu, trực tiếp cúi đầu như dã thú điên cuồng cắn xé làn môi Omega.
“Ư......”
Thẩm Yểu không ngừng giãy dụa, thân thể cậu cứng đờ, bản năng kháng cự nụ hôn của Alpha xa lạ, hai tay xô đẩy lại bị người khóa cổ tay, dùng sức đè lên phía trên đầu.
Đôi môi mềm mượt bị hôn rướm máu, đầu lưỡi của Alpha quấn lấy cậu, trong khoang miệng đều là mùi vị của hắn, ngay cả hô hấp trở nên tắc nghẽn, thiếu dưỡng khí khiến đầu Thẩm Yểu bắt đầu choáng váng.
Thẩm Yểu nghe được tiếng chân từng bước tới gần, cuối cùng ngừng lại, như đang đứng ngay ở cửa. Cậu sợ người khác sẽ đột ngột mở cửa thấy được một màn này, thân thể căng thẳng càng thêm cứng đờ.
“Thẩm Yểu sao có quan hệ gì với anh được chứ?”
Âm thanh quen thuộc như vang lên bên tai, con ngươi của Thẩm Yểu hơi trừng lớn. Quan Thù rõ ràng cũng nghe được giọng nói của Từ Ý Bạch, phát tiếng hừ lạnh từ đầu mũi, cúi đầu càng hôn mạnh thêm.
Ngón tay Thẩm Yểu run rẩy, ban đầu là ra sức kháng cự, hiện tại lại níu lấy ống tay áo của Alpha. Chồng cậu ở ngay bên ngoài cánh cửa, mà cậu thì ở trong này bị Alpha khác hôn đến mềm nhũn.
“Không muốn để chồng cậu nghe thấy thì đừng có phát ra âm thanh nào.” Quan Thù rốt cuộc dừng nụ hôn lại, đỡ lấy Thẩm Yểu đã hoàn toàn mềm nhũn trong lòng mình, tay luồn vào trong vạt áo, không chừng mực xoa nắn ngực cậu, nhìn chằm chằm làn môi bị rách, châm chọc khiêu khích nói, “Nếu để anh ta nhìn thấy, chỉ e sẽ cho rằng cậu đang ngoại tình.”
Thẩm Yểu lại ngẩng lên chăm chú nhìn hắn, yết hầu cậu khẽ lăn xuống, cố chấp hỏi lại một lần:
“...... Cậu là ai?”
Vẻ mặt Quan Thù đông cứng lại từng chút một, cuối cùng khóe môi mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt đen sâu dò xét Thẩm Yểu.
Trái tim hắn bỗng dưng trĩu xuống.
Hắn nhận ra, dáng vẻ hiện tại này của Thẩm Yểu không giống như giả vờ, cậu dường như thật sự, thật sự quên mất sự tồn tại của hắn.
Xóa sạch hắn khỏi trí nhớ.
“Thẩm Yểu.” Ngón tay Quan Thù bấu chặt trên eo Thẩm Yểu, hắn không ngờ có ngày mình lại phải tự giới thiệu một lần nữa, cuống họng siết căng mở miệng nói, “Tôi là......”
“Rầm ——”
Một tiếng đạp cửa đột ngột vang lên cắt ngang lời Quan Thù, Thẩm Yểu mới nhận ra cánh cửa này đã bị Alpha khóa lại khi lôi cậu vào.
“Rầm!”
Lại là một tiếng động hung hãn, Alpha cố chấp tiếp tục ôm cậu lùi ra sau, nháy mắt khom người nhặt chiếc mũ mình vứt trên đất, đội lên đầu.
Cửa lại bị đạp một cước tàn nhẫn nữa, lần này trực tiếp bị người dùng phương thức thô bạo này đá văng.
Từ Ý Bạch cùng Yến Tri Hành đứng ngoài cửa, phản ứng của bọn họ đều là muốn đưa tay lôi Thẩm Yểu về lại, nhưng Quan Thù lại ôm cậu không ngừng lùi ra sau.
Hắn nhìn thẳng Từ Ý Bạch hỏi: “Mày đã làm gì Thẩm Yểu?”
Từ Ý Bạch lại không trả lời vấn đề của hắn, anh xông thẳng đến kéo cánh tay Thẩm Yểu, hỏi: “Có phải cậu ta nói rất nhiều lời khó nghe với em không?”
Từ biểu cảm chần chừ trên mặt Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch đã đọc ra lời cậu muốn nói. Anh trở tay đẩy vai Quan Thù, vẻ mặt không chút dao động:
“Tôi biết cậu rất ghét tôi, nhưng hy vọng cậu có thể dùng phương thức cao cấp hơn một chút. Chứ không phải là bịa đặt về tôi, hoặc giả dùng mấy thủ đoạn thấp kém, để phá hoại tình cảm giữa tôi và Omega của tôi.”
Từ Ý Bạch nói dối không cần bản thảo, thế mà Thẩm Yểu vẫn một mực hoàn toàn tin cậy.
Quan Thù cười một tiếng, thời điểm hắn vừa định nói gì đó, cổng lớn đoàn múa lại truyền đến tiếng lách cách. Khi nâng mắt nhìn vọng qua, là một đám Alpha mặc đồng phục quân nhân.
Hắn giả vờ suy yếu mấy ngày, thừa dịp người canh gác mất cảnh giác, đánh người hôn mê bỏ trốn.
Quan Thù đưa tay đè vành mũ xuống, sắc mặt không hề hoảng loạn, vẫn nắm tay Thẩm Yểu lôi cậu đến bên cửa sổ.
Tầm mắt của Từ Ý Bạch chậm rãi rời khỏi trung tâm náo loạn, chạm với tầm mắt của Yến Tri Hành giữa không trung. Cùng lúc Yến Tri Hành thấp giọng gọi đội quân kia, anh chợt vươn tay, ôm chặt lấy Thẩm Yểu.
Quan Thù khẽ chửi một câu, cánh tay hắn dùng sức đến gồ gân xanh, cố chấp muốn ôm Thẩm Yểu, đưa cậu đi cùng.
Nhóm Alpha tới bắt hắn càng lúc càng đến gần, nếu hiện tại bị dẫn về, lần kế tiếp trốn ra được, không biết Thẩm Yểu đã ở phương trời nào rồi
Giây cuối cùng trước lúc ly biệt, Quan Thù kéo cổ áo Thẩm Yểu, ngay trước mặt Từ Ý Bạch, lại dùng sức cúi đầu cắn cậu một cái.
Từ Ý Bạch để ý đến làn môi bị rách của Thẩm Yểu, anh cụp mắt che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, chỉ đưa tay lau môi Thẩm Yểu, dò hỏi:
“Chó hoang luôn thích cắn bậy, đau lắm phải không?”
Thẩm Yểu được anh ôm, như thể bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng, vùi mặt trong ngực Từ Ý Bạch.
“Không sao đâu.”
Từ Ý Bạch vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng trấn an.
Yến Tri Hành vách đó không xa yên lặng đứng im, mặt không chút thay đổi nhìn hai bọn họ ôm nhau. Thẩm Yểu ngoan ngoãn thế này y chỉ từng thấy khi cậu ngụy trang trước kia.
Y đã sớm biết Từ Ý Bạch cho người giám sát mình, còn tin tức y bay sang nước ngoài, chẳng qua chỉ là một tin giả.
Yến Tri Hành một mực ở đó, không rời đi.
Khi Từ Ý Bạch nắm tay Thẩm Yểu đi ra ngoài, Yến Tri Hành rốt cuộc có động thái. Y tiến sang trái một bước, dùng thân thể của mình chặn đường của hai người.
“Tránh ra.”
“Tôi với cô Cố đã lâu chưa gặp mặt, hôm nay muốn đến thăm cô ấy một chút, Cố gia không chào đón khách sao?” Yến Tri Hành nói chuyện với Từ Ý Bạch, tầm mắt lại rơi trên người Thẩm Yểu, “Hay là bởi đã làm chuyện đáng xấu hổ gì nên cảm thấy chột dạ rồi?”
“Tôi có gì phải chột dạ chứ?” Từ Ý Bạch lại nghi hoặc nhìn y, tầm mắt hai Alpha va chạm sản sinh ra tia lửa vô hình, anh thản nhiên hồi đáp, “Nếu ngài Yến có chuyện gì tìm chị gái tôi, vậy trở về cùng chúng tôi. Có điều xe tôi không chứa được ba người, phải phiền ngài tự lái một chiếc vậy.”
Nói xong câu đó, anh liền dời tầm mắt đi trước, bả vai nặng nề huých vào vai Yến Tri Hành, mạnh mẽ phá không gian, nắm tay Thẩm Yểu rời đi.
Yến Tri Hành nghiêng người tựa vào cửa, ánh mắt thu hồi khỏi bóng lưng hai người, đưa tay vỗ nhẹ hai cái trên vai, như thể phủi đi bụi bẩn gì đó.
Yến Tri Hành và Cố gia tựa hồ có chuyện quan trọng gì đó cần nói. Thời điểm bọn họ cùng bước vào phòng sách, Từ Ý Bạch dừng bước chân, khẽ chạm lên cánh môi Thẩm Yểu, bảo cậu lên tầng nghỉ ngơi trước.
Thẩm Yểu một mình lên tầng quay về phòng của Từ Ý Bạch. Bên tường có kê một giá sách, cậu chậm rãi đi đến, sau đó ngồi xổm xuống, không có chút do dự lấy quyển sách bên trái ở tầng dưới cùng ra.
Là quyển sách Thẩm Yểu đọc trên giường vào ngày đầu tiên cậu cùng Từ Ý Bạch về nhà.
Cậu mở sách ra, kẹp ở chính giữa là một tờ giấy, bên trên là hàng chữ nhìn thấy kinh hoàng ——
“Đừng tin tưởng Từ Ý Bạch.”
Thẩm Yểu rất quen chữ viết trên đó, mỗi một nét bút đều mang thói quen viết chữ của cậu, tựa như cậu của một không gian song song đã viết từng nét một, để cảnh báo cho chính cậu.
“Thẩm Yểu” biết cậu có thói quen đọc sách trước khi ngủ, “Thẩm Yểu” biết nếu đọc sách trong một môi trường không quá quen thuộc, cậu sẽ bắt đầu đọc từ quyển ở phía trái của hàng thấp nhất, sau đó đọc hết từng quyển một, bất kể trong đó viết nội dung gì.
Cho nên”Thẩm Yểu” đã kẹp tờ giấy này trong sách, tin rằng cậu sẽ nhìn thấy nó.
Thẩm Yểu lại đưa tay day đầu căng nhức, cậu đã quên điều gì, cậu đã chẳng thể nhớ nổi.
Nhưng có một việc Thẩm Yểu lại có thể khẳng định trăm phần trăm —— Từ Ý Bạch đã lừa cậu.
Ngoại trừ chuyện đó, cậu còn một chuyện đã xác định được, từ những lời hắn nói, Thẩm Yểu đảm bảo mình và hai Alpha chưa rõ tên kia nhất định có điều mờ ám.
Có lẽ là khi ở bên Từ Ý Bạch cậu đã ngoại tình, hoặc cũng có lẽ cậu cả gan làm loạn một chân đạp ba chiếc thuyền.
“Thật sự là bất ngờ.”
Tờ giấy Thẩm Yểu cầm bị gió thổi lật ngược, bên trên còn viết một dãy số, dường như là số điện thoại.
Cậu chỉ liếc mắt một cái cũng đã hoàn toàn ghi nhớ.
Thẩm Yểu mở cửa sổ, đứng tựa bên cạnh, chậm rãi đưa ngọn lửa tới gần tờ giấy, nhìn nó bị thiêu đốt thành tro tàn, cuối cùng bị gió thổi về phương xa.
Cậu không chút áp lực lẩm bẩm:
“Hóa ra mình còn là thứ Omega lẳng lơ trăng hoa.”