Lại là một ngày tranh giành người yêu.
Cuối cùng Yến Tri Hành thô bạo lột áo khoác khỏi người Thẩm Yểu, sau đó quăng nó sang một bên như thứ rác rưởi đáng ghét.
Y khom người luồn tay qua khớp gối của Thẩm Yểu, mặt không chút thay đổi bế người dậy. Yến Tri Hành một đường bế cậu đi trên hành lang dài treo đầy những tranh, sau đó nhấc chân đá mở cửa.
Phòng ngủ chính hai sắc đen trắng hiện ra trong đáy mắt, Yến Tri Hành trực tiếp bế Thẩm Yểu lên giường, sau đó quỳ gối khom eo phủ phục áp sát cậu.
Y không có bất cứ động tác vượt giới hạn thừa thãi nào, chỉ từ trên cao nhìn cậu, tựa như không có chút hứng thú nào với Thẩm Yểu.
“Giận sao?” Cổ áo của Thẩm Yểu do động tác quá mức mới nãy mà có chút mở rộng, cậu vươn tay ôm cổ Yến Tri Hành kéo người xuống. Bản thân cậu cũng hơi nâng người dậy áp sát trước mặt y, khẽ cười nói, “Nhưng ngài thoạt nhìn có giống người thô lỗ như vậy đâu?”
“Đừng thử tôi.”
Yến Tri Hành bóp cằm Thẩm Yểu, rũ mắt nói: “Tôi đích xác rất bình tĩnh, nhưng tôi chưa bao giờ là một Alpha bình tĩnh cả.”
Áo khoác Âu phục trượt xuống khỏi bả vai rộng, Yến Tri Hành tiện tay cởi ra quăng sang một bên. Y đưa tay kéo cà vạt xuống quấn vào cổ tay, sau đó dùng lực cúi đầu xuống hôn.
Làn môi dán sát vào nhau, hô hấp nóng bỏng dồn dập quấn quýt lấy nhau. Thẩm Yểu từ từ nhắm hai mắt, phối hợp ôm vai Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành thật cẩn thận khống chế pheromone của mình, cảm giác tuyến thể bất đầu mơ hồ phát nhiệt. Y dùng sức cắm vào lòng bàn tay, dựa vào sức kiềm chế phi phàm để bình ổn cảm xúc.
Nụ hôn của y trượt xuống cổ Thẩm Yểu, khuôn mặt cấm dục dần dần nhuốm màu tình ái. Làn da Omega nhẵn mịn vô cùng, thời điểm cắn vào sẽ lưu lại một dấu đỏ sậm.
Yến Tri Hành ngửi được hương hoa hạnh bắt đầu xuất hiện trong không khí, mạch máu y nảy lên giần giật, tham lam vùi mặt nơi hõm cổ của Thẩm Yểu.
Omega ngoan ngoãn để y ôm, giống như bất kể y làm điều gì cũng sẽ không giận dữ, loại cảm giác này tốt đẹp như thể một cơn ảo giác.
Y bị nó làm mê đắm, không thể khống mà phóng ra mùi đàn hương.
Sắc mặt Thẩm Yểu nháy mắt phát sinh biến hóa, dáng vẻ vốn dĩ bình thản biến đổi, vùng vẫy vừa đẩy vừa đá muốn thoát khỏi dưới thân Yến Tri Hành.
“Yến, Yến Tri Hành......”
Cậu vừa ngửi thấy một chút mùi hương pheromone của Yến Tri Hành, sự kháng cự về mặt sinh lý khiến cho việc ký hiệu không thể tiếp tục tiến hành. Yến Tri Hành hít sâu một hơi, cưỡng ép thu hồi pheromone, sau đó trấn an vỗ vai Thẩm Yểu.
Áo sơmi Yến Tri Hành đã bị mồ hôi thấm ướt đẫn, tay áo bị kéo đến tận khuỷu.
Y hít từng ngụm không khí vào sâu đến tận phổi, nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, huyết dịch tựa như sùng sục sôi trào, hoàn toàn không có cách nào đè nén cảm giác hưng phấn lại đố kỵ này.
Yến Tri Hành chợt đứng dậy chạy ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
Y chạy vào phòng sách, lấy một chiếc hộp từ ngăn kéo ra, bên trong đó là một ống tiêm. Yến Tri Hành không chút do dự cầm lên, sau đó cắm vào tuyến thể của mình.
Làn môi của Yến Tri Hành nháy mắt mất đi huyết sắc, y lại vẫn không ngừng động tác đẩy ống tiêm, mãi cho đến khi giọt thuốc cuối cùng tan biến. Bởi cơn đau đớn khó lòng chịu đựng, thân thể y căng cứng, ánh mắt ngược lại không chút dao động.
Đây là cơ hội mà y mãi mới đợi được.
Bất kể là dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì, y nhất định phải ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn.
Thời điểm Yến Tri Hành quay trở lại phòng, trên người y đã không còn mùi đàn hương mà Thẩm Yểu ghê tởm nữa.
“Em ghét mùi hương đó.” Yến Tri Hành nâng khuôn mặt Thẩm Yểu, cúi đầu hôn sâu một lúc rồi nói, “Nhưng hiện giờ đã không còn nữa.”
Đây là lần đầu tiên y phát sinh quan hệ với Thẩm Yểu dưới trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Y nhìn thấy làn da trắng trẻo của Thẩm Yểu dần dần ửng hồng, chiếc khuyên bạc trên ngực phải lại càng thêm chướng mắt, không tránh khỏi phát ra tiếng động.
Không Alpha nào có thể chịu được việc Omega của mình lại mang thứ của Alpha khác lên giường.
Yến Tri Hành cúi đầu ghé sát vào, muốn tháo nó ra. Động tác của y khó tránh khỏi vội vàng đến mức có phần thô lỗ, Thẩm Yểu bị y lôi kéo không chịu được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Chiếc khuyên bạc Từ Ý Bạch đeo cho Thẩm Yểu dùng kỹ thuật đặc biệt, người không biết phương pháp căn bản không có cách nào gỡ xuống, tựa như một dấu ấn chẳng thể xóa nhòa.
“Đau......”
Kim loại lạnh lẽo cọ sát theo động tác của Yến Tri Hành, như bị người cắn, hoặc như luồng điện chạy qua, tay Thẩm Yểu không nhịn được bấu vào cánh tay Yến Tri Hành.
Hô hấp của Yến Tri Hành dần trở nên nặng nề, y biết không thể trách Thẩm Yểu, song lại vẫn chẳng thể đè nén được lòng ghen tuông. Trong tích tắc sắp sửa dùng sức giật chiếc khuyên ra, y lại trùm chiếc áo lên người của Thẩm Yểu.
Y ôm Thẩm Yểu từ phía sau, răng nanh kề bên vị trí tuyến thể mỏng manh của Omega, tay không ngừng xoa nắn bên ngực không mang khuyên của Thẩm Yểu.
“Từ Ý Bạch đeo cho em như thế nào vậy?”
Số lần thành thật không quá nhiều của Thẩm Yểu đều rơi vào thời gian trên giường, cậu thẫn thờ hồi đáp: “Trước tiên anh ấy dùng thuốc sát trùng...... Sau đó dùng tay xoa nắn...... Rồi lấy kim dùng tay xỏ —— a!”
Là vấn đề do tự thân Yến Tri Hành hỏi, hiện tại y lại tăng sức lực trên tay, ngắt lời nói:
“Vậy em thích không?”
“Em......”
Nơi mềm mại nhất trong cơ thể Omega bị va chạm, Thẩm Yểu bị kích thích đến mức hét lên, mãi cho đến khi cảm giác tê dại trên thân lui đi, cậu mới đáp lời, “Em không thích, vì sao em lại thích cái thứ đó chứ?”
Cậu muốn Alpha phía sau dịu dàng hơn một chút, theo thói quen buông lời đường mật, lại hoàn toàn phản tác dụng:
“Nếu, nếu là ngài xỏ cho em...... Thì em sẽ thích.”
Yến Tri Hành biết rõ những lời này không thật lòng, hô hấp của y lại vẫn như nghẹn lại, sau đó chợt há miệng, dùng sức cắn vào tuyến thể của Omega.
Cậu như thể bị một Beta ký hiệu, chẳng hề ngửi được hương pheromone, song cảm giác khủng hoảng bị người chiếm hữu lại vẫn ngập tràn trái tim cậu.
Thẩm Yểu phát ra vài tiếng nghẹn ngào bất lực, lại chỉ bị Yến Tri Hành phía sau càng siết chặt thêm.
Răng nanh của Yến Tri Hành cắm vào tuyến thể Thẩm Yểu, cảm giác của ký hiệu vĩnh viễn và ký hiệu tạm thời hoàn toàn bất đồng, đây mới là chân chính chiếm hữu, giống như hai sợi tơ hồng buộc chặt lại với nhau, tạo thành một nút chết không cách nào gỡ ra được.
Lần đầu tiên ngồi vào chức chủ tọa của Yến gia, tâm trạng Yến Tri Hành không có một chút dao động, bởi y đã sớm thu xếp từng đường đi nước bước, quyền lợi chẳng qua chỉ là vật trong tay y.
Nhưng Yến Tri Hành của giờ phút này, trống ngực đập dồn không gì sánh bằng, toàn thân đều bị sự thỏa mãn khó lòng miêu tả bao quanh.
Thẩm Yểu đã bị y ký hiệu vĩnh viễn, cậu chính là Omega của y.
Thẩm Yểu đã thiếp đi, nhưng Yến Tri Hành vẫn duy trì tỉnh táo, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Yểu. Yến Tri Hành tháo chiếc nhẫn to bản trên tay xuống, đeo vào ngón tay cái của Thẩm Yểu.
Y dùng phương thức này để tặng món quà lần trước mình chưa trao được.
Y đưa tay sờ tuyến thể của mình, ánh mắt lại một mực dính trên mặt Thẩm Yểu. Dược hiệu đã hết, nhưng Yến Tri Hành vẫn thu pheromone của mình lại.
Thẩm Yểu ghét pheromone của y, lại khen pheromone của Từ Ý Bạch, nói rằng dễ ngửi.
Yến Tri Hành nhìn Thẩm Yểu thật lâu, như đang tự hỏi điều gì đó. Như thể y dùng thời gian rất dài để dựng xây tâm lý, rồi mới đưa tay vuốt má Thẩm Yểu, nhẹ giọng gọi:
“...... Yểu Yểu.”
Đây là lần đầu tiên y gọi nhũ danh của một người vô cùng thân thiết như vậy.
*
Mấy ngày sau trời quang mây tạnh.
Chuyên cơ riêng đỗ trên sân bay rộng lớn, làm xong hết thảy chuẩn bị, sắp đến thời điểm cất cánh, nhân viên sân bay lại ba chân bốn cẳng xuất hiện, vẻ mặt khó xử, tiến vào nhỏ giọng nói mấy câu với Yến Tri Hành.
Thẩm Yểu thấy động tác Yến Tri Hành đứng dậy, theo bản năng giữ ống tay áo y lại: “Làm sao vậy?”
Có lẽ là do ký hiệu vĩnh viễn, mấy ngày nay Thẩm Yểu rất ỷ lại y, Yến Tri Hành thỏa mãn hưởng thụ sự dựa dẫm này.
Y đưa tay kéo chiếc chăn lông tuột xuống khỏi đầu gối Thẩm Yểu lên, giải thích nói: “Bên ngoài có chút việc cần tôi xử lý, rất nhanh sẽ trở lại.”
Yến Tri Hành đứng dậy đi ra ngoài, gió tại những nơi trống trải cực kỳ mạnh, góc áo của hai Alpha đang bị vệ sỹ chặn lại bị thổi bay phấp phới, tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Yến Tri Hành.
Quan Thù đã chuẩn bị để động thủ bất cứ lúc nào, hắn trừng mắt chất vấn Yến Tri Hành:
“Thẩm Yểu đâu? Trả cậu ấy lại cho tao.”
Yến Tri Hành đứng trên bậc thang máy bay, vạt áo gió cũng bị gió thổi tung bay, trên thân y quẩn quanh hương pheromone ngọt ngào nồng đậm của Omega, ngoại trừ ký hiệu vĩnh viễn thì không có cách nào có thể lưu lại như vậy. Lần đầu tiên y có thể cư xử như người thắng cuộc giữa cuộc giằng có này, từ cao nhìn xuống Quan Thù cùng Từ Ý Bạch đang tạm thời đứng chung chiến tuyến nói:
“Em ấy đã từng vì mấy người mà xóa ba lần ký hiệu, đó là giới hạn cao nhất của thân thể Omega, thân thể em ấy không còn chịu đựng được phẫu thuật lần nữa.”
Trên mặt của Từ Ý Bạch cùng Quan Thù phát sinh sự biến hóa kỳ diệu, bọn họ ngửi được mùi hương trên người Yến Tri Hành, mơ hồ đoán được y muốn nói cái gì, nhưng không một ai tiếp lời.
Yến Tri Hành tiếp tục nói:
“Nói cách khác, Thẩm Yểu không có cách nào xóa đi ký hiệu vĩnh viễn của tôi, đời này em ấy chỉ có thể ở bên tôi.”
“Thế thì sao? Mày tưởng mình là ai chứ?” Quan Thù cười lạnh hỏi lại một câu, hắn càng lúc càng tiến về phía trước, “Bất kể thế nào, kể cả mày nói sao đi nữa, hôm nay tao cũng phải đưa Thẩm Yểu đi. Cùng lắm thì đời này tao không ký hiệu cậu ấy nữa, khi động dục thì trói cậu ấy lại, mày nghĩ liệu cậu ấy có cách nào đi tìm mày hay không? Hoặc là tao dứt khoát cùng cậu ấy đi cắt tuyến thể, như vậy sẽ không còn ảnh hưởng của ký hiệu chó má gì nữa, cùng nhau làm Beta bình thường là được.”
Ngoài miệng nói những lời này, trong lòng hắn lại là ——
Thẩm Yểu mất trí nhớ cũng vẫn là kẻ bịp bợm giảo hoạt, cậu thấu hiểu thói hư tật xấu cùng dục vọng chiếm hữu trên người Alpha. Ỷ vào việc bản thân chẳng thể bị ký hiệu vĩnh viễn, nên liền coi nó thành phần thưởng to lớn nhất, lừa gạt Alpha choáng váng, cắm đầu vào hố bẫy ngụy trang bằng sự ngọt ngào.
Hiện tại Quan Thù đứng một bên nhìn dáng vẻ Yến Tri Hành khoe khoang ký hiệu vĩnh viễn, y mới biết được khi đó mình nực cười biết bao nhiêu.
——————————
Chương này có tí bug đoạn đầu, chắc tác giả cũng chẳng nhớ là chương trước Thẩm Yểu tự cởi áo rồi, đâu có chờ anh Yến lột đâu:)))