• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

88.

Cậu tên Thẩm Yểu

Chiếc xe đen lao vọt khỏi cửa quân khu, ba chiếc xe khác đã đợi hồi lâu liền vây lại, hoàn toàn chặn xe của Từ Ý Bạch lại trên đường.

Thân phận của Yến Tri Hành đặc biệt, dẫu rằng biết Thẩm Yểu bị Quan Thù đưa đến nơi đây, y cũng chẳng thể nào thuận lợi tiến vào quân khu, chỉ có thể vứt bỏ hết công việc canh giữ ở chốn này.

Đợi từ đêm cho đến sáng, rồi lại từ sáng đến tận đêm, ngay cả bên trong đã phát sinh chuyện gì cũng chẳng hề hay biết.

Từ Ý Bạch bình tĩnh dừng xe lại, anh hạ nửa kính chắn gió xuống. Thẩm Yểu bị anh cho uống thuốc ngủ đã yên tĩnh thiếp đi bên ghế phụ, bộ dạng không chút phòng bị.

Anh cầm khẩu súng lục đã dùng mới nãy, cách khoảng không nhắm thẳng đầu  Yến Tri Hành: “Nhường đường đi.”

Yến Tri Hành không biết trong súng đã hết đạn, trên mặt vẫn chẳng chút sợ hãi như cũ, từng bước đi về phía Từ Ý Bạch: “Giao Thẩm Yểu cho tôi, thì cậu có thể đi.”

Họng súng đen ngòm đột ngột chuyển hướng, ánh vào trong đôi đồng tử bất chợt phóng đại của Yến Tri Hành, họng súng không chút ngập ngừng nhắm thẳng vào Thẩm Yểu đang mê man bên cạnh.

Bước chân của Yến Tri Hành bị ép buộc ngừng lại, vẻ mặt xuất hiện dao động không dễ phát giác: “Cậu dám nổ súng sao?”

“Anh có thể thử xem tôi có dám không.”

Từ Ý Bạch vươn tay lôi Thẩm Yểu đang mất ý thức lại, họng súng dùng sức đè lên huyệt Thái Dương, động tác gọn gàng quyết đoán không giống như giả vờ, nòng súng phát ra một tiếng vang nặng nề, như thể trái tim Yến Tri Hành bất chợt rớt xuống. Sắc mặt anh bình tĩnh, giọng điệu lại nghiêm túc nói:

“Chẳng sao cả, giả như một súng này giết chết Thẩm Yểu, tôi sẽ tự sát đuổi theo em ấy trên đường xuống hoàng tuyền. Anh cho là tôi đang nói đùa, hay anh muốn thử đánh cược một phen không?”

Cánh tay Thẩm Yểu thõng bên chân tái nhợt vô lực, vẻ mặt Yến Tri Hành xuất hiện dao động, y không có dũng khí thực hiện vụ đánh cược này. Cuối cùng, y nâng tay, ra hiệu cho xe lui ra sau.

Gió thổi góc áo y, Yến Tri Hành chậm rãi nói: “Để cậu ta đi.”

“Cũng đừng có đuổi theo.” Đôi mắt tối đen của Từ Ý Bạch nhìn chằm chằm Yến Tri Hành, tay vẫn không hạ xuống, lạnh lùng nói, “Nếu có bất cứ điểm nào khiến tôi cảm thấy bất thường, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức.”

Ống bô vang lên ầm ĩ, ánh mắt Yến Tri Hành dán chặt vào bóng xe. Y hành sự luôn kín kẽ vô cùng, cứ cách mấy chục mét lại có người của y canh giữ ven đường.

Sinh mệnh quá mức yếu ớt, huống chi lại còn là Omega yếu đuối, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.

Yến Tri Hành thoáng thất thần, y quay sang, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lại mở miệng nói với Trần Song: “Rút những chiêc xe phía trước đi.”

*

Một tay Từ Ý Bạch đánh bánh lái, tiến vào phạm vi an toàn xong vẻ mặt cũng không hề buông lỏng. Mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng xe phía sau nữa, anh mới rời khỏi huyệt Thái Dương của Thẩm Yểu, tay vẫn nắm chặt khẩu súng.

Một đường rẽ trái quẹo phải, trực tiếp đưa Thẩm Yểu về Cố gia. Từ Ý Bạch cho tất cả người giúp việc nghỉ sớm, bế thẳng Thẩm Yểu về phòng của mình.

Từ Ý Bạch đặt Thẩm Yểu xuống giường, bộ dạng cậu ngủ vừa tĩnh lặng lại xinh đẹp. Di động trong túi áo không ngừng rung lên, Từ Ý Bạch dứt khoát mở cửa sổ ra, mặt lạnh tanh quăng điện thoại xuống.

Làm xong tất cả, anh đi vào phòng tắm, mở nước ấm đầy bồn tắm lớn.

Từ Ý Bạch cởi áo hoodie trên người Thẩm Yểu, thả Thẩm Yểu hoàn toàn trần trụi vào trong bồn tắm, bàn tay dùng sức chà xát từng tấc da của cậu, cho đến khi toàn thân cậu trở nên đỏ bừng.

Anh nhận thấy hàng mi của Thẩm Yểu khẽ rung lên, động tác Từ Ý Bạch tạm dừng, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Thẩm Yểu mở mắt ra, cuộn mình trong bồn tắm ôm chân nhìn về phía anh, không nói gì.

Từ Ý Bạch bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm quay lại trên tay anh là một con dao gọt hoa quả, giống y hệt như con dao Thẩm Yểu từng dùng đâm bản thân ở trong phòng nghì.

Ánh mắt Thẩm Yểu rơi trên con dao, thân dao lấp lóe ánh bạc, phản chiếu trong đôi mắt cậu. Bàn tay cậu buông bên chân khẽ siết chặt, hỏi: “Anh muốn giết em sao?”

Từ Ý Bạch sải bước tiến vào trong bồn tắm, quần áo trên người anh nháy mắt bị nước thấm ướt sũng, nước trong bồn cũng vì vậy mà trào ra ngoài.

“Thẩm Yểu.” Từ Ý Bạch kéo tay cậu lại, ngón tay khẽ xoa lên vết sẹo nho nhỏ nơi bụng Thẩm Yểu. Anh nhét chuôi dao vào trong tay cậu, “Trả lại một dao kia lại cho anh đi.”

Thẩm Yểu bị anh giữ tay, ép buộc nắm chuôi đao. Cậu thử rút tay về, nhưng bị một luồng lực một mực khóa chặt lại. Từ Ý Bạch không để cho cậu chút thời gian phản ứng, đồng thời vào lúc cúi đầu hôn lên trán Thẩm Yểu, liền bất ngờ kéo tay Thẩm Yểu đâm về phía trước.

“Phập!”

Mũi dao sắc nhọn đâm vào trong cơ thể, ngón tay Từ Ý Bạch càng siết chặt thêm, tự tay ấn dao vào phần bụng mềm mại của mình. Máu tươi nháy mắt phun trào, nhỏ tí tách vào trong bồn tắm, pha lẫn cùng làn nước trong veo thấy đáy, cuối cùng nước trong bồn trở nên đỏ au.

Trong phòng tắm tỏa ra hương hoa chuông xanh tanh nồng.

“Em đang nghĩ gì thế, Thẩm Yểu? Là lo lắng anh sẽ chết, hay là cảm thấy anh chết đi thì càng tốt vậy?”

Thẩm Yểu rõ ràng là người cầm dao, làn da trong không khí lại trắng đến tái nhợt, như thể quỷ hút máu quanh năm không ra nắng trong truyền thuyết. Cậu chầm chậm bình ổn hơi thở, mở miệng nói: “Em nghĩ rằng anh cũng điên rồi.”

Khuôn mặt Từ Ý Bạch dần dần mất đi huyết sắc, ánh mắt snh cố chấp khóa vào chiếc đồng hồ treo trên vách tường, chờ đợi kim đồng hồ không ngừng “Tích tắc” chuyển động, thời gian trôi qua từng chút một.

Mãi cho đến khi trùng khóp với thời gian anh từng đưa Thẩm Yểu đến bệnh viện, Từ Ý Bạch mới loạng choạng đứng dậy khỏi bồn tắm, ánh sáng trước mắt anh đang dần dần tan biến, bóng tối bao trùm đến.

“Thẩm Yểu.” Từ Ý Bạch lảo đảo vịn vào bức tường bên người, đi từng bước một,  thời điểm mở cửa quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Yểu một cái. Anh làm ra chuyện điên cuồng như thế, vẻ mặt lại vẫn bình lặng như nước, “Đã hết nợ nần rồi.”

Thẩm Yểu ngâm mình giữa làn nước ấm đỏ rực, chỉ để lộ bả vai tròn trịa, kết hợp với khuôn mặt kiều diễm lạnh giá của cậu, hình thành một vẻ đẹp đẫm máu kỳ dị.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu chợt vùng dậy khỏi bồn tắm, trượt chân suýt nữa ngã thẳng xuống đất. Cậu không thể chịu đựng được mùi máu tươi phả thẳng vào mặt, vịn trước bồn rửa mặt, nôn khan vài tiếng.

Thẩm Yểu lau bọt nước trên mặt đi, đối diện với ánh mắt của mình trong gương, đưa tay sờ tuyến thể loang lổ vết cắn của mình.

Cậu đã hoàn toàn lật thuyền rồi, bất kể đường lui nào cũng đã bị chặn kín.

Những Alpha này kẻ sau điên hơn kẻ trước, tất cả đều há răng nanh, tìm đủ mọi cách để cắn cậu, chỉ cần một phút bất cẩn sẽ liền bị cắn mất một miếng thịt.

*

Ký hiệu vĩnh viễn Quan Thù lưu lại trên người Thẩm Yểu  càng lúc càng mờ nhạt, đến ngày thứ bảy, đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Cậu cũng bị nhốt trong phòng Từ Ý Bạch suốt bảy ngày, mỗi ngày ngoại trừ bác sỹ và giúp việc, cũng không hề thấy ai khác nữa.

Cửa phòng rốt cuộc bị người gõ vang, cậu bị vệ sỹ phía sau dẫn ra xe đưa đến bệnh viện.

Từ Ý Bạch mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng nằm trên giường đơn, sống mũi đeo một cặp kính, lật xem tài liệu trên tay.

Cánh cửa phía sau đóng “Rầm” một tiếng, Thẩm Yểu theo bản năng không tiến tới, lưng dán chặt vào cửa.

Từ Ý Bạch buông thứ trong tay xuống, chân trần đi về phía Thẩm Yểu. Khả năng chữa lành của Alpha vốn không tồi, trong thời gian một tuần ngắn ngủi, anh đã có thể xuống giường đi lại.

“Còn nhớ tập tài liệu kia không, Thẩm Yểu?”

Thẩm Yểu chớp mắt phản ứng lại, cậu xoay người vươn tay muốn mở cửa phòng bệnh. Cậu hô hấp hỗn loạn dùng sức lắc mấy cái, cửa phòng vẫn không hề mở ra.

Cậu không sợ quên đi, nhưng có vài thứ cậu không được phép quên, ví như cha mẹ mình.

Từ Ý Bạch xoay tay cậu, đè toàn lưng cậu lên cửa.

“Từ Ý Bạch!” Thẩm Yểu không quên giãy dụa, Omega thoạt nhìn gầy yếu lại bộc phát sức mạnh. Cậu vừa như không biết đau dùng đầu gối đập cửa phòng, vừa dùng khuỷu tay dồn sức huých vào người Từ Ý Bạch, hiếm khi xuất hiện sự dao động cảm xúc dữ dội, “Lẽ ra lúc đó em phải dùng một dao đâm chết anh!”

Vết thương mới vừa khép miệng chưa bao lâu của Từ Ý Bạch nứt toạc, rỉ máu ra ngoài. Anh tóm lấy cổ tay Omega, lôi người đến bên giường bệnh, cùng ngã thẳng xuống đó.

Anh trở mình trên giường dùng hai chân chặn Omega đang không ngừng vùng vẫy, một bàn tay chế ngự hai cổ tay của Thẩm Yểu. Sự phản kháng dữ dội của Thẩm Yểu nằm trong dự đoán của anh, anh lấy thuốc an thần từ tủ đầu giường ra, thấp giọng nói:

“Em đã có thể làm như vậy, nhưng hiện tại em không còn cơ hội nữa rồi.”

“Cút!!”

Thẩm Yểu phản ứng kịch liệt vặn vẹo thân thể, nỗ lực trốn tránh mũi kim an thần đang muốn cắm xuống người cậu. Phần cổ đau nhói, liều thuốc mạnh có tác dụng, mí mắt dần dà trở nên nặng trĩu.

Ngón tay cậu dần mất đi sức lực, chậm rãi buông rơi trên giường.

“Anh biết sự lo lắng của em.”

Ngón tay của Từ Ý Bạch khẽ vuốt qua gò má cậu, dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nói ra những lời kinh khủng nhất:

“Anh sẽ không thay đổi tất cả kí ức của em, anh sẽ chỉ bóp méo một chút, như là khiến em quên mất Quan Thù, quên đi Yến Tri Hành.”

“Thẩm Yểu vẫn là Thẩm Yểu, nhưng Alpha xuất hiện trong kí ức của e chỉ còn lại một mình anh.”

“Em không có cách vào vứt bỏ bọn họ phải không? Hay là em không nỡ bỏ rơi bọn họ?”

“Không sao đâu, anh giúp em quên hết là được rồi.”

Thanh toán hết mà anh nói không phải là khiến cho Thẩm Yểu quên hết tất cả mọi chuyện của cả hai trong quá khứ, mà là chỉ việc bắt đầu một hồi tình cảm mới giữa anh và cậu, một mối tình không có kẻ thứ ba, một tình yêu đến tận lúc bạc đầu.

*

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh đồng hồ di chuyển. Omega nằm trên giường chậm chạp mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà trống trơn, còn cả chiếc đèn sợi đốt treo ở bên trên.

Đầu mũi ngửi thấy mùi sát trùng gay mũi, vào giây phút mới vừa tỉnh lại, ánh mắt cậu ngập vẻ mờ mịt, hoàn toàn không biết bản thân ở nơi đâu, ngay cả tên mình là gì cũng đã quên mất.

“Còn khó chịu không?”

Bên người bỗng nhiên truyền ra một giọng nói ôn hòa, Omega chợt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thời điểm quay đầu phần cổ liền truyền đến một cơn đau sắc bén.

Alpha ngồi trên ghế bên cạnh cậu có diện mạo hiền hòa như nước mùa xuân, anh đứng dậy, đầy mặt âu lo vươn tay chạm vào trán cậu, thấp giọng gọi cậu:

“Thẩm Yểu.”

Tất cả kí ức như thể thủy triều tràn vào theo tiếng gọi này, trước mắt hiện lên vô số đoạn phim liên tiếp, tựa như đèn kéo quân. Chỉ trong vài giây dường như cậu đã thấy được toàn thể kí ức của mình.

Đầu óc trong nháy mắt quá tải, vang lên ù ù, mang đến cảm giác choáng váng cùng buồn nôn mãnh liệt.

Sắc mặt Omega nhất thời trở nên tái nhợt, nhịp tim gia tăng, cậu khó chịu đỡ trán cúi đầu, đè nén kích thích muốn nôn.

Rất nhanh, một đôi tay phản ứng cấp tốc vươn đến, thuần thục day huyệt Thái Dương, giảm bớt cơn căng nhức cho cậu.

“Đau chỗ nào? Anh đi gọi bác sỹ cho em nhé.”

Anh lo lắng gọi lại lần nũa: “Thẩm Yểu?”

Vẻ mặt Omega thoáng ngẩn ngơ, cậu nhớ ra đó là tên mình.

Phải rồi, cậu tên Thẩm Yểu.

Cậu quay sang nhìn Alpha chu đáo bên cạnh, tìm trong mớ kí ức thêu dệt bị nhồi nhét ép nuốt xuống đó, theo bản năng động môi: “Anh là......”

Vào thời khắc âm thanh phát ra, cổ họng Thẩm Yểu lại như mắc nghẹn.

Cậu đã nhớ ra rồi.

Đây là Alpha trưởng thành cùng cậu, cũng là người chồng yêu thương thắm thiết hiện tại của cậu.

Thẩm Yểu cùng Alpha đối mắt với nhau, cậu tự nhiên gọi ra tên của anh:

“Từ Ý Bạch.”
Style mất trí nhớ Hàn Quốc:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK