Một phát súng là chưa đủ
Lệch múi giờ giữa trong và ngoài nước tương phản vừa vặn, thời điểm Thẩm Yểu về đến nhà vào đúng giữa trưa. Khoảnh khắc mở cửa ra, bài trí bên trong vẫn ngăn nắp gọn gàng như trước kia.
Bước chân thoáng dừng lại, cậu nhạy bén phát giác ra điểm bất thường, bàn trà dường như có người đụng mạnh vào, góc độ có chút nghiêng.
Thẩm Yểu nhớ sau khi cậu đi theo Trần Song, Quan Thù từng ở lại đây một mình, có lẽ là do hắn động vào đồ đạc.
Cậu có chút OCD, nhất định phải đảm bảo mọi thứ đúng vị trí. Thẩm Yểu không cân nhắc nhiều, đưa tay chỉnh bàn trà ngay ngắn lại, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Thẩm Yểu mở ngăn kéo ra, di động ngay ngắn nằm bên trong. Cậu thuận tay cắm sạc, chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà chính là vào phòng tắm tắm rửa.
Cậu muốn điều chỉnh lại jetlag, buổi sáng không có thời gian chuẩn bị, Thẩm Yểu cầm lấy di động đã sạc một nửa gọi xe đến đoàn múa.
Thẩm Yểu ngồi trong phòng múa, bên tay để cốc cafe đen, sau khi di động khởi động lại là cả một chuỗi điện thoại bị nhỡ.
Cậu rũ mắt liếc nhìn một cái, không để ý đến cái nào, chỉ tiếp tục mở đoạn video bài múa của mẹ mình ra xem.
Trác Nhiễm rất nhanh bước vào, thời điểm nhìn thấy Thẩm Yểu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu bất giác mang chút trách cứ: “Vốn đang định điện thoại hỏi con đã về đến nhà chưa, kết quả cả tối con cũng không nhận, ngày hôm sau điện thoại cũng vẫn không được...... Đến đoàn múa tìm không thấy người, nếu không phải con chủ động gọi điện thoại xin phép, dì đã cuống đến độ muốn đi báo cảnh sát rồi!”
“Mấy ngày nay có chuyện quan trọng khác ạ.” Thẩm Yểu áy náy cười cười, “Lẽ ra cháu nên nói một tiếng với dì trước, không cẩn thận quên mất ạ.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Trác Nhiễm vỗ ngực, sau khi nghiêm túc nhìn Thẩm Yểu một lượt từ đầu đến chân, mới cảm thấy an tâm không ít, “Đang xem đoạn video luyện tập của mẹ con phải không?”
Hôm nay bà đến đây là vì lúc trưa Thẩm Yểu gọi điện thoại, cậu muốn thông qua bà để hiểu được hàm nghĩa của điệu múa này.
Mỗi một điệu múa mà vũ công tự tay biên đạo ra, vẫn thường có câu chuyện phía sau. Mỗi một động tác uyển chuyển trên sân khấu, đều chất chứa tâm tình muốn biểu đạt của vũ công.
Trác Nhiễm và cậu có chung nguyện vọng. Bà biết Lam Doanh đã chuẩn bị bao lâu vì điệu múa này, bà cũng hy vọng Thẩm Yểu có thể diễn giải nó trên sân khấu, hoàn thành tâm nguyện này.
Bà muốn cùng giúp Thẩm Yểu cải biên, bổ sung bài múa chưa hoàn chỉnh này, lại bị Thẩm Yểu khươc từ. Trác Nhiễm đại khái có thể hiểu Thẩm Yểu đang suy nghĩ điều gì, cậu muốn tự mình hoàn thành toàn bộ chuyện này.
“Khi Doanh Doanh chuẩn bị biên đạo bài múa này...... Con vừa mới lên bốn.” Trác Nhiễm nhẹ nhàng nói, “Cô ấy múa là cho con, cho rất nhiều người, cô ấy nói chỉ cần vui vẻ, thì có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Lúc Lam Doanh nói những lời này, đôi mắt cong lên lấp lánh ánh sáng, ẩn chứa những kỳ vọng đẹp đẽ. Bà là con gái của vú em, từ nhỏ đến lớn sống tại Thẩm gia. Bà cùng chồng là thanh mai trúc mã, vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, cho tới bây giờ vẫn luôn xinh đẹp tốt bụng, mọi người xung quanh đều yêu quý.
Trác Nhiễm ngồi trên sàn phòng múa, trêu đùa nói: “Yểu Yểu nhỏ như vậy, nó thì xem hiểu gì chứ?”
“Yểu Yểu của chúng ta rất thông minh, cậu nói gì với thằng bé, nó đều biết hết đấy.” Lam Doanh cười cười, “Nó rất thích xem tớ nhảy múa, cũng rất thích múa nữa.”
Tay bà đặt lên thanh vịn, trên người mặc chiếc váy hai dây tng bay, thùy mị lại không hề lộ vẻ yếu đuối.
Lam Doanh nghĩ nghĩ, càng cười đến sảng khoái: “Giả như hiện tại nó xem không hiểu, thì sau này tớ cũng có thể múa cho nó xem. Mà không chỉ xem, tớ còn có thể dạy thằng bé múa như thế nào.”
Trác Nhiễm kể hết thảy mọi chuyện cho Thẩm Yểu. Bà lo Thẩm Yểu buồn khổ, nhưng lại cảm thấy mình nên nói với cậu.
Bà ngồi bên Thẩm Yểu một hồi, rồi mới đứng dậy ra ngoài. Sau khi ra đến bên ngoài, Trác Nhiễm lại quay đầu lại.
Trong phòng múa, ngón tay trắng xanh của Thẩm Yểu cầm di động, cậu cúi đầu, lông mi khẽ rũ, khiến người khác không phân rõ cảm xúc.
Trác Nhiễm cảm thấy, Thẩm Yểu rất giống Lam Doanh, nhưng cũng lại không giống.
Thẩm Yểu luyện tập trong phòng múa đến tận khuya, cậu vẫn luôn múa không ngừng nghỉ, toàn thân toát không ít mồ hôi.
Cậu đến toilet rửa mặt trước, sau đó mới cầm lấy ba lô đi xuống tầng. Gần đây thời tiết rốt cuộc cũng có chút cảm giác mát mẻ, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, lúc tối muộn còn cần mặc áo khoác mỏng.
Thẩm Yểu mặc áo khoác, trong khoảng thời gian này Thẩm Phục Lâm cũng gọi rất nhiều điện thoại cho cậu, phỏng chừng là vì chuyện lô hàng hóa kia.
Mấy ngày nay yên bình không ít, hẳn là đã biết cậu đang ở cạnh Yến Tri Hành. Chuyện về nước Thẩm Yểu tạm thời không muốn để lão biết, nên không gọi lái xe đến đón.
Thẩm Yểu vừa đi về phía giao lộ chuyên dụng để đón trả khách, vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi xe.
Bước chân cậu vốn dĩ không nhanh không chậm, nhưng tại một khắc, sau khi thoáng tạm dừng lại đột ngột tăng tốc. Bất thình lình, Thẩm Yểu chợt nâng bước chạy về phía đường cái sáng sủa, cậu vừa chạy, vừa ấn ngón tay trên di động.
Alpha bám theo sau Thẩm Yểu thấy vậy cũng không ngụy trang nữa, gã đưa tay lột chếc mũ trên đầu xuống, để lộ vẻ mặt hung ác.
Tiếng hít thở của gã đặc biệt nặng nề, như con chó mới vừa chạy thoát khỏi cũi bị người đánh gãy chân.
Alpha đuổi theo bóng dáng phía trước, từ miệng phát ra mấy tiếng cười điên dại, sau đó mang theo sự căm hận cực đoan gào thét: “Thẩm Yểu! Đồ hèn hạ! Nhìn thấy tao sao phải trốn thế?! Mày chột dạ rồi à?”
Vẻ mặt Thẩm Yểu chẳng chút hoảng loạn, cậu biết bản thân khẳng định không chạy thoát khỏi Alpha phía sau nổi, chỉ là đang chờ một cơ hội. Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, thứ mùi mục nát tanh tưởi kia cũng càng lúc càng tiến sát lại.
Mặt mũi Alpha vặn vẹo vươn tay. Khi ngón tay sắp chạm đến cánh tay Thẩm Yểu, cậu lại nâng khuỷu tay lên, bất ngờ dùng sức lực toàn thân đập vào mũi và mắt của Alpha phía sau.
Alpha đã bị hận thù kiểm soát đầu óc, gã căn bản không ngờ Thẩm Yểu thế mà còn có thể phản kháng, vị trí yếu ớt nhất trên mặt liền bị đánh trúng. Gã phát ra tiếng kêu rên, theo bản năng che mặt lui ra sau mấy bước.
Thẩm Yểu không thu tay, kế tiếp nâng chân lên.
Cong gối, dồn hết sức rồi chợt đá ra, nơi hướng tới là phần bụng yếu mềm nhất không chút phòng hộ.
“Ọc...... Á!”
Omega ở trước Alpha là trời sinh phái yếu, gã lại bị sự phản kháng ngoài dự liệu của Thẩm Yểu đá ngã xuống đất, đau đớn cuộn mình lại.
Thẩm Yểu bình ổn hô hấp, không hề buông lỏng cảnh giác. Di động bị rơi trong lúc động thủ khi nãy, cậu cũng không nhặt lên, tranh thủ thời gian chạy về phía có ánh sáng.
Thuật phòng thân là do Quan Thù dạy cậu một chút vào thời điểm trung học, phòng ngừa khi cần thiết, cậu vẫn luôn nhớ kỹ, thế mà quả thật đã phải dùng tới.
Bước chân cậu trong nháy mắt bị ép dừng lại.
Trước mặt Thẩm Yểu là mấy Alpha, giống hệt mấy tên côn đồ thường thấy bên đường, tóc nhuộm màu sắc sặc sỡ.
Nhìn thấy cậu, đám côn đồ vô cùng hớn hở huýt gió, ánh mắt tham lam ghê tởm dính trên thân cậu.
Cậu dừng bước chân, chậm rãi lùi ra sau, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm di động trên mặt đất, muốn tìm cơ hội để cướp di động về.
“Chạy đi...... Sao mày không chạy nữa?”
Alpha bị cậu đá ngã ôm bụng bò dậy khỏi mặt đất, gã chậm rãi ngẩng mặt lên dưới ánh đèn đường. Trên mặt Thẩm Yểu không có chút hoảng hốt, cũng không có sợ hãi, cậu đã sớm nhận ra khuôn mặt này.
Năm đó cậu cùng Từ Ý Bạch đưa gã vào đồn cảnh sát, bởi vì không có chứng cứ quá vững chắc, dựa theo phán quyết cao nhất, Alpha này cũng chỉ bị xử bốn năm.
Thân hình Alpha gầy yếu hơn trước kia rất nhiều, lưng cũng còng hơn xưa. Tóc là dạng đầu đinh ngắn ngủn, rõ ràng là mới vừa ra khỏi tù chưa bao lâu.
“Hồ Bân.” Thẩm Yểu vẫn nhớ gã tên là gì, nhẹ nhàng hỏi han, “Không khí trong đó thế nào?”
Không nhắc tới còn tốt, vừa đề cập đến toàn khuôn mặt Hồ Bân liền thay đổi. Hồ Bân tới gần Thẩm Yểu, cùng mấy gã côn đồ khác chặn cậu vào góc tường. Gã cười lạnh một tiếng, nhấc chân chẳng chút thương xót đá vào bụng Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu dựa tường trượt xuống, sắc mặt cậu trắng đến gần như trong suốt, trên trán túa mồ hôi lạnh.
“Đừng đánh người đau quá.” Có gã du côn “Chẹp” một tiếng, bất mãn nói, “Lát chơi sẽ không sướng đâu.”
“Mày hỏi không khí thế nào à, mẹ nó chẳng phải mày tống tao vào đấy sao?” Hồ Bân tóm tóc Thẩm Yểu, cưỡng ép lôi cậu dậy khỏi mặt đất, khuôn mặt gã méo mó tựa ác quỷ, “Thời điểm mày lươn lẹo với cảnh sát bảo tao cưỡng bức sao lại chẳng đỏ mặt chút nào thế? Tao bắt mày đến nhà kho à? Không phải là đồ đê tiện mày nói chỉ cần tao dẫn vào đó, thì muốn làm gì với mày cũng được sao?! Còn cả pheromone trong kho nữa, không phải mày nói sợ đau, cho nên muốn tao dùng pheromone cưỡng chế mày phát tình ư?”
“Chẳng phải mọi điều đều do mày nói sao? Vậy mà trước mặt cảnh sát cùng Từ Ý Bạch, mày mẹ nó sao lại thành bé thỏ con không biết gì thế? Gì mà tao cưỡng ép mày, không phải mày xin tao chịch ư?”
Lúc đó Hồ Bân quả thật là muốn lên giường với Thẩm Yểu, nhưng không to gan đến mức trực tiếp cưỡng bức cậu, cùng lắm chỉ dám mỗi ngày nhắn mấy câu mang ý quấy rối trắng trợn cho Thẩm Yểu, bị block thì liền đổi một ID mới.
Thời điểm gã gào khóc bị nhốt vào ngục, phát hiện không ai nghe mình giải thích cả, gã rốt cuộc mới hiểu ra, là mình đã nhảy vào cạm bẫy Thẩm Yểu bày sẵn.
Trong nhà Hồ Bân có chút tiền, gã khóc lóc ôm lấy chân cha mình, muốn dùng tiền bảo lãnh, kết quả lại bị hứng một cái tát, gã mới hay biết rằng mình đã chọc phải ai.
Gã chịu đựng hết án phạt rồi được phóng thích, lại không hề nghe được tin tức yêu đương của Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch, thậm chí còn chưa từng nghe thấy bọn họ có chung sống.
Hồ Bân quy mọi tội lỗi lên thân Thẩm Yểu, gã thậm chí cảm thấy bản thân vô tội phải chịu bốn năm lao tù, oan khuất này vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Nếu Thẩm Yểu vu khống gã cưỡng bức, vậy gã sẽ khiến cậu cảm nhận một chút thế nào là cưỡng bức. Gã không chỉ muốn cưỡng ép Thẩm Yểu, gã còn muốn trực tiếp ký hiệu cậu vĩnh viễn, khiến thứ đê tiện Thẩm Yểu này khóc lóc xin lỗi, quỳ xuống cầu xin gã.
“Ha......”
Mới chỉ có nghĩ như vậy, toàn thân Hồ Bân đã liền trở nên hưng phấn, bàn tay tóm tóc Thẩm Yểu càng thêm dùng sức, như muốn lột cả da đầu ra.
Gã đã chuẩn bị hộ chiếu cùng vé máy bay xong xuôi, lần này hết thảy đều tuyệt đối hoàn hảo.
Thẩm Yểu một mực nhịn đau, làn môi hoa bị cắn mạnh thành vệt máu. Cậu rốt cuộc cũng nghe được tiếng xe vang sầm sập tiến lại gần, khóe miệng thoáng buông lỏng.
“Thế thì sao?” Khuôn mặt Thẩm Yểu xinh đẹp lạnh giá, chẳng hề có chút thỏa hiệp cùng thoái nhượng, nâng mắt nhìn về phía Hồ Bân, “Không dồn cậu vào chỗ chết, là tôi đã nhân từ lắm rồi.”
Hồ Bân tung tin bôi nhọ cậu, còn gửi nhiều tin nhắn tởm lợm như vậy cho cậu, Thẩm Yểu cảm thấy bản thân đã quá lương thiện rồi.
Cậu tính toán thời gian vừa khít nhắn tin cho Từ Ý Bạch, rồi lại tính cả thời gian anh chạy đến nơi, đơn giản là vì cậu cần một nhân chứng.
Hốc mắt Hồ Bân đỏ ngầu, bất chợt lại nhớ ra, hiện tại Thẩm Yểu nằm trong tay gã, mặc sức gã giày vò.
Gã nở nụ cười u ám, nâng tay muốn giáng một cái tát xuống.
“Pằng ——”
Viên đạn phá tan không khí, chuẩn xác xuyên ra đầu gối gã. Bàn tay còn chưa hạ xuống, Hồ Bân liền phát ra tiếng kêu thảm thiết ngút trời.
Hồ Bân đau đến mức ngã quỵ xuống, ôm chân không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tiếng gào thét phát ra từ cuống họng, một lượng máu lớn ồng ộc không ngừng chảy ra từ vết thương.
Gã bất lực lăn lộn, khi thân thể muốn lăn đến bên mũi giày của Thẩm Yểu, một đôi ủng quân đội cứng cáp liền xông đến trước mặt, như thể đối xử với vật chết, đá gã bay lên lăn ra ngoài mấy mét.
“Cút!”
Hai mắt Hồ Bân tối sầm, hộc ra máu. Gã ngỡ ngàng mở mắt ra, liền nhìn thấy một Alpha dung mạo mạnh mẽ. Alpha hạ mi mắt, đôi mắt đen nhánh khiến người khiếp hãi, quân hàm trên vai đâm thẳng vào trong mắt gã.
Quan Thù chưa từng có lúc nào giận dữ như hiện tại, hắn ôm lấy Thẩm Yểu sắc mặt trắng bệch đứng không vững, gân xanh trên cánh tay như muốn nổ tung, nhưng vẫn thu lực che chở cho cậu.
Hắn thậm chí cảm nhận được thân thể Thẩm Yểu vẫn còn đang khẽ run rẩy, huyết dịch toàn thân Quan Thù bắt đầu chảy ngược, đục khoét lý trí hắn.
“Đau quá...... Quan Thù.” Thẩm Yểu vùi mặt vào trong cổ hắn, vươn tay dùng sức ôm lấy hắn, giống như tìm kiếm chỗ dựa, “Tớ đau quá.”
Thẩm Yểu đã bị kẻ nào ức hiếp vậy?
Cậu là một Omega trói gà không chặt, bị người chặn ở góc tường, bị đám Alpha chó má kia nhìn chòng chọc. Chúng không chỉ có đánh Thẩm Yểu, mà còn muốn làm những chuyện ghê tởm hơn.
Giả như hắn không đến kịp thởi, giả như đến chậm một bước, Quan Thù không dám nghĩ đến, cảm giác ngạt thở hoàn toàn đã vây chặt lấy hắn.
Sao chúng dám? Sao dám đối xử với Thẩm Yểu như vậy?
Hắn cúi đầu, hôn hôn lên trán Thẩm Yểu, lòng bàn tay còn vỗ về trấn an từng chút một trên lưng cậu.
“Đừng sợ.”
Quan Thù nâng tay, họng súng lạnh lẽo lướt qua từ kẻ trong đám côn đồ đang muốn chạy trốn, khiến chúng sợ đến tè ra quần đứng chết trân tại chỗ.
Cuối cùng, họng súng cách không khí chĩa thẳng vào đầu Hồ Bân, tay Quan Thù vững vàng chẳng hề có chút run rẩy.
Ánh mắt hắn không có chút nhiệt độ nào, đáy mắt dường như đang che giấu con hổ dữ điên cuồng. Quan Thù chĩa súng, mãi cho đến khi Hồ Bân sợ đến khủng hoảng, hắn mới mở miệng chất vấn:
“Mày đã dùng bên tay nào chạm vào Thẩm Yểu?”
“Lại dùng chân nào để đá cậu ấy?”
Căn cứ theo yêu cầu chấp pháp, Quan Thù không có quyền tùy tiện nổ súng. Song hắn cảm thấy, một phát súng là không đủ.
Trừi ưi bận quá đi mất:"(, bận đến mức cái c100 của Nhà làm phim độc lập bị om cả tuần trời rồi ;____;
Đợt này chắc tui sẽ post hơi chậm nhé. Mong mọi người típ tục ủng hộ ạ ;__;