Đại hỗn loạn.
Cục diện này phát sinh chỉ trong tích tắc, không ai dự đoán được khung cảnh lãng mạn trong chớp mắt lại biến thành dạng này.
Đối với những vị khách ở đây mà nói, ai nấy đều để tâm đến thể diện gia tộc, tất cả hành vi đều bị phóng đại dưới ống kính, chỉ một hành động không thỏa đáng sẽ liền ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.
Quan Thù không chỉ trực tiếp phá hoại buổi tiệc đính hôn, lại còn trực tiếp dùng súng nhắm thẳng đầu Yến Tri Hành tại địa bàn của người khác.
Hai chân hắn đứng vững vàng, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt đen tối không có một tia chột dạ, chỉ có thể nhìn được ý lạnh thấu xương từ nơi đáy mắt.
Quan Thù rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi người Thẩm Yểu, bàn tay cầm súng chắc chắn, nâng mắt nhìn về phía Yến Tri Hành, trong đáy mắt là sự thù hận cùng ghen tuông không buồn che giấu.
Hắn nắm chặt cổ tay Thẩm Yểu, bảo vệ cậu chặt chẽ ở phía sau. Thẩm Yểu cũng không hề phản kháng, yên lặng đứng phía sau hắn. Giữa bọn họ có quan hệ ám muội gì, người có mắt đều có thể thấy rõ.
Phong thái mạnh mẽ này của Quan Thù, tuyệt đối không giống đến phá đám, mà lại càng giống như đến giành lại cô dâu thuộc về mình.
Tình cảnh cướp dâu giữa chốn đông người này, căn bản là giáng một cái tát cực mạnh vào mặt Yến gia, khiến Yến Tri Hành cùng Yến gia mất hết thể diện.
Khách khứa sửng sốt nhìn lên lễ đài, sau khi hoàn hồn lại, liền thức thời đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Quan Thù chếch họng súng, nhắm thẳng gáy một vị khách chuẩn bị rời đi: “Ai cho đi vậy.”
Đợi cho tất cả mọi người bị hắn bức bách trở lại chỗ ngồi, hắn mới quay họng súng lại.
Họng súng đen ngòm như hố đen cắn nuốt sinh mệnh, chỉ cần ngón tay Quan Thù siết vào cò súng, sinh mạng của Yến Tri Hành sẽ gặp phải nguy hiểm nghiêm trọng.
Y chẳng chút hoảng sợ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Quan Thù. Ảnh chụp rơi bên chân Yến Tri Hành, tại vị trí gần mũi chân y nhất, là một tấm hình thân mật, nền ảnh màu trắng tương phản trên gạch men sặc sỡ.
Khuôn mặt của Thẩm Yểu trong ảnh có chút ngây thơ, trên người còn mặc đồng phục trung học. Cậu ngoan ngoãn phối hợp ngửa mặt, khẽ nhắm mắt, chạm môi với Quan Thù chỉ lộ ra một bên sườn mặt.
Tấm ảnh đâm vào ánh mắt Yến Tri Hành, cảm xúc trong mắt y biến hóa từng chút một, cuối cùng trở nên tối tăm không rõ.
Y không cho rằng Quan Thù dám nổ súng ở nơi đây, Yến Tri Hành nâng tay lên, khẽ phất mấy cái trong không trung, ra hiệu cho bảo vệ lui ra sau.
“Sao thế, có xem mấy tấm ảnh thân mật mà đã không chịu nổi rồi à. Trình độ tâm lý cỡ này thì sao mà kết hôn với Thẩm Yểu nổi?” Quan Thù hỏi y từng câu một, “Rèn luyện thêm chút đi, có muốn xem những tấm còn quá đáng hơn không hả?”
Khách mời còn đang ngồi nguyên tại vị trí chưa rời đi, Quan Thù không có ý định lưu lại chút thể diện cho Yến Tri Hành, ngón tay đặt trên cò hơi hạ xuống, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể cướp cò.
“Ví dụ như là ——”
Quan Thù siết chặt cổ tay Thẩm Yểu, dùng sức kéo, khóa chặt người nọ vào bên cạnh mình: “Ảnh giường chiếu của tôi với Thẩm Yểu.”
Yến Tri Hành tự nói với bản thân, y không có khả năng mất kiểm soát cảm xúc vì một Omega, dẫu cho Omega này đầy miệng dối trá, dẫu cho buổi lễ đính hôn bị phá hỏng bét như vậy.
Chiếc nhẫn chưa kịp đeo cho Thẩm Yểu, hiện tại bị y nắm chặt, hằn vào trong lòng bàn tay.
“Số ảnh này đều là chuyện quá khứ, tôi không hiểu hiện tại cậu lôi kéo vị hôn phu của tôi vì lẽ gì? Lần này là lễ đính hôn, lần trước là tiệc tại Cố gia, đây không phải là lần đầu tiên cậu quấy rầy vị hôn phu của tôi đúng không?”
Ngữ điệu của Yến Tri Hành bằng phẳng, y phát hiện bản thân căn bản không thể chịu đựng được việc Thẩm Yểu đứng bên một Alpha khác, lời nói ra như thể mệnh lệnh:
“Thẩm Yểu, đến bên tôi mau.”
Nhìn ảnh của Quan Thù cùng Thẩm Yểu, hai bọn họ bên nhau hẳn đã là chuyện quá khứ, rồi sau đó Quan Thù đi đến trường quân đội học. Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ cũng đã chia tay tại thời điểm đó.
Mà hiện tại Quan Thù trở về, hắn còn chưa quên được Thẩm Yểu, cho nên mới quấy rầy Thẩm Yểu hết lần này đến lần khác.
Thẩm Yểu đã nói dối y rất nhiều, song hiện tại, Thẩm Yểu chỉ có thể ngửi được hương pheromone trên người y.
Chuyện quá khứ của cậu và Quan Thù, hiện giờ Yến Tri Hành không muốn chất vấn, giờ đây y chỉ cần đưa Thẩm Yểu đi, chấm dứt trò hề hoang đường này.
Gân xanh trên cánh tay Quan Thù vì dùng sức quá độ dần dần gồ lên, chỉ cần Thẩm Yểu dám động bước chân, hắn sẽ hận đến muốn đánh gãy chân cậu.
Yến Tri Hành lẳng lặng nhìn khóa vào Thẩm Yểu, y tưởng rằng Thẩm Yểu sẽ chẳng chút do dự hất tay Quan Thù, đi về phía mình.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Yểu chẳng hề động đậy, bước chân như dính chặt bên cạnh Quan Thù.
Trống ngực của Quan Thù dần dần trở nên bình ổn, hắn rốt cuộc thả lỏng chút lực trên tay, để lại một vết bầm đỏ sậm rõ rệt trên cổ tay Thẩm Yểu.
Hắn thưởng thức biểu cảm trên mặt Yến Tri Hành, bật tiếng cười lạnh: “Yến Tri Hành, anh tưởng bản thân tốt đẹp lắm hả? Hay là vì các Omega anh từng gặp đã ưu ái anh quá rồi? Anh có biết thiệp mời là ai gửi cho tôi không?”
“Để tôi đoán thử xem Thẩm Yểu đã nói gì với anh nhé? Có phải là nói cậu ấy chưa từng yêu đương không? Hay là ——” Giọng điệu Quan Thù trở nên thô tục, “Hay là nói cậu ấy chưa từng ngủ với Alpha?”
Thẩm Yểu quá hiểu thói hư tật xấu của Alpha, đối với cậu mà nói, yếu thế cùng giả vờ thuần khiết đều là thủ đoạn dùng quen tay, là vũ khí để nắm bắt Alpha mà thôi.
Quan Thù đã từng trải qua, không chỉ một lần.
Hắn biết Yến Tri Hành khẳng định là bị lừa gạt, nhưng như vậy thì đã sao, y dựa vào đâu mà có thể được kết hôn với Thẩm Yểu chứ?
Quan Thù không chỉ muốn phá hoại lễ đính hôn, hắn còn muốn làm cho Yến Tri Hành hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm này, khiến Yến Tri Hành cút xéo khỏi bên Thẩm Yểu, giống như Từ Ý Bạch vậy.
“Hôn phu của anh là ai tôi không biết, có điều trong mắt anh, có vẻ như là tôi đang quấy rầy Thẩm Yểu đúng không?”
Đồng tử của Yến Tri Hành chợt co rụt lại, tảng băng duy trì bề ngoài xuất hiện xuất vết nứt, chỉ cần khẽ gõ xuống, sẽ vỡ nát tan tành.
“Thời điểm anh ở nước ngoài một mình, Thẩm Yểu đã lên giường với tôi. Khi anh ở trong phòng chờ Thẩm Yểu trở về, cậu ấy đang ở một phòng khác hôn môi tôi.”
“Yến Tri Hành, anh tưởng mình là ai cơ chứ, biết vì sao tôi có thể chịu đựng được sự tồn tại của anh không? Đó là bởi Thẩm Yểu nói cậu ấy với anh chỉ là quan hệ trao đổi mà thôi.”
Yến Tri Hành nghe được tiếng trống ngực thốt nhiên dập dồn dập của bản thân, dưới lời kích động liên tiếp không ngừng của Quan Thù, y cảm giác nhiệt độ thân thể dần dần tăng cao.
“Cậu ấy đồng ý đính hôn với anh, lại gửi thiệp mời cho tôi, đơn giản chính là muốn nhìn anh mất mặt trước mặt người khác. Chẳng bằng anh tự ngẫm lại xem, mình đã làm chuyện gì, khiến cho Thẩm Yểu hận đến mức độ này.”
Thù hận giữa y và Thẩm Yểu, đơn giản chỉ là lần ngoài ý muốn kia. Thẩm Yểu ngoài mặt hòa bình vô sự chung sống với y, Trên thực tế cho tới bây giờ chưa từng nói muốn tha thứ, oán thù ghi nhớ không hề quên.
Yến Tri Hành không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, hôm nay lại nhất thời tin vào câu yêu thích của Thẩm Yểu, y cho rằng lời nói đó là thật.
Y đã hiểu rằng Thẩm Yểu chỉ là muốn trả thù mình, căn bản không còn giá trị để tiếp tục truy vấn. Nếu đã không lời nào để nói, y hẳn là nên cắt đứt quan hệ với Thẩm Yểu.
Mà thể diện bị mất của Yến gia tại buổi tiệc đính hôn này, bởi vì sai lầm quá khứ, y sẽ không tính sổ với Thẩm Yểu, nhưng sẽ phải thanh toán rõ ràng với Quan Thù.
Yến Tri Hành dường như lại cảm thấy tim mình như rớt xuống, tay bỗng dưng buông lỏng, chiếc nhẫn vẫn nắm chặt thả rơi xuống mặt đất.
Omega giống Thẩm Yểu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, Thẩm Yểu không đính hôn với y nữa thì thôi. Y vốn cũng không dự định kết hôn, ở bên Thẩm Yểu chỉ là để giải quyết vấn đề phụ thuộc.
Hồi ở nước ngoài Giản Nhiên đã nói với y, thuốc đã nghiên cứu chế tạo thành công, giá trị duy nhất của Thẩm Yểu đối với y cũng đã mất đi.
Y đã không còn cần Thẩm Yểu nữa, y sẽ không có khả năng thất thố vì Thẩm Yểu.
“Tôi với Thẩm Yểu đích thật là quan hệ trao đổi, nhưng trước khi giao dịch của chúng tôi kết thúc, cậu cũng không xứng nhúng tay vào chuyện này.”
Yến Tri Hành không tìm nổi một chút khủng hoảng trên khuôn mặt Thẩm Yểu, thần sắc cậu lãnh đạm, xinh đẹp lạnh giá không chút độ ấm.
Giữa bọn họ, Thẩm Yểu vẫn luôn là bên yếu thế, ngoan ngoãn nghe từng câu từng lời của y.
Trên thực tế, Thẩm Yểu mới là người bình tĩnh thực sự, nói những lời khiêu khích, làm những hành vi thân thiết ỷ lại, thờ ơ lạnh nhạt tùy tâm tình đùa bỡn y.
Alpha duy nhất gì chứ, cái gì mà chỉ hôn môi mình y, chỉ thích mình y. Tất cả đều là giả, đã lâu lắm rồi y mới bị người lừa xoay mòng mòng như vậy.
Tuyến thể của Yến Tri Hành bắt đầu nóng dần lên, là dấu hiệu của việc cảm xúc dần dần mất khống chế, gợn sóng nơi đáy lòng đã không còn đè nén nổi nữa.
“Thẩm Yểu, chẳng phải tôi đã cho em những thứ em muốn sao, tất cả điều kiện của em tôi đều thỏa mãn, sao em còn muốn đi tìm người khác chứ?”
Ban đầu Yến Tri Hành còn có thể bình tĩnh chất vấn, ánh mắt chạm đến bàn tay nắm chặt của bọn họ, lý trí bắt đầu hóa thành hư vô. Đây rõ ràng là lễ đính hôn của y, mà Omega của y lại ở bên một Alpha khác.
“Quan Thù, cậu dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi vậy, bạn trai sao? Nhưng mà nhìn thì có vẻ không phải vậy.”
Y rốt cuộc không thể ức chế bản năng Alpha, đáy mắt để lộ sự thù địch ngập tràn, tư thái thoạt nhìn đã không còn giống trước kia. Trên thực tế vai lưng đã gồng căng cứng lên.
Pheromone nồng đậm mang theo tín hiệu công kích, phát ra từ tuyến thể y, xuất hiện trong toàn phòng.
Y mở miệng còn muốn nói gì đó, Quan Thù nguyên bản thản nhiên như không lại như thể bị đập phải công tắc nào đó. Trong tiếng kêu thất thanh ở bên dưới, hắn chợt hất tay Thẩm Yểu ra, hung hãn nhào đến như con báo săn.
Tốc độ cùng động tác của Quan Thù quá nhanh, mãi cho đến khi Yến Tri Hành bị hắn thình lình hất ngã xuống đất, lưng bị đập thật mạnh xuống, y mới phản ứng lại được.
Đầu tiên là nửa người tê dại một hồi mất đi cảm giác tạm thời, ngay sau đó truyền đến cơn đau tựa như gãy xương, khiến Yến Tri Hành nhất thời không thể phản kháng nổi.
Bộ dáng của Yến Tri Hành hơi lộ vẻ chật vật, y ngã đè lên lẵng hoa bày trên đất, cánh hoa bị nghiền nát thành chất nhựa dính dớp thấm ướt Âu phục, vừa nhầy nhụa lại ghê tởm.
Tránh khỏi sự tập kích bất thình lình của một Alpha, đối với y mà nói lẽ ra rất dễ dàng. Nhưng Quan Thù lại nhào đến đánh đấm như liều chết, bất chấp hậu quả, hoàn toàn không cho y chút cơ hội phản kháng.
Khuy áo sơmi sớm đã đứt bung, cổ họng của Yến Tri Hành bị Quan Thù bóp nghẹt, tước đoạt sạch sẽ hết thảy dưỡng khí. Chỉ cần dùng thêm chút lực, dường như có thể trực tiếp vặn gãy cổ được.
Bởi vì thiếu dưỡng khí dữ dội, ý thức của Yến Tri Hành dần rơi vào mơ hồ, bên tai nghe được âm thanh khản đặc của Quan Thù.
“Là mày......”
Hai mắt Quan Thù đỏ tươi, không tìm nổi một tia lý trí trong đó. Như một ác quỷ bò lên từ địa ngục, dùng chính tính mạng muốn lôi Yến Tri Hành xuống theo cùng.
Hắn đã vô số lần mơ thấy cơn ác mộng tương tự, hiện tại rốt cuộc cũng xuất hiện cơ hội để hắn tự tay xé nát. Vào giây phút mùi đàn hương xuất hiện, Quan Thù không hề có lấy một giây sửng sốt, mà chỉ có hận.
Quan Thù từng phát lời thề, nếu Thẩm Yểu không giấu thật kỹ gã gian phu kia đi, một khi để hắn phát hiện, hắn sẽ bắn chết y.
Hắn buông một bàn tay trên cổ ra giơ súng lên, lần này họng súng dí sát trán Yến Tri Hành không chừa một kẽ hở. Quan Thù lại cảm thấy còn chưa đủ, hắn dùng lực tiếp tục đè súng xuống, như muốn cắm thẳng nó vào giữa hộp sọ của Yến Tri Hành.
Cơn đau nhức trên trán làm cho Yến Tri Hành chầm chậm mở mắt, đối tầm mắt với Quan Thù từ trên cao nhìn xuống, hận ý ngập trời bên trong như ăn sống nuốt tươi y.
Yến Tri Hành cũng không hiểu nỗi hận của hắn là đến từ đâu.
Quan Thù bị giam hãm giữa điên cuồng và tỉnh táo, hắn ước sao cứ như vậy mà bóp cò súng, chỉ có hình ảnh máu me tung tóe, mới có thể xoa dịu cơn phẫn nộ này.
Sự tỉnh táo duy nhất của hắn đều tập trung trên người Thẩm Yểu, hết lần này đến lần khác dốc toàn lực kiềm chế cơn kích động.
Thẩm Yểu là kẻ vô lương tâm, cậu ấy hẳn đang mong hắn giết chết Yến Tri Hành. Yến Tri Hành chết rồi, hắn sẽ ngồi tù, vậy cậu liền tự do.
Không có Yến Tri Hành, còn có Từ Ý Bạch. Không có Từ Ý Bạch, còn có Alpha kế tiếp, Thẩm Yểu nằm mơ đi!
Hắn sao có thể sẵn lòng để Thẩm Yểu một mình vui sướng vậy chứ, dẫu cho có chết, hắn cũng muốn lôi Thẩm Yểu theo cùng!
Ngay cả lưng Quan Thù cũng run rẩy, chỉ duy có cánh tay cầm súng vững vàng. Bởi dùng sức quá độ, vết thương khép lại chưa lâu trên vai Quan Thù lại nứt toác, máu thấm trên nền vải đen.
“Nếu không phải do mày...... Nếu không phải......”
Giọng nói của Quan Thù rất nhẹ, như cắn từng con chữ thật mạnh, nghiền thành bọt máu mạnh mẽ nuốt xuống lẩm bẩm.
Bất giác, khuôn mặt Quan Thù lại trở nên méo mó, hắn chợt nâng tay, dùng báng súng cứng ngắc kèm theo âm điệu cất cao, mang theo tiếng gió ào ào, như thể búa tạ nện xuống mặt Yến Tri Hành.
“Nếu không có sự tồn tại của mày, bây giờ tao với Thẩm Yểu vẫn còn bên nhau ổn thỏa! Sao bọn tao có thể chia tay chứ? Lúc đó Thẩm Yểu mẹ nó mới bao tuổi chứ? Còn mày thì bao tuổi rồi? Lúc đưa cậu ấy lên giường mày không biết xấu hổ sao?” Quan Thù đổ toàn bộ lỗi lầm của Thẩm Yểu lên thân Yến Tri Hành, khàn giọng gào thét, hắn không khống chế nổi lại nâng tay lên, còn muốn đập thêm lần nữa, “Thẩm Yểu là một Omega, mày lên giường với cậu ấy xong mà nỡ để cậu ấy trở về một mình à?! Lúc đó mày không thích cậu ấy, hiện tại cũng không thích cậu ấy đúng không?”
Hắn dùng súng chỉ vào mũi Yến Tri Hành, tuyên cáo với toàn thể những người có mặt: “Mày mẹ nó chính là kẻ thứ ba, có biết hay không?”
Sau một tiếng vang nặng nề, máu tươi chảy từ trán làm mơ hồ tầm mắt của Yến Tri Hành, bên tai y là tiếng gào thét, hoảng hốt như một giấc mộng.
Sau một hồi choáng váng, từng mảnh vụn ký ức ghép lại với nhau. Yến Tri Hành nháy mắt đã thông suốt tiền căn hậu quả, y rốt cuộc hiểu được vì sao Quan Thù lại hận mình như vậy.
Y chỉ lên giường với Thẩm Yểu hai lần, mà một lần vào kỳ nhạy cảm kia, Quan Thù đang qua lại với Thẩm Yểu, hắn đã gặp được Thẩm Yểu khi trốn chạy khỏi y.
Nếu đoán không nhầm, Thẩm Yểu không giải thích nguyên nhân, bởi vậy khiến cho cậu và Quan Thù nảy sinh ngăn cách, cuối cùng phải dùng chia tay để kết thúc mối tình.
Đó đều là những sai lầm, vì lỗi lầm y sẽ bồi thường cho Thẩm Yểu gấp bội, về phần Quan Thù ——
Yến Tri Hành lại thấy báng súng nện xuống, lần này y kịp thời nghiêng người né tránh. Y chớp lấy thời cơ, thừa dịp Quan Thù vì phẫn nộ mà tâm trí bất ổn, bình tĩnh vặn cánh tay hắn lại.
Y dùng lực lôi người xuống, sau đó húc đầu gối lên, hất ngã Quan Thù trên người mình xuống.
Yến Tri Hành mượn lực bò dậy khỏi mặt đất, đau đớn trên người không chút thuyên giảm. Từ sau khi nắm quyền, y đã lâu lắm không thảm hại như vậy, cũng đã rất lâu mới phát sinh vật lộn với người khác dưới tình huống không phải kỳ nhạy cảm.
Phương pháp y dùng để xoa dịu kỳ nhạy cảm yrước kia là đến đấu trường ngầm, tại nơi đó muốn có bao nhiêu kẻ liều mạng vì tiền thì liền có bấy nhiêu, hạ thủ vừa độc ác lại tàn nhẫn, Yến Tri Hành rất hiếm khi thua, bởi y xuống tay còn tàn ác hơn nhiều.
Y chưa từng phải chịu đòn vô ích.
Cơn khát máu lâu ngày không thấy đã xông đến, Yến Tri Hành cởi áo khoác trên người ra, gỡ khuy áo sơmi, xắn tay áo lên.
Cơn choáng váng khiến người khó chịu còn chưa qua đi, Yến Tri Hành đưa tay đỡ trán, lạnh như băng nói:
“Vậy sao cậu không hỏi Thẩm Yểu vì sao lại muốn giao dịch với tôi, chẳng phải là vì cậu vô dụng ư, hay là em ấy cảm thấy cậu không đáng tin cậy?”
Pheromone của Yến Tri Hành sản sinh dao động mãnh liệt, rõ ràng sáng nay vẫn ổn định, hiện tại lại vô cớ phát bệnh. Phong độ gì đó, thể diện gia tộc gì đó, y đã quên bằng sạch.
Ánh mắt y khóa chặt vào Thẩm Yểu phía sau Quan Thù, Yến Tri Hành chỉ còn nhớ, phải không từ thủ đoạn cướp Omega của mình về.
Hai Alpha cấp cao mất kiểm soát đã không còn cần thể diện, chẳng đếm xỉa đến khách khứa bên dưới, xông vào ẩu đả trong sự lặng thinh chết chóc bên dưới, cảnh tượng nguyên bản trang hoàng công phu hoàn toàn bị phá tan hoang.
Từng tiếng đạo cụ đổ vỡ liên tiếp vang lên, lễ đính hôn cho đến hiện tại xem như đã hoàn toàn bị phá hủy.
Bởi vì Omega rất ít ỏi, từ cổ chí kim vẫn luôn có một quy định ngầm bất thành văn, nếu hai Alpha phát sinh tranh giành vì một Omega, thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân để giải quyết vấn đề, dùng nắm đấm cũng được, dùng phương thức khác cũng tốt.
Dẫu cho hiện tại đã tiến vào xã hội pháp trị, dưới tình huống như vậy mà tìm kiếm người khác hỗ trợ, Alpha cũng sẽ bị người xem thường. Hiện tại Quan Thù đã thu súng lại, trước khi nhận được mệnh lệnh, vệ sỹ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quan Thù dùng sức đấm Yến Tri Hành một quyền, hắn như sắp gào rách yết hầu, như thú dữ cuồng nộ:
“Mày không thương Thẩm Yểu, vậy sao còn muốn cướp cậu ấy khỏi tao?! Một lần còn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai ư!”
“Dùng từ cướp này liệu có đúng không?” Yến Tri Hành bị dính một đòn, rất nhanh cũng đáp lễ lại, hô hấp của y đã trở nên dồn dập hỗn loạn đến kiệt cùng, Âu phục cũng bị rách tan nát, “Tôi thậm chí còn không biết sự tồn tại của cậu, mọi chuyện giữa tôi với Thẩm Yểu, đều là do em ấy chủ động tiếp cận.”
Thời điểm Quan Thù đánh nhau cùng Từ Ý Bạch còn có chút lý trí, chí ít còn biết không thể gây tai nạn chết người. Đến khi ẩu đả cùng Yến Tri Hành, thì vứt bỏ hết thảy kỹ thuật, mỗi một cú đánh, đều đánh thẳng về phía tử huyệt.
Hàng năm hắn đều đứng đầu cuộc thi song đấu tại trường quân đội, dưới tình huống hoàn toàn không thu lực, Yến Tri Hành cùng lắm chỉ có thể ngang cơ hắn lúc khai cuộc, càng về sau cục diện càng nghiêng lệch dữ dội.
Quan Thù đá một cú trúng bụng Yến Tri Hành, đồng thời với lúc ngả người ra sau, liền vươn tay chộp lấy bình hoa bên tay phải. Hắn chẳng hề chớp mắt, dùng chiếc bình còn chứa đầy nước cùng hoa đập thẳng lên đầu Yến Tri Hành.
“Choang!”
Yến Tri Hành kịp thời tránh sang một bên, không bị đập thành vết thương trí mạng, song vẫn khiến hắn loạng choạng trượt ra sau mấy bước, cuối cùng chầm chậm ngã quỵ xuống đất.
Nếu không phải ngón tay còn đang động đậy, người khác sẽ tưởng rằng y đã mất ý thức.
Một tiếng vỡ tan tành này, làm cho tất cả khách mời đang ngồi đều nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Yến Viện lại vẫn mở mắt, bộ dáng khoan thai phú quý, không đổi sắc mặt nhìn bình hoa nện xuống thật mạnh.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, những vị khách này không biết bản thân có nên không tới, để tránh dính phải chuyện phiền toái, hay là vẫn nên đến, để không bỏ lỡ chuyện thú vị này.
Người có thể ngăn cản cuộc tranh giành này chỉ có Omega xinh đẹp kia, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn đứng ở vị trí bên lề. Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, Âu phục trắng trên thân không vương một hạt bụi.
Ai thua ai thắng, coi như đều không liên quan đến cậu.
Quan Thù nhìn Yến Tri Hành ngã xuống đất, ngửa đầu bình ổn hô hấp. Hắn rốt cuộc đi về phía Thẩm Yểu, vươn tay kéo cậu lại, cưỡng ép lôi Thẩm Yểu vốn vẫn đứng bên ngoài vào trong trận lốc xoáy:
“Vừa rồi là muốn để Yến Tri Hành tháo nhẫn của tôi tặng xuống rồi đeo cái mới phải không?”
Hắn không quan tâm Thẩm Yểu có theo kịp không, mặc kệ cậu loạng choạng ở phía sau. Quan Thù mạnh mẽ kéo Thẩm Yểu đến trước lễ đài vừa rồi.
Quan Thù lấy hai hộp nhẫn từ trong túi ra, quẳng lên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Chẳng phải là muốn đổi nhẫn sao, cậu mở lời nói với tôi là được rồi, tôi mà lại không mua nổi cho cậu sao?”
“Đính hôn phải trao nhẫn, cái bên phải cậu đeo cho tôi, cái bên trái tôi đeo cho cậu, tôi đã mua nhẫn đôi tình nhân đấy.”
Quan Thù như kẻ độc tài, súng là công cụ uy hiếp rất hữu dụng, không ai dám trái lời của hắn, lần này người hắn nhắm đến chính là cha xứ. Hắn chưa bao giờ tin thần phật gì, cho nên chẳng hề cảm thấy bất kính.
Hắn cau mày, không kiên nhẫn ra lệnh nói: “Ông, đọc lời chúc đi, lúc nãy đọc như thế nào thì giờ cũng đọc như vậy.”
Quan Thù ép buộc khách khứa lưu lại, chỉ có mục đích này, hắn muốn bọn họ chứng kiến buổi lễ đính hôn hoang đường nhất lịch sử này.
Yến Tri Hành chịu đựng cơn đau nhức, y không thể nào dậy nổi, điều duy nhất có thể làm chỉ là chật vật nâng người lên. Y tận mắt thấy Quan Thù chiếm lấy vị trí của mình, hoàn thành quá trình trao nhẫn bị gián đoạn mới nãy.
Quan Thù rũ mắt, cầm tay Thẩm Yểu lên trước. Hắn tháo chiếc lúc trước từng tặng cho Thẩm Yểu, rồi lại đeo chiếc nhẫn cặp tình nhân mới lên cho cậu.
Ngay sau đó, hắn rất tự nhiên chìa tay, để Thẩm Yểu đeo lên cho mình.
Cha xứ từng đọc lời chúc tụng vô số lần, đã sớm thuộc nằm lòng, hiện tại âm thanh lại phát ra chút run rẩy rất nhỏ.
Chút tỳ vết không hoàn mỹ đó chẳng khiến Quan Thù bận tâm, hắn không nhìn động tác đeo nhẫn của Thẩm Yểu. Toàn bộ quá trình đều đắm đuối nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn lại vô hại của Thẩm Yểu.
Khiến hắn yêu đến xương tủy, rồi lại hận thấu xương.
Kết thúc nghi thức, mục đích của Quan Thù cũng đạt thành. Hắn không thu tay, chỉ lãnh đạm nâng mắt, nhìn vọng xuống dưới:
“Khiến mọi người chê cười rồi, giờ phiền các vị hãy cút đi.”
Từng vị khách nối đuôi nhau chuồn mất, cha xứ lại càng vừa ngã vừa bò chạy trốn, chỉ duy nhất Yến Viện ngồi tại hàng đầu còn chưa rời khỏi.
Yến Tri Hành vẫn còn nằm trên mặt đất, thương thế cũng không nghiêm trọng đến mức độ không động đậy nổi.
Trần Song thoáng do dự, hắn không thể vượt chức trách, chỉ có thể thấp giọng nói bên tai Yến Viện: “Thưa phu nhân.”
“Cậu tìm bác sỹ lại đây, so với thương tích của nó, hiện tại nó lại càng phải suy nghĩ kỹ lưỡng xem nên xử lý chuyện nào sao cho ổn thỏa, không khiến cho toàn thể Yến gia mất hết thể diện giống như nó.” Yến Viện chậm rãi nâng váy đứng dậy, bước ra ngoài, “Cậu bé à, cậu lợi hại thật đấy, có thể khiến sự việc khó coi đến vậy.”
Đối với người nhà họ Yến, Quan Thù chẳng hề nể mặt mũi gì, bất kể những lời này là nói với hắn, hay là nói với Thẩm Yểu, hắn cũng đều gánh vác.
Mặt hắn lạnh tanh nói: “Quá khen rồi.”
Mãi cho đến khi bóng người cuối cùng biến mất, Quan Thù mới thong thả quay sang nhìn về phía Thẩm Yểu, khuôn mặt bị ánh đèn chiếu tranh tối tranh sáng.
“Thế nào, Thẩm Yểu?” Ánh mắt Quan Thù sâu thẳm, nói với người yêu trọn kiếp này của mình, “Nhiệm vụ phá hoại hôn lễ cậu giao cho tôi, hoàn thành ở mức độ này đã đủ thỏa mãn cậu chưa?”
Thẩm Yểu chẳng chút e sợ Quan Thù điên cuồng như thể con chó điên, nhưng Quan Thù nhẹ nhàng nhỏ nhẹ lại làm cho cậu lui ra sau nửa bước.
“Tôi đã nhìn thiệp mời của cậu rất nhiều lần, chỉ để xác nhận một việc —— thời điểm cậu viết thiệp mời cho tôi liệu có chần chừ hay không, bằng không vì sao nét bút lại không liền mạch như vậy.” Hắn tóm lấy cổ tay gầy yếu của Thẩm Yểu, dùng sức kéo người vào trong lòng, “Cậu nói cậu với Yến Tri Hành không có quan hệ gì, vậy đây là cái gì, là lễ tang của Yến Tri Hành sao?”
Thẩm Yểu bị hắn ôm chặt trong lòng, rất thức thời không giãy dụa. Trong cái ôm thân thiết chặt chẽ, cậu bất chợt cảm thấy có thứ gì chọc vào eo, là khẩu súng lạnh ngắt.
Tố chất tâm lý của cậu từ trước đến nay không tồi, hiện tại lại cứng đờ người, cảm xúc càng thêm rõ ràng.
Hô hấp ấm áp của Quan Thù gần trong gang tấc, triền miên đến cực điểm. Họng súng cứng ngắc di lên theo cột sống của cậu, cọ qua tuyến thể nhạy cảm, khi sắp chĩa vào gáy cậu, Quan Thù lại chợt buông tay, sau đó dùng sức đẩy cậu ra.
Thẩm Yểu bị hắn ép đè lưng lên lễ đài, lần này ngay trước mặt cậu, họng súng chĩa vào huyệt Thái Dương, rõ ràng còn cách một khoảng, huyệt Thái Dương lại vô cớ tê dại một trận.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Yểu bị súng nhắm vào, sự sợ hãi với súng ống của người chưa từng trải qua huấn luyện là khó có thể khống chế. Đồng tử của cậu vô thức co rụt lại, vai căng cứng lại theo bản năng.
“Nếu tôi mẹ nó đến muộn một chút, cậu sẽ kết hôn cùng Yến Tri Hành phải không?” Bàn tay Quan Thù thế nhưng lại run rẩy, máu chảy ra khỏi khóe miệng, không phải là thương tích khi ẩu đả mới nãy, mà là bởi vì quá uất hận. Hắn không quá để tâm, tiện tay lau đi, tiếp tục hùng hổ ép bức, “Yến Tri Hành là gã gian phu đó, chẳng phải tôi đã nói cậu hãy giấu kỹ vào, đừng để tôi tóm được, cậu còn quang minh chính đại dan díu ngay dưới mí mắt tôi à?! Lời tôi nói cậu thật sự không thèm nghe một câu sao?”
“Có điều như vậy cũng tốt, bằng không có phải tôi lại bị cậu lừa cả vạn năm rồi không?”
“Thẩm Yểu...... Cậu lừa tôi...... Cậu lại lừa tôi.”
Bởi hậu quả tạo thành do cơn kích động trong quá khứ, hắn không dám nhốt Thẩm Yểu lại lần nữa, dẫu cho đã nảy ý niệm u ám này trong đầu vô số lần, hắn cũng đều nhịn xuống.
Hiện tại hắn lại cảm thấy bản thân đừng nên lưu tình, nếu hắn sớm biết được thì đã không bị Thẩm Yểu chơi đùa đến chết. Chuyện thứ nhất nên làm khi quay về, hẳn phải là nhốt Thẩm Yểu lại, sau đó ký hiệu cậu vĩnh viễn một lần nữa.
Cậu xóa một lần, thì lại trói về ký hiệu lần nữa. Lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi thân thể cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
“Có phải trong bốn năm tôi không ở đây, cậu không chỉ có người bạn trai là Từ Ý Bạch, mà còn lén dan díu với Yến Tri Hành sau lưng hay không? Quan hệ giao dịch chó má gì chứ! Các người từ đầu tới cuối đều chưa từng ngừng qua lại với nhau phải không?”
Cảm xúc tăm tối dần dần trương phồng lên, Quan Thù để ý Thẩm Yểu muốn mở miệng nói gì đó, hắn liền nâng tay bịt miệng cậu lại, chỉ chăm chăm trút hết tâm tình của bản thân ra:
“Thẩm Yểu, tôi ở trước mặt cậu có khác gì con chó nghe lời không? Chẳng phải tôi đã từng nói, tôi mẹ nó không ngại làm chó cho cậu, nhưng ai cho cậu có con chó khác hả?!”
Hắn dùng khóe mắt liếc đến Yến Tri Hành vốn bị thương nặng nhưng vẫn đang bò dậy, rõ ràng là muốn tiến đến bảo vệ Thẩm Yểu, tựa như bọn họ thật sự là một đôi uyên ương liều chết vì nhau vậy.
Quan Thù rũ mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt thoáng có chút bối rối hoảng loạn của Thẩm Yểu, hắn rốt cuộc cũng có thể tìm được chút cảm xúc khác từ trên mặt Thẩm Yểu.
Nếu Thẩm Yểu không yêu hắn, vậy hận hắn cũng được, oán hận vướng mắc không buông cho đến lúc chết vẫn còn hơn bị lãng quên.
Hắn đẩy mạnh tay, khiến họng súng hoàn hoàn toàn dán sát vào huyệt Thái Dương của Thẩm Yểu, tử thần cũng càng tiến tới gần thêm. Quan Thù cúi xuống, ở bên tai Thẩm Yểu, cố chấp thấp giọng hỏi:
“Cậu có từng động lòng với tôi không, Thẩm Yểu?”
“Có phải nếu chúng ta cùng chết, cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi không?”
Cảm giác dị vật áp sát vào huyệt Thái Dương quá mạnh mẽ, Thẩm Yểu chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ đến vậy, giống như rơi vào giữa biển sâu, thân thể dần dần mất đi độ ấm.
Thế nhưng cậu lại phát giác được chút nghiêm túc từ trong giọng điệu của Quan Thù, lần này Quan Thù chẳng hề có chút ý đùa giỡn.
Thẩm Yểu bị hắn bịt chặt miệng, ngay cả hô hấp cũng như bị ngưng lại, trên người cậu toàn là mồ hôi lạnh, tứ chi yếu ớt không có nổi chút sức lực nào.
Cậu chẳng hề e sợ tử vong, nhưng cậu còn có chuyện chưa làm xong, cậu không thể, ôm hận, ôm tiếc nuối mà chết như vậy.
“Ưm......”
Thẩm Yểu chợt vùng vẫy dữ dội, đồng thời cậu cảm giác được ngón tay Quan Thù đặt cò súng chầm chậm siết chặt lại.
Cậu nhắm chặt mắt lại, mồ hôi từ cằm lăn xuống, chờ đợi khoảnh khắc ý thức trống rỗng.
“Cạch ——”
Băng đạn đã sớm bị người đổi trắng thay đen, trong súng không có đạn, chỉ có ngón tay bóp cò vang lách cách.
“Sợ gì chứ cục cưng?”
Tâm trạng Quan Thù thoải mái cười cười, hắn buông tay, tựa như đã hoàn thành một trò đùa dai hoàn mỹ, cúi đầu hôn hôn làn môi không ngừng thở dốc của Thẩm Yểu.
Hắn cúi mắt nhìn Thẩm Yểu: “Sao tôi có thể lựa chọn phương thức đó để ép chết cậu chứ? Nếu ngày nào đó thực sự không nhịn nổi nữa, muốn được ở bên cậu, vậy tôi có thể lôi cậu cùng đi nhảy lầu.”
“Đừng sợ đau, tôi sẽ làm đệm dưới thân cậu.”
“Quan Thù.”
Sức lực trên người chậm rãi tìm về, lớp mồ hôi mỏng trên thân dần dần lạnh xuống, đôi chân như lơ lửng cuối cùng cũng đặt xuống được mặt đất. Thẩm Yểu giơ tay, không lưu tình tát một cái vào mặt Quan Thù.
“Chát” một tiếng vang vọng khắp phòng, Thẩm Yểu lãnh đạm nói: “Cậu đúng thật là đồ chó điên.”
“Đúng vậy.” Gò má Quan Thù bị đánh hơi nghiêng sang một bên, hắn thản nhiên nhìn Thẩm Yểu, “Cậu mẹ nó biết tôi là chó điên mà còn không ngoan ngoãn ở bên tôi sao? Thật đáng tiếc Thẩm Yểu ạ, cả đời này dường như cậu chỉ có thể ở bên tôi thôi.”
“Tớ đích xác đã lừa cậu đấy.” Thẩm Yểu quay mặt đi thổi lòng bàn tay, nghiêng nghiêng đầu, “Tớ lừa cậu cái gì, cậu có muốn biết không?”
Vừa rồi cậu đã đánh cược, nhưng không ngờ trong khẩu súng là băng đạn rỗng, vì cậu đã cược rằng Quan Thù không có khả năng bóp cò,
Lần trước, Thẩm Yểu nói chưa đến lúc. Mà hiện tại rốt cuộc cũng đã đến thời điểm cậu nói ra những lời thật sự kia.
Thẩm Yểu cười khẽ, cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Yến Tri Hành một cái, sau đó nâng tay vuốt má Quan Thù, xoa lên nơi còn lưu lại dấu tay của mình:
“Như là chân tướng bốn năm trước giữa tớ cùng Yến Tri Hành.”
Dài vl dài luôn:))) Nhưng mà đọc 1 lèo cũng sướng:)))
Vì cái chương này nên tui mới quyết định edit đó =))) Chứ gu tui vốn là 1×1 máu tó cơ =))))