• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

86.

“Lại lừa tôi sao?!”

Từ Ý Bạch vẫn duy trì tư thế ban đầu, mặt đối mặt ôm chặt Thẩm Yểu. Dẫu cho Quan Thù đã không còn ý thức, anh vẫn không muốn để Thẩm Yểu phát ra bất cứ âm thanh nào, bàn tay một mực bịt chặt miệng cậu.

Anh nhìn hai má ửng hồng của Thẩm Yểu, yết hầu lăn xuống: “Mở miệng.”

Omega thất thần hiếm khi nghe lời phối hợp, theo bản năng ngoan ngoãn hé miệng, còn vươn đầu lưỡi, như thể Từ Ý Bạch muốn hôn cậu thế nào cũng được.

Từ Ý Bạch cúi đầu hôn, trao nhau một nụ hôn triền miên, khiến tất cả âm thanh đều biến thành tiếng nước bọt dính dớp.

Từ Ý Bạch ngửi mùi hương trên người Thẩm Yểu, cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội bỗng chốc sản sinh, hô hấp cũng lúc càng nặng nề.

Cánh tay anh siết chặt thêm, tiếng vang trong không khí cũng trở nên dồn dập gấp rút. Thân thể Omega càng lúc càng căng chặt, đầu gối không còn quỳ nổi nữa, hoàn toàn dựa vào Từ Ý Bạch ở phía sau chống đỡ.

Thẩm Yểu như con thuyền nhỏ dập dềnh trên dòng suối, Từ Ý Bạch là sự tồn tại duy nhất cậu có thể dựa dẫm, cũng là chủ nhân quyết định cậu được trôi theo phương hướng nào.

“Thẩm Yểu, sao lại khiến bản thân bẩn như thế này chứ?”

Nụ hôn của Từ Ý Bạch trượt theo cổ Thẩm Yểu xuống dưới, mỗi một lần há miệng cắn, đều giống như anh đã nói, mút mát hoặc gặm cắn để bao trùm lên những dấu vết Quan Thù lưu lại trên thân Thẩm Yểu.

Tay anh đặt trên mông Thẩm Yểu, sợ cậu ngã mà bế cậu lên như thể một đứa trẻ.

Song trên thực tế, năm ngón tay của Từ Ý Bạch dùng sức tính toán che đi dấu tay bên trên, mang theo sự thô bạo hiếm gặp, siết thành dấu vết bất đồng.

Vùng da bị Quan Thù đánh cho sưng đỏ kia, chỉ thoáng chạm vào cũng khiến thân thể Thẩm Yểu cứng đờ lại.

Nụ hôn càng khiến cho Thẩm Yểu ngạt thở, cậu không ngừng lùi ra sau trốn tránh, lại bị Từ Ý Bạch nắm gáy giữ lại.

Tiếng hôn “Chùn chụt” càng lúc càng rõ ràng, tơ máu nơi đáy mắt Quan Thù càng lúc càng nhiều. Hắn chỉ có thể nghe được âm thanh bên tai, thân thể lại như bị chồng chất nghìn cân chì, chẳng có nổi chút sức lực để bò dậy.

Omega......Của ta......

Quan Thù nghe được tiếng nức nở trong miệng Thẩm Yểu, nhịp tim đập mãnh liệt bao trùm cả đau đớn, trong đầu hắn chỉ còn lại một chấp niệm.

Hắn bò trên mặt đất, năm ngón tay dùng sức gồng lên, cào thành mười đường thẳng sâu dài, vai lưng từ từ đẩy lên như thể ngọn núi đột ngột nhô lên khỏi mặt đắt.

Máu tươi chảy xuôi trước mắt hắn, đầu óc choáng váng mang đến cảm giác buồn nôn mãnh liệt. Thân hình Quan Thù loạng choạng, cắn răng nhịn đau, rốt cuộc có thể có thể dựng thẳng nửa người dậy.

Hắn rốt cuộc có thể thấy rõ cảnh tượng trên giường.

Hắn thấy cặp đùi vô lực run rẩy của Thẩm Yểu, hắn thấy ga giường không ngừng lay động.

Hắn nhìn thấy Từ Ý Bạch bế Thẩm Yểu lên, ôm lấy Thẩm Yểu từ phía sau, tầm mắt khóa chặt vào tuyến thể của cậu.

Vết thương trên đỉnh đầu Quan Thù vẫn không ngừng chảy máu, hắn không quá để tâm đưa tay lau đi, tựa như ác quỷ thực sự bò ra từ địa ngục.

Trước người Thẩm Yểu xuất hiện một mùi máu tươi đậm đặc, xông đến bao phủ, như muốn cắn nuốt cậu.

Toàn thân cậu lui ra sau trốn tránh, lại bị Quan Thù giữ cánh tay, lập tức kéo vào trong lòng.

Tay Quan Thù đè lên trên tay Từ Ý Bạch, gắt gao ôm lấy eo Thẩm Yểu, như muốn nhấc cả người cậu lên. Quan Thù sốt ruột nóng nảy thầm muốn đưa Omega ra khỏi chỗ này, nhưng hắn không thể làm được.

Quan Thù trực tiếp vươn tay ôm Thẩm Yểu, cảm giác tồn tại pheromone của Alpha phía sau kia quá dữ dội. Anh ta chơi Omega của hắn ngay trước mặt hắn, hắn muốn cướp Thẩm Yểu về.

Từ Ý Bạch cũng đang trong kỳ nhạy cảm đã quăng súng trong tay đi, dục vọng chiếm hữu của anh dâng lên như thủy triều, theo bản năng nện một đấm lên mặt Quan Thù.

Quan Thù lại là thứ chó điên một khi đã tha được con mồi sẽ không chịu nhả ra, hắn không biết đau, máu me ấm nóng nhỏ lên thân Thẩm Yểu, cố chấp tiếp tục làm chuyện của mình.

“Đừng...... Tớ chết mất!”

Thẩm Yểu trước giờ chẳng hề hối hận về việc mình đã làm, song hiện tại cậu hối hận rồi, nhưng không phải là vì quyết định chạy trốn, mà là tự kiểm điểm về việc không chu toàn.

Alpha trong kỳ nhạy cảm nghe không hiểu lời cậu nói, cũng không nhận thức được mình đang làm gì. Quan Thù cúi đầu hôn hàng mi của Thẩm Yểu, động tác không ngừng dù một giây.

Hai Alpha vẫn thù địch nhau, nhưng lại chẳng có cách nào, cuối cùng lại như là biến thành một trận tranh giành.

Vẻ mặt bọn họ cũng không hề dễ chịu.

Sắc mặt Thẩm Yểu vì đau đớn mà nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, cậu sớm đã bị hai Alpha cưỡng chế động dục, rốt cuộc không thể khống chế bộc phát ra một tiếng nức nở.

Cậu bị cưỡng ép giam cầm giữa hai vòng ôm nóng bỏng, nghiêng thân thể về phía trước liền chạm vào vai Quan Thù, mất kiểm soát ngửa đầu liền đụng đến cằm Từ Ý Bạch.

Ngay cả khoảng không hô hấp của Thẩm Yểu cũng không có, bốn phương tám hướng đều là mùi hương bất đồng của Alpha, còn có tiếng hô hấp nặng nề liên tiếp không ngừng bên tai của hai bọn họ.

Cậu không biết đôi tay siết trên eo mình thuộc về ai, cũng không rõ bàn tay chạm trên ngực mình là của ai. Cậu cũng chẳng hay mỗi một cú thúc khiến cậu sắp chết cùng cảm giác ngạt thở này là do ai mang lại.

Lòng hiếu kỳ đối với sự việc của Thẩm Yểu vốn dĩ không lớn, từ hôm qua cho đến hiện tại, trên người người cậu không còn vùng da lành lặn nào cả.

Như thể bị thuần hóa, hiện tại bị Alpha khẽ chạm cậu liền run rẩy.

Ban đầu chỉ là đau đớn, nhưng dần dần, ngay cả xương sống cũng tê dại. Dưới ánh sáng mờ tối, tinh thần của Thẩm Yểu rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, bả vai cùng lồng ngực không ngừng run rẩy.

Giả như nói lúc trước chỉ là gần chết, vậy hôm nay lại càng giống như thật sự chết đi, sau đó lại bị tàn nhẫn bóp chặt cổ, cưỡng ép lôi cậu tỉnh lại từ trong cơn mê mệt, rồi lại rơi xuống từ trời cao nghìn thước.

Có lẽ nhận thấy Omega trong lòng đang khóc, Quan Thù cúi đầu hôn đôi mắt ướt đẫm của cậu. Đồng thời, bả vai trần trụi tròn trịa của cậu cũng được Từ Ý Bạch hôn vỗ về.

Ngón tay Từ Ý Bạch sờ lên gò má Thẩm Yểu, Alpha mất khống chế hỏi ra vấn đề mà lúc bình thường anh sẽ không bao giờ hỏi:

“Ai chơi em sướng hơn nào?”

Hô hấp của hai Alpha đều cùng trở nên nặng nề, song Thẩm Yểu vẫn nghe được anh đang hỏi gì, một chuỗi lệ ngọc lăn xuống từ mí mắt, vẻ mặt trống rỗng ngỡ ngàng.

Hàng mày Từ Ý Bạch thoáng nhíu lại, rõ ràng không vui vì sự chần chừ của Thẩm Yểu, nháy mắt khiến cho Thẩm Yểu vô lực nắm vào cánh tay Quan Thù, âm thanh khô ráp đến mức có chút lạc giọng:

“...... Anh! Là anh!”

Từ Ý Bạch được xoa dịu, nhưng đáp án Thẩm Yểu đưa ra lại làm cho vẻ mặt Quan Thù tức thì thay đổi. Hắn híp mắt lại, đồng dạng không yếu thế hỏi: “Lặp lại lần nữa đi?”

Hiện tại trên người Thẩm Yểu không còn chút sức lực nào, hai Alpha một trước một sau ôm chặt cậu, quanh thân đều là nhiệt độ nóng bỏng, ngay cả cơ hội mất sức ngã xuống giường cũng không có.

Bởi sự uy hiếp bất thình lình của Quan Thù, trước mắt Thẩm Yểu hoa lên, cậu chỉ biết động môi, lấy lòng Alpha đưa ra đáp án mà hắn muốn:

“Cậu.....”

Cán cân không có cách nào có được sự thăng bằng thực sự, Thẩm Yểu nếm đủ đau khổ, thật vất vả mới vừa giữ thăng bằng được một bên, một bên kia liền đổ nhào.

Đáp án ba phải của Thẩm Yểu không thể lấy lòng nổi, Alpha tựa như nhất định phải tranh cao thấp, cậu càng bị ức hiếp đến thê thảm.

Vô số nụ hôn rơi trên thân cậu, trên tuyến thể yếu ớt hoặc phần lưng mảnh mai.

Hô hấp của Từ Ý Bạch trở nên dồn dập, tầm mắt không thể khống chế khóa chặt vào nơi tuyến thể trên cổ giăng kín dấu răng kia của Thẩm Yểu.

Anh cực kỳ hận, cũng cực kỳ căm ghét.

Yết hầu của Từ Ý Bạch lăn xuống. Giữa cơn mưa rền gió dữ chưa từng ngừng nghỉ, anh đột ngột siết chặt eo Thẩm Yểu, sau đó không chút báo trước há miệng, để lộ răng nanh ngứa ngáy.

Thẩm Yểu nháy mắt phát giác nguy cơ từ phía sau xông đến, con ngươi của cậu thoáng trừng lớn, đôi chân không còn sức lực lúc này chợt bộc phát sức mạnh, nỗ lực nhào vào lòng Quan Thù ở phía trước.

Cậu liều chết muốn né tránh động tác của Từ Ý Bạch, trong lúc hoảng loạn, Thẩm Yểu hướng về người trước mặt, cầu cứu hô lớn:

“Quan Thù! Cứu tớ!!”

Quan Thù trong kỳ nhạy cảm đột nhiên bừng tỉnh, không tránh khỏi có chút ghê tởm với tình huống hỗn loạn hiện tại. Hắn vừa ôm vai Thẩm Yểu, vừa vươn tay cản trở hành động của Từ Ý Bạch:

“Từ Ý Bạch! Tao đã ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn! Mày không thể nào ký hiệu cậu ấy tiếp được!! Cậu ấy sẽ đau chết mất!!”

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

“Á......”

Cánh tay Từ Ý Bạch dùng một chút lực, Thẩm Yểu nặng nề ngã vào trong lòng anh, anh rốt cuộc đã làm được chuyện mình muốn.

Anh dùng sức cắn trên tuyến thể đã bị Alpha ký hiệu vĩnh viễn của Thẩm Yểu.

Pheromone của Alpha cũng mãnh liệt tràn vào.

Hai luồng pheromone giằng xé trong tuyến thể của Thẩm Yểu, thân thể cậu lại càng không ngừng run rẩy, cổ họng lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Cậu rõ ràng đã bị Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn, ký hiệu tạm thời của Từ Ý Bạch cũng lại chiếm cứ trên tuyến thể của Thẩm Yểu.

Không khí như ngưng đọng, bí mật Thẩm Yểu che giấu nhiều năm đã bị cưỡng ép xé toạc bởi phương thức hoang đường này.

Cậu dám lớn mật lượn lờ giữa ba Alpha, thờ ơ nhìn bọn họ tranh giành tình nhân, tâm trạng tốt liền trêu đùa vài câu, không tốt thì chẳng thèm để tâm đến bất cứ người nào.

Cậu dám chơi lớn như vậy, không phải vì ngu ngốc, mà là bởi cậu đã sớm chuẩn bị đầy đủ địa điểm chạy trốn, cũng bởi vì cậu căn bản không thể bị Alpha ký hiệu vĩnh viễn.

Đối Omega khác mà nói thì đây là tai hoạ, đối với Thẩm Yểu mà nói, đây là tự do thuộc về riêng mình cậu.

“...... Thẩm Yểu.”

Quan Thù là người thứ nhất phát ra âm thanh, ánh mắt hắn từng chút trở nên tối sầm. Hắn đã không còn đếm được đây là lần thứ bao nhiêu bị Thẩm Yểu lừa gạt, khuôn mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn.

“Bảo tôi cứu cậu à?! Cậu mẹ nó là hy vọng tôi có thể ngăn cản Từ Ý Bạch, giúp cậu che giấu được bí mật này ư?!”

Hắn như phát điên nhào đến bóp cổ Thẩm Yểu, tiếng gào thét phá tan tành sự tĩnh lặng chết chóc trong căn phòng.

“Cậu mẹ nó lại lừa tôi hả?! Rốt cuộc cậu còn lừa tôi những gì nữa đây? Bằng không dứt khoát nói hết một lần ra đi?! Chúng ta tính toán nợ nần rõ ràng ở đây luôn đi!!”

Hắn tưởng rằng mình đã thật sự có được Thẩm Yểu, hắn tưởng ký hiệu vĩnh viễn chí ít có thể bức bách giữ Thẩm Yểu lại bên mình, hóa ra mẹ nó Thẩm Yểu đã lừa hắn hết!

Xóa ký hiệu chó má gì chứ, ký hiệu vĩnh viễn chó má gì chứ.

Hiện tại hắn hoài nghi cuộc phẫu thuật xóa ký hiệu mà Thẩm Yểu miêu tả chân thực đến vậy kia, cũng chỉ là lừa hắn mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK