Nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh cười, ánh mắt anh vội vàng quét qua người cô, khóe môi cố gượng cười, anh bước tới bên giường.
Nắm lấy tay bàn tay hơi lạnh của đối phương, Phó Hoài nhẹ nhàng nói: “Cũng may mà em không sao.”
Có trời mới biết được khi anh nghe người đại diện nói Diệp Uẩn Ninh bị bắt cóc trên đường tới thăm anh, toàn thân anh dường như cứng đờ lại, ngay cả máu cũng như thể bị đóng băng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể rồi thấm nhuần vào xương tủy.
Anh không thể tưởng tượng được việc sẽ phải mất đi người ấy, đó chắc chắn chính là một cơn ác mộng
Diệp Uẩn Ninh nắm chặt tay anh như muốn an ủi, dường như cô có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh: “Em không sao, không bị ảnh hưởng một chút nào cả.”
Phó Hoài đáp lại bằng một cái ôm thật chặt, thật lâu sau anh mới nói: “Em đừng giấu anh. Cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, anh mong em hãy cho anh biết. Anh không muốn khi ở xa em, anh hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra với em.”
Trong lúc ôm cô và cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, Phó Hoài vẫn còn hơi tức giận. Anh là bạn trai của Diệp Uẩn Ninh nhưng khi cô gặp chuyện lại không báo cho anh trước tiên. Càng quá đáng hơn là đối phương không chỉ không nghĩ đến chuyện báo cho anh mà hình như còn cố ý kiểm soát chặt chẽ tin tức khiến anh chẳng hề hay biết.
Nếu không phải hiện tại Diệp Uẩn Ninh ít nhiều cũng là người của công chúng, vụ bắt cóc của cô đã bị rò rỉ trên các kênh truyền thông, sau đó người đại diện nhìn thấy và cố ý thông báo cho anh thì bây giờ anh vẫn đang ở trên núi đóng phim mà chẳng hề hay biết.
“Nếu như anh không biết thì khi nào em mới chịu kể cho anh, có phải em định giấu anh luôn không?” Phó Hoài buông bạn gái ra, cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc và lườm cô.
Vừa nghe anh nhắc đến chuyện này, Diệp Uẩn Ninh theo bản năng chớp mắt, bào chữa: “Không phải anh đang quay phim à? Yêu cầu của đạo diễn Lâm luôn rất nghiêm khắc. Nếu em không sao thì việc gì phải để anh phải lo lắng rồi ảnh hưởng đến công việc.”
Diệp Uẩn Ninh thật sự không để bụng chuyện này, đối với cô mà nói, đây chỉ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt mà cô có thể dễ dàng giải quyết.
Hơn nữa, bộ phim lần này của Phó Hoài thiên về đề tài hiện thực, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất của diễn viên rất cao và yêu cầu sự cống hiến hết mình. Cô không cảm thấy cần phải vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến việc quan trọng.
Phó Hoài cười khổ, nghiêm túc nói: “Đúng là anh thích đóng phim thật, nhưng không có gì quan trọng bằng em. Không có gì khiến anh cảm thấy buồn hơn khi em gặp chuyện mà anh lại không thể ở bên cạnh em. Dù sao đi nữa thì anh vẫn luôn hy vọng mình có thể gần em thêm một chút, một chút nữa.”
Ngay từ đầu, tình yêu của họ đã thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông. Không biết có phải vì thế hay không mà Diệp Uẩn Ninh có vẻ đặc biệt độc lập và bình tĩnh, khi có chuyện cô cũng loại trừ anh ở bên ngoài, điều này khiến anh thấy có phần thất bại.
Anh thực sự rất muốn Diệp Uẩn Ninh biết rằng cô là bạn gái của anh, và anh sẽ quan tâm, sẽ lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ là sự tồn tại khăng khít và chặt chẽ nhất trên đời, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và làm chỗ dựa cho nhau.
Dường như nhận thấy được anh đang buồn bã, Diệp Uẩn Ninh im lặng, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Em biết rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Cô đã quen với một số việc, có lẽ đã đến lúc cô nên thay đổi.
Cảm giác vui mừng dấy lên trong lòng Phó Hoài, anh lại ôm cô một lần nữa.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, anh cau mày nói: “Em không sao thật chứ? Đừng có giấu anh. Đã phải nằm viện thế này rồi, rốt cuộc em còn cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Đây đều là lỗi của Ngu Tịch Lam. Diệp Uẩn Ninh kể lại một lần chuyện cô không bị thương ở đâu nhưng lại bị bạn thân ép nằm viện tĩnh dưỡng.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ cau mày của cô, Phó Hoài thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy hơi đau lòng. Anh khẽ nói: “Vậy để anh hỏi ý kiến bác sĩ, nếu thật sự không sao thì chúng ta lén xuất viện về nhà nhé!”
Diệp Uẩn Ninh cạn lời nhìn anh. Còn phải hỏi hỏi bác sĩ nữa, uy tín của cô trở nên kém như vậy từ bao giờ thế?
Tuy nhiên, cô dè dặt gật đầu: “Anh đi hỏi đi, em hơi thèm ăn món canh cá trích anh nấu rồi.” Đương nhiên nếu có thể không ở bệnh viện thì quá tốt rồi, không đâu có thể thoải mái hơn nhà mình.
Hai mắt Phó Hoài sáng lên, anh thấp giọng nói: “Được, về nhà anh sẽ nấu cho em ăn.”
Bạn gái muốn ăn đồ mình nấu, tâm trạng Phó Hoài rất phấn khích. Anh vỗ vỗ Diệp Uẩn Ninh, bảo cô yên tâm chờ đợi, anh lập tức ra ngoài hỏi bác sĩ.
Phó Hoài mở cửa đi ra ngoài, vừa mới xoay người đóng cửa, anh liền nghe được phía sau có tiếng ngập ngừng hỏi: “Có phải Uẩn Ninh ở phòng này không?”
Phó Hoài ngẩng đầu và nhìn thấy trước mặt mình có hai người đang đứng. Đó là một đôi trung niên nam nữ ăn mặc sang trọng. Giữa họ là một chiếc xe lăn, ngồi trên đó là một cô gái nhợt nhạt như tuyết, trên mặt không có một chút sắc hồng, tưởng chừng như chỉ cần thổi một hơi là sẽ tan biến.
Phó Hoài hơi cau mày, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ: “Xin hỏi các người muốn tìm ai?”
Diệp Lương kéo kéo cổ áo, dù có đến bao nhiêu lần thì ông ta cũng vẫn không thích mùi bệnh viện chút nào.
Ông ta kiêu ngạo liếc nhìn Phó Hoài: “Đây là phòng của Diệp Uẩn Ninh phải không? Chúng tôi là bố mẹ nó, còn cậu là ai?”
Vì nhà họ Diệp là người thân trực hệ duy nhất của Diệp Anh ở trong nước và hơn thế nữa, Diệp Lương còn là cha ruột của nạn nhân Diệp Uẩn Ninh nên Cục cảnh sát đã báo tin cho họ.
Diệp Lương thực sự cảm thấy đen đủi. Ông ta đã rất vất vả mới tiễn em trai cùng cha khác mẹ là Diệp Anh đi, kết quả là mới vài ngày trôi qua, ông ta lại nhận được tin tức đối phương bị bắt vào tù.
Ông ta quả thực không thể tin được rằng Diệp Anh sẽ làm ra chuyện bắt cóc người khác, đối tượng bị bắt cóc còn là con gái ruột của ông ta, tại sao lại như thế chứ?
Hai người này có thù oán gì hay sao? Nếu không tại sao Diệp Anh lại nghĩ quẩn mà đi bắt cóc người như vậy?
Đây hoàn toàn là vô cớ gây rối một cách khó hiểu mà.
Dù thế nào đi nữa thì hai người liên quan đến vụ án đều là người thân của ông ta, Diệp Lương cũng nghĩ tới đây để hỏi tình huống cho rõ ràng. Đáng lẽ ông ta đã đến thăm Diệp Uẩn Ninh từ hôm qua, nhưng thật không may, sau khi nghe tin chú nhỏ bị bắt, Diệp Uẩn Thanh quá sốc và lập tức lên cơn đau tim. Vợ chồng Diệp Lương lo lắng đến mức đưa cô ta vào viện ngay.
Thật trùng hợp, Diệp Uẩn Ninh và Diệp Uẩn Thanh đều nằm cùng một bệnh viện.
Hôm qua, Diệp Lương lo lắng canh giữ đứa con gái nhỏ của mình suốt đêm nên đương nhiên không để ý tới Diệp Uẩn Ninh. Cho đến hôm nay, Diệp Uẩn Thanh tỉnh lại, cơ thể đã khỏe hơn một chút, cô ta bắt đầu quan tâm đến việc chú nhỏ của mình bắt cóc người khác và phải vào tù, cô ta vội vàng thúc giục Diệp Lương đẩy cô ta đi hỏi Diệp Uẩn Ninh.
Phó Hoài lặng lẽ đánh giá họ mấy lần. Anh chưa bao giờ hỏi Diệp Uẩn Ninh về gia đình cô, nhưng từ những ngày chung sống với cô, anh biết mối quan hệ giữa cô và gia đình không hòa hợp.
Lúc này, rõ ràng Diệp Uẩn Ninh đã nhập viện được một ngày một đêm, nhưng người nhà trên danh nghĩa của cô cũng tỏ ra không mấy quan tâm, thậm chí họ còn không biết chắc phòng bệnh của Diệp Uẩn Ninh ở đâu. Rõ ràng đây là lần đầu tiên họ đến.
Trong lòng Phó Hoài cảm thấy không được vui cho lắm, anh không tránh ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu hai bác muốn tới thăm Uẩn Ninh thì xin chờ một lát, cháu sẽ hỏi cô ấy.”
Nói xong, anh đẩy cửa vào phòng và nhốt người ở bên ngoài.
Sau khi bị bơ đẹp, Diệp Lương không khỏi tức giận: “Thật không lễ phép, chúng ta có lòng đến thăm nó mà nó lại dám nhốt chúng ta ở bên ngoài.”
Trần Mạn Ni bĩu môi, sự vui sướng khi người gặp họa hiện rõ trong mắt bà ta, bà ta rất vui khi nhìn thấy Diệp Lương bị Diệp Uẩn Ninh chọc giận.
Diệp Uẩn Thanh được hai người đẩy, vẻ mặt yếu ớt khó tả, những lo âu nặng trĩu được cất giấu thật sâu nơi đáy mắt.
Cô ta nói nhỏ: “Bố ơi, bố đừng tức giận. Có thể chị con không khỏe nên không biết bố đến đây. Chắc là chị sợ hãi quá nên không biết bố đã đến. Bố ơi, đợi lát nữa bố giải thích cẩn thận với chị và xin giúp chú nhỏ được không ạ? Chú nhỏ tốt bụng như thế, cũng không có thù oán gì với chị, sạo lại bắt cóc chị chứ? Nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Đôi mắt của cô ta cò vương chút u sầu, cô ta lắc tay cha Diệp: “Bố ơi, con không muốn thấy chú nhỏ gặp phải chuyện gì. Hơn nữa, chuyện này cũng là một chuyện bê bối đối với nhà họ Diệp chúng ta, tốt nhất nên biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, bố nói xem có phải không?”
Diệp Lương đồng ý một cách rất miễn cưỡng, ông ta căn bản không quan tâm Diệp Anh có chuyện gì. Nên biết khi có ở đây, hắn luôn đối xử với ông ta rất kiêu căng, vênh váo, không ai sánh nổi. So với việc lo lắng danh tiếng trong nhà bị ảnh hưởng, ông ta thích thấy đối phương té ngã hơn.
Nhưng ai bảo con gái út của ông ta lại tốt bụng và mềm lòng chứ? Cô ta luôn nhớ sự quan tâm, chăm sóc trìu mến của Diệp Anh khi còn nhỏ nên đã đau lòng đến mức ngất đi khi nghe tin đối phương bị bắt. Bởi vì sợ Diệp Uẩn Thanh buồn bã ảnh hưởng sức khỏe của mình nên ông ta miễn cưỡng đồng ý cầu xin giúp hắn.
Nghe hai cha con nói, Trần Mạn Ni tỏ thái độ không tán đồng lắm. Bà ta không hiểu tại sao con gái mình lại nhất quyết cầu xin Diệp Uẩn Ninh để cứu Diệp Anh, hắn có xứng đáng để cô ta làm vậy không?
Nhưng bà cũng không thể lay chuyển được con gái mình nên đành phải cùng đi.
Trong phòng bệnh, Phó Hoài nói với Diệp Uẩn Ninh về sự xuất hiện của ba người nhà họ Diệp.
Thấy cô cúi đầu trầm tư, Phó Hoài nói: “Nếu em không muốn gặp bọn họ thì anh sẽ bảo họ rời đi.”
Diệp Uẩn Ninh ngẩng đầu cười với anh, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, nếu họ đã tới thì cứ để họ vào đi. Không phải anh muốn đi gặp bác sĩ à? Anh cứ đi đi, em vẫn đang đợi về nhà đây.”
Thấy Diệp Uẩn Ninh tỏ vẻ muốn một mình gặp bọn họ, Phó Hoài không khỏi do dự: “Một mình em có ổn không? Hay là để anh ở lại cùng với em, chờ lát nữa đi gặp bác sĩ cũng được.”
“Anh cứ đi đi, một mình em là được rồi.” Diệp Uẩn Ninh mỉm cười.
Có thể thấy được Diệp Uẩn Ninh muốn ở một mình với người nhà, Phó Hoài đồng ý và ôm cô nói: “Đừng nói lâu quá nhé, có chuyện gì thì gọi cho anh, anh sẽ đợi em ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Vâng.”
Chờ đến khi Diệp Lương đợi đến mức mất kiên nhẫn thì cánh cửa mới được mở ra, ông ta lập tức đẩy con gái vào phòng bệnh.
Khi cửa đóng lại, Trần Mạn Ni che miêng hỏi một tiếng: “Uẩn Ninh, con thấy khỏe hơn chưa? Có thật là Diệp Anh bắt cóc con không?”
Trong giọng nói của bà ta có sự tò mò muốn kiểm chứng, bà ta cũng không hiểu tại sao Diệp Anh lại muốn bắt cóc Diệp Uẩn Ninh và đưa ra nước ngoài.
Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt liếc bọn họ một cái: “Hoàn toàn là sự thật. Cảm ơn mọi người có ý đến đây thăm con. Mọi người đến muộn một chút nữa thì con đã xuất viện rồi.”
Những người khác thì không nói, Diệp Lương với tư cách là cha ruột, biết con gái mình suýt chút nữa bị bắt cóc mà cũng không lập tức tới xem một cái hay gọi cho cô một cuộc điện thoại. Nghe Diệp Uẩn Ninh nói, một tia xấu hổ hiện lên trên mặt Diệp Lương.
Ông ta nghiêm mặt răn dạy: “Em gái mày vừa nghe tin đã đổ bệnh, phải cấp cứu mới qua khỏi. Con bé vừa ổn một chút thì đã muốn đến thăm mày. Em mày lo lắng cho mày như vậy, mày phải thương em mới đúng.”
Diệp Uẩn Ninh cười như không cười liếc nhìn người ngồi trên xe lăn: “Lo lắng cho con? Nếu vậy thì em gái thật sự vất vả rồi. Hiện tại con đã bình an vô sự, chắc mọi người cũng yên tâm rồi chứ. Bây giờ con sắp xuất viện, mọi người có thể đi được rồi.”