"Đứa nhỏ, đừng làm đứa nhỏ bị thương.” Mẹ Phương lo lắng đến mức dậm chân.
Bà có thể chịu đựng nhìn con trai mình bị đánh nhưng không để bụng đến ‘cháu trai" mà vất vả lắm mình mới có được.
Mẹ Ngu và những người khác dù rất tức giận đối với hành vi của Phương Tử Minh nhưng cũng không phát rồ đi giận chó đánh mèo một đứa trẻ. Vì thế Diệp Uẩn Ninh và mọi người đã cố ý làm như vô tình để lộ ra một khe hở để mẹ Phương có cơ hội chen vào đoạt lấy đứa bé và chạy.
Phương Tử Minh trơ mắt nhìn mẹ mình đoạt lấy đứa trẻ liền đi mà không thèm liếc nhìn mình lấy một cái. Điều này khiến anh ta vô cùng thương tâm – mẹ ơi, con trai mẹ vẫn đang bị mẹ vợ đánh kìa!
Cha Phương chỉ hận rèn sắt không thành thép, dậm chân mắng: "Cái đồ phế vật, anh gây ra cái chuyện gì thế này!”
Xem ra, lần này nhà họ Phương và nhà họ Ngu đã kết thù rồi, không biết họ sẽ phải trả giá lớn như thế nào thì đối phương mới vừa lòng đây?
Nếu anh muốn có con thì sinh con với vợ mình không được à? Lúc trước nhất quyết làm ra cái vẻ thà chết không chịu khuất phục, quyết tâm theo lối sống DINK, khiến Ngu Tịch Lam phải nhịn đau phá thai, kết quả lại trở mặt muốn đón con riêng về nhà, còn lấy danh nghĩa nhận con nuôi. Nếu là ông thì ông cũng tức giận.
Cho nên cha Phương cũng không có mặt mũi nói nhà họ Phương đừng đánh.
Dù đã hạ quyết tâm nhẫn nhịn không thèm nhìn con trai nhưng ánh mắt của cha Phương lại không nhịn được rơi vào đứa bé đang ngồi trong lòng vợ mình.
Lúc này Nhạc Nhạc đang khóc nức nở, cơ thể nhỏ bé vặn vẹo, nằng nặc đòi bố.
"Giống, trông cũng hơi giống, là con của Tử Minh thật à?" Mẹ Phương hỏi chồng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cha Phương cũng thấy giống, hơn nữa Ngu Tịch Lam còn làm ầm ĩ đến mức này, nếu không có chứng cứ xác thực thì cô cũng không quậy tưng bừng như vậy.
Ông tức giận nói: “Xem ra là đúng rồi. Đây là con trai cưng mà bà nuôi đấy, không cần con trai do người vợ chính thức sinh mà lại muốn nuôi một đứa con ngoài giá thú.”
Đúng là mẹ hiền chiều hư con.
Mẹ Phương không vui: “Chỉ một mình tôi chiều, không có phần của ông chắc.”
Phương Tử Minh là con trai duy nhất của nhà họ Phương nên vợ chồng họ cũng hơi cưng chiều một chút. Hơn nữa, bình thường lúc chỉ có người nhà, tính tình Phương Tử Minh có hơi công tử bột và trẻ con một chút nhưng ra ngoài cũng không đến nỗi nào, lại không có tật xấu phá của, ăn chơi trác táng gì đương nhiên vừa lòng với con trai của mình.
Ai mà biết được anh ta lại làm ra chuyện như vậy.
"Được rồi, mong bà thông gia bớt giận. Việc đã đến nước này rồi thì dù có đánh chết nó cũng không thể giải quyết vấn đề. Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện nhé!” Mẹ Phương rốt cuộc cũng không nỡ nhìn con trai bị đánh thê thảm nên tiến lên giữ chặt mẹ Ngu và khuyên nhủ.
"Hừ!" Mẹ Ngu lạnh lùng hừ một tiếng, thổi những sợi tóc bị kẹp dưới móng tay. Cũng được, dù sao bà đánh cũng mệt rồi.
Phương Tử Minh nằm co ro trên mặt đất, bộ vest nhàu nhĩ như một đống vải treo trên người, tóc bị giật rụng mất một nắm, có thể nhìn thấy rõ vết máu trên da đầu, không biết đã bị trọc ở bao nhiêu chỗ.
Khuôn mặt anh ta thì càng không cần phải nói. Mặt mũi bầm dập, còn có vài vết cào rất rõ vẫn còn đang rỉ máu.
Thảm, quá thảm!
Mẹ Phương không khỏi oán trách mấy câu trong lòng, ra tay ác quá.
Mẹ Ngu còn tiếc vì chưa đánh đủ, sao lại không đánh cho chỗ duy trì nòi giống chuyên đi gây hoạ của anh ta chứ?
Bề ngoài bà là một quý bà cao quý nhưng bên trong lại có tính tình nóng nảy. Tính cách của Ngu Tịch Lam giống hệt với bà.
Lúc này, mẹ Ngu cùng con gái công khai ngồi xuống, cha Ngu và Diệp Uẩn Ninh ngồi ở một bên, còn người nhà họ Phương thì ngồi ở bên còn lại.
"Được rồi, nói lại sự việc cho rõ ràng đi.” Mẹ Ngu lên tiếng, cười khẩy và liếc nhìn Phương Tử Minh một cái, “Tôi xem miệng chó của cậu phun ra được ngà voi gì nào.”
Ngu Tịch Lam cụp mắt yên lặng. Giờ phút này, cảm xúc trong cô rất yên ổn, bởi vì cô biết cha mẹ và bạn thân luôn luôn đứng về phía cô không phải sợ bất cứ điều gì.
Tử Minh sợ hãi rụt rè chống người dậy, ngồi một bên với tư thế khó coi. Anh ta đau đớn toàn thân từ trên xuống dưới, nhưng khiến cho anh ta khó chịu nhất chính là vết thương ở vùng kín, từng cơn, từng cơn ập đến, đau thấu tim.
Nghe được lời của mẹ Ngu, anh ta như lấy lại tinh thần. Nhưng trước khi giải thích, anh ta liếc nhìn Ngu Tịch Lam với vẻ mặt phức tạp: “Không ngờ rằng em lại lén điều tra anh?” Sắc mặt mang theo nỗi thất vọng khôn tả.
Diệp Uẩn Ninh không kiên nhẫn nheo mắt lại: "Nói nhảm ít thôi, có phải anh muốn bị đánh thêm một trận nữa không?"
Đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của Diệp Uẩn Ninh, Phương Tử Minh không khỏi rụt cổ lại.
"Được, tôi nói, tôi nói, tôi không phản bội Tịch Lam, việc Nhạc Nhạc ra đời thật sự là ngoài ý muốn!" Đầu tiên anh ta than thở: “Nếu có thể thì tôi cũng không muốn có con đâu!”
Phương Tử Minh cũng muốn chừa cho mình một chút đường sống nên đã nói ra chuyện lúc trước anh ta uống say, Tần Tử Nhu đi nhầm phòng, vì thế hai người xảy ra quan hệ. Anh ta nhấn mạnh rằng mọi chuyện đều là trời xui đất khiến, trong thâm tâm anh ta không hề nghĩ tới chuyện ngoại tình.
“Tịch Lam, bà xã, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không muốn chuyện này xảy ra.” Phương Tử Minh rơi lệ sám hối, tiếp tục nói, “Lúc trước anh cũng định nói cho em ngay. Nhưng mà anh sợ em tức giận rồi rời xa anh nên mới giấu giếm không nói. Anh cũng rất đau khổ, hối hận khi chuyện đó xảy ra. Nhưng mà khi đó Tần Tử Nhu đã đi mất, anh muốn coi như chưa có chuyện gì, chúng ta vẫn có thể chung sống như trước.” Ít nhất lúc trước anh ta nghĩ như vậy thật.
Khuôn mặt Ngu Tịch Lam lộ ra sự chán ghét: “Nếu như tôi biết rằng anh đã lừa gạt tôi từ ba năm trước thì tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi chứ không đợi đến tận bây giờ đâu.”
"Tịch Lam,..." Phương Tử Minh lộ ra vẻ mặt đau đớn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Đừng có làm ra vẻ như vậy. Anh cho rằng tôi để ý chuyện anh ngoài ý muốn mà ngủ một lần với người phụ nữ khác sao? Không, điều tôi để ý chính là sự lừa gạt, không thành thật của anh. Nếu là ngoài ý muốn thì tại sao anh lại không dám nói với tôi chứ? Đừng có mà nói rằng vì sợ tôi rời đi, nếu vậy thì chỉ có thể chứng tỏ rằng anh không hiểu tôi.” Ngu Tịch Lam cười khổ, “Có lẽ tình yêu của chúng ta chỉ là do bản thân tôi tự tưởng tượng ra mà thôi. Ngay từ đầu, tình yêu thực sự đã không tồn tại. Có lẽ trước giờ anh chưa từng yêu tôi.”
“Không, không phải vậy..." Phương Tử Minh muốn nói rằng anh ta thật sự yêu Ngu Tịch Lam, chỉ là khi đó anh ta quá sợ mất cô.
Về phần chuyện kia có phải là sự cố hay không thì Phương Tử Minh đột nhiên không dám nghĩ lại. Có phải lúc trước anh ta cũng mang theo một ý nghĩ phóng túng bản thân, tìm kiếm của lạ nên mới mặc kệ cho việc ngoài ý muốn xảy ra?
"Tịch Lam, anh thật sự yêu em!” Phương Tử Minh lẩm bẩm giải thích, “Anh muốn hoàn toàn quên chuyện này đi, nhưng anh không thể ngờ được rằng chỉ có một lần như vậy thôi mà người phụ nữ kia lại có mang con của anh và còn tìm tới tận nơi đòi anh chịu trách nhiệm.” Anh ta thống khổ nói.
Phương Tử Minh đấm vào đầu mình: “Anh còn làm sao được nữa? Một bước sai, từng bước sai, anh sợ em biết sẽ ly hôn nên chỉ còn cách giấu cô ta đi! Nhưng anh thề, ngoài lần đó ra anh không hề chạm vào cô ta thêm lần nào nữa.” Anh ta nói dối gắng khiến Ngu Tịch Lam tin tưởng.
Mẹ Phương ở một bên nói đỡ: “Tịch Lam, đúng là Tử Minh đã làm sai, nhưng lúc trước nó thực sự không cố ý ngoại tình mà đều chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nếu muốn trách thì cũng chỉ có thể trách thằng bé quá không biết cư xử, đáng lẽ nó nên thẳng thắn nói hết tình tình thực tế cho con nghe chứ không phải giấu giếm như thế. Kết quả là càng làm càng sai. Tịch Lam, con...”
Ngu Tịch Lam cười mỉa: “Đến lúc này rồi mà anh vẫn không nói thật được câu nào cả. Anh có muốn tôi đưa người tới đối chất cùng anh không? Không hề chạm vào cô ta? Tôi thà tin mèo không ăn cá còn hơn. Nếu không phải cố ý thì anh kim ốc tàng kiều lén lút bồ bịch với người ta làm gì; Nếu không phải cố ý thì sao anh lại đưa thẻ của mình cho cô ta để cô ta tuỳ ý tiêu xài hưởng thụ; Nếu không phải cô ý thì anh tốn bao nhiêu công sức lên kế hoạch nhận con nuôi, đưa đứa bé đến trước mặt tôi làm gì? Phương Tử Minh, anh ức hiếp tôi như vậy là vì thật sự coi mọi người đều là kẻ ngốc ư?”
Phương Tử Minh nghẹn lời.
Chỉ cần những bức ảnh thân mật của anh và Tần Tử Nhu không có hình ảnh bọn họ thực sự lên giường thì có thể ngụy biện rằng hai người chỉ đứng hơi gần nhau chứ không hề có chuyện gì phát sinh. Giữa hai người hoàn toàn trong sạch.
Nhưng anh ta lại đưa hai mẹ con Tần Tử Nhu đến ở chung cư riêng của mình để chăm sóc, còn hào phóng cho Tần Tử Nhu một khoản tiền lớn để tiêu xài. Và việc khó giải thích được nhất chính là anh ta nói dối, lừa gạt Ngu Tịch Lam, dùng danh nghĩa nhận coi nuôi để đưa Nhạc Nhạc cho Ngu Tịch Lam nuôi. Dù anh ta có bịa đặt, tìm cớ như thế nào thì cũng không thể giải thích được.
Phương Tử Minh mấp máy môi, hồ thẹn cúi đầu: “Anh chỉ muốn cho Nhạc Nhạc một thân phận, hơn nữa em cũng có thể có một đứa con, vừa vặn đẹp cả đôi đường"
"Xuỳ, tôi lại thèm quá cơ! Đúng là anh muốn cho con mình được danh chính ngôn thuận trở lại nhà họ Phương thật, còn lại chỉ là lấy cớ thôi. Anh thật vô liêm sỉ,” Ngu Tịch Lam cảm thấy khó có thể tưởng tượng, “Trước kia, anh kiên quyết nói không cần có con như vậy. Bây giờ, anh lại hao hết tâm tư dối gạt vì đứa bé kia, chẳng lẽ đứa con do tôi sinh ra không phải là con, chỉ có con do người phụ nữ khác sinh mới là bảo bối ư?”
Phương Tử Minh ấp úng không thể nói được gì. Không thể nói rằng anh ta thấy Nhạc Nhạc vừa mắt, có duyên với mình nên tình nguyện cho cậu bé tất cả mọi thứ, thậm chí còn sẵn sàng lừa dối cô.
Chỉ riêng việc anh ta nói dối con ngoài giá thú của mình là trẻ mồ côi để đưa về nhà đã rất quá đáng rồi. Bất kỳ ai có lương tâm cũng đều không thể làm ra chuyện như vậy.
Cha mẹ Phương đều cúi đầu thở dài, rốt cuộc bọn họ cũng phải người vô liêm sỉ, chuyện này con trai của họ sai rành rành rồi.
Trong lòng họ oán trách con trai mình làm việc chuyện gì cũng giấu kín như bưng và dối gạt họ.
"Chuyện đã đến nước này rồi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Tịch Lam, con có tính toán gì không? Bây giờ, có đầy đủ mọi người ở đây, con nói đi!” Mẹ Ngu nhìn con gái mình.
Diệp Uẩn Ninh cũng nắm tay cô để cổ vũ. Cho dù Ngu Tịch Lam có đưa ra quyết định gì thì bọn họ cũng sẽ ủng hộ cô.
Ngu Tịch Lam hai mắt đỏ hoe, cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên để ngăn nước mắt rơi xuống, run giọng nói: "Ly hôn đi. Con muốn ly hôn."
“Bà xã!”
Tử Minh buồn bã gọi, vẻ mặt cầu xin.
"Được, ly hôn thôi, ly hôn ngay lập tức." Cha Ngu tỏ thái độ ủng hộ con gái.
“Không ly hôn mới khó chịu.” Mẹ Ngu cười khẩy nhìn người nhà họ Phương, “Con trai ông bà làm ra việc ghê tởm như vậy, vừa ngoại tình vừa có con trai, trước đây còn ép con gái tôi phá thai, các người phải bồi thường cho chúng tôi, một xu cũng không được thiếu.”
Bà ước gì con gái mình nhanh chóng ly hôn, nhưng tuyệt đối cũng không thể cho nhà họ Phương được hưởng lợi.
Cha Phương thở dài: “Đúng là nhà họ Phương rất có lỗi với Tịch Lam. Bà yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để con bé chịu thiệt.”
Việc đã đến nước này cũng chỉ có thể lý hôn. Giải quyết sao cho hoà bình, chia tay êm đẹp mới là điều quan trọng nhất.
“Bố, con không muốn ly hôn.” Phương Tử Minh phản đối.
"Chát", Phương Tử Minh ăn một cái tát từ cha mình. Cha Phương nổi giận nói: “Anh không muốn ly hôn thì sao lúc trước lại làm ra những chuyện như vậy?"
Nếu anh ta thật sự để ý đến cuộc hôn nhân này thì lúc trước khi không may phát sinh quan hệ với người khác nên trở về khai thật với vợ; nếu anh ta thực sự để ý đến Ngu Tịch Lam thì sẽ không lén lút giấu người sau lưng cô rồi lại dây dưa mập mờ; nếu anh ta không muốn ly hôn thì sẽ không nghĩ đến chuyện giấu trời qua biển nhận đứa bé làm con nuôi mà nên để cho Ngu Tịch Lam quyết định.
Mỗi việc anh ta làm chẳng lẽ không khiến người khác thấy rõ tâm tư bẩn thỉu của anh ta sao?
Ngu Tịch Lam khịt mũi khinh thường một tiếng, ước gì cha Phương tát thêm mấy cái.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngu Tịch Lam đứng lên, nói: “Chắc là thứ tôi muốn đã được đưa tới rồi, tôi đi lấy.”