Trong phòng có hai viên cảnh sát mặc cảnh phục đang canh giữ, nhìn chằm chằm vào nghi phạm đang bị còng tay ngồi trên ghế như hổ rình mồi.
Diệp Anh cụp mắt, không nói gì, tóc mái rối bù trên trán che mất nửa khuôn mặt, cũng che đi vẻ hung ác nham hiểm nơi đáy mắt hắn.
Cho dù rất thê thảm khi bị còng một tay trên ghế bằng chiếc còng tay lạnh lẽo nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã và điềm tĩnh nhất có thể, thậm chí hắn còn ngồi bắt chéo chân một cách thật thoải mái như thể không hề lo lắng về hoàn cảnh của mình. Chỉ có ngón tay đặt trên ghế của hắn là thỉnh thoảng gõ nhẹ vào tay vịn như có vấn đề về thần kinh, tiết lộ tâm trạng nóng nảy của hắn.
Hắn hung hăng nghiến chặt răng, đến lúc này hắn vẫn không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, cảnh sát đã nghe được nguồn tin chỗ nào mà tới? Ngoài ra, không biết họ đã nắm được bao nhiêu thông tin? Hắn suy nghĩ đợi lát nữa chính mình làm cách nào có thể thoát khỏi nguy nan.
Cmn, Diệp Anh nở nụ cười khát máu, đời này hắn chưa bao giờ nhục nhã như vậy, thậm chí còn bị một đám cảnh sát áp giải đến đồn công an!
Đợi đấy, đợi hắn giải quyết xong phiền phức này, cho dù là ai đứng sau giở trò phá rối, hắn cũng sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.
Hắn muốn cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Trong lòng Diệp Anh đang tìm kiếm những người có khả năng là đối thủ của mình, các loại thủ đoạn trả thù tàn khốc khác nhau đang điên cuồng trồi lên trong đầu hắn.
‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mạnh, hai cảnh sát cầm tài liệu trên tay sải bước đi vào.
Xem ra bọn họ là người phụ trách vụ án này. Họ lập tức đi đến bàn thẩm vấn, ngồi đối diện với Diệp Anh.
Diệp Anh cười nhìn bọn họ, đánh đòn phủ đầu: “Xin hỏi hai vị cảnh sát là tôi đã phạm tội gì mà các người vô cớ bắt tôi? Tôi nghĩ tôi cần một lời giải thích, nếu không tôi sẽ nhờ luật sư của mình tố cáo các người xâm phạm nhân quyền, hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi.”
Người chịu trách nhiệm cho vụ án bắt cóc này là Cao Phong và Phương Độ. Bọn họ liếc nhìn nhau và thấy trong mắt đối phương sự hoài nghi nhân sinh.
Cao Phong quát: “Diệp Anh, anh không đến mức không biết mình phạm tội gì chứ? Anh hãy thành thật khai báo, tại sao anh lại cấu kết với người khác để bắt cóc cháu gái mình, Diệp Uẩn Ninh, động cơ và mục đích phạm tội là gì? Nếu khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng, nếu chống cự thì sẽ bị trị tội nghiêm khắc, anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời vì lợi ích của chính mình.”
Diệp Anh đúng lúc lộ ra vẻ mặt hoang mang, hắn buông tay nói: “Cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì. Bắt cóc cái gì? Sao vậy, cháu gái tôi bị bắt cóc ư? Có chuyện này à, sao tôi lại không biết nhỉ? Hơn nữa, cho dù nó có thực sự bị bắt cóc thì có liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi lại phải bắt cóc cháu gái ruột của mình? Đây chỉ là chuyện đùa thôi phải không? Cho nên nhất định là có hiểu lầm gì ở đây rồi, hy vọng các anh lập tức điều tra ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, như thể hắn thực sự không biết gì cả.
Cao Phong cười khẩy một chút, có sự chế nhạo lóe lên trong mắt anh ta: “Khi cảnh sát đến hiện trường, nạn nhân đã bất tỉnh do uống phải thuốc mê và đang ở cùng với vệ sĩ của anh, bị chúng tôi bắt được ngay tại chỗ. Đồng thời chúng tôi còn tìm được hồ sơ y tế giả của nạn nhân, anh giải thích điều này như thế nào? Chẳng lẽ không phải anh ta làm theo lệnh anh?”
Mặt Diệp Anh lộ vẻ giận dữ đúng lúc: “Có chuyện như vậy à? Cảnh sát, tôi thực sự oan uổng. Đúng vậy, tôi thừa nhận Charlie là nhân viên tôi thuê khi về nước lần này, nhưng tôi không tiếp xúc với anh ta nhiều lắm, đó chỉ là mối quan hệ công việc thuần túy. Nếu tôi biết anh ta có ý đồ xấu với cháu gái tôi, tôi nhất định sẽ không thuê anh ta chứ đừng nói đến việc đưa anh ta về nước. Tôi nghi ngờ rằng anh ta đã ủ mưu từ sớm và cố tình tiếp cận tôi để thông qua tôi đến gần cháu gái tôi. Tôi rất mong các đồng chí cảnh sát nhất định phải điều tra ra sự thật. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc tại sao anh ta lại bắt cóc cháu gái mình?” Dáng vẻ của hắn hoàn toàn giống như cực kỳ căm phẫn.
Cao Phong cười mỉa: “Anh thế này là chết không chịu thừa nhận, hồ đồ, cố chấp. Tôi khuyên anh nên nhanh chóng nhận tội, không nên loanh quanh chống đối.”
Ánh mắt Diệp Anh trở nên lạnh lùng, không chút để ý dùng tay trái không bị còng phủi bụi vô hình trên đầu gối, buồn bã nói: “Cảnh sát, việc gì cũng cần có chứng cứ. Làm sao tôi có thể thừa nhận việc mình không làm?”
Đúng, Diệp Anh không lo lắng mình sẽ phải ngồi tù.
Tuy rằng lần này tính toán sai lầm nên thất bại đột ngột, nhưng chỉ cần không có bằng chứng trực tiếp, hắn hoàn toàn tin rằng mình có thể thoát tội.
Từ lúc gặp Diệp Uẩn Ninh ở sân bay, mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn. Diệp Anh chắc chắn cho dù có ai đó nhìn thấy hai người họ gặp nhau, chỉ cần người đó không tận mắt nhìn thấy hắn bỏ thuốc cho Diệp Uẩn Ninh thì đó cũng không được coi là bằng chứng trực tiếp, hắn hoàn toàn không lo lắng gì cả.
Mà hắn chắc chắn trăm phần trăm rằng sẽ không có chứng cứ nào cả, bởi mọi thứ từ lộ trình đi lại đến việc lựa chọn quán cà phê đều đã được sắp xếp từ trước để đảm bảo sẽ không có camera giám sát.
Kể cả trong trường hợp xấu nhất, hắn vẫn còn biện pháp cuối cùng, Charlie gánh tội thay hắn và hắn vẫn là người vô tội.
Vì vậy, hắn tin chắc rằng cảnh sát chỉ đang đe dọa, thực tế là không thể làm gì được hắn.
Diệp Anh tự nhận bản thân đã chuẩn bị chu đáo. Hắn hoàn toàn không thể ngờ đến chuyện thật sự có ‘chứng cứ’, hơn nữa còn là chứng cứ không thể chối cãi.
Cao Phong quát: “Diệp Anh, anh thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chúng tôi đã cho anh cơ hội thẳng thắn nhận tội để được khoan hồng. Anh thực sự cho rằng chúng tôi không có bằng chứng phạm tội của anh sao?”
Trên thực tế, họ đã có một đoạn video hoàn chỉnh chứng minh hành vi phạm tội của Diệp Anh. Giờ họ chỉ muốn tìm ra động cơ phạm tội của hắn và khôi phục lại chân tướng của vụ án. Không ngờ tâm lý của Diệp Anh lại vững vàng như vậy, tới lúc này rồi còn luồn lách chống cự, liều chết không nhận.
Diệp Anh nhàn nhạt nói ‘Ồ’ một tiếng, ánh mắt mang theo sự khinh thường: “Thật sao? Nếu thật sự có ‘chứng cứ’, vậy tôi thật muốn nhìn xem.”
“Được, vậy thì để anh xem một chút.” Cao Phong quay đầu ra hiệu, Phương Độ đứng dậy, bật máy chiếu lên.
Sau một vài thao tác, một đoạn video được phát. Bắt đầu là cảnh mấy người ở bãi đậu xe sân bay, có Diệp Anh, Charlie và Diệp Uẩn Ninh.
Diệp Anh vốn vẫn bình tĩnh lúc này chợt cau mày, đôi mắt mở to khó tin, ngón tay không tự chủ được co giật.
Sao lại thế được?
Đoạn video này đến từ đâu và rốt cuộc ai đã đi theo họ và lén quay lại?
Càng đáng chết hơn là vì sao lúc ấy họ lại không phát hiện ra?
Mặt người đàn ông đã hoàn toàn cắt không còn giọt máu, Diệp Anh với sắc mặt tái nhợt nhìn đoạn video tái hiện chân thực mỗi lời nói và hành động lúc trước, giọng nói trong đó có thể nghe rõ ràng. Hơn nữa đoạn video không những không bị gián đoạn mà còn theo chân họ đến tận quán cà phê. Nó có đủ tất cả các cảnh, từ lúc hắn thuyết phục Diệp Uẩn Ninh uống cà phê, đến khi đỡ lấy cơ thể cô ngã xuống, và đến cảnh kết thúc, trong cửa hàng hoàn toàn im lặng.
Đây đúng là đoạn video mà Ngu Tịch Lam giao cho cảnh sát.
Đồng tử co chặt, Diệp Anh không còn giữ được bình tĩnh nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từng giọt trên trán.
Cao Phong nghiêm túc nói: “Diệp Anh, hiện tại chứng cứ đã ở trước mặt anh, anh còn không mau khai thật hành vi phạm tội của mình đi!”
Diệp Anh nói với giọng nghẹn ngào: “Đoạn video từ đâu tới? Từ đâu tới?” Hắn tức giận giãy giụa đứng dậy.
Người cảnh sát đứng gác ngay lập tức bước tới để giữ hắn lại.
Cao Phong cau mày không nói gì, đương nhiên anh ta sẽ không nói cho hắn biết, cảnh sát cũng không điều tra được là ai quay phim.
Ánh mắt Diệp Anh có sự không cam lòng xen lẫn kinh ngạc và nghi ngờ. So với ‘chứng cứ’ trước mặt, hắn càng muốn biết ai đang trốn sau lưng mình và quay được tất cả mọi thứ?
Chết tiệt, kế hoạch của hắn, hắn đã sắp thành công, một chút nữa thôi là hắn sẽ đưa Diệp Uẩn Ninh ra nước ngoài. Kẻ nào đứng phía sau phá hỏng tất cả?
“Diệp Anh, khai thật đi.” Cao Phong quát chói tai: “Mục đích anh bắt cóc người bị hại là gì?”
“Ha ha!” Diệp Anh nham hiểm liếc nhìn đối phương một cái, cắn chặt răng: “Luật sư, tôi muốn gặp luật sư của tôi. Trừ khi luật sư của tôi đến, nếu không tôi sẽ không nói lời nào.”
Diệp Anh không hổ là hạng người mưu mô thâm độc. Ngay khi video được chiếu, hắn biết rằng mọi kế hoạch trước đó của mình đã thất bại. Hắn lập tức im lặng và chờ đợi luật sư đến.
Trong khi Diệp Anh đang chiến đấu giống như một con thú bị giam cầm thì Diệp Uẩn Ninh nằm trong bệnh viện và ngủ một giấc ngon lành.
“Uẩn Ninh, Uẩn Ninh, cậu sao rồi?” Tiếng bước chân dồn dập và lo lắng từ xa tới gần, Ngu Tịch Lam lòng đầy lo lắng chạy vào cửa.
Cô lập tức bổ nhào vào giường bệnh: “Uẩn Ninh, cậu không sao chứ? Đừng làm mình sợ?”
Có trời mới biết cô đã sợ hãi thế nào khi xem đoạn video đó, cô chỉ sợ nếu không kịp thì Diệp Uẩn Ninh sẽ bị đưa ra nước ngoài mất.
Diệp Uẩn Ninh kịp thời tỉnh lại, vội vàng nắm tay an ủi cô: “Không sao đâu, mình không bị ảnh hưởng chút nào cả. Cậu không thấy mình vẫn khỏe mạnh sao? Cảnh sát đã đến rất đúng lúc.”
Ngu Tịch Lam cẩn thận nhìn bạn mình, sau đó mềm oặt người ngồi xuống, giận dữ nói: “May mà cậu không sao. Mình nghĩ thằng cha Diệp Anh này điên rồi mới làm ra chuyện như vậy với cậu. Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?”
Ngu Tịch Lam càng tức giận hơn khi người làm ra chuyện này chính là thân nhân có quan hệ huyết thống với Diệp Uẩn Ninh, cho dù mục đích của người kia là gì thì cũng thật ghê tởm.
Diệp Uẩn Ninh nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: “Hắn muốn đưa mình ra nước ngoài, nhưng không sao, dù mục đích của hắn là gì thì hiện tại hắn cũng không thể làm được.”
Thấy trạng thái của bạn thân tạm ổn, Ngu Tịch Lam cũng đã bình tĩnh lại, cô nghĩ mãi không ra nên nói: “Sao hắn phải đưa cậu ra nước ngoài, chẳng lẽ là muốn bán cậu? Với lại hai người có thù oán đến mức nào mà khiến hắn phải bắt cóc cậu dù biết đó là phạm pháp? Chẳng lẽ…” Sắc mặt cô tối sầm, “lại muốn trút giận thay Diệp Uẩn Thanh?”
Là một người bạn từ tấm bé, Ngu Tịch Lam biết rất rõ sự ưu ái của Diệp Anh đối với cô cháu gái nhỏ Diệp Uẩn Thanh. Trước kia cũng không phải không xảy ra việc Diệp Uẩn Ninh phải chịu ấm ức vì cô ta, không lẽ lần này cũng vậy?
Diệp Uẩn Ninh nhếch môi cười: “Ai biết, cứ để cảnh sát điều tra đi!”
Ngu Tịch Lam gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Đúng rồi, lần này đều là nhờ có người quay lại hành vi phạm tội của hắn. Rốt cuộc ai đã đi theo các cậu quay video vậy? Uẩn Ninh, cậu có biết không?”
Chuyện này thật thần kỳ. Đến bây giờ Ngu Tịch Lam vẫn không thể nghĩ ra được ai đã quay đoạn video đó. Làm thế quái nào mà người đó lại công khai quay được toàn bộ quá trình như vậy, hơn nữa còn gửi video ngay dưới mí mắt Diệp Anh?
Diệp Uẩn Ninh vô tội chớp mắt. Cô không thể nói đó là sức mạnh siêu nhiên được.
Cô nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Có lẽ là Lôi Phong!”