Lợi Minh Hiến liếc nhìn vệ sĩ mà anh ta mang theo, đúng là đồ bỏ đi, người ta đến gần mà không hề hay biết.
Trên thực tế, các vệ sĩ cũng rất hoang mang, họ không hiểu Diệp Uẩn Ninh làm thế nào mà xuất hiện ở đây.
Diệp Uẩn Ninh đi về phía anh ta, Kỷ Thanh Sương cũng đi theo từng bước một, giống như một con thỏ nhỏ vừa mới tìm được chủ nhân che chở
Diệp Uẩn Ninh đứng đối diện Lợi Minh Hiến, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của anh ta, giương cằm: “Chủ tịch Lợi hình như rất để ý đến nghệ sĩ của tôi. Bây giờ mọi người đều ở đây, sao anh không nói thẳng cho tôi biết anh muốn làm gì?”
Lợi Minh Hiến châm một điếu thuốc, làn khói cuồn cuộn làm mờ tầm mắt anh ta, anh ta dửng dưng nhếch môi: “Công ty Huy Hoàng sẵn sàng trả 100 triệu tiền vi phạm hợp đồng để mời cô Kỷ gia nhập công ty.”
Không thể không nói đây là một số tiền rất lớn, nếu Kỷ Thanh Sương đồng ý đi ăn máng khác thì chỉ cần bồi thường 10 triệu là đủ rồi. Đáng tiếc anh ta thấy rõ ràng con mồi Kỷ Thanh Sương này không hề biết điều, nếu không có cách nào tránh được Diệp Uẩn Ninh thì không bằng dùng lợi ích trực tiếp để trao đổi.
Tuy phải chi hơi nhiều nhưng nếu có được thứ mình muốn một cách trực tiếp hơn thì cũng không tệ lắm.
Một diễn viên nhỏ vô danh mà thôi, nếu Diệp Uẩn Ninh thông minh thì nên biết lựa chọn thế nào.
“Sếp Diệp.” Hơi thở của Kỷ Thanh Sương trở nên gấp gáp, cô ấy lo lắng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Uẩn Ninh.
Một trăm triệu trong mắt cô là một con số trên trời, biết đến bao giờ cô mới kiếm về cho công ty số tiền lớn như thế này.
Nếu như sếp Diệp từ bỏ cô thì về tình cảm cũng có thể hiểu được, nhưng mà nhìn ánh mắt ghê tởm của Lợi Minh Hiến, Kỷ Thanh Sương không nhịn được run rẩy khắp người, cô nên làm gì đây?
“Một trăm triệu?” Diệp Uẩn Ninh nhắc lại và cười khẩy, sau đó nhướng mi khinh thường nói: “Chủ tịch Lợi, anh cho rằng tôi thiếu 100 triệu sao?”
Vẻ mặt Lợi Minh Hiến thay đổi, anh ta bóp gãy điếu thuốc trong tay: “Vậy cô Diệp định chống lại tôi hay là chê 100 triệu quá ít?” Vẻ mặt của anh ta cuối cùng cũng lộ ra sự không hài lòng, ánh mắt hung ác nhìn cô.
Kỷ Thanh Sương đối với anh ta vô cùng quan trọng còn đối với Diệp Uẩn Ninh chỉ là một người nhỏ bé tầm thường, không nể mặt anh ta như vậy là muốn trở thành kẻ thù ư?
Phụ nữ ấy à, thực sự không biết lượng sức mình, cứ nghĩ rằng có vốn trong tay là có thể thích gì làm nấy trong giới này, đúng là cần phải học một bài học!
Diệp Uẩn Ninh không chút cảm xúc, nhàn nhạt cười: “Chủ tịch Lợi suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ là một người sếp tôn trọng nhân viên của mình, chỉ cần cô Kỷ nguyện ý ở lại Công ty giải trí Phong Hoa thì không cần bàn lại giao dịch này nữa.”
Lợi Minh Hiến nhếch môi và chế nhạo: “Cô Diệp, Giám đốc Diệp, người ta không kinh doanh như thế đâu. Cô thực sự ấn tượng đấy.”
“Tôi vui là được.” Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng trả lời, nghiêng đầu hỏi: “Cô Kỷ, cô có muốn chấm dứt hợp đồng không?”
Ánh mắt Lợi Minh Hiến lập tức đuổi theo, mang theo một tia mê hoặc nồng đậm, trầm giọng nói: “Tôi rất có thành ý, cô Kỷ nên cân nhắc kỹ giữa việc chỉ đóng vai phụ trong một bộ phim và việc được Công ty Huy Hoàng push nhiệt tình.”
Kỷ Thanh Sương ngoảnh mặt đi, cô không nghĩ tới kỹ năng diễn xuất của mình có thể đáng giá 100 triệu của Lợi Minh Hiến, dã tâm Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết (*), anh ta chỉ muốn cô trở thành một món đồ chơi mà thôi.
(*) có thể tìm hiểu câu này ở đây https://www.chuonghung.com/2020/08/dich-thuat-da-tam-tu-ma-chieu-nguoi-i.html?m=1
Dù bề ngoài Lợi Minh Hiến có đẹp đẽ, đàng hoàng đến đâu thì trong mắt Kỷ Thanh Sương, anh ta chính là người đã đánh thuốc mê và suýt cưỡng hiếp cô, điều này khiến cô vừa sợ hãi vừa ghê tởm. Mà việc anh ta sẵn sàng trả cái giá khổng lồ 100 triệu khiến cô càng sợ hãi. Đối với những người như Lợi Minh Hiến, mỗi đồng tiền bỏ ra đều không phải là vô ích, anh ta tiêu bao nhiêu cho cô thì cô cũng sẽ phải trả giá gấp đôi, cô phải ngu ngốc lắm mới đi theo một kẻ vô liêm sỉ như vậy.
Kỷ Thanh Sương ngước mắt lên, Diệp Uẩn Ninh lặng yên trang nghiêm đứng ở trước mặt cô dường như mang đến cho cô vô hạn dũng khí cùng khích lệ, giống như có cô ấy thì cô không cần sợ hãi bất cứ điều gì.
“Tôi từ chối.” Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng như roi quất vào mặt Lợi Minh Hiến, Kỷ Thanh Sương dũng cảm nói: “Tôi không có hứng thú với ‘Công ty Huy Hoàng’, cho dù chủ tịch Lợi đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ không chấm dứt hợp đồng, tôi mong sau này anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Quai hàm Lợi Minh Hiến nghiến chặt, lông mày anh ta cụp xuống, giống như giông bão sắp đến.