Nhìn thấy Hoắc Tranh, mọi người sôi nổi chào đón gã, Phùng Kha chen tới nói: “Anh họ, lại đây ngồi cho yên tĩnh.”
Sau khi đuổi bạn nữ của mình đi, Phùng Kha mới ân cần đưa một ly rượu: “Em tưởng là anh sẽ không đến. À, sức khỏe của chị Thanh Thanh thế nào, có phải đã tốt rồi không? Anh họ đang chuẩn bị cho đám cưới à? Nếu nhiều việc quá không lo hết được thì anh cứ việc giao cho em, em sẽ sắp xếp.”
Phùng Kha chua xót nghĩ, tuy mình không chiếm được sự ưu ái của chị Thanh Thanh nhưng ít nhất nước phù sa cũng không chảy ra ruộng ngoài. Diệp Uẩn Thanh trở thành người nhà của chính mình, nếu không thể trở thành người yêu thì làm họ hàng cũng được!
Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, Diệp Uẩn Thanh luôn là nữ thần, là người tình, là bảo bối cần được chiều chuộng và che chở trong lòng cánh mày râu bọn họ. Chỉ cần được đứng bên cạnh cô thì bọn họ có thể đánh nhau đến mức vỡ đầu.
Phùng Kha cũng si mê Diệp Uẩn Thanh nhưng đáng tiếc đối phương không để mắt đến cậu ta.
Nếu như không phải Diệp Uẩn Thanh dành tình cảm cho Hoắc Tranh và Hoắc Tranh cũng thực sự xuất sắc đến mức luôn ở phía trên mọi người thì sẽ không ai nguyện ý nhượng bộ.
Hoắc Tranh nhận lấy rượu không nói một lời, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Trong cơ thể gã có một ngọn lửa bị đè nén, nhưng đôi mắt lại cực kỳ điềm tĩnh, trên người gã một loại khí chất đầy mâu thuẫn khi hòa quyện giữa sự e dè và nguy hiểm, tạo thành một vẻ nam tính vô cùng quyến rũ. Trong hộp đêm có không ít cô gái đã bị mê hoặc hoặc dùng ánh mắt đầy tình ý để lén nhìn gã.
“Hahaha, anh Hoắc vừa đến là mấy cô nàng đó không thèm nhìn đến chúng ta nữa.” Một cậu trai trẻ trong đó đùa giỡn đẩy cô gái trong lòng mình, “Đi, mời anh Hoắc một ly nào. Hiếm khi anh Hoắc mới tới đây, ai mà dụ được anh Hoắc đi cùng thì thiếu gia đây sẽ tặng một chiếc đồng hồ.”
Xung quanh bắt đầu ồn ào. Ai cũng biết từ khi ở bên Diệp Uẩn Thanh, Hoắc Tranh đã thủ thân như ngọc, gã không hề chạm vào những người phụ nữ bên ngoài. Cậu thiếu gia kia chỉ trêu chọc mấy cô gái ở đây để nhìn bọn họ dùng tất cả thủ đoạn nhưng thất bại ê chề mà thôi.
Quả nhiên, lập tức có một cô gái động lòng và tiến tới.
Cho dù không phải vì quà thì chỉ cần được ngủ với một người đàn ông cực phẩm như vậy thì họ cũng chẳng thiệt chút nào!
Hoắc Tranh nhíu mày, gã vốn đang không được thỏa mãn dục vọng, người phụ nữ tiến lại gần mang theo hương thơm quyến rũ càng làm cho cơ thể gã cảm thấy nhộn nhạo.
Tuy nhiên, gã vẫn lạnh lùng nhếch môi, trong đôi mắt đen tràn đầy khí lạnh: “Cút đi!”
Không phải một người phụ nữ tục tằng phấn son nào cũng xứng đáng để gã giải quyết h a m mu ố n.
Tình yêu mà Hoắc Tranh dành cho Diệp Uẩn Thanh là không thể nghi ngờ, gã sẽ chỉ cưới cô và thậm chí sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì sức khỏe của cô. Nhưng điều này không có nghĩa là gã sẽ chỉ có một người phụ nữ là cô. Bên ngoài vẫn đồn rằng gã thủ thân như ngọc và không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác vì Diệp Uẩn Thanh, đó chẳng qua là do gã quá kén chọn và không có người phụ nữ nào lọt vào mắt xanh của gã thôi.
Không phải ai cũng có thể thay thế Diệp Uẩn Thanh lấy lòng gã. Nhưng hôm nay, quả thực gã không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Lý do là gã đã chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng đến lúc được thưởng thức món ăn ngon nhưng lại bị dừng lại đột ngột khi gã chuẩn bị nhấm nháp thỏa thích. Không có gì sốc bằng việc kỳ vọng đột nhiên tan vỡ.
Sự thèm muốn của gã đã bị gợi lên từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ lại không được thỏa mãn, trong cơ thể gã dường như đang giam giữ một con mãnh thú, một khi có con mồi thơm ngon xuất hiện trước mắt, nó sẽ lập tức nhào lên xâu xé.
“Đi đi, cẩn thận không tôi mách chị Thanh Thanh đấy.” Phùng Kha xua đuổi cô gái kia, trung thành và tận tâm bảo vệ sự trong trắng cho chồng sắp cưới của người tình trong mơ.
Hoắc Tranh nhắm mắt lại, lười biếng thay đổi tư thế ngồi, tựa người vào ghế sô pha.
Phùng Kha phàn nàn một mình: “Anh họ, anh nói xem mẹ em nghĩ gì không biết nữa? Chẳng hiểu sao lại muốn em theo đuổi Diệp Uẩn Ninh. Mặc dù hai chị em trông giống nhau, nhưng không có nghĩa là em cũng sẽ thích Diệp Uẩn Ninh. Anh nghĩ mà xem, cô ta lạnh không khác gì cục đá, người bình thường có nhai được không?”
“Bọn họ trông giống nhau à?” Hoắc Tranh ở một bên đột nhiên hỏi.
“Hả, nhìn không giống sao? Trông rất giống mà.” Phùng Kha nghi hoặc sờ sờ đầu, sau đó bừng tỉnh vỗ đùi, “Anh họ, anh chưa từng để ý tới bộ dáng của Diệp Uẩn Ninh à? Cũng đúng, anh nói xem. Rõ ràng chị Thanh Thanh tỏa sáng như thế, tại sao Diệp Uẩn Ninh lại không có cảm giác tồn tại như vậy nhỉ? Đây, đây, em có ảnh của cô ta đây, để em cho anh xem thử, đừng để sau này là người một nhà rồi mà gặp nhau lại không nhận ra.”
Phùng Kha lấy di động ra, chọn một bức ảnh đặt trước mắt Hoắc Tranh. Cậu ta chỉ vào đó và nói: “Anh nhìn này, cô ta chính là Diệp Uẩn Ninh. Chỗ này, chỗ này nữa, lông mày và cái mũi rất giống chị Thanh Thanh đúng không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, một khuôn mặt giống như Diệp Uẩn Thanh tới năm mươi phần trăm xuất hiện trên màn hình điện thoại di động. Vẻ mặt của cô lạnh lùng hơn Diệp Uẩn Thanh, lạnh lùng đến mức có thể làm đông cứng trái tim của con người.
Nhưng ngọn lửa của Hoắc Tranh đột nhiên bùng lên khiến máu gã sôi trào.
Có vẻ như gã đã tìm được vật thay thế hoàn hảo.