Nhìn thấy những lời này trong mắt Diệp Uẩn Ninh, Lâm Thanh Hải không nhịn được mà lảo đảo lùi về phía sau, anh ta đột nhiên ho khan dữ dội đến tận khi cúi gập người, giống như có thứ gì vô hình đè lên vai đẩy anh ta ngã gục xuống.
Không còn gì có thể khiến anh ta đau thấu tim gan hơn khi điều mà anh ta trân quý, khắc sâu trong tim lại là thứ mà người ta lãng quên, bỏ đi như giày rách.
Khi nỗi đau đã hằn sâu trong lòng, Lâm Thanh Hải phun ra một ngụm máu.
“Không sao, tôi có thể sửa chữa sai lầm, tôi có thể bù đắp,” anh ta lẩm bẩm, “Tôi không phủ nhận việc tôi đã làm sai, nhưng cậu không thể cứ như vậy mà phán tử hình tôi, cậu hãy cho tôi một lần được lập công chuộc tội, tôi vẫn chưa trả ơn cậu mà.”
Lâm Thanh Hải nhìn Diệp Uẩn Ninh bằng ánh mắt van xin, anh ta còn có rất nhiều việc muốn làm cho cô mà chưa làm được, còn có rất nhiều lời trong lòng muốn nói mà chưa thể nói ra, còn có rất nhiều, rất rất nhiều áy náy…
Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh nhìn anh ta: “Tôi không cần những thứ đó, nhưng nếu cậu nhất quyết muốn báo đáp thì hãy làm một chuyện vì tôi đi.”
“Chuyện gì?” Lâm Thanh Hải vội vàng ngẩng đầu hỏi.
“Hãy quên đi sự tồn tại của tôi, sau đó tập trung trả ơn vị ân nhân tiếp theo của cậu đi!” Cô nhẹ nhàng nói.
Nếu đã có ân tất báo, vì trả ơn mà không màng tất cả như vậy thì hãy tận tình báo ân không chút do dự đi!
“Là sao?” Lâm Thanh Hải khó hiểu.
Diệp Uẩn Ninh đưa mắt nhìn về phía sau anh ta, nói một cách đầy ý tứ hàm súc: “Chúc mừng cậu rốt cuộc có thể thực hiện việc trả ơn của mình với vị ân nhân tiếp theo của cậu!”
Cô vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng gõ vang, giọng nói lịch sự của giám đốc vang lên: “Xin lỗi quý khách, có một quý cô muốn gặp quý khách.”
Lâm Thanh Hải còn chưa kịp phản ứng, Diệp Uẩn Ninh đã cất tiếng nói: “Mời vào.”
Cánh cửa phòng riêng được đẩy ra, xông thẳng vào mũi là một mùi hương kỳ dị, sau đó những vệ sĩ cường tráng nối đuôi nhau bước vào. Họ mặc vest đen, đeo kính râm, khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Tiếp theo sau là một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn kia được làm lớn hơn rất nhiều so với kích cỡ thông thường. Nghe tiếng xe lăn mài trên sàn nhà, mọi người có thể cảm nhận được sức nặng của người ngồi trên nó.
Chiếc xe lăn được một người đàn ông da đen cao lớn đẩy ra, quả nhiên có một người phụ nữ cực kỳ béo ngồi lên trên đó. Vì quá béo nên việc đi lại cũng rất khó khăn, chỉ có thể ngồi xe lăn để người đẩy đi.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, vẻ mặt Lâm Thanh Hải thay đổi rõ rệt, đồng tử sau mắt kính nheo lại, thậm chí anh ta còn vô thức làm tư thế chuẩn bị bỏ trốn.
Mồ hôi túa ra từng giọt, từng giọt trên trán anh ta, trong ánh mắt anh ta xuất hiện một tia sợ hãi.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn thực sự quá béo. Ngấn thịt trên đùi nhiều đến mức tạo thành tầng tầng lớp lớp, toàn bộ đùi được bao phủ bởi một chiếc váy dài màu đen, toàn thân giống như một cái thùng phuy đen kịt, khó có thể phân biệt đâu là eo, đâu là mông. Hơn nữa, cơ thể đối phương thuộc dạng dễ nóng, gần như mỗi khi cử động đều sẽ đổ mồ hôi. Mùi nước hoa nồng nặc kia chính là dùng để che giấu mùi cơ thể của cô ta.
Khuôn mặt của cô ta cũng béo nhưng không phải loại béo khỏe đầy đặn mà sưng đỏ và bóng loáng. Trên mặt cô ta phủ đầy phấn, dưới nền phấn thật dày là những mụn bọc mủ ố vàng, cho dù hóa trang cũng không thể che giấu.
Mắt cô ta lòng trắng thì nhiều mà lòng đen thì ít. Cô ta có chiếc mũi củ tỏi, hàm răng hô và còn có nốt ruồi màu đen trên cằm, có thể thấy rõ một sợi lông đen trên nốt ruồi đó. Giờ phút này, người phụ nữ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hải, cánh mũi hưng phấn phập phồng, trong miệng phát ra một thanh âm nhớp nháp: “Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi, Lâm Thanh Hải.”
Lâm Thanh Hải lùi lại một bước, yếu ớt nói: “Tiểu thư Hắc Lộ Lộ, sao cô lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến tìm anh rồi. Anh đã hứa sẽ kết hôn với em thế mà vừa đi đã không thấy bóng dáng đâu. Nhất định là anh đã bị lạc, quên mất đường về nhà, vì thế em đã đích thân tới đây để đón anh trở về.” Tiểu thư Hắc Lộ Lộ nhẹ lắc đầu, tức khắc một làn gió thơm tràn ngập khắp phòng riêng.
Lâm Thanh Hải đè nén phản ứng sinh lý buồn nôn, miễn cưỡng cười: “Xin lỗi, chỉ sợ tôi không thể kết hôn với cô, chúng ta có thể đổi sang điều kiện khác được không, tôi sẽ bồi thường cô…”
“Sao thế, anh dám phản bội em à?” Tiểu thư Hắc Lộ Lộ đột nhiên trầm giọng, tức giận gầm lên: “Anh đừng quên em là người cứu sống anh. Chính miệng anh đã hứa hẹn sẽ đáp ứng nguyện vọng của em, mà nguyện vọng của em chính là kết hôn với anh.”
“Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp, thật là một câu chuyện buồn vui lẫn lộn!” Diệp Uẩn Ninh đang ngồi nhàn nhã bỗng vỗ tay, ca ngợi với thái độ nghiêm túc.
“Uẩn Ninh!” Sắc mặt Lâm Thanh Hải càng trắng bệch, trong mắt hiện lên sự đau đớn.
Hắc Lộ Lộ quả thực là ân nhân cứu mạng của anh ta ở nước Đức. Để giúp Diệp Uẩn Thanh tìm được nguồn trái tim phù hợp, anh đã một mình ra nước ngoài và thậm chí còn tiến sâu vào chợ buôn bán nội tạng ngầm. Kết quả là không may anh ta gặp phải xã hội đen tranh chấp và bị bắn trúng trong lúc hỗn loạn.
Khi đó, anh ta đang hấp hối và chỉ cách cái chết trong gang tấc, chính Hắc Lộ Lộ đi ngang qua đã cứu anh ta.
Anh ta không kịp trở về khi Diệp Uẩn Thanh bị suy tim chính là vì anh ta bị thương nặng phải nằm trên giường bệnh và không thể cử động. Cho dù anh ta muốn quay trở về bên cạnh Diệp Uẩn Thanh thì cũng không thể.
Thân phận của Hắc Lộ Lộ cũng không đơn giản. Cha cô ta rất có quyền thế ở nước Đức và chỉ có một người con duy nhất là cô ta. Đáng tiếc, Hắc Lộ Lộ có tất cả từ địa vị cho đến tiền bạc, nhưng cô ta lại có một tật xấu là vô cùng tham ăn.
Vì không thể kiềm chế được ham muốn ăn uống nên ngoại hình vốn không được tính là đẹp lại càng trở nên xấu xí, cô ta biến thành một kẻ mập mạp nặng tới hai trăm cân.
Vốn dĩ tiểu thư Hắc Lộ Lộ có béo đến đâu cũng không liên quan đến Lâm Thanh Hải, nhưng có lẽ do duyên số an bài mà Hắc Lộ Lộ vừa gặp đã thương chàng thanh niên trẻ tuổi được mình cứu sống, một lòng muốn người ta làm chồng mình và ở rể nhà họ Hoắc.
Lâm Thanh Hải còn có thể làm được gì khi biết mình đã lọt vào mắt xanh của ân nhân đây, đương nhiên là đồng ý rồi, không đồng ý cũng không được, người ta trông chừng anh ta rất kỹ.
Sau đó, đợi đến khi vết thương gần như đã lành, thừa dịp tiểu thư Hắc Lộ Lộ không để ý, anh ta tìm một cơ hội lặng lẽ lẻn về nước.
Vì vậy, tiểu thư Hắc Lộ Lộ bắt đầu hành trình vượt ngàn dặm xa xôi tìm chồng. Cũng may trời xanh không phụ lòng người, rốt cuộc cô ta cũng nhận được tin tức để đi tìm người.
“Cô là ai? Chẳng lẽ cô chính là người đã dụ dỗ chồng sắp cưới của tôi, khiến anh ấy thất hứa?” Tiểu thư Hắc Lộ Lộ nhìn Diệp Uẩn Ninh bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
“Không, tôi không có một chút quan hệ gì với chồng sắp cưới của cô,hiện tại anh ta là của cô.” Diệp Uẩn Ninh quay đầu nhìn Lâm Thanh Hải, nói với vẻ không tán đồng: “Lâm Thanh Hải, cậu như thế là không đúng rồi, ơn cứu mạng quan trọng đến thế, dù đầu rơi máu chảy, tan xương nát thịt cũng không đủ để báo đáp, sao cậu lại có thể vong ân phụ nghĩa được?”
“Tôi có thể trả ơn cô ta bằng cách khác. Tôi căn bản không thích cô ta. Tôi đồng ý cưới cô ta chỉ là biện pháp tạm thời. Nếu không đồng ý thì tôi sẽ không thể về nước được.” Lâm Thanh Hải gào lên.
“Lâm Thanh Hải, cậu thật khiến người khác thất vọng,” Diệp Uẩn Ninh dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn anh ta và khiển trách, “Việc thích hay không thích quan trọng đến thế cơ à? Cô ấy đã cứu mạng cậu, mạng sống của cậu chẳng lẽ không xứng đáng để cậu lấy thân báo đáp ư? Nếu mất mạng thì cậu đã sớm biến thành nắm tro tàn, ngay cả cơ thể còn không có thì làm gì nói được đến chuyện thích hay không thích nữa. Bây giờ cậu sống khỏe mạnh thế này, chỉ có việc hiến thân thôi, cậu cảm thấy oan ức gì chứ?’
“Tôi…” Lâm Thanh Hải nghẹn lời, lại ho khan rồi thành thật nói tiếp: “Không giống nhau, không phải như thế, đây không phải là cách trả ơn.”
Anh ta có thể dùng tiền bạc hay quà tặng, nhưng nếu bắt anh ta cưới người phụ nữ này thì anh ta thực sự không thể làm được.
“Không giống nhau chỗ nào?” Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh nhìn anh ta, “Lúc cậu cho rằng Diệp Uẩn Thanh là ân nhân cứu mạng, cậu sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dùng bất cứ thủ đoạn nào vì cô ta. Thậm chí cậu ước gì có thể biến thành một con chó bên chân cô ta, thể xác và tinh thần đều thuộc về một mình cô ta. Tại sao thay đổi thành một người khác lại không được?
Hơn nữa trước đây khi cậu bị bọn côn đồ đánh đập, tuy rằng rất nhục nhã nhưng cũng không đến mức mất mạng. Nói đúng ra vẫn chưa thể coi là ơn cứu mạng.
Nhưng vị tiểu thư này thực sự đã cứu sống cậu, ơn nghĩa lớn lao hơn hẳn năm xưa. Tại sao khi cậu cho rằng Diệp Uẩn Thanh là ân nhân thì việc gì cũng sẵn sàng làm nhưng khi đổi thành người khác thì cậu lại muốn trốn tránh trả ơn?”
Lâm Thanh Hải toát mồ hôi nhìn cô, môi mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.
Diệp Uẩn Ninh bĩu môi, trong mắt mang theo một tia châm chọc: “Chẳng lẽ cậu phải xem người có hợp mắt không thì mới trả ơn? Gặp người đẹp thì không hề có nguyên tắc mà lấy thân báo đáp, thấy người không hợp ý mình thì tìm đủ lý do để ra sức khước từ”
Những lời của Diệp Uẩn Ninh chắc chắn là nói việc trả ơn của anh ta không hề thuần túy mà là thấy sắc nảy lòng tham, kỳ thật anh ta không có tấm lòng muốn đền ơn.
Lâm Thanh Hải đột nhiên ngẩng đầu lên: “Uẩn Ninh, cậu nghĩ về tôi như thế ư?”
Anh ta thật lòng với cô và thực sự muốn trả ơn cô.
“Nếu tôi nói sai vậy tại sao không trả ơn một cách bình đẳng?” Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng nói: “Cùng là ân nhân cứu mạng cho nên không thể trả ơn một cách nặng bên này nhẹ bên kia. Trước đây cậu dành tất cả mọi thứ cho Diệp Uẩn Thanh và ngoan ngoãn phục tùng cô ta như nào thì bây giờ cũng trả ơn vị tiểu thư này như vậy đi!”
Lâm Thanh Hải che miệng, khóe miệng có vết máu thấm ra, anh ta cảm thấy trái tim mình như vỡ ra từng mảnh: “Uẩn Ninh, cậu thật sự tàn nhẫn như vậy sao”, nhẫn tâm giao tôi vào tay người khác?”, “Cậu biết rõ người mà tôi muốn báo đáp nhất chính là cậu. Cho dù tôi muốn trả ơn cô ta thì cũng phải xếp ở phía sau cậu. Chính cậu đã cứu tôi trước, không có cậu thì sẽ không có tôi lúc sau.”
Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu: “Cậu đã quên lời tôi vừa nói sao? Đừng xuất hiện ở trước mặt tôi và trả ơn vị tiểu thư này tử tế chính là cách trả ơn tôi tốt nhất rồi.”
Lâm Thanh Hải mở to mắt, ngơ ngác nhìn cô: “Cậu đã sớm biết, sớm biết cô ta sẽ tìm tới đây.”
Trong lòng anh ta cảm thấy ớn lạnh, thậm chí anh ta còn nghi ngờ liệu có phải Diệp Uẩn Ninh là người đã báo tin anh ta ở đây cho người khác biết không.
“Các người nói đủ chưa?” Hắc Lộ Lộ không kiên nhẫn hét lên: “Em đã cứu mạng anh, cũng chính anh nói sẽ trả ơn, cho nên không muốn cưới cũng phải cưới, sau này anh sẽ là người của nhà họ Hắc chúng em.”
Diệp Uẩn Ninh yên lặng nhìn anh ta: “Cậu thích ‘trả ơn’ như thế, vậy lần này cậu sẽ trả ơn hay không trả đây?”
Lâm Thanh Hải cười chua chát, đây là sự trừng phạt của cô ấy đối với mình sao?
Chính mình dùng danh nghĩa ‘trả ơn’ để làm tổn thương cô ấy, hiện giờ bị nhốt trong lời thề của chính mình không thể trốn thoát.
Lâm Thanh Hải nhìn Diệp Uẩn Ninh đắm đuối như muốn in sâu cô vào trong tâm trí, run giọng nói: “Tôi chưa từng báo đáp hay tự làm bất kỳ điều gì cho cậu. Nếu đây là điều cậu muốn thì tôi bằng lòng.”
Thiếu mạng thì phải trả lại, chính miệng hứa hẹn thì phải thực hiện, và cuối cùng anh ta cũng phải trả lại những gì mà anh ta nợ Hắc Lộ Lộ.
Trả ơn, cách trả ơn đúng đắn là gì?
Có lẽ ngay từ đầu anh ta đã đi sai đường.
Nếu mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu thì tuyệt biết mấy, nhưng nếu thì mãi chỉ là nếu thôi, hiện thực sẽ không bao giờ có đường rút lui.