Đối với nhà họ Vệ, cô đã tốt bụng săn sóc, ân cần chu đáo, kết quả cô đã nhận được gì?
Có một số kẻ không đáng làm người, không xứng để được đốt xử tốt.
Tiếu Vi Vi không phải là một người không biết giận. Giờ đây khi đã thấy rõ bộ mặt thật của người nhà họ Vệ, cô sẽ không lưu tình với bọn họ nữa.
Rầm, rầm, rầm, nhóm vệ sĩ của gia đình để một người ở lại bên cạnh Tiếu Vi Vi, ngay sau đó những người còn lại không chút do dự đập phá đồ đạc trong nhà theo lời chỉ đạo của cô.
TV lớn gắn tường, tủ lạnh, điều hòa và cả bể cá cảnh mà cha Vệ yêu thích, tất cả đều bị đập phá tan tành. Chỉ trong chốc lát, những mảnh thủy tinh vỡ vương vãi khắp nhà, trông vô cùng thảm hại.
“Giết người rồi, cướp bóc kìa, các người là một lũ đầu gấu. Các người còn quan tâm đến pháp luật nữa không? Mình ơi, ông mau gọi cảnh sát đi!” Mẹ Vệ sốt ruột đến mức gần như sắp ngất đi rồi. Sau khi được con gái ở phía sau đỡ, bà ta liên tục gọi cha Vệ.
“Dừng lại, mấy người dừng lại cho tôi, cá của tôi!” Cha Vệ liên tục dậm chân, đau lòng nhìn những con cá vàng bị thiếu oxy đang vùng vẫy trên mặt đất.
Tiếu Vi Vi ghét bỏ tìm một chỗ sạch sẽ để đứng. Cô còn có tâm trạng thoải mái để hỏi: “Bác Vệ, đã lâu không thấy. Thì ra bác vẫn ở đây!”
Nhớ trước đây khi cha Vệ bệnh nặng phải nhập viện, người không rành việc đời như mẹ Vệ bó tay không biết làm cách nào, cuối cùng vẫn là cô bận trước bận sau chăm sóc ông ta cho đến khi ông ta khỏi bệnh và xuất viện. Khi đó người ta còn vô cùng xúc động kéo cô và nói Vệ Đông thật có phúc khi có người bạn gái như cô, sau này nhất định sẽ thương cô như con gái ruột.
Kết quả là khi mẹ Vệ vênh váo đuổi cô ra khỏi nhà, người ta giả vờ câm điếc và chẳng thèm xuất hiện. Đúng là lương tâm cho chó ăn.
Cha Vệ xấu hổ cười: “Vi Vi, cô đột nhập vào nhà riêng của người khác như thế này là phạm pháp đấy. Cô mau bảo họ dừng tay lại, nếu không tôi gọi cảnh sát thật đấy.”
Vệ Tiểu Lan ở một bên hét lên: “Bố, bố nói nhiều như vậy làm gì. Bố hãy gọi điện cho cảnh sát để họ đến bắt chị ta ngay đi!”
“Bốp”, một cái tát giáng thẳng vào mặt Vệ Tiểu Lan khiến cô ta bàng hoàng phải che mặt lại.
“Chị, chị dám tát tôi? Chị là cái thá gì mà dám tát tôi, tôi cho chị biết tay!” Vệ Tiểu Lan giận điên người, cô ta giương nanh múa vuốt làm bộ muốn lao tới.
Lúc này, vệ sĩ đứng về phía trước và lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm như thể anh ta sẽ lập tức ra tay nếu Vệ Tiểu Lan dám lại đây.
Ngay tức thì Vệ Tiểu Lan ấm ức rụt cổ lại.
“Tôi tát cô một cái là nhẹ nhàng rồi đấy,” Tiếu Vi Vi cười khẩy, “Cô ăn cơm do tôi nấu, mặc quần áo do tôi giặt, tôi dạy phụ đạo cho cô, chăm sóc cô khi cô nằm viện. Tôi không mong chờ cô mang ơn đội nghĩa nhưng cũng không ngờ được cô lại là cái loại vong ân phụ nghĩa. Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, cả nhà đều là loại chẳng ra gì!”
Nhớ đến việc mình đã từng moi tim móc phổi, cô chỉ ước mình có thể trở về quá khứ để băm nát tay mình ra.
“Cô, cô…” Vợ chồng nhà họ Vệ chỉ vào cô nói không thành lời. Không ngờ một người luôn dịu dàng, ngoan ngoãn, dễ bảo như Tiếu Vi Vi lại trở nên hung hãn như vậy. Cùng lúc đó, mặt họ cũng đỏ bừng lên, bọn họ quả thực hưởng lợi từ Tiếu Vi Vi.
Nhưng ai bảo nhà cô không có điều kiện chứ. Những việc Tiếu Vi Vi có thể làm thì chỉ cần có nhiều tiền thuê người giúp việc là có thể làm được. Về phần những mặt khác thì dù cô có cố gắng đến mấy cũng không xứng với gia đình họ.
“Gọi cảnh sát, tôi muốn gọi cảnh sát.” Cha Vệ run rẩy lấy điện thoại ra.
Vốn dĩ ông ta nghĩ gia đình mình đã sắp chuyển đi nên không muốn làm lớn chuyện, nhưng bây giờ xem ra một người không lên được mặt bàn thì không thay đổi được, ông ta cũng không cần giữ mặt mũi cho Tiếu Vi Vi nữa. Cô cho rằng kiếm được mấy người ở đâu tới làm ra vẻ là có thể dọa dẫm được họ ư? Đừng có mơ.
Nhìn thấy hành động của cha Vệ, Tiếu Vi Vi không hề lo lắng chút nào. Cô quét mắt khắp nơi, nói: “Cứ gọi cảnh sát đi.Tôi cũng chỉ đập phá đồ đạc của tôi trong chính căn nhà của mình thôi. Đây là quyền tự do của tôi”
“Ý cô là gì, đây không phải là nhà của chúng tôi sao? Tất cả đồ đạc trong nhà này đều của chúng tôi.” Cha Vệ ngơ ngác, vô thức dừng lại việc gọi điện thoại.
“Của các người? Thật nực cười.” Tiếu Vi Vi khinh thường nhếch miệng, “Nhìn rõ đi, mỗi đồ vật trong nhà này đều do tôi bỏ tiền ra mua. Đồ điện, đèn đóm, sô pha, giường, mỗi đồ các người dùng đều do một tay tôi lo liệu, chẳng có thứ gì là do các người tự chi tiền của mình để mua cả. Mấy đồ các người dùng tôi đều chê dơ nên tôi đập hết. Bây giờ dù ai tới cũng không nói được gì.”
Cha Vệ sửng sốt. Lúc ấy bọn họ chỉ đợi sắp xếp xong nhà cửa liền vào ở chứ đâu có rảnh để ý mấy việc nhỏ nhặt này? Chẳng lẽ không phải trong phòng vốn dĩ đã có đủ nội thất rồi à?
“Đợi đã, ai cho phép các người vào phòng ngủ của chúng tôi?” Mẹ Vệ trợn mắt, sợ hãi hét lên và đẩy con gái ra để đi ngăn cản, nhưng làm sao bà ta có thể ngăn cản được một nhóm đàn ông. Sau đó, bà ta lao tới giống như bị điên: “Đây là trang sức châu báu của tôi, các người không được phép động vào. Tiểu Lan, mình ơi, mau tới đây, bọn họ muốn cướp trang sức của tôi.”
Cha Vệ và con gái lo lắng chạy tới, ngay sau đó một vệ sĩ cầm hộp trang sức đẩy họ ra rồi bước ra ngoài, đưa nó cho Tiếu Vi Vi.
Mẹ Vệ đầu tóc rối bù đi phía sau, oán hận trừng mắt nhìn Tiếu Vi Vi: “Trang sức này là của tôi, cô không được lấy đi!”
“Của bà? Nếu tôi nhớ không cầm thì chỗ trang sức này là tôi mua tặng bà. Tôi còn giữ cả hóa đơn của từng thứ trong đây. Thà tôi vất mấy thứ này đi cũng không cho bà, vì vậy tôi lấy lại toàn bộ. Có vấn đề gì không?” Tiếu Vi Vi tùy tiện ném trang sức sang một bên, nhướng mày, “À đúng rồi, bà đừng quên hoa tai bà đang đeo cũng là do tôi mua, bà tháo ra cho tôi.”
Vệ sĩ mặc kệ sự phản kháng của mẹ Vệ mà giật đôi bông tai khỏi tai bà ta khiến mẹ Vệ tức lộn ruột.
Vệ Tiểu Lan sợ đến mức mặt mày tái mét, không còn dám kiêu ngạo nữa. Nhưng ngay sau đó, cô ta chợt nhớ ra điều gì, vội vàng chạy về phòng mình.
Quả nhiên, phòng của cô ta cũng không thể thoát khỏi. Đồ trang sức, quần áo hàng hiệu, đồng hồ, máy tính, máy chơi game các loại đều bị lấy đi, những thứ không lấy đi được đều bị đập cả. Tất cả những thứ này đều là đồ lúc trước Tiếu Vi Vi đưa cho cô ta.
Vệ Tiểu Lan lòng đau như cắt, cô ta không màng tất cả chạy tới chỗ Tiếu Vi Vi, hét lớn: “Chị có biết xấu hổ hay không, làm gì có chuyện tặng đồ rồi còn đòi lại. Hơn nữa chị bỏ tiền mua đồ chắc, còn không phải lấy tiền của anh tôi.”
Cô ta rất ghen tị việc Tiếu Vi Vi có thể thoải mái mua đồ. Một người không nghề ngỗng gì thì lấy đâu ra tiền chứ, chẳng phải là bám được vào anh trai cô ta, lấy đồ của anh để tạo ân tình à. Cho nên Tiếu Vi Vi có cố gắng đến mức nào để làm hài lòng gia đình cô ta cũng là lẽ đương nhiên, cô ta còn lâu mới cảm thấy biết ơn.
Tiếu Vi Vi hừ lạnh: “Vậy thì cô sai rồi, tôi không lấy tiền của anh trai cô. Tiền cho các người ăn uống đều là của tôi.”
Cô đã quá suy nghĩ cho người khác nên mới nuôi ra một đám người ghê tởm như vậy.
Vệ Tiểu Lan không tin: “Sao lại thế được?”
Tiếu Vi Vi: “Nếu không tin thì cô có thể tự hỏi anh trai cô. Bây giờ, các người cầm lấy đồ của mình, tới thế nào thì đi như vậy, cút khỏi nhà tôi ngay!”
Cô chỉ đòi lại đồ của mình, còn đồ họ tự mua thì cô không đụng vào và có thể mang đi.
Các vệ sĩ vây xung quanh và nhìn họ như hổ rình mồi.
Cha Vệ hoàn toàn sửng sốt, ông ngờ nghệch hỏi: “Dựa vào đâu mà cô muốn đuổi chúng tôi đi? Đây là nhà chúng tôi thuê.”
“Nhà các người thuê ư, các người có trả một đồng nào không? Ai ký hợp đồng, ai trả tiền điện nước, ai trả tiền thuê nhà?” Tiếu Vi Vi ép hỏi từng chữ một: “Người bận rộn ngược xuôi là tôi, các người chỉ xách giỏ vào ở mà không tốn chút công sức nào thôi.”
Lúc trước khi tình hình kinh tế của Vệ Đông ổn hơn một chút, gã không nỡ để người nhà mình sống trong một căn phòng thuê đơn sơ nữa nên gã đã nhờ cô giúp mình tìm một nơi có điều kiện tốt hơn để thuê.
Còn về lý do tại sao gã không mua nhà luôn, thứ nhất là lúc đó tài chính của công ty đang eo hẹp không thể lấy được quá nhiều tiền, thứ hai, gã có lẽ không muốn sống lâu dài ở thành phố Từ mà sớm muộn gì cũng trở lại thành phố Thanh nên không có nhu cầu mua bất động sản ở đây.
Khi đó, cô vừa không đành lòng để Vệ Đông nhọc lòng vừa sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương nên đã lấy một căn nhà đứng tên mình để giả vờ nhà thuê cho nhà họ Vệ vào ở.
Lúc ấy cô còn lo lắng Vệ Đông sẽ đề cập đến vấn đề tiền nong, kết quả là người ta hoàn toàn không đả động đến mà cứ thế vào ở một cách đương nhiên.
Hiện giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngu ngốc, nghĩ sớm muộn gì hai người cũng là một, không cần phải so đo quá nhiều mà không biết rằng có một số người đàn ông chẳng xứng đáng chút nào.
“Nói thật cho các người biết, căn nhà này là của tôi. Thực ra tôi nói là thuê giúp các người vì không muốn các người phải khó xử về tiền thuê nhà. Bây giờ tôi không muốn cho các người thuê nữa. Các người mang theo đồ của mình cút xéo ra khỏi nhà tôi đi.” Tiếu Vi Vi trầm giọng nói.
“Sao cô có thể có một căn nhà lớn như vậy được? Không phải điều kiện nhà cô bình thường à?” Mẹ Vệ sốt ruột nói, rõ ràng hoàn cảnh nhà Tiếu Vi Vi bình thường mà.
“Bây giờ, những việc này không liên quan gì đến các người. Đuổi hết mấy người này ra ngoài cho tôi.” Tiếu Vi Vi ra lệnh cho vệ sĩ.
Tiếu Vi Vi đã chuẩn bị trước danh sách tất cả các đồ vật của mình nên rất dễ dàng chọn lọc. Các vệ sĩ nhanh nhẹn cuộn đồ đạc của nhà họ Vệ thành đống rồi quăng ra ngoài cửa.
“Tôi không đi, đây là nhà của chúng tôi, các người không thể làm như vậy!” Mẹ Vệ vẫn giãy giụa, chưa từ bỏ ý định.
Vệ Tiểu Lan thì vội không ngừng nhặt đồ của mình: “Mỹ phẩm của tôi, giày của tôi…”
Sau khi dọn sạch đồ của nhà họ Vệ rồi ném ra ngoài, Tiếu Vi Vi sai vệ sĩ lấy chìa khóa và đóng sầm cửa lại.
Đối mặt với ba người vẫn đang không thể tin được, Tiếu Vi Vi liếc nhìn cha Vệ với vẻ giễu cợt: “Nếu tôi nhớ không lầm thì bộ quần áo ông đang mặc cũng là tôi mua cho, nhưng mà thôi, coi như tôi bố thí cho ăn mày. Thêm nữa,” cô nhấn mạnh: “Mấy năm nay coi như tôi cho các người ở miễn phí. Nếu các người còn dây dưa thì cũng đừng trách tôi báo cảnh sát.”
Ba người đột nhiên bị đuổi ra khỏi căn nhà ấm áp như mùa xuân. Phải đứng ở bên ngoài, người nào người nấy đều lạnh đến mức run rẩy. Nhất thời họ cũng quên mất phải đáp trả thế nào mà chỉ ngơ ngác nhìn Tiếu Vi Vi đến rồi đi như một cơn gió, nghênh ngang dẫn đoàn người đi xa.
Ahhhhhh, đứng giữa đống đồ vật lỉnh kỉnh và đổ nát, Vệ Tiểu Lan giận đến mức phát điên. Người mà cô ta vẫn luôn coi thường, lại dẫn người đến đuổi cô ta đi, sao Tiếu Vi Vi dám?
Cô ta muốn mách anh trai mình.
Ánh mắt sáng lên, Vệ Tiểu Lan lập tức nói: “Bố ơi, bố mau gọi điện cho anh con đi. Tiếu Vi Vi đang ức hiếp chúng ta. Nhất định là chị ta nói dối, bố bảo anh về dạy cho chị ta một bài học.”
Cha Vệ cảm thấy vô cùng mất mặt khi bị một đứa con gái mà mình coi thường đuổi ra ngoài. Ông ta run rẩy lấy điện thoại ra và gọi cho con trai mình.
Vệ Đông vừa nhấc máy, ông ta liền lớn tiếng kể tội không ngừng.