Để đào tạo diễn viên chuyên sâu, đạo diễn Triệu đã đặc biệt vận dụng các mối quan hệ của mình để thuê một tòa nhà cổ kính, tất cả các diễn viên mới đều ở cùng một chỗ, cùng ăn, cùng ngủ và cùng nhau học tập.
Để việc quay phim được tự nhiên và các diễn viên có thể nhập vai tốt hơn thì trong quá trình luyện tập, họ sẽ mặc quần áo của các nhân vật trong phim, cầm trên tay những “pháp khí” mà mình quen dùng, mỗi tiếng nói, cử động hàng ngày của họ đều cố gắng bám sát khí chất thần tiên của nhân vật, làm ra phong thái của một vị tiên giống như trong tưởng tượng của mọi người.
Chưa ai từng nhìn thấy thế giới thần tiên thực sự và biết được rốt cuộc các vị tiên trông như thế nào. Chính vì thế, các diễn viên cần dựa vào khả năng diễn xuất của chính mình để khắc họa ra nhân vật, nếu họ có thể khiến người xem đắm chìm vào bộ phim và tin tưởng những gì họ được xem là ‘chân thật’, là hình ảnh thực sự của thế giới thần tiên và các vị tiên thì bộ phim đã đến gần được với sự thành công rồi.
Bởi vì mang thai nên Ngu Tịch Lam đã nghỉ làm, trước mắt có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy sẽ không đến làm việc. Diệp Uẩn Ninh đã chuẩn bị một số quà tặng dùng để giữ ấm và đích thân đến thăm các diễn viên mới đang được huấn luyện.
Đến nơi, cô mở cổng bước vào. Những gì lọt vào trong tầm mắt cô chính là những “vị tiên” đội mũ cao, mặc áo choàng phiêu dật. Họ đang đi bộ hoặc nằm, hoặc ngồi trong rừng chơi cờ cùng nhau, còn có người đang thổi sáo nghe rất ra dáng ra hình, nếu một người tình cờ bước đến có lẽ sẽ tưởng rằng mình đang ở một thời không khác, vừa đặt chân đến thế giới thần tiên ấy chứ!
Nhìn thấy những bộ trang phục cùng cách trang điểm quen thuộc, Diệp Uẩn Ninh không khỏi có chút ngỡ ngàng, như thể cô đã thực sự trở lại đại lục Thương Lan vậy.
Tạm dừng hồi tưởng, Diệp Uẩn Ninh đi cùng trợ lý đạo diễn đến động viên các diễn viên, tặng quà cho họ rồi đi dạo quanh một mình.
Khi bước đến một bãi đất trống, cô nhìn thấy Phó Hoài, người đóng vai nam chính trong phim, cầm kiếm trong tay và đang nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó vung kiếm chém một nhát cực nhanh.
Nam chính Diệp Thiên Thu tu luyện kiếm đạo, hắn có một trái tim lạnh lùng, tình cảm lạnh nhạt và kiếm pháp của hắn thậm chí còn lạnh hơn. Hắn chỉ cần chém một kiếm là mọi thứ đều lặng im.
Phó Hoài nghiền ngẫm cách dùng kiếm thế nào để thể hiện được tính cách của nam chính.
Vẻ mặt và ánh mắt của anh ấy rất tốt, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, dường như vẫn còn thiếu chút gì đó.
Thấy Phó Hoài vung kiếm liên tục, mặt mày tràn đầy sự kiên trì, Diệp Uẩn Ninh nhìn một lúc liền hiểu anh ấy đang mắc kẹt ở đâu – đó là kiếm pháp.
Các động tác của Phó Hoài là do một huấn luyện viên võ thuật biên đạo nên đương nhiên không phải kiếm pháp thực sự của tiên giới. Nếu không yêu cầu đến mức hoàn hảo nhất thì sẽ không ai chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này. Nhưng hiển nhiên là Phó Hoài đã quá mức tập trung nên dường như động tác trở nên gượng gạo.
“Có lẽ anh có thể thử vung kiếm như thế này thì sẽ tốt hơn.” Diệp Uẩn Ninh không khỏi nói.
“Hả?” Phó Hoài đang tập trung luyện tập đã hoàn hồn trở lại, không ngờ bắt gặp ánh mắt Diệp Uẩn Ninh ở phía sau, sắc mặt anh đơ ra một chút.
Tay chân anh cứng đờ dừng lại và vành tai anh bất giác đỏ bừng.
Diệp Uẩn Ninh tiến lên cầm lấy đạo cụ trong tay anh ấy rồi vẽ một đường kiếm tuyệt đẹp, sau đó nói: “Anh thấy rồi chứ!”
Cô tùy ý vung một kiếm, một đường kiếm vô cùng đơn giản, nhưng lại dường như ẩn chứa sức mạnh lôi đình, và phía trước như có sương giá ập đến. Đây mới là kiếm pháp mà Diệp Thiên Thu sẽ sử dụng, ngay cả khi tùy tiện vung lên, nó cũng mang đầy khí thế.
Mặc dù Diệp Uẩn Ninh chưa bao giờ nhìn thấy kiếm pháp thực sự của Diệp Thiên Thu nhưng cô lại có những trải nghiệm không giống với mọi người, vì vậy chỉ cần một chiêu thức đơn giản nhất cũng có thể thấy rõ sự khác biệt so với chiêu thức mà huấn luyện viên võ thuật hướng dẫn.
Đôi mắt của Phó Hoài đột nhiên sáng lên. Anh không rảnh để tâm đến việc hàn huyên khách sáo nữa mà lập tức lấy lại đạo cụ rồi múa kiếm theo Diệp Uẩn Ninh, lần này cảm giác đã đúng rồi.
Trong phút chốc, anh dường như đã thực sự trở thành Diệp Thiên Thu xa cách, lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Không tệ.” Diệp Uẩn Ninh hào phóng khen ngợi.
“Cảm ơn, sếp Diệp biết võ thuật à?” Phó Hoài chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Cũng coi như biết chút ít!” Diệp Uẩn Ninh cười nói, “Anh thích đóng phim lắm phải không?”
Phó Hoài nghiêm túc gật đầu: “Rất thích, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Anh thầm nói thêm một câu trong lòng rằng tôi nhất định không làm cô phải lỗ vốn đâu.
“Vậy thì cố lên nhé, tôi rất chờ đợi sự biểu hiện của anh.” Diệp Uẩn Ninh cổ vũ một câu rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của đối phương, trên mặt Phó Hoài dần dần lộ ra vẻ thất vọng. Anh ấy chậm rãi ngồi xổm xuống đất, dùng đạo cụ vẽ mấy vòng tròn.
Không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh, Phó Hoài liền có cảm giác như nhìn thấy tiên nữ, kiểu như một cô tiên có tiên khí lượn lờ xung quanh ấy.
Không phải vì cô ấy trông xinh đẹp mà là một cảm giác rất diệu kỳ.
Diệp Uẩn Ninh mang đến cho người ta một loại cảm giác xa cách, chỉ có thể ở xa xa nhìn chứ không thể đùa bỡn. Nhưng ánh mắt của cô không phải là vẻ thờ ơ của một vị tiên khi nhìn xuống người phàm mà nó thực sự bình thản bao dung, khiến người ta vô thức cảm thấy bình tĩnh và thậm chí muốn đến gần cô hơn.
Phó Hoài thở dài, tự hỏi khi nào mới có cơ hội gặp lại sếp Diệp và nói vài câu với cô.
Diệp Uẩn Ninh ngó qua nhân viên trong đoàn làm phim sau đó nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm, liền quay trở lại công ty.
Đỗ xe xong, cô vừa mới đến tòa nhà văn phòng của Công ty giải trí Phong Hoa thì đã bị ai đó chặn lại.
“Uẩn Ninh, muốn gặp cậu một lần cũng khó thật đấy.” Lâm Thanh Hải đeo kính gọng vàng, mặc vest, đi giày da, vẫn mang dáng vẻ lịch lãm tuấn tú, chỉ có điều dưới mắt kính có một chút quầng thâm ở bọng mắt.
“Sao cậu lại ở đây?” Diệp Uẩn Ninh cau mày, mặt lạnh như tiền.
Lâm Thanh Hải không còn hung hăng hỏi tội cô giống như lần trước nữa, vẻ mặt có thể nói là ôn hòa. Anh ta nhìn cô thật kỹ và nói: “Cậu có nhất thiết phải phũ phàng như vậy không?”
Bị chặn số điện thoại, không liên hệ được, đến khi tới sảnh của công ty thì nhân viên cũng từ chối thông báo giúp, Lâm Thanh Hải chỉ có thể đứng chờ ở dưới sảnh.
“Tôi nghĩ có một số việc đã nói rất rõ ràng, tôi không có lý do gì để phải gặp cậu cả. Sao nào, cậu lại muốn thay ai tới chỉ trích tôi thế?” Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh nhìn kỹ anh ta.
“Không,” Lâm Thanh Hải kéo cổ áo, nhỏ giọng nói: “Chuyện lần trước là lỗi của tôi, lần này tôi tới để xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Diệp Uẩn Ninh chớp mắt như thể đang suy tư điều gì, cô nhìn về phía anh ta, “Cậu muốn xin lỗi?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ lại rồi, có một số việc tôi làm không đúng, hơn nữa tôi cũng hiểu lầm cậu.” Lâm Thanh Hải lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, trong đầu hiện lên hình ảnh của bọn họ trong những ngày niên thiếu, trái tim bất giác đau nhói. Anh ta kìm nén cảm xúc và nói: “Tôi muốn xin lỗi cậu, Uẩn Ninh. Việc lúc trước tôi làm là không đúng, lẽ ra tôi không nên lợi dụng cậu.Tôi càng không nên buộc tội cậu, chỉ trích cậu và hơn nữa còn làm ra những việc quá đáng trong khi chưa có bằng chứng.”
Giọng nói của Lâm Thanh Hải có chút hoảng hốt, trong khi nói, đáy lòng anh ta rõ ràng đã trào dâng cảm giác áy náy, đó không phải là ngụy trang, mà sự áy náy đó thực sự ẩn sâu trong trái tim anh ta.
“Cho nên, nếu cậu xin lỗi thì tôi phải chấp nhận à?” Diệp Uẩn Ninh nhếch môi.
“Không, cậu không tha thứ cho tôi cũng không sao, bởi vì tôi đã thực sự làm sai. Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu ít nhất có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi, để tôi đền bù những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho cậu.” Ánh mắt sau mắt kính của Lâm Thanh Hải trông có vẻ rất chân thành, chân thành đến mức có thể chạm đến trái tim của bất cứ kẻ nào.
“Đền bù?”
“Đúng thế, đền bù.” Lâm Thanh Hải nhếch khóe môi, nói một cách thận trọng: “Chờ một chút, tôi đi lấy ít đồ.”
Không đợi Diệp Uẩn Ninh từ chối, anh ta nhanh chóng rời đi rồi quay lại với một đống đồ.
Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh không có chút gợn sóng, cô lẳng lặng quan sát hành vi của anh ta và bình tĩnh nói: “Đây là cái gì?”
Lâm Thanh Hải mỉm cười, không biết vì sao trong nụ cười lại lộ ra một chút chua xót.
Anh ta giơ một chiếc hộp lên và nói: “Đây là bánh kem. Tôi nhớ rõ cậu từng nói rằng cậu muốn có một ngày sinh nhật chỉ thuộc về chính cậu, có thể có bánh kem để ăn, có người hát chúc mừng sinh nhật, một bữa tiệc sinh nhật sôi động chứ không phải bị bỏ lại một mình ở nhà.”
Vì Diệp Uẩn Thanh ốm yếu quanh năm nên ngoài thời gian làm việc, cha Diệp đặt tất cả tâm trí vào con gái nhỏ. Trong bất tri bất giác, gia đình đã quên mất sinh nhật của Diệp Uẩn Ninh từ lâu.
Vào ngày sinh nhật của mình, nếu không phải trải qua một ngày bình thường như bao ngày khác thì cũng sẽ gặp lúc bệnh của Diệp Uẩn Thanh tái phát, cô phải ở nhà một mình trong căn phòng tịch mịch.
Còn sinh nhật của Diệp Uẩn Thanh thì năm nào cũng được tổ chức. Càng về sau thì người theo đuổi cô ta càng nhiều, tiệc sinh nhật cũng càng trở nên hoành tráng.
Có lẽ Diệp Uẩn Ninh khi học cấp hai sẽ buồn bã, sẽ phàn nàn với bạn bè và sẽ ước ao được tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho bản thân. Còn giờ đây, Diệp Uẩn Ninh đã sớm không cần tổ chức sinh nhật, những điều mà cô đã từng mong đợi cũng đã bị lãng quên ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
“Tôi nhớ rõ hôm nay không phải là sinh nhật tôi.” Diệp Uẩn Ninh cau mày.
Sinh nhật năm nay của cô đã trôi qua, muốn tổ chức thì phải đợi đến năm sau.
“Không sao đâu, cứ coi như bù đắp đi.” Lâm Thanh Hải gượng cười, sau đó lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô: “Ăn chức sinh nhật thì phải có quà chứ nhỉ. Đây là quà tôi tặng cho cậu. Cậu mở ra xem thử xem có thích không?”
Diệp Uẩn Ninh không nhúc nhích: “Lâm Thanh Hải, tôi không cần quà của cậu.”
Lâm Thanh Hải kiên trì duỗi tay ra, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo sự cầu xin: “Uẩn Ninh, cậu nhìn một cái đi, nhìn một cái có lẽ cậu sẽ thích nó đấy.”
Diệp Uẩn Ninh liền lẳng lặng nhìn anh ta, như thể nhìn một thứ gì đó xuyên qua da thịt anh ta.
Lâm Thanh Hải căng thẳng, anh ta tự mình mở hộp ra, lộ ra vật bên trong – một chiếc vương miện nạm đá quý, trang nhã và tinh xảo.
“Cậu từng nói, món quà mà cậu thích nhất chính là một chiếc vương miện. Khi đội nó lên thì cậu sẽ giống như một cô công chúa nhỏ, được mọi người vây quanh, yêu thương và chiều chuộng.” Lâm Thanh Hải nói từng câu từng chữ.
Những ký ức mà anh ta tưởng rằng mình đã quên hiện lên rõ ràng trong đầu, cô bé bướng bỉnh và ngây thơ ấy lẩm bẩm với anh ta về những điều ước của mình.
Đó là một mong muốn rất rõ ràng và nhỏ bé của một cô bé không được yêu thương, nó rơi rụng ở năm tháng không người để ý, lặng lẽ bị che giấu và bây giờ bị anh ta lấy ra một lần nữa.
Lâm Thanh Hải đột nhiên cảm thấy vô cùng chua xót. Diệp Uẩn Ninh thực sự rất giống anh ta, cả hai đều có nhà mà lại như không có, giữa biển người mênh mông lại cô độc một mình.
Bọn họ vốn giống nhau đến thế.
Nhưng suy cho cùng thì họ cũng khác nhau. Lâm Thanh Hải vô thức ấn chiếc kẹp tóc giấu ở trong ngực. Khi Diệp Uẩn Thanh đưa tay về phía anh ta, bọn họ liền có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Diệp Uẩn Ninh vẫn chỉ cô đơn một người, còn anh ta đã có người mà anh ta muốn bảo vệ bằng mọi giá, đó là ánh dương trong cuộc đời anh ta.
Nếu những gì anh ta đang làm bây giờ có thể bù đắp một chút thiệt thòi của cô và khiến Diệp Uẩn Ninh hạnh phúc hơn đôi chút trong quãng đời còn lại. Lâm Thanh Hải nghĩ, coi như làm thế để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng và anh ta sẽ không chần chờ hối hận khi phải hành động.
“Cầm lấy đi, Diệp Uẩn Ninh.” Trong lòng Lâm Thanh Hải vô cùng lạnh lùng.
Hãy cầm lấy và sống hạnh phúc một chút trước khi kết thúc sinh mệnh, rồi tôi sẽ lấy trái tim của cậu đi.
“Bị dở à!” Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng mở miệng, “Lâm Thanh Hải, có ai từng nói rằng cậu quá tự mãn chưa?”
Rốt cuộc người dừng lại ở hồi ức là ai?
Cô đã đi một chặng đường dài và đã quên những mong muốn ấu trĩ, buồn cười đó từ lâu. Chẳng lẽ cậu ta cho rằng mình sẽ thiếu một chiếc vương miện để đội sao?
Không để ý đến anh ta nữa, Diệp Uẩn Ninh bỏ mặc anh ta và bước vào tòa nhà, để lại Lâm Thanh Hải ôm món quà và ngơ ngác hồi lâu.
Món quà của anh ta không được nhận.