Nếu Diệp Uẩn Thanh uyển chuyển nhẹ nhàng và trong sáng như pha lê, có thể dễ dàng khiến người ta nảy sinh lòng thương xót, khiến cho rất nhiều đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy trắng của cô ta. Cô ta vừa hoàn hảo lại vừa mong manh.
Vậy thì Diệp Uẩn Ninh chính là một loại cỏ dại hoang dã, không được chú ý, nhưng lại có sức sống mãnh liệt, một mình đong đưa trong gió và lặng lẽ lớn lên.
Đối với đàn ông, đương nhiên pha lê đẹp đẽ, quý giá và hấp dẫn hơn.
Tuy nhiên, trong mắt một số vị phụ huynh, họ không thích đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt như Diệp Uẩn Thanh mà một người có năng lực và có trách nhiệm như Diệp Uẩn Ninh mới thích hợp để con trai họ cưới làm vợ.
Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vừa có thể quán xuyến việc trong nhà vừa có thể giúp đỡ sự nghiệp của chồng, đồng thời bản thân còn có rất nhiều của cải. Tất nhiên, không ai muốn bỏ lỡ một con dâu tốt như thế.
Phùng Kha vẫn đang phàn nàn: “Bây giờ không ít người đang cười Trần Diệp đâu. Không có trái tim khỏe mạnh, bị vợ chưa cưới bỏ, ngay cả sự nghiệp phấn đấu nhiều năm cũng tan thành mây khói. Ai cũng nghi ngờ,” cậu ta nói nhỏ, “nghi ngờ não anh ta bị úng nước.”
Nhưng tốt xấu gì trái tim của Trần Diệp cũng đã cứu mạng Diệp Uẩn Thanh, nếu không Phùng Kha sẽ không chút do dự mà cười nhạo gã ta. Trời ạ, sao trên đời lại có một kẻ ngốc như vậy?
Trần Diệp lớn hơn bọn họ vài tuổi nên bình thường cũng không giao lưu với nhau.
Mấu chốt là trong nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bọn họ phát hiện ra Trần Diệp có ý với Diệp Uẩn Thanh. Không nhắc đến chuyện gã đã có người trong lòng rồi còn tán tỉnh chị gái người ta, việc một bên gã đính hôn với cô chị, một bên lại hiến trái tim cho cô em khiến một người tự nhận không phải là quân tử đứng đắn gì như Phùng Kha cũng cảm thấy khinh thường.
Đây là việc mà một con người sẽ làm à?
Đôi mắt đen của Hoắc Tranh càng lạnh lùng và sắc bén hơn. Đây là gã đang không hài lòng với việc Trần Diệp dám tơ tưởng đến người nhà mình.
Em họ ngồi bên cạnh gã vẫn đang lẩm bẩm: “Haizz, anh nghĩ em có nên theo đuổi Diệp Uẩn Ninh không? Đến lúc đó chúng ta vừa là anh em họ, vừa là anh em cột chèo, Anh nói xem chị Thanh Thanh có cảm thấy không vui không?”
Cậu ta buồn rầu nói.
Hoắc Tranh lạnh lùng đặt ly rượu xuống nói: “Bỏ cuộc đi, cô ta không hợp với cậu đâu.”
Cho dù đối phương được dùng làm công cụ chứa đựng trái tim thay thế cho Diệp Uẩn Thanh trong tương lai, hay được dùng làm vật thay thế để thỏa mãn dục vọng của mình, Diệp Uẩn Ninh không thích hợp gả vào bất kỳ gia đình nào, tốt nhất vẫn luôn giữ trạng thái độc thân.
Phùng Kha dường như thở phào nhẹ nhõm: “Đây là anh họ nói đấy nhé. Anh nói không hợp tức là không hợp, em có thể từ chối bà bô được rồi.”
Kể cũng lạ, cậu ta đã gặp Diệp Uẩn Ninh vài lần, nhưng lần nào trong mắt cậu ta, cô cũng giống như một nhân vật ngoài rìa xám xịt, cậu ta thực sự không có hứng thú.
“Ừ.” Hoắc Tranh thả đôi chân dài của mình xuống, đứng dậy: “Tôi có việc phải đi trước. Đừng uống lâu quá, tan làm tôi sẽ bảo tài xế đón cậu.”
Trong đầu đã có ý tưởng, sự bực bội tích tụ trong lồng ngực dần dần lắng xuống. Lúc này gã mới nhớ ra mình đã vội vã rời đi như vậy, không để ý nhiều đến tình trạng của Diệp Uẩn Thanh, nhỡ đâu cô nghĩ nhiều rồi buồn lòng thì không tốt chút nào.
Nghĩ như vậy, gã liền không thể ngồi yên, vội vã chạy tới bệnh viện.
“Anh họ đi luôn à. Vậy anh cứ đi đi.” Phùng Kha ân cần đứng dậy tiễn người, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nhớ giúp em mang quà đến cho chị Thanh Thanh, mấy ngày nữa em sẽ đến thăm chị ấy.”
Hoắc Tranh không chút để ý gật đầu, lập tức vội vàng đi tới bệnh viện.
Đi thang máy lên khu cao cấp phía trên, Hoắc Tranh lễ phép chào hỏi vợ chồng Diệp Lương đang mang khuôn mặt lo lắng ngồi phía bên ngoài phòng bệnh, sau đó cất bước đi vào.
Trong phòng bệnh được sắp xếp ấm áp và thoải mái, một bóng người gầy gò tựa vào đầu giường, khuôn mặt mềm mại như đóa hoa bách hợp nhuộm một nỗi sầu khiến lòng người đắm say.
“Thanh Thanh.” Hoắc Tranh không khỏi đau lòng mà kêu một tiếng, đi mấy bước tới bên giường.
“Hoắc Tranh.” Diệp Uẩn Thanh như không thể tin được ngước lên đôi mắt sáng ngời, ngay sau đó một hàng nước mắt lặng yên rơi xuống.
Cô nức nở, rúc vào lòng người đàn ông như đang vươn tay ôm lấy khúc gỗ trôi dạt: “Hoắc Tranh, anh đã biết rồi phải không? Vốn dĩ bác sĩ nói em có thể sống khỏe mạnh như người bình thường, nhưng bây giờ lại có vấn đề xảy ra, có lẽ em không thể làm bạn cùng anh đến khi đầu bạc. Tại sao, tại sao lại như thế?”
Phẫu thuật ghép tim hiện đại rất tiên tiến, chỉ cần cấy ghép thành công thì có tám mươi phần trăm khôi phục giống như người bình thường, thậm chí tuổi thọ cũng chỉ kém hơn một chút thôi.
Nhưng bây giờ, theo lời của bác sĩ, đừng nói là hai mươi năm hay mười năm, có khả năng cô ta còn chẳng sống được thêm bốn hay năm năm nữa.
Không gì có sức tàn phá hơn việc cho người ta niềm hy vọng rồi lại cướp đi. Diệp Uẩn Thanh khóc như khoa lê dính hạt mưa, khóc đến mức khiến cho Hoắc Tranh tan nát cõi lòng.
Hoắc Tranh ôm chặt người yêu vào lòng với đôi mắt đen thăm thẳm, trầm giọng nói: “Ngốc ạ, sao anh có thể để em xảy ra chuyện được chứ? Nếu trái tim này không hoạt động, chúng ta sẽ đổi sang trái tim khác. Chỉ cần chúng ta sẵn sàng chi tiền thì sẽ luôn tìm được một trái tim phù hợp. Tin anh đi, anh sẽ không để em phải chết đâu.”
“Thật ư?” Diệp Uẩn Thanh ngẩng mặt lên, để lộ làn da càng thêm sáng hơn sau khi được nước mắt tưới đẫm, tin tưởng nhìn người đàn ông của mình, lẩm bẩm nói: “Hoắc Tranh, anh thật tốt!”
Cô ta nghiêng người ôm chặt lấy eo gã, cô không muốn chết, cô muốn sống.
Vì vậy, dù dùng bất cứ cách nào, xin hãy cứu cô ta!
Tầng này có hai phòng bệnh cao cấp, ngoài phòng Diệp Uẩn Thanh đang nằm, người ở phòng còn lại trước giờ đều là người suy yếu đến mức không thể rời giường, Trần Diệp.
Không phải Trần gia không muốn đổi bệnh viện khác vì ở lại chỗ này thật sự ghê tởm.
Nhưng Hoắc Tranh hứa rằng gã sẽ cố gắng hết sức để tìm một trái tim phù hợp cho Trần Diệp thông qua bệnh viện nhà họ Hoắc trong trường hợp cần thiết, đồng thời cũng sẽ cung cấp dịch vụ chăm sóc chuyên môn về tim cũng như nguồn lực y tế tốt nhất. Hơn nữa, sau khi phẫu thuật, Trần Diệp cần hạn chế di chuyển nên họ mới nhẫn nại ở lại chỗ này.
Dù cha mẹ của Trần Diệp rất phẫn nộ trước hành động hiến tim não tàn của con trai mình nhưng rốt cuộc họ không thể nhìn con mình chết mà chỉ có thể đến chăm sóc gã thường xuyên.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, họ buồn bã nhìn đứa con trai ngọc thụ lâm phong giờ đây gầy gò chẳng khác gì bó củi khô, người chỉ còn có da bọc xương. Gò má nhô cao và mái tóc đã sớm điểm bạc. Gã nằm trên giường bệnh như một bộ xương khô vô hồn, tồn tại mà không có gì luyến tiếc.
Nghe thấy tiếng bước chân, gã mở mắt mong đợi, nhưng ngay sau đó gã lại thất vọng cụp mắt xuống.
Gã ho khan, khàn giọng nói: “Bố mẹ, Uẩn Ninh vẫn không muốn tới gặp con à?”
Gã nhớ cô nhiều lắm, nhớ đến mức đau xé ruột gan.
Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên? (*)
Chỉ sau khi đã mất đi, Trần Diệp mới nhận ra rằng gã yêu Diệp Uẩn Ninh sâu sắc.
Có một loại tình yêu mà khi đã chia tay rồi mới bất chợt tìm đến.
Trong nỗi đau vô tận, Trần Diệp nhận ra rằng Diệp Uẩn Ninh đã vô tình trở thành điểm tựa cho gã trong suốt những năm tháng đồng hành cùng nhau.
Gã muốn níu kéo cô nhưng liệu có còn kịp không?
_______
(*) Chú thích: Trích trong bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn thời Vãn Đường.
Dịch nghĩa:
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng,
Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.