Hơn nữa, anh ta cảm thấy áy náy vì quyết định thiếu chín chắn của mình trước kia là theo lối sống ‘DINK’. Chỉ sau khi tận hưởng niềm vui được sống cùng với trẻ nhỏ, anh ta mới hiểu được việc có một đứa con của chính mình là niềm hạnh phúc lớn biết nhường nào.“Đứng lại.
Anh ta từng ấu trĩ đến mức ghét sự tồn tại của trẻ con, và Ngu Tịch Lam phải từ bỏ đứa bé còn trong bụng vì anh ta, anh ta muốn bồi thường cho cô.Bé con trong ảnh là ai thế”
Nhạc Nhạc thực sự là một cậu bé ngoan khiến mọi người yêu thương. Phương Tử Minh cảm thấy rằng chỉ cần ở cùng thì Ngu Tịch Lam nhất định sẽ thích cậu, đến lúc đó, Nhạc Nhạc chính là con của họ.”
Vì vậy, Phương Tử Minh muốn tạo một cơ hội để Ngu Tịch Lam tiếp xúc với bé con.Ngu Tịch Lam không khỏi mở album ảnh ra nhìn lần nữa.
“Bà xã, hôm nay em về sớm một chút được không? Anh có chuyện muốn nói với em.””Nhất trí, bà xã.
Ngu Tịch Lam nghe được giọng nói của chồng trong điện thoại cảm thấy hơi kinh ngạc trong lòng.Em sẽ cân nhắc cẩn thận, nhưng nếu em vẫn không thay đổi ý định thì anh cũng phải tôn trọng ý kiến của em, được không?
Mấy ngày nay, hai người không có nhiều thời gian để nói chuyện cùng nhau, hơn nữa cô luôn cảm thấy Phương Tử Minh vô tình hay cố ý hờ hững với mình và tránh cùng mình nói chuyện.”
Phụ nữ khi đã làm vợ rồi thì luôn luôn nhạy cảm, không phải Ngu Tịch Lam không nhận thấy Phương Tử Minh có chút thay đổi, chỉ có điều cô không muốn suy nghĩ theo hướng tồi tệ nhất mà thôi.Nhưng em vẫn không có ý định nhận nuôi, em không muốn có lỗi với con của chúng ta.
Cho dù Phương Tử Minh không nhắc tới, Ngu Tịch Lam cũng dự định cùng anh ta ngồi xuống nói chuyện tử tế một lần để hỏi anh ta rằng rốt cuộc có vấn đề gì?Em là gì của anh?
“Được rồi, em sẽ về sớm, lát gặp lại nhé.” Ngu Tịch Lam đặt điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề. Phương Tử Minh sẽ nói gì với mình đây.Có sự việc này, đêm đó hai người cũng không có tâm tư gì khác, cả đêm không nói chuyện.
Buổi chiều, Ngu Tịch Lam nhìn thời gian, quyết định tan làm sớm.Nhưng có chỗ nào giống chính mình đâu?
Cô lái xe đến trước cửa nhà và ngạc nhiên khi thấy xe của Phương Tử Minh đã đậu ở đó, anh ta đã trở về từ sớm.Nếu mình nhận nuôi một đứa bé ngoan ngoãn và có chút nhận thức thì anh không phải phiền lòng mà lại có người bầu bạn với em, không phải đó là chuyện vẹn cả đôi đường sao?
Hít một hơi thật sâu, Ngu Tịch Lam mở cửa xe ra và bước xuống.Chẳng lẽ anh không bận tâm đến em một chút nào sao?
Trong phòng khách, Phương Tử Minh cảm thấy hơi bồn chồn, đi đi lại lại, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lập tức quay đầu lại, mừng rỡ nói: “Bà xã, em đã về rồi.”Trong ảnh, cậu bé ngây thơ và dễ thương đang mỉm cười rạng rỡ khiến trái tim người ta gần như mềm nhũn.
Nhìn nụ cười quen thuộc, Ngu Tịch Lam cho rằng mình đã nghĩ sai, có lẽ lúc trước Phương Tử Minh gặp phải khó khăn nào đó nên mới thất thần như vậy.Ngu Tịch Lam nghi hoặc hỏi: “Muốn xem gì thế?
“Bà xã, mau lại đây, anh cho em xem thứ này.” Phương Tử Minh gần như nóng lòng kéo cô vào phòng khách.Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hóa ra Phương Tử Minh vẫn chưa từ bỏ việc nhận con nuôi và thật sự đã tìm được một đứa bé chứ không phải cố tình lãnh đạm với cô.
Ngu Tịch Lam nghi hoặc hỏi: “Muốn xem gì thế?”Hơn nữa, nói không chừng Nhạc Nhạc lại là con của chúng ta chuyển thế, em nhẫn tâm để đứa bé đáng yêu như Nhạc Nhạc sống ở cô nhi viện sao?
“Tèn tén ten, nhìn này, bà xã, đây là album mà anh đã cẩn thận chuẩn bị, em nhìn xem đi.” Anh ta đẩy Ngu Tịch Lam ngồi xuống, sau đó nhét vào tay cô một cuốn album dày cộp.”
Ngu Tịch Lam khó hiểu nhìn album ảnh, sau đó giơ tay mở ra một trang trước ánh mắt chờ mong của Phương Tử Minh.Nhìn nụ cười quen thuộc, Ngu Tịch Lam cho rằng mình đã nghĩ sai, có lẽ lúc trước Phương Tử Minh gặp phải khó khăn nào đó nên mới thất thần như vậy.
Bên trong là mấy tấm ảnh của Nhạc Nhạc. Trong ảnh, cậu bé ngây thơ và dễ thương đang mỉm cười rạng rỡ khiến trái tim người ta gần như mềm nhũn.Anh nghĩ rằng Nhạc Nhạc sẽ vui vẻ sao?
Ngu Tịch Lam gần như không nhịn được mà nở nụ cười trên môi, hỏi: “Anh kiếm đâu ra album này vậy? Bé con trong ảnh là ai thế”“Hiện giờ cậu bé ấy đang ở đâu, sao anh lại mang album ảnh của cậu bé ấy về?
“Nhạc Nhạc, đứa bé này tên là Nhạc Nhạc. Bây giờ con chưa đến ba tuổi, là một đứa trẻ mồ côi.” Phương Tử Minh nắm tay cô và nói.” Tần Tử Nhu nghẹn ngào nói, “Vậy còn anh?
Anh ta thầm nói lời xin lỗi với Tần Tử Nhu ở trong lòng, anh ta làm mọi thứ đều vì Nhạc Nhạc.Anh ta từng ấu trĩ đến mức ghét sự tồn tại của trẻ con, và Ngu Tịch Lam phải từ bỏ đứa bé còn trong bụng vì anh ta, anh ta muốn bồi thường cho cô.
Tay Ngu Tịch Lam dừng lại, có một chút thương hại toát ra từ ánh mắt của cô. Cô lại nhìn thêm vài lần rồi đóng album lại.Tại sao em phải chịu nhục nhã như thế?
“Hiện giờ cậu bé ấy đang ở đâu, sao anh lại mang album ảnh của cậu bé ấy về?” Cô hỏi Phương Tử Minh.”
Phương Tử Minh đầy mong đợi nói: “Bà xã, em có thấy Nhạc Nhạc hơi giống anh không? Ừm, nhìn kỹ thì thật ra bé con cũng có chỗ hơi giống em. Bà xã, em nói xem, vợ chồng mình có thể nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi không? Coi bé con như là con của hai chúng ta. Có bé rồi, sau này nếu chẳng may anh không còn trên đời này nữa thì em cũng sẽ không cô đơn.”Tần Tử Nhu lắc đầu: “Tương lai là một nhà ba người chúng ta ở bên nhau chứ không phải bắt Nhạc Nhạc phải rời xa em, để con gọi người phụ nữ khác là mẹ.
Ngu Tịch Lam nghe xong không khỏi dở khóc dở cười một chút, cô mở album ảnh ra nhìn kỹ mặt của cậu bé. Đường nét của cậu bé hơi giống Phương Tử Minh, nếu không nói thì cũng không nhìn ra được. Nhưng có chỗ nào giống chính mình đâu?”
Cô bất đắc dĩ nói: “Sao anh vẫn còn nghĩ đến chuyện này? Mấy ngày nay anh đi sớm về trễ, cũng chẳng nói chuyện được với em mấy câu, đừng nói là vì anh bận rộn chuyện này đấy nhé? “Một người đàn ông không muốn có con lại vì cô mà đưa ra đề nghị muốn nhận con nuôi, chắc hẳn anh ta cũng phải đấu tranh nội tâm lắm đây?
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hóa ra Phương Tử Minh vẫn chưa từ bỏ việc nhận con nuôi và thật sự đã tìm được một đứa bé chứ không phải cố tình lãnh đạm với cô.” Anh ta đẩy Ngu Tịch Lam ngồi xuống, sau đó nhét vào tay cô một cuốn album dày cộp.
Một chút chột dạ loé lên từ đôi mắt sáng của Phương Tử Minh, anh ta nhẹ nhàng nói: “Bà xã, trước kia em vì anh mà phải chịu thiệt thòi. Anh muốn làm cho em một chút gì đó. Nếu mình nhận nuôi một đứa bé ngoan ngoãn và có chút nhận thức thì anh không phải phiền lòng mà lại có người bầu bạn với em, không phải đó là chuyện vẹn cả đôi đường sao?”Phương Tử Minh tỏ vẻ chính mình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh ta cần phải giữ vững thái độ muốn theo lối sống ‘DINK’ của mình, nếu không thay vì nhận nuôi một đứa trẻ, tại sao không tự mình sinh một đứa?Có bố mẹ ruột ở bên thì con sẽ trưởng thành một cách khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Nếu như thế thì mục đích nhận nuôi Nhạc Nhạc sẽ thất bại.”
Anh ta cần phải giả vờ hy sinh vì suy nghĩ cho Ngu Tịch Lam, từ đó mới có thể khiến cô tin tưởng và cảm động.”Đúng vậy, là em tình nguyện, nhưng cũng là bởi vì em thích anh.
Ngu Tịch Lam thực sự cảm động, bởi vì cô biết trước đây anh ta kiên quyết phản đối việc có con đến mức nào, thậm chí thà rằng hứng chịu lửa giận của cha mẹ hai bên cũng nhất định không cần con của mình.Mấy ngày nay, hai người không có nhiều thời gian để nói chuyện cùng nhau, hơn nữa cô luôn cảm thấy Phương Tử Minh vô tình hay cố ý hờ hững với mình và tránh cùng mình nói chuyện.
Một người đàn ông không muốn có con lại vì cô mà đưa ra đề nghị muốn nhận con nuôi, chắc hẳn anh ta cũng phải đấu tranh nội tâm lắm đây?Anh ta thầm nói lời xin lỗi với Tần Tử Nhu ở trong lòng, anh ta làm mọi thứ đều vì Nhạc Nhạc.
Nhưng Ngu Tịch Lam vẫn buồn bã lắc đầu: “Đứa trẻ này rất ngoan, trông rất đáng yêu. Nhưng em vẫn không có ý định nhận nuôi, em không muốn có lỗi với con của chúng ta.”Không thể được.
Bé con chắc chắn sẽ không thích đứa trẻ khác gọi vợ chồng họ là bố mẹ.”
Phương Tử Minh nóng nảy: “Bà xã, hay em cân nhắc thêm đi, không cần bận tâm đến anh đâu. Hơn nữa, nói không chừng Nhạc Nhạc lại là con của chúng ta chuyển thế, em nhẫn tâm để đứa bé đáng yêu như Nhạc Nhạc sống ở cô nhi viện sao?”Ngu Tịch Lam khó hiểu nhìn album ảnh, sau đó giơ tay mở ra một trang trước ánh mắt chờ mong của Phương Tử Minh.
Ngu Tịch Lam không khỏi mở album ảnh ra nhìn lần nữa. Đứa trẻ này cười rất vui vẻ. Nhìn khung cảnh chụp ảnh có thể thấy được hoàn cảnh gia đình ban đầu cũng không tệ lắm, vậy mà lại trở thành trẻ mồ côi.Ngu Tịch Lam vẫn rất kháng cự trong lòng, ngoài con của mình ra thì cô không muốn nuôi dưỡng ai khác cả.
“Đứa bé không có người thân nào khác à?” Cô hỏi.Ít nhất hiện tại Ngu Tịch Lam đã nguyện ý suy xét rồi.
“Không có, một người cũng không có.” Phương Tử Minh vội vàng nói: “Anh đã đến thăm mấy cô nhi viện mới gặp được đứa bé hợp ý như Nhạc Nhạc, nếu để lỡ bé con thì tiếc quá. Hay là, vợ chồng mình coi như là làm việc tốt, nhận nuôi bé đi?”Ừm, nhìn kỹ thì thật ra bé con cũng có chỗ hơi giống em.
Ngu Tịch Lam vẫn rất kháng cự trong lòng, ngoài con của mình ra thì cô không muốn nuôi dưỡng ai khác cả.Anh ta rất đau đầu, tại sao chuyện này lại không diễn ra theo kế hoạch của mình?
Cô có thể quyên góp tiền cho đứa bé trong album, nhưng cô không thể chịu được việc một đứa trẻ khác gọi cô là ‘mẹ’.Ngu Tịch Lam thực sự cảm động, bởi vì cô biết trước đây anh ta kiên quyết phản đối việc có con đến mức nào, thậm chí thà rằng hứng chịu lửa giận của cha mẹ hai bên cũng nhất định không cần con của mình.
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi và bướng bỉnh của Phương Tử Minh, nghĩ đến chuyện anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc này, trong chốc lát, cô không đành lòng từ chối anh ta.Nói đến cùng thì anh ta cũng nợ Ngu Tịch Lam, giữa bọn họ còn có tính mạng của một đứa bé.
Cô miễn cưỡng nói: “Vậy anh để em suy nghĩ kỹ thêm đã. Em sẽ cân nhắc cẩn thận, nhưng nếu em vẫn không thay đổi ý định thì anh cũng phải tôn trọng ý kiến của em, được không?”Phương Tử Minh nóng nảy: “Bà xã, hay em cân nhắc thêm đi, không cần bận tâm đến anh đâu.
Phương Tử Minh hơi không hài lòng, nhưng cũng không thể ép buộc cô, như thế không thích hợp. Ít nhất hiện tại Ngu Tịch Lam đã nguyện ý suy xét rồi.Ngu Tịch Lam nghe xong không khỏi dở khóc dở cười một chút, cô mở album ảnh ra nhìn kỹ mặt của cậu bé.
“Nhất trí, bà xã.” Phương Tử Minh nghiêm túc nói: “Anh thật sự thích đứa bé này, bà xã nhất định phải nghĩ thật kỹ nhé!”Bà xã, em nói xem, vợ chồng mình có thể nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi không?
Có sự việc này, đêm đó hai người cũng không có tâm tư gì khác, cả đêm không nói chuyện.Anh ta có một chút tình cảm với Tần Tử Nhu, nhưng đến mức ly hôn Ngu Tịch Lam và cưới cô ta thì vẫn còn rất xa!
Mà Phương Tử Minh còn muốn trước tiên thuyết phục Tần Tử Nhu để tránh trường hợp phía bên kia Ngu Tịch Lam đồng ý rồi mà Tần Tử Nhu lại không muốn.”Bà xã, hôm nay em về sớm một chút được không?
Đương nhiên Tần Tử Nhu không muốn.Buổi chiều, Ngu Tịch Lam nhìn thời gian, quyết định tan làm sớm.
Khi cô ta nghe Phương Tử Minh nói rằng anh ta đã cho vợ xem ảnh của Nhạc Nhạc, còn nói Nhạc Nhạc là trẻ mồ côi, cha mẹ đều qua đời, cô ta sắp tức điên lên.“Được rồi, em sẽ về sớm, lát gặp lại nhé.
“Nhạc Nhạc là do em sinh ra, là con trai của em, thằng bé không phải trẻ mồ côi và càng không bị người khác nhận làm con nuôi.” Tần Tử Nhu phẫn nộ trừng mắt với anh ta, “Em sẽ không giao Nhạc Nhạc cho anh đâu.””
Cô ta không ngờ bọn họ đã ở mối quan hệ này rồi mà Phương Tử Minh vẫn muốn Nhạc Nhạc rời xa cô ta.”Tèn tén ten, nhìn này, bà xã, đây là album mà anh đã cẩn thận chuẩn bị, em nhìn xem đi.
Phương Tử Minh buồn phiền lấy ra một điếu thuốc để hút. Anh ta còn phải nhanh chóng hoàn thiện danh tính của Nhạc Nhạc đồng thời tìm một cô nhi viện để phối hợp để đề phòng khi Ngu Tịch Lam đồng ý làm thù tục lại để lộ sơ hở gì đó. Anh ta thật sự rất mệt.”
“Nhạc Nhạc đi theo em thì có gì tốt chứ, con sẽ mãi mãi không thể nhận tổ quy tông, chỉ có thể làm một đứa con ngoài giá thú.” Phương Tử Minh nói.Phương Tử Minh không được tự nhiên quay đầu đi: “Chơi đùa gì chứ, còn không phải là người tình tôi nguyện làm chuyện nam nữ sao, đừng nói như thể anh ép buộc em vậy.
Tần Tử Nhu nhào tới ôm lấy anh ta: “Không, ngoài cách để Nhạc Nhạc làm con nuôi, còn có một cách khác để con mang họ Phương.”Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi và bướng bỉnh của Phương Tử Minh, nghĩ đến chuyện anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc này, trong chốc lát, cô không đành lòng từ chối anh ta.
Phương Tử Minh nhìn cô ta: “Cách gì?”Nhưng nếu không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?
Tần Tử Nhu đỏ mặt, khẽ nói: “Anh có thể cưới em. Như vậy thì chúng ta sẽ là một nhà ba người, Nhạc Nhạc sẽ có một gia đình hạnh phúc tròn đầy.”Đứa trẻ này cười rất vui vẻ.
“Cưới em?” Phương Tử Minh cau mày, “Em muốn anh ly hôn? Không thể được.”Nếu như bị các vị phụ huynh của hai nhà họ Phương và họ Ngu phát hiện anh ta làm chuyện có lỗi với Ngu Tịch Lam thì thật sự có khả năng anh ta sẽ bị đánh gãy chân.
“Tại sao?” Tần Tử Nhu lập tức khóc, nước mắt lăn dài trên má, “Nếu anh không có ý định ly hôn thì tại sao anh lại muốn làm chuyện đó với em? Rốt cuộc, em là gì đối với anh. Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh đang chơi đùa em ư?”” Phương Tử Minh nắm tay cô và nói.
Phương Tử Minh không được tự nhiên quay đầu đi: “Chơi đùa gì chứ, còn không phải là người tình tôi nguyện làm chuyện nam nữ sao, đừng nói như thể anh ép buộc em vậy.”Phương Tử Minh cảm thấy rằng chỉ cần ở cùng thì Ngu Tịch Lam nhất định sẽ thích cậu, đến lúc đó, Nhạc Nhạc chính là con của họ.
Anh ta có một chút tình cảm với Tần Tử Nhu, nhưng đến mức ly hôn Ngu Tịch Lam và cưới cô ta thì vẫn còn rất xa!Anh ta lại không thể thật sự nhốt Tần Tử Nhu lại, nhỡ may cô ta thật sự dẫn Nhạc Nhạc đi, anh ta còn có thể tìm họ về được sao?
Dù sao anh ta cũng nhát gan, sợ hãi. Nếu như bị các vị phụ huynh của hai nhà họ Phương và họ Ngu phát hiện anh ta làm chuyện có lỗi với Ngu Tịch Lam thì thật sự có khả năng anh ta sẽ bị đánh gãy chân.”
Nói đến cùng thì anh ta cũng nợ Ngu Tịch Lam, giữa bọn họ còn có tính mạng của một đứa bé.Hơn nữa, anh ta cảm thấy áy náy vì quyết định thiếu chín chắn của mình trước kia là theo lối sống ‘DINK’.
“Đúng vậy, là em tình nguyện, nhưng cũng là bởi vì em thích anh.” Tần Tử Nhu nghẹn ngào nói, “Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh không bận tâm đến em một chút nào sao?””
Phương Tử Minh đau đầu: “Việc chúng ta đang bàn là tương lai của Nhạc Nhạc.””
Tần Tử Nhu lắc đầu: “Tương lai là một nhà ba người chúng ta ở bên nhau chứ không phải bắt Nhạc Nhạc phải rời xa em, để con gọi người phụ nữ khác là mẹ. Anh nghĩ rằng Nhạc Nhạc sẽ vui vẻ sao?”Như vậy thì chúng ta sẽ là một nhà ba người, Nhạc Nhạc sẽ có một gia đình hạnh phúc tròn đầy.
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ta cầu xin: “Chúng ta không thể ở bên nhau sao? Đây mới là điều tốt nhất đối với Nhạc Nhạc. Có bố mẹ ruột ở bên thì con sẽ trưởng thành một cách khoẻ mạnh và hạnh phúc.”Nhạc Nhạc thực sự là một cậu bé ngoan khiến mọi người yêu thương.
Phương Tử Minh do dự trong chớp mắt khi nghĩ đến Nhạc Nhạc, nhưng sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Anh sẽ không ly hôn.””Bà xã, mau lại đây, anh cho em xem thứ này.
Tần Tử Nhu thất vọng và tức giận buông anh ta ra, lùi lại phía sau nói: “Vậy rốt cuộc anh coi em là gì? Anh muốn đẩy em rơi vào hoàn cảnh nào đây? Em là gì của anh? Là nhân tình được anh bao nuôi, con giáp thứ mười ba, là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của vợ chồng anh? Tại sao em phải chịu nhục nhã như thế?”” Ngu Tịch Lam đặt điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.
Cô ta khóc lóc nói: “Anh không hề yêu em một chút nào, em muốn đưa Nhạc Nhạc rời xa anh.” Nói xong liền định chạy về phòng.”
“Đứng lại.” Phương Tử Minh vội vã túm lấy cô ta, “Em không được đưa Nhạc Nhạc đi, anh không đồng ý.””
Tần Tử Nhu giãy giụa: “Thả em ra, nếu anh không bận tâm em một chút nào thì em cũng không muốn thích anh nữa.”Trong phòng khách, Phương Tử Minh cảm thấy hơi bồn chồn, đi đi lại lại, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lập tức quay đầu lại, mừng rỡ nói: “Bà xã, em đã về rồi.
Phương Tử Minh nghe xong cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, anh ta không hiểu tại sao Tần Tử Nhu lại không hiểu được nỗi khổ tâm của mình, thật sự muốn ly hôn không hề dễ dàng như thế.”Không có, một người cũng không có.
Nhưng nếu không đồng ý thì phải làm sao bây giờ? Anh ta lại không thể thật sự nhốt Tần Tử Nhu lại, nhỡ may cô ta thật sự dẫn Nhạc Nhạc đi, anh ta còn có thể tìm họ về được sao?Cô lại nhìn thêm vài lần rồi đóng album lại.
Phương Tử Minh tỏ vẻ chính mình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh ta rất đau đầu, tại sao chuyện này lại không diễn ra theo kế hoạch của mình?