Diệp Uẩn Ninh cũng đứng dậy, đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của Thịnh phu nhân, cô bình tĩnh nói: “Chắc hẳn Thịnh tiểu thư đang canh giữ ở bệnh viện một tấc cũng không rời. Vừa hay cháu cũng đang muốn đến thăm em gái cháu, chúng ta cùng đi thôi!”” Diệp Uẩn Ninh quay người.
Thịnh phu nhân cảm thán: “Em gái cháu đối xử với cháu như thế mà cháu vẫn còn đến thăm cô ta. Cháu cũng quá tốt bụng rồi.””
Diệp Uẩn Ninh cười, không tỏ ý kiến.”
Phó Hoài đang đợi cô ở bên ngoài. Anh đã hoãn lại hết lịch làm việc trong tháng này, tập trung cùng cô xử lý sự việc lần này.Chuyện này coi như cho qua, nhưng cậu ta muốn giết người, con cảm thấy xét về tình cảm có thể tha thứ.
Về phần Ngu Tịch Lam, việc của công ty không thể không có người quản lý nên cô đành phải trở về trước một mình.Nhịp tim của cô ta đập nhanh hơn, máy theo dõi nhịp tim ở đầu giường bắt đầu phát ra những tín hiệu cảnh báo.
Mở cửa xe cho cô vào, sau đó Phó Hoài cũng ngồi lên.Cô ta thở dốc hỏi: “Chị, chị đến để cười nhạo tôi phải không?
Khi xe khởi động, anh nghiêng đầu hỏi: “Em muốn đi gặp cô ta thật à?”Cô ta chưa bao giờ đích thân ra tay với mình nhưng mình lại vì cô ta mà chết thảm.
Từ lúc sự việc xảy ra, Diệp Uẩn Thanh bệnh nặng nằm liệt giường, họ vẫn chưa gặp nhau.” Diệp Uẩn Thanh phát điên.
Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh sâu thẳm: “Dù sao cũng là chị em, coi như gặp mặt lần cuối.”Phó Hoài đang đợi cô ở bên ngoài.
Kể từ khi được bác sĩ thông báo về tình trạng của mình, bệnh tình của Diệp Uẩn Thanh liền xấu đi nhanh chóng, ngay cả việc cảnh sát thẩm vấn tra hỏi về vụ án cũng không thể tiến hành mà chỉ có thể hoãn lại.Tại sao lại không thành công?
Đại khái là đả kích do thất bại gây ra quá lớn, hơn nữa còn tạo thành hậu quả khiến người ta vô cùng tuyệt vọng, Diệp Uẩn Thanh đã rơi vào tình trạng hoàn toàn suy sụp.Nhưng mà trước đó, cần phải chữa khỏi bệnh cho anh ấy đã.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta thậm chí còn không thể sống sót đến khi mở phiên toà xét xử vụ án.Chắc chắn là như thế này, đó là âm mưu của mẹ cô ta để chia cắt họ, Thịnh Lê Na tự nhủ.
Trong phòng bệnh” Diệp Uẩn Thanh giận dữ, căm tức nhìn cô.
Diệp Uẩn Thanh sắc mặt tiều tuỵ, môi tái xanh, hai mắt vô hồn, giống như một cỗ thi thể đang chờ đợi tử vong.Nhìn thấy sự quyết liệt của cô, Diệp Uẩn Thanh đe dọa: “Chị không sợ tôi nói với cảnh sát ư?
Bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ của cô ta cũng đều đoán được cô ta không sống được bao lâu nữa.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một bóng người đi đến giường, lẳng lặng nhìn cô ta.Thịnh Lê Na bị những lời này khiến cho tỉnh táo lại từ cơn choáng váng, nghi ngờ nói: “Mẹ, mẹ nói dối con phải không?
Như thể cảm nhận được ánh nhìn của người đó, cô ta từ từ chuyển động tròng mắt, cố sức nhìn qua.Thịnh phu nhân cảm thán: “Em gái cháu đối xử với cháu như thế mà cháu vẫn còn đến thăm cô ta.
Nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh, đồng tử cô ta co lại một chút, ánh mắt toát ra nỗi đau đớn khó tả.“Chị…
Quá chật vật, quá xấu hổ. Dù không khỏe mạnh như Diệp Uẩn Ninh nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt đối phương, cô ta đều là ánh trăng sáng trong được mọi người vây quanh, ngưỡng mộ.Diệp Uẩn Ninh lắc đầu, chậm rãi lùi lại.
Cô ta rất kiêu ngạo và có một loại đắc chí khi đối mặt với Diệp Uẩn Ninh. Dù chị có được một trái tim khoẻ mạnh hơn tôi thì sao chứ, có rất nhiều người thích tôi, yêu tôi chứ không phải chị.Cô ta thử vài lần cũng đều không thành công.
Hiện tại cô ta lại phải xuất hiện trước mặt Diệp Uẩn Ninh trong bộ dáng kéo dài hơi tàn, cô cảm thấy một sự nhục nhã vô bờ, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.Thế nhưng mà thanh âm của cô ta bị kẹt trong cổ họng, không thể phát ra.
Nhịp tim của cô ta đập nhanh hơn, máy theo dõi nhịp tim ở đầu giường bắt đầu phát ra những tín hiệu cảnh báo.Tôi đương nhiên hối hận…
Diệp Uẩn Ninh liếc nhìn màn hình, và nó lập tức dừng báo động.” Thật không cam lòng.
Diệp Uẩn Thanh không biết cô đã làm gì, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng chưa nghĩ nhiều.Diệp Uẩn Ninh hỏi: “Vậy còn cô, cô đã từng hối hận vì hành vi của mình chưa?
Cô ta thở dốc hỏi: “Chị, chị đến để cười nhạo tôi phải không?”Cô suýt chút nữa đã có được trái tim của tôi, nhưng cuối cùng lại thay bằng trái tim của Trần Diệp.
Cười tôi vội vội vàng vàng cuối cùng cũng chỉ như dã tràng xe cát biển đông. Cười vì chị vẫn còn sống, tôi thì lại sắp chết.Chị, chị ơi, em sai rồi, chị tha cho em, chị cứu em với!
Ông trời bất công biết bao!Cười vì chị vẫn còn sống, tôi thì lại sắp chết.
Diệp Uẩn Ninh cụp mắt nhìn cô ta, kẻ khởi đầu cho bi kịch kiếp trước của cô.Tiếu Ninh suy yếu không thôi dựa vào giường bệnh, sắc mặt khó coi giống hệt người chết.
Cô ta chưa bao giờ đích thân ra tay với mình nhưng mình lại vì cô ta mà chết thảm.Đây là bí mật của chị phải không?
Kiếp này và kiếp trước giống như hai việc hoàn toàn khác nhau đảo ngược lại.” Nhìn dáng vẻ hờ hững như gió thoảng mây bay của Diệp Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Thanh cử động nửa người trên, độc ác nguyền rủa: “Tôi chết rồi chị cũng đừng mong được sống yên thân.
Diệp Uẩn Ninh hỏi: “Vậy còn cô, cô đã từng hối hận vì hành vi của mình chưa?””
“Hối hận?Tôi đương nhiên hối hận…” Cô ta cười một cách khó khăn, từng giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mắt, khàn giọng nói, “Tôi hối hận vì đã tin sai người khiến cho thành công đến nơi rồi còn thất bại, không lấy được trái tim của chị.” Thật không cam lòng.Thịnh Lê Na ấm ức khóc lóc: “Tiếu Ninh cũng không muốn làm vậy, anh ấy chỉ muốn trả ơn thôi.
Đến lúc này rồi, cô ta giống như bất chấp tất cả mà nói thật hết những suy nghĩ trong lòng mình ra.”
Cô ta thực sự hận Tiếu Ninh được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, hận bác sĩ ngầm phản bội, hận Diệp Uẩn Ninh may mắn, hận chính mình đen đủi.”Không có khả năng, không có khả năng xảy ra chuyện này được!
“Đáng lẽ sắp thành công rồi, tôi có thể sống rất lâu. Tại sao, tại sao lại thất bại?” Cô ta không cam lòng lẩm bẩm.Diệp Uẩn Thanh không biết cô đã làm gì, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng chưa nghĩ nhiều.
“Bởi vì đây là trái tim của tôi, vốn dĩ nó không thuộc về cô. Nếu cô thật sự thành công thì đó mới chính là sự bất công lớn nhất.” Diệp Uẩn Ninh giễu cợt nói.” Là do đối phương quá yếu ớt.
“Chị…” Diệp Uẩn Thanh giận dữ, căm tức nhìn cô.Phó Hoài đứng bên ngoài nghi hoặc quay sang hỏi Diệp Uẩn Ninh: “Xảy ra chuyện gì vậy?
“Tôi tới đây là muốn thuận tiện nói cho cô biết, bố cô và mẹ cô đã bị cảnh sát giam giữ để điều tra, chỉ sợ không rảnh tới gặp cô, cô tự lo liệu đi!” Diệp Uẩn Ninh quay người.Sắc mặt Thịnh phu nhân vẫn còn mang theo sự tái nhợt vì bệnh nặng mới khỏi, nhưng khi nhìn Tiếu Ninh, đôi mắt bà tràn đầy ý cười, có loại vui sướng sảng khoái tâm hồn: “Cậu cũng có ngày hôm nay.
“Chị ghen tị với tôi lắm chứ gì? Bố chỉ thương tôi, cho dù tôi có chết thì tôi vẫn là đứa con gái mà bố yêu nhất, chị đừng bao giờ nghĩ đến việc quay về nhà họ Diệp!” Nhìn dáng vẻ hờ hững như gió thoảng mây bay của Diệp Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Thanh cử động nửa người trên, độc ác nguyền rủa: “Tôi chết rồi chị cũng đừng mong được sống yên thân. Tôi nguyền rủa chị bệnh tật quấn thân, không được chết tử tế. Tôi đợi chị ở dưới địa ngục.” Cô ta nghẹn ngào cười thảm thiết.Cảm nhận được cơn đau lại ập đến sau khi linh lực tiêu tán, cô ta đột nhiên run lên, liều mạng đưa tay về phía Diệp Uẩn Ninh: “Cứu tôi, cứu tôi, không phải là chị tu tiên sao, vậy thì bệnh tim nhất định là việc nhỏ đối với chị.
Diệp Uẩn Ninh quay đầu: “Cô cho rằng tôi sẽ để ý sao?”Diệp Uẩn Thanh không cho là đúng, gặng hỏi đến cùng: “Chị đã làm như thế nào?
Cô cười mỉa mai: “Chắc là cô chưa biết chuyện này đâu. Cô suýt chút nữa đã có được trái tim của tôi, nhưng cuối cùng lại thay bằng trái tim của Trần Diệp.””
Diệp Uẩn Thanh sửng sốt: “Ý của chị là gì? Sao lại nói là bị thay? Không phải Trần Diệp nguyện ý tặng trái tim của mình cho tôi sao?””Đây là linh lực, nhờ đám người theo đuổi của cô ban tặng mà tôi có được cơ hội dấn thân vào con đường tu tiên.
Diệp Uẩn Ninh mặt không cảm xúc: “Anh ta còn không vĩ đại và vị tha đến thế mà chỉ là đê tiện cùng vị hôn phu của cô đưa tôi vào phòng phẫu thuật. Vốn dĩ lần đó cô phải được ghép trái tim của tôi.”Về phần Ngu Tịch Lam, việc của công ty không thể không có người quản lý nên cô đành phải trở về trước một mình.
Diệp Uẩn Thanh vừa mừng vừa sợ. Hóa ra cô ta suýt nữa có được một trái tim khỏe mạnh. Cô ta vội vàng hỏi: “Vậy tại sao lại thay bằng trái tim Trần Diệp?”Kiếp này và kiếp trước giống như hai việc hoàn toàn khác nhau đảo ngược lại.
Chết tiệt, tại sao lúc trước lại không thành công?Trên đời làm sao có chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
Nhìn vẻ mặt xấu xí và tham lam của cô ta, Diệp Uẩn Ninh thở dài: “Có thể nói lúc ấy cô không biết gì, người không biết thì không có tội. Hiện tại xem ra chỉ cần cô có thể sống sót thì sớm muộn gì cô cũng nghĩ đến việc moi tim của tôi.”Ông trời bất công biết bao!
Cô không nên kỳ vọng quá nhiều vào nhân tính của Diệp Uẩn Thanh.Mẹ không cảm thấy mình rất quá quắt sao?
Diệp Uẩn Thanh không cho là đúng, gặng hỏi đến cùng: “Chị đã làm như thế nào? Tại sao lại không thành công? Có phải chị đã làm gì không?”Thịnh phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta: “Xem đầu óc con kìa, cậu ta nói gì con cũng tin.
Diệp Uẩn Ninh đột nhiên mỉm cười, khi Diệp Uẩn Thanh khó hiểu nhìn sang, cô di chuyển ngón tay và một luồng linh lực tràn ra từ đầu ngón tay của cô, sau đó một số miếng phù có hoa văn bí ẩn màu vàng lơ lửng xuất hiện trong không trung.”
Khi miếng phù có hoa văn xuất hiện, phòng bệnh dường như tràn ngập một sức mạnh vô hình nào đó. Diệp Uẩn Thanh hít một hơi, bệnh tật hành hạ cô ta dường như biến mất, cơ thể đột nhiên nhẹ nhàng đôi chút.”
Cô ta vuốt ngực mình, trái tim ở phía dưới đập mạnh mẽ, khoẻ mạnh, giống như nó vốn dĩ thuộc về cơ thể của cô ta.Tôi nguyền rủa chị bệnh tật quấn thân, không được chết tử tế.
Cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Uẩn Ninh: “Đây là cái gì? Chị đã làm được bằng cách nào?”Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh sâu thẳm: “Dù sao cũng là chị em, coi như gặp mặt lần cuối.
“Đây là linh lực, nhờ đám người theo đuổi của cô ban tặng mà tôi có được cơ hội dấn thân vào con đường tu tiên.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ phát tán linh lực, nói với giọng điệu chọc tức chết người, “Cho nên tôi không hề quan tâm đến những mối nhân duyên trần tục, đó chỉ là những người không có quan hệ mà thôi. Còn lời nguyền rủa của cô thì khiến cô phải thất vọng rồi, tôi có linh lực nên mọi bệnh tật đều tiêu tan, lại còn có thể sống lâu trăm tuổi, bảo đảm sống lâu hơn bất kỳ kẻ nào!””
“Không có khả năng, không có khả năng xảy ra chuyện này được!” Diệp Uẩn Thanh phát điên.Như thế này có tính là quả báo không?
Trên đời làm sao có chuyện không thể tưởng tượng được như vậy. Sao Diệp Uẩn Ninh có thể gặp được chuyện tốt như vậy, đáng lẽ nó phải thuộc về chính mình chứ!Cứu tôi với.
Cảm nhận được cơn đau lại ập đến sau khi linh lực tiêu tán, cô ta đột nhiên run lên, liều mạng đưa tay về phía Diệp Uẩn Ninh: “Cứu tôi, cứu tôi, không phải là chị tu tiên sao, vậy thì bệnh tim nhất định là việc nhỏ đối với chị. Cứu tôi với. Chị, chị ơi, em sai rồi, chị tha cho em, chị cứu em với!”Mẹ ơi, mẹ giúp con với!
Sau khi phản ứng lại và nhận ra rằng còn có một đường sống cho mình nằm trên tay Diệp Uẩn Ninh, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt và cầu xin.Mở cửa xe cho cô vào, sau đó Phó Hoài cũng ngồi lên.
Diệp Uẩn Ninh lắc đầu, chậm rãi lùi lại.”
Cùng với sự rời đi của cô, tiếng chuông báo động của máy đo nhịp tim lại vang lên.Diệp Uẩn Ninh cười, không tỏ ý kiến.
Nhìn thấy sự quyết liệt của cô, Diệp Uẩn Thanh đe dọa: “Chị không sợ tôi nói với cảnh sát ư? Đây là bí mật của chị phải không?”Bố chỉ thương tôi, cho dù tôi có chết thì tôi vẫn là đứa con gái mà bố yêu nhất, chị đừng bao giờ nghĩ đến việc quay về nhà họ Diệp!
Tiếng bước chân của nhân viên y tế bên ngoài càng ngày càng gần, bọn họ đã gần đi tới.Đồng tử Tiếu Ninh co lại, hắn lập tức ho khan một cách đau đớn, bất đắc dĩ nhìn Thịnh Lê Na: “Em biết mà, anh không làm và cũng sẽ không thể làm ra loại chuyện này.
Diệp Uẩn Ninh nhìn cô ta và giơ lên ngón tay giữa đặt ở giữa môi, từ từ lắc đầu.Thịnh phu nhân nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Một tên tội phạm bắt cóc để cướp nội tạng người khác, một tên đàn ông không yêu con, rốt cuộc con cọi trọng cậu ta ở điểm nào?
Diệp Uẩn Thanh sốt ruột, có ý gì đây, chẳng lẽ chị ta thật sự không sợ?”
Rất nhanh sau đó, bác sĩ xông vào và lao tới giường bệnh của Diệp Uẩn Thanh.Diệp Uẩn Ninh mặt không cảm xúc: “Anh ta còn không vĩ đại và vị tha đến thế mà chỉ là đê tiện cùng vị hôn phu của cô đưa tôi vào phòng phẫu thuật.
Nhìn Diệp Uẩn Ninh chẳng hề để ý, nỗi căm hận loé lên nơi đáy mắt Diệp Uẩn Thanh. Cô ta quyết tâm mở miệng hét lớn: “Chị ta là người tu tiên.”Thật quá đáng, mẹ có thể nói dối như vậy chỉ để chia cắt chúng con.
Thế nhưng mà thanh âm của cô ta bị kẹt trong cổ họng, không thể phát ra. Cô ta thử vài lần cũng đều không thành công.Biết kẻ thù chẳng những sống hạnh phúc hơn mình, hơn nữa còn siêu cấp hạnh phúc, vượt xa cả sức tưởng tượng khiến Diệp Uẩn Thanh cảm thấy bị tra tấn thê thảm, chết cũng không thể nhắm mắt.
Sự kinh hãi và phẫn nộ thoáng hiện lên từ ánh mắt của cô ta, Diệp Uẩn Thanh gần như nôn ra máu”
Và cô ta thực sự tức giận đến mức hộc máu, máu lập tức bị phun ra, nhuộm đỏ ga trải giường trắng tinh.Vậy nếu người cậu ta hại chết là bố con, con cũng muốn coi như không thấy sao?
Cũng đúng, vì Diệp Uẩn Ninh đã tu tiên và siêu thoát tất cả thì đương nhiên cô có khả năng bịt miệng cô ta.”
Ahhh, Diệp Uẩn Thanh điên cuồng hét chói tai: Tại sao, tại sao?Trong phòng bệnh
“Bệnh nhân nôn ra máu, mau đưa vào phòng mổ ngay!””Bởi vì đây là trái tim của tôi, vốn dĩ nó không thuộc về cô.
Diệp Uẩn Ninh, chị sẽ không chết tử tế được.Vốn dĩ lần đó cô phải được ghép trái tim của tôi.
Biết kẻ thù chẳng những sống hạnh phúc hơn mình, hơn nữa còn siêu cấp hạnh phúc, vượt xa cả sức tưởng tượng khiến Diệp Uẩn Thanh cảm thấy bị tra tấn thê thảm, chết cũng không thể nhắm mắt.Cô ta vuốt ngực mình, trái tim ở phía dưới đập mạnh mẽ, khoẻ mạnh, giống như nó vốn dĩ thuộc về cơ thể của cô ta.
Phó Hoài đứng bên ngoài nghi hoặc quay sang hỏi Diệp Uẩn Ninh: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em đã nói gì với cô ta thế?””Bệnh nhân nôn ra máu, mau đưa vào phòng mổ ngay!
Diệp Uẩn Ninh nhún nhún vai: “Chỉ là một ít lời nói thật thôi.” Là do đối phương quá yếu ớt.Người anh ấy yêu là con, hơn nữa anh ấy sẽ chuộc tội mà.
Tạm không nói đến chuyện bác sĩ cấp cứu cho Diệp Uẩn Thanh. Phòng bệnh bên cạnh cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn, giương cung bạt kiếm.Đến lúc này rồi, cô ta giống như bất chấp tất cả mà nói thật hết những suy nghĩ trong lòng mình ra.
Tiếu Ninh suy yếu không thôi dựa vào giường bệnh, sắc mặt khó coi giống hệt người chết.Cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Uẩn Ninh: “Đây là cái gì?
Thịnh Lê Na giống như một con mèo cảnh giác canh giữ bên giường hắn, như hổ rình mồi nhìn Thịnh phu nhân đầy căm thù.Cũng đúng, vì Diệp Uẩn Ninh đã tu tiên và siêu thoát tất cả thì đương nhiên cô có khả năng bịt miệng cô ta.
Sắc mặt Thịnh phu nhân vẫn còn mang theo sự tái nhợt vì bệnh nặng mới khỏi, nhưng khi nhìn Tiếu Ninh, đôi mắt bà tràn đầy ý cười, có loại vui sướng sảng khoái tâm hồn: “Cậu cũng có ngày hôm nay. Như thế này có tính là quả báo không?”” Cô ta cười một cách khó khăn, từng giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mắt, khàn giọng nói, “Tôi hối hận vì đã tin sai người khiến cho thành công đến nơi rồi còn thất bại, không lấy được trái tim của chị.
“Mẹ!” Thịnh Lê Na không nhịn được ngắt lời bà, “Bây giờ anh ấy đang là bệnh nhân, mẹ có thể đừng khắc nghiệt như vậy được không!””
Thịnh phu nhân nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Một tên tội phạm bắt cóc để cướp nội tạng người khác, một tên đàn ông không yêu con, rốt cuộc con cọi trọng cậu ta ở điểm nào? Con không cảm thấy hổ thẹn à? Con có còn biết phân biệt đúng sai hay không?”Rất nhanh sau đó, bác sĩ xông vào và lao tới giường bệnh của Diệp Uẩn Thanh.
Thịnh Lê Na ấm ức khóc lóc: “Tiếu Ninh cũng không muốn làm vậy, anh ấy chỉ muốn trả ơn thôi. Người anh ấy yêu là con, hơn nữa anh ấy sẽ chuộc tội mà. Nhưng mà trước đó, cần phải chữa khỏi bệnh cho anh ấy đã. Mẹ ơi, mẹ giúp con với!””
Thịnh phu nhân lạnh lùng nhìn cô ta: “Xem đầu óc con kìa, cậu ta nói gì con cũng tin. Chuyện này coi như cho qua, nhưng cậu ta muốn giết người, con cảm thấy xét về tình cảm có thể tha thứ. Vậy nếu người cậu ta hại chết là bố con, con cũng muốn coi như không thấy sao?”Anh đã hoãn lại hết lịch làm việc trong tháng này, tập trung cùng cô xử lý sự việc lần này.
Đồng tử Tiếu Ninh co lại, hắn lập tức ho khan một cách đau đớn, bất đắc dĩ nhìn Thịnh Lê Na: “Em biết mà, anh không làm và cũng sẽ không thể làm ra loại chuyện này.”Cô ta vội vàng hỏi: “Vậy tại sao lại thay bằng trái tim Trần Diệp?
Thịnh Lê Na bị những lời này khiến cho tỉnh táo lại từ cơn choáng váng, nghi ngờ nói: “Mẹ, mẹ nói dối con phải không? Thật quá đáng, mẹ có thể nói dối như vậy chỉ để chia cắt chúng con. Mẹ không cảm thấy mình rất quá quắt sao?”“Chị ghen tị với tôi lắm chứ gì?
Chắc chắn là như thế này, đó là âm mưu của mẹ cô ta để chia cắt họ, Thịnh Lê Na tự nhủ.