Mục lục
Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao Mạnh Chấn Vũ lại xuất hiện ở đây? Và hắn đã mất trí nhớ như thế nào? Tất cả những điều này đều đầy khả nghi đối với nhà họ Mạnh.​”

Mặc dù hiện tại Mạnh Chấn Vũ đang ở ngay trước mặt họ nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tìm kiếm sự thật.​Cha Mạnh và mẹ Mạnh đều thay đổi sắc mặt.

Lâm Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu và nói: “Nếu các người nghi ngờ có người ngầm sát hại Chấn Vũ thì hãy giao tất cả cho cảnh sát điều tra đi!”​Cảnh sát liếc nhìn họ và không nói gì, có lẽ vì họ ít nhiều cũng có một chút liên quan tới vụ án.

Lam Tú Tú cúi đầu, tay nắm chặt ống tay áo Mạnh Chấn Vũ.​Làm Tú Tú sợ rồi.

Mạnh Chấn Vũ an ủi mà để yên cho cô ta nắm lấy, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm và yêu thương.​”

Nhìn thấy động tác thân mật của họ, hai vợ chồng họ Mạnh cảm thấy không vui, thật không biết phải trái.​Thế này là con đang quấy rầy con gái nhà người ta, lấy oán trả ơn đấy có biết không?

Trước đây có thể nói Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ, hoàn toàn không biết tình huống của mình. Bây giờ biết mình đã có gia đình, thậm chí còn có con, hắn vẫn hoàn toàn không kiêng dè. Rốt cuộc bọn họ nghĩ như thế nào vậy?​Nhìn thấy họ dính chặt vào nhau, cha Mạnh và mẹ Mạnh đều tỏ ra tức giận.

“Chấn Vũ, trong khoảng thời gian này con mất tích, nhà mình đã loạn cả lên. Nếu không có Tiểu Nhã bận trước bận sau, ôm đồm cả việc trong nhà lẫn việc công ty thì gia đình mình đã tan nát rồi.” Mẹ Mạnh cất lời, hiền từ nhìn Lâm Tiểu Nhã: “Thời gian này vợ con đã vất vả lắm rồi, con ấy à, con nhất định phải cảm ơn con bé tử tế.”​Cực kỳ ồn ào bởi vì có một số người phản đối.

Nhắc tới Lâm Tiểu Nhã, Mạnh Chấn Vũ không thể không chính thức đối mặt với ‘người vợ’ của mình trước khi mất trí nhớ. Hắn liếc nhanh về phía cô một cái rồi lại không biết nói cái gì, chỉ có thể nói một cách khô khan: “Cảm ơn, vất vả rồi!”​Cũng tốt, chờ cảnh sát đến rồi nói tiếp.

Lâm Tiểu Nhã cong môi và mỉm cười một chút: “Đây là điều em nên làm, chỉ cần anh bình an, không có việc gì là được.”​Cô ta oà lên khóc và lấy tay che mặt.

Nhìn hai vợ chồng họ nói chuyện, Lam Tú Tú cảm thấy lòng quặn thắt, nước mắt lưng tròng, giống như đồ vật của mình bị đoạt mất. Cô ta theo bản năng định rút tay mình ra.​”

Cô ta than thân trách phận nghĩ, vợ anh Mạnh đã tới đây rồi, anh ấy còn để ý gì đến mình nữa?​” Diệp Uẩn Ninh, người vẫn luôn không nói gì, ra hiệu cho họ im lặng.

Cảm nhận được cô ta rút tay ra, Mạnh Chấn Vũ vô thức nắm chặt tay người con gái, lập tức nhìn sang với ánh mắt quan tâm.​Cô còn có thể tìm chồng mình trở về sao?

“Sao thế?” Hắn vô cùng lo lắng hỏi.​Mạnh Chấn Vũ đơ người khi nghe được ý tứ từ lời nói của mẹ Mạnh, còn Lam Tú Tú lại đỏ bừng mặt.

Thấy hắn quan tâm đến mình, Lam Tú Tú lập tức nín khóc mỉm cười, lắc đầu, ngọt ngào nói: “Em không sao.”​Cô quay người về phía người nhà họ Mạnh và nói: “Có lẽ chúng ta nên đợi cảnh sát điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi sẽ thảo luận tiếp, hai bác nói xem có phải không?

Nhìn thấy cử chỉ không coi ai ra gì của hai người, ánh mắt Lâm Tiểu Nhã trở nên u ám và xen lẫn nỗi thất vọng sâu sắc.​”Không có gì, chuyện nhỏ không tốn công gì mà.

Cha Mạnh và mẹ Mạnh đều thay đổi sắc mặt.​Diệp Uẩn Ninh cạn lời: “Vậy giờ chúng ta chờ ở đây à?

Mẹ Mạnh trách cứ nói: “Chấn Vũ, con mau buông cô Lam ra, không được thất lễ. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của con, cũng chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta, chúng ta báo đáp cô ấy còn không hết, sao lại hại con gái nhà người ta.”​Sau khi nghe những lời hắn nói, ánh mắt Lâm Tiểu Nhã thay đổi, cô chợt cười khổ ra tiếng.

Nói xong, bà đứng dậy đi tới, dứt khoát tách đôi tay đang nắm lấy nhau của họ ra, kéo Mạnh Chấn Vũ đẩy đến bên Lâm Tiểu Nhã.​Nhìn hai vợ chồng họ nói chuyện, Lam Tú Tú cảm thấy lòng quặn thắt, nước mắt lưng tròng, giống như đồ vật của mình bị đoạt mất.

Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú còn chưa kịp phản ứng thì đã có người chen vào giữa và mạnh mẽ tách họ ra.​Lâm Tiểu Nhã cong môi và mỉm cười một chút: “Đây là điều em nên làm, chỉ cần anh bình an, không có việc gì là được.

“Bà đang làm gì vậy?” Mạnh Chấn Vũ bất mãn chất vấn.​Lam Tú Tú vội vàng lắc đầu giải thích: “Tôi không biết, lúc trước tôi cũng không để ý quá nhiều, chỉ sốt ruột cứu người và đưa về nhà.

Mẹ Mạnh tức giận nhìn hắn: “Thằng bé này, gọi bà gì chứ, phải gọi mẹ.”​Cô ấy là ân nhân cứu mạng của con, cũng chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta, chúng ta báo đáp cô ấy còn không hết, sao lại hại con gái nhà người ta.

Mạnh Chấn Vũ nghẹn một chút, miễn cưỡng gọi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Làm Tú Tú sợ rồi.”​”

Mẹ Mạnh hừ một cái: “Còn không phải do con à? Trước kia con không biết không có tội, cũng không trách việc lời nói và hành động của con xúc phạm đến cô Lam. Nhưng hiện tại, nếu đã biết mình là người có gia đình mà còn ‘tuỳ tiện’ với cô Lam như vậy là không được. Thế này là con đang quấy rầy con gái nhà người ta, lấy oán trả ơn đấy có biết không?”​Sau đó, chờ anh Mạnh tỉnh rồi thì tôi quay lại đó tìm nhưng xung quanh không có gì cả.

Bà thực sự rất biết ơn Lam Tú Tú đã cứu con trai mình, nhưng có một số hành vi không được phép, bà cũng không muốn hại Lam Tú Tú.​Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng hung thủ lúc đó vẫn còn ở hiện trường, nhưng Lam Tú Tú đã đến kịp thời khiến hắn e dè không dám ra tay.

Trời ạ, trước kia gia đình hoà thuận tốt biết mấy. Hy vọng con trai có thể khôi phục trí nhớ sớm một chút để mọi thứ trở về như cũ.​Thấy mọi người đều có tâm sự, Diệp Uẩn Ninh chủ động mở cửa mời người vào.

Mạnh Chấn Vũ đơ người khi nghe được ý tứ từ lời nói của mẹ Mạnh, còn Lam Tú Tú lại đỏ bừng mặt.​Không loại trừ khả năng Mạnh Chấn Vũ bị đẩy xuống vách núi, nhưng rốt cuộc chưa thể kết luận được là vô tình hay cố ý.

Cô ta oà lên khóc và lấy tay che mặt.​Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú đều lắc đầu.

“Tôi phải làm gì đây, tôi phải làm gì bây giờ?” cô ta khóc lóc nói.​Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú còn chưa kịp phản ứng thì đã có người chen vào giữa và mạnh mẽ tách họ ra.

“Tú Tú, Tú Tú!” Mạnh Chấn Vũ sốt ruột chạy đến bên người cô ta, ôm lấy cô ta rồi dỗ dành: “Đừng sợ, mọi việc đều có anh lo, anh sẽ không rời xa em đâu.”​Mẹ Mạnh hừ một cái: “Còn không phải do con à?

Sau khi nghe những lời hắn nói, ánh mắt Lâm Tiểu Nhã thay đổi, cô chợt cười khổ ra tiếng.​Hai người kia đang làm điều sai trái.

Người đàn ông trước mặt đang ôm ấp, dỗ dành người phụ nữ khác trước mặt có thực sự là người chồng mà cô hết lòng yêu không?​Suýt chút nữa thì cả nhà tôi phải chia ly đôi đàng, gia đình tan vỡ, thật quá đáng.

Chỉ mất trí nhớ thôi mà có thể thay đổi lớn đến vậy ư? Cô còn có thể tìm chồng mình trở về sao?​Các cảnh sát vội vàng đi điều tra vụ án.

Nhìn thấy họ dính chặt vào nhau, cha Mạnh và mẹ Mạnh đều tỏ ra tức giận. Hai người kia đang làm điều sai trái.​Diệp Uẩn Ninh thì nhoẻn miệng cười, như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn Lam Tú Tú: “Đồng chí cảnh sát, có phải anh còn bỏ sót một chỗ chưa kiểm tra không?

“Suỵt, mọi người nghe kìa, cảnh sát tới rồi.” Diệp Uẩn Ninh, người vẫn luôn không nói gì, ra hiệu cho họ im lặng. Cô quay người về phía người nhà họ Mạnh và nói: “Có lẽ chúng ta nên đợi cảnh sát điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi sẽ thảo luận tiếp, hai bác nói xem có phải không?”​Rốt cuộc bọn họ nghĩ như thế nào vậy?

Cha Mạnh thở dài: “Làm phiền cô Diệp rồi. Cũng tốt, chờ cảnh sát đến rồi nói tiếp.”​Lam Tú Tú sợ sệt trả lời.

Khi Lam Tú Tú nghe tin cảnh sát sắp đến, cô ta theo bản năng mà luống cuống hơn khiến Mạnh Chấn Vũ phải đau lòng, không ngừng an ủi cô ta.​”

Chỉ một lát sau, cảnh sát gõ cửa.​Khi Lam Tú Tú nghe tin cảnh sát sắp đến, cô ta theo bản năng mà luống cuống hơn khiến Mạnh Chấn Vũ phải đau lòng, không ngừng an ủi cô ta.

Thấy mọi người đều có tâm sự, Diệp Uẩn Ninh chủ động mở cửa mời người vào.​Ngoài dân làng, những thành viên trong đoàn làm phim cũng không ngoại lệ.

Có ba cảnh sát đến cùng nhau, họ hỏi về mối quan hệ giữa mọi người trong nhà, và tập trung hỏi Lam Tú Tú đã thấy Mạnh Chấn Vũ ở đâu, có phát hiện ra động tĩnh gì ở xung quanh hoặc người nào gần đó không?​” Mạnh Chấn Vũ sốt ruột chạy đến bên người cô ta, ôm lấy cô ta rồi dỗ dành: “Đừng sợ, mọi việc đều có anh lo, anh sẽ không rời xa em đâu.

Lam Tú Tú sợ sệt trả lời.​Chỉ một lát sau, cảnh sát gõ cửa.

Khi đến lượt Diệp Uẩn Ninh được cảnh sát hỏi, cô nói: “Khi tôi và bạn trai đi vào núi, Mạnh Chấn Vũ ở phía sau chúng tôi, lúc ấy anh ta còn đeo một chiếc ba lô. Không biết khi cô Lam phát hiện ra anh ta, cô có nhìn thấy đồ đạc anh ta mang theo bên người không?”​Mỗi vụ án đều có vô số khả năng xảy ra, hiện tại họ đang đưa ra những giả định táo bạo và xác minh cẩn thận.

Lam Tú Tú vội vàng lắc đầu giải thích: “Tôi không biết, lúc trước tôi cũng không để ý quá nhiều, chỉ sốt ruột cứu người và đưa về nhà. Sau đó, chờ anh Mạnh tỉnh rồi thì tôi quay lại đó tìm nhưng xung quanh không có gì cả.”​”

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Vấn đề này rất quan trọng, không loại trừ khả năng có người vì tiền nổi lòng tham, giết người cướp của, do đó đẩy anh xuống vách núi.”​Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Phó Hoài đang chen chúc trong đám đông người xem.

Chỉ có điều hung thủ hiển nhiên hành động không quá cẩn thận, chưa xác định Mạnh Chấn Vũ có chết hay không đã rời đi, vì thế mà Lam Tú Tú có cơ hội cứu người.​Sao anh ta lại quên nơi này được nhỉ?

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng hung thủ lúc đó vẫn còn ở hiện trường, nhưng Lam Tú Tú đã đến kịp thời khiến hắn e dè không dám ra tay.​Hơn nữa còn cầm di động và đồ đạc khiến con trai tôi không có cách nào biết được danh tính của mình và làm chúng tôi không thể liên lạc được với thằng bé.

Mỗi vụ án đều có vô số khả năng xảy ra, hiện tại họ đang đưa ra những giả định táo bạo và xác minh cẩn thận.​”

Cẩn thận hỏi qua mỗi người, bao gồm cả việc hỏi người nhà họ Mạnh có kẻ thù nào đặc biệt nhắm vào Mạnh Chấn Vũ hay không?​Vẻ mặt của anh ta hơi nghiêm trọng, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.

Sau khi hỏi xong, một viên cảnh sát nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ đến hiện trường xem xét một chút, mặt khác sẽ phân công người kiểm tra xem có người ngoài vào làng trong khoảng thời gian này hay không, đồng thời tìm đồ mà người bị hại đánh rơi.”​Và do Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ nên hiện tại không biết rõ được lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nếu điều tra được không có người ngoài ra vào thì khả năng lớn do người dân trong làng làm, mục đích không có gì khác ngoài vì tiền.​”Tú Tú, Tú Tú!

Nói như vậy, chỉ cần tìm bằng chứng cho việc đồ đã bị lấy đi, tức là tìm kiếm vật chứng là được.​Thấy không còn việc gì liên quan đến mình, Diệp Uẩn Ninh liền chào mọi người để rời đi.

Các cảnh sát vội vàng đi điều tra vụ án. Thấy không còn việc gì liên quan đến mình, Diệp Uẩn Ninh liền chào mọi người để rời đi.​Một lúc sau, cảnh sát quay lại và một lần nữa vào nhà Lam Tú Tú.

Lâm Tiểu Nhã vội vàng tới nói: “Cô Diệp, lần này nhờ có cô báo tin, cảm ơn cô.”​Cũng may trong làng không có nhiều người lắm, hầu hết các ngôi nhà đều tập trung lại ở gần nhau, nhà ở cũng khá nhỏ và đơn sơ nên cảnh sát đã khám xét xong rất nhanh.

“Không có gì, chuyện nhỏ không tốn công gì mà.” Diệp Uẩn Ninh thấy tuy tâm trạng của cô ấy không tốt nhưng cũng không hề mất bình tĩnh, cô liền biết cô ấy là một người phụ nữ bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm mạnh mẽ, nhất định có thể ứng phó được với những chuyện xảy ra tiếp theo.​Mạnh Chấn Vũ nghẹn một chút, miễn cưỡng gọi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Phó Hoài đang chen chúc trong đám đông người xem. Thấy cô đi ra, anh còn vẫy tay ra hiệu.​”

Diệp Uẩn Ninh vội vàng đi tới: “Sao anh lại đến đây? Hôm nay hoàn thành cảnh quay rồi à?”​Trước đây có thể nói Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ, hoàn toàn không biết tình huống của mình.

Phó Hoài cười nhẹ: “Không, bọn anh bị ép tạm nghỉ, phối hợp với cảnh sát điều tra.”​Hắn liếc nhanh về phía cô một cái rồi lại không biết nói cái gì, chỉ có thể nói một cách khô khan: “Cảm ơn, vất vả rồi!

Vì các thành viên trong đoàn phim đều là người từ nơi khác đến, cũng nằm trong phạm vi điều tra của cảnh sát, đạo diễn bất đắc dĩ phối hợp nghỉ quay phim một ngày.​Mong mọi người trước hết cứ ở lại nơi này, không tuỳ tiện đi lại, chờ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nói tiếp.

Phó Hoài cũng coi như liên quan một chút đến vụ án nên dứt khoát tới đây chờ đợi và hỏi thăm.​Hiện tại không tìm thấy đồ vật, nếu không phải đã bị người tìm cách mang ra ngoài thì chính là đã bị người lén phi tang.

Diệp Uẩn Ninh cạn lời: “Vậy giờ chúng ta chờ ở đây à?”​Nếu không có Tiểu Nhã bận trước bận sau, ôm đồm cả việc trong nhà lẫn việc công ty thì gia đình mình đã tan nát rồi.

Phó Hoài cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em cho rằng anh ta không cẩn thận bị ngã hay có người cố ý đẩy xuống?”​Và hắn đã mất trí nhớ như thế nào?

Anh đã biết nguyên nhân khiến Mạnh Chấn Vũ bị mất trí nhớ là do ngã từ vách núi xuống và bị đập đầu.​Trừ cô và Phó Hoài, ba người gồm vợ chồng họ Mạnh và con dâu ngồi cùng nhau, còn lại là Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú một tấc cũng không rời, dù sắc mặt của vợ chồng họ Mạnh rất khó coi thì họ cũng coi như không nhìn thấy.

Diệp Uẩn Ninh dựa vào anh: “Không chắc nữa, phải xem kết quả điều tra của cảnh sát.”​”

Họ cũng không phải chờ quá lâu. Một lúc sau, cảnh sát quay lại và một lần nữa vào nhà Lam Tú Tú.​” Mạnh Chấn Vũ bất mãn chất vấn.

Diệp Uẩn Ninh cau mày, không chút do dự kéo Phó Hoài vào trong.​Hôm nay hoàn thành cảnh quay rồi à?

Cảnh sát liếc nhìn họ và không nói gì, có lẽ vì họ ít nhiều cũng có một chút liên quan tới vụ án.​Cảnh sát trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng tôi đã kiểm tra và phát hiện từ khi bắt đầu vụ án đến nay không có ai ra vào làng.

Đối với nhà họ Mạnh, cảnh sát đã công bố kết quả điều tra: Trên đỉnh núi mà Mạnh Chấn Vũ ngã xuống, quả thực đã phát hiện dấu chân của hai người, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, dấu vết đã bị làm hỏng, tạm thời họ không tìm được thông tin hữu ích.​Cha Mạnh thở dài: “Làm phiền cô Diệp rồi.

Không loại trừ khả năng Mạnh Chấn Vũ bị đẩy xuống vách núi, nhưng rốt cuộc chưa thể kết luận được là vô tình hay cố ý.​”

Bởi vì vách đá kia không cao nên dù ngã xuống cũng không dẫn đến tử vong. Và do Mạnh Chấn Vũ đã mất trí nhớ nên hiện tại không biết rõ được lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.​” Mẹ Mạnh cất lời, hiền từ nhìn Lâm Tiểu Nhã: “Thời gian này vợ con đã vất vả lắm rồi, con ấy à, con nhất định phải cảm ơn con bé tử tế.

Tuy nhiên, đồ đạc của Mạnh Chấn Vũ thực sự đã bị mất không tìm thấy. Trước mắt họ sẽ tập trung điều tra xem có ai đã từng động đến ba lô leo núi của hắn, không loại trừ khả năng người cầm nó là hung thủ.​Cảnh sát cau mày, ngay sau đó như thể nghĩ ra điều gì đó, anh ta cũng nhìn Lam Tú Tú.

Cha Mạnh tức giận nói: “Cảnh sát, mong anh nhất định phải tìm ra thủ phạm. Kẻ đó đã hại con trai tôi bị thương nặng, mất trí nhớ, ngay cả người nhà cũng không nhận ra. Hơn nữa còn cầm di động và đồ đạc khiến con trai tôi không có cách nào biết được danh tính của mình và làm chúng tôi không thể liên lạc được với thằng bé. Suýt chút nữa thì cả nhà tôi phải chia ly đôi đàng, gia đình tan vỡ, thật quá đáng.”​Thấy cô đi ra, anh còn vẫy tay ra hiệu.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra chân tướng. Mong mọi người trước hết cứ ở lại nơi này, không tuỳ tiện đi lại, chờ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nói tiếp.” Cảnh sát nghiêm mặt nói.​”Suỵt, mọi người nghe kìa, cảnh sát tới rồi.

Giờ thì tốt rồi, muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể ở lại trong căn nhà này.​”

Những người trong phòng được phân chia ranh giới rõ ràng. Trừ cô và Phó Hoài, ba người gồm vợ chồng họ Mạnh và con dâu ngồi cùng nhau, còn lại là Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú một tấc cũng không rời, dù sắc mặt của vợ chồng họ Mạnh rất khó coi thì họ cũng coi như không nhìn thấy.​Những người trong phòng được phân chia ranh giới rõ ràng.

Thật là kẻ si tình.​Có ba cảnh sát đến cùng nhau, họ hỏi về mối quan hệ giữa mọi người trong nhà, và tập trung hỏi Lam Tú Tú đã thấy Mạnh Chấn Vũ ở đâu, có phát hiện ra động tĩnh gì ở xung quanh hoặc người nào gần đó không?

Tiếng động bên ngoài hơi lớn, đó chính là những cảnh sát đi điều tra từng nhà trong thôn dưới sự hỗ trợ của thôn trưởng, muốn tìm ra dấu vết để lại.​Cẩn thận hỏi qua mỗi người, bao gồm cả việc hỏi người nhà họ Mạnh có kẻ thù nào đặc biệt nhắm vào Mạnh Chấn Vũ hay không?

Cực kỳ ồn ào bởi vì có một số người phản đối. Họ không làm việc xấu, tại sao lại phải bị cảnh sát điều tra?​” cô ta khóc lóc nói.

Ngoài dân làng, những thành viên trong đoàn làm phim cũng không ngoại lệ.​Sau một lúc lâu, cảnh sát lúc trước đã quay trở lại nhà Lam Tú Tú.

Cũng may trong làng không có nhiều người lắm, hầu hết các ngôi nhà đều tập trung lại ở gần nhau, nhà ở cũng khá nhỏ và đơn sơ nên cảnh sát đã khám xét xong rất nhanh.​”

Sau một lúc lâu, cảnh sát lúc trước đã quay trở lại nhà Lam Tú Tú.​Giờ thì tốt rồi, muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể ở lại trong căn nhà này.

Vẻ mặt của anh ta hơi nghiêm trọng, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.​Họ không có thêm manh mối gì.

Cảnh sát trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng tôi đã kiểm tra và phát hiện từ khi bắt đầu vụ án đến nay không có ai ra vào làng. Hiện tại không tìm thấy đồ vật, nếu không phải đã bị người tìm cách mang ra ngoài thì chính là đã bị người lén phi tang.”​”

“Hiện tại vẫn chưa có thêm manh mối nào khác, không biết các người có manh mối gì để cung cấp cho cảnh sát hay không?” Anh ta nhìn sang dò hỏi.​Lâm Tiểu Nhã vội vàng tới nói: “Cô Diệp, lần này nhờ có cô báo tin, cảm ơn cô.

Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú đều lắc đầu. Họ không có thêm manh mối gì.​Nói như vậy, chỉ cần tìm bằng chứng cho việc đồ đã bị lấy đi, tức là tìm kiếm vật chứng là được.

Diệp Uẩn Ninh thì nhoẻn miệng cười, như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn Lam Tú Tú: “Đồng chí cảnh sát, có phải anh còn bỏ sót một chỗ chưa kiểm tra không?”​Chỉ có điều hung thủ hiển nhiên hành động không quá cẩn thận, chưa xác định Mạnh Chấn Vũ có chết hay không đã rời đi, vì thế mà Lam Tú Tú có cơ hội cứu người.

Cảnh sát cau mày, ngay sau đó như thể nghĩ ra điều gì đó, anh ta cũng nhìn Lam Tú Tú. Sao anh ta lại quên nơi này được nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK