Phương Tử Minh vì một đứa trẻ không phải là con ruột mình mà dành biết bao nhiêu tâm sức, cũng không biết nên cười hay nên trách anh ta nữa?
Nhưng xét đến cùng, người chịu tổn thương nhất trong vụ việc này chính là Ngu Tịch Lam.
Cho dù Nhạc Nhạc có phải là con của Phương Tử Minh hay không, anh ta vẫn ngoại tình và phản bội hôn nhân, giẫm đạp lên tình cảm của hai người.
Diệp Uẩn Ninh cảm tiếc thương cho sự hy sinh của Ngu Tịch Lam, cô mong rằng sau khi biết tin này cô ấy có thể vui hơn chút ít.
Ngu Tịch Lam mở cửa, bên ngoài là nhân viên chuyển phát nhanh, sau khi xác nhận danh tính của cô thì đưa cho cô một túi đồ.
"Cám ơn!" Ngu Tịch Lam lễ phép nói lời cảm ơn và nhận lấy đồ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Tịch Lam, mình có chuyện muốn nói với cậu." Diệp Uẩn Ninh mở miệng.
“Chờ một chút, cậu không cần an ủi mình. Mình sẽ không đau buồn vì một thằng đểu đâu.” Ngu Tịch Lam vội ngăn cản cô, tươi cười rạng rỡ, “Tin mình đi.”
Dáng nhẹ
Diệp Uẩn Ninh nhìn cô, một Ngu Tịch Lam đáng yêu, một Ngu Tịch Lam dám yêu dám hận, cầm được thì cũng buông được như vậy, Phương Tử Minh có tư cách gì khiến cô ấy đau lòng cơ chứ?
Cô gật đầu thật mạnh: “Ừ, mình tin.”
"Đi nào, cậu xem hôm nay mình đá tên khốn nạn kia rồi lấy giấy chứng nhận ly hôn như thế nào nhé.” Ngu Tịch Lam hùng hổ lôi kéo cô đi vào.
Bị Ngu Tịch Lam kéo đi, Diệp Uẩn Ninh nhất thời quên mất mình muốn nói gì. Thôi kệ, dù sao cũng không quan trọng, trước cứ để Phương Tử Minh cho rằng đứa bé kia là con ruột của anh ta đi!
Hai người trở lại phòng khách, Phương Tử Minh đã đến bên cạnh cha mẹ mình, ba người vây quanh một đứa bé, tách biệt hoàn toàn với cha mẹ Ngu ở phía bên này.
Ngu Tịch Lam ném đồ trong tay lên bàn uống nước, ngước mắt lên nói: “Trong tay tôi có giấy chứng nhận quan hệ cha con của hai bố con anh. Đây là bằng chứng xác thực chứng minh anh ngoại tình. Hiện giờ hãy nói đến thoả thuận ly hôn di!"
Ngu Tịch Lam không sợ người nhà họ Phương nói mình là đồ con buôn, chính cô sẽ cố gắng giành được ích lợi lớn nhất, không để cho Phương Tử Minh chiếm lợi dù chỉ một đồng, một cắc.
Cô đã từng nói rằng nếu có một ngày tình yêu của hai người trở nên phai nhạt, Phương Tử Minh cứ đường đường chính chính mà nói chia tay, cô nhất định sẽ đồng ý với anh ta. Nhưng cô không chấp nhận hành vi vô đạo đức là ngoại tình trong hôn nhân.
Phương Tử Minh không chỉ bồ bịch và có con riêng, mà thậm chí còn định giả vờ cho con riêng làm con nuôi để lừa gạt, quả thực là quá mức coi thường cô.
Hiện tại, cô chỉ cảm thấy căm ghét và phẫn nộ đối với Phương Tử Minh, cô tuyệt đối không muốn để anh ta được sống yên ổn.
Phương Tử Minh vừa sốc vừa tức giận: "Sao em lại có giấy chứng nhận quan hệ cha con của anh và Nhạc Nhạc, rốt cuộc em đã phát hiện ra từ bao giờ?"
Đến bây giờ anh ta vẫn không thể đoán được Ngu Tịch Lam đã phát hiện ra chân tướng từ lúc nào, trực tiếp khiến cho anh ta trở tay không kịp.
Ngu Tịch Lam mỉa mai nói: "Có lẽ ngay cả ông trời cũng ngứa mắt kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ như anh. Thật không ngờ cô bồ của anh lại dẫn theo con tình cờ gặp tôi tại một cửa hàng. Tôi thấy đứa bé giống hệt với đứa trẻ trong album mà anh đưa cho tôi xem, còn có gì mà không rõ nữa. Ừm, cũng phải cảm ơn anh vì đã đưa ảnh cho tôi xem trước, nếu không đến bây giờ tôi vẫn còn bị anh lừa gạt mà chẳng hay biết gì."
Có còn nhớ lúc ấy cô xoa đầu đứa bé một chút không? Lúc đó, Ngu Tịch Lam đã nhân cơ hội cố ý nhổ sợi tóc của cậu bé.
Đại khái lúc đó cô cũng đã có linh cảm nên theo bản năng ra tay, sau đó trên đường lái xe về nhà đã đưa đến trung tâm xét nghiệm trước. Còn tóc của Phương Tử Minh thì cô gửi qua đó vào ngày hôm sau.
Đến hôm nay thì kết quả được đưa tới. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phương Tử Minh không biết nên hối hận về bản thân hay trách cứ Tần Tử Nhu vì đã đưa con ra ngoài chơi. Biết không thể nào vãn hồi được nữa, anh ta cuối cùng cũng ủ rũ nói: “Được rồi, anh đồng ý ly hôn với em.”
Diệp Uẩn Ninh quét ánh mắt về phía chiếc túi, Phương Minh không hề có ý muốn mở ra xem, dường như anh chắc chắn đứa bé là con của mình.
Cô đột nhiên thật mong chờ nhìn thấy vẻ mặt của Phương Tử Minh sau khi thấy giấy chứng nhận anh ta và đứa bé không có quan hệ huyết thống, không biết lúc ấy biểu cảm của anh ta sẽ như thế nào?
Ngu Tịch Lam vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay ngả bài trước mặt mọi người, sau đó ly hôn. Vì thế cho nên cô đã sớm chuẩn bị giấy thoả thuận ly hôn từ trước.
Đẩy bản thoả thuận cho Phương Tử Minh, cô nhàn nhã vắt chéo chân: "Nhìn xem, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi!"
Cha Phương không đành lòng nên nói với ông thông gia: "Ông Ngu, ông không khuyên nhủ Tịch Lam à? Không lẽ hai đứa nhà chúng ta phải đến mức ly hôn thật à?"
Ông không hề không hài lòng về người con dâu Ngu Tịch Lam này. Cho dù kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa có con thì cũng là tại con trai mình. Nếu ly hôn thì hai nhà sẽ hoàn toàn trở mặt thành thù. Con trai ông còn có con riêng, làm gì còn nhà đàng hoàng nào sẵn lòng gả con gái họ cho anh ta nữa.
Tốt nhất là họ đừng ly hôn.
Mẹ Ngu giành nói trước: “Không cần nói gì cả. Có con gái chúng tôi ở đây thì cháu trai nhà ông bà đừng hòng bước vào nhà. Tốt nhất là đừng nói nhảm nữa, dứt khoát kết thúc đi.” Bà ám chỉ liếc nhìn đứa trẻ đang được mẹ Phương ôm trong lòng.
Bà rất bất mãn đối với hai vợ chồng nhà họ Phương. Đã biết rõ con trai mình làm điều sai trái rồi mà cũng chỉ tát một cái không đau không ngứa, ngay cả một lời nói nặng cũng không nỡ nói.
Nhìn dáng vẻ mẹ Phương ôm chặt đứa bé, xem ra trước kia tỏ ra có tư tưởng thoáng chỉ là giả vờ, chẳng qua là không làm cách nào để con trai thay đổi ý nghĩ không muốn sinh con mà thôi. Hiện tại đã có một đứa cháu trai rồi thì con dâu chẳng tính là gì. Nếu Ngu Tịch Lam thật sự ở lại, sau này có lẽ còn phải nhìn sắc mặt con riêng mà sống qua ngày và bị một đứa con hoang đạp dưới chân. Đương nhiên, ly hôn chạy lấy người là tốt nhất.
Mẹ Phương cảm thấy không thoải mái khi bị mẹ Ngu nhìn, nhất thời thả đứa bé ra cũng không được mà tiếp tục ôm cũng không xong. Nhưng rốt cuộc thì niềm vui và phấn khích khi có một đứa cháu trai vẫn lớn hơn, bà dứt khoát cụp mắt không nói gì, coi như cam chịu đồng ý để hai người ly hôn.
Cha Phương thở dài, nhìn đứa cháu trai mà mới có được, mím môi im lặng.
Phương Tử Minh biết rõ rằng chính mình không còn cách nào thay đổi tình thế nữa, đành phải tiến lên cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn.
Anh ta nhìn nhìn rồi trợn to mắt: “Nhà và tiền tiết kiệm đều để cho em hết, anh rời nhà tay trắng cũng tốt thôi. Em lấy lại hết của hồi môn lúc trước em mang đến cũng không sao. Nhưng tại sao em lại lấy cả cổ phần lúc trước nhà anh cho em?”
Nhà họ Phương và nhà họ Ngu vốn môn đăng hộ đối, Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh lại tự do yêu đương, hai nhà đều vui mừng khi họ nên duyên.
Khi họ kết hôn, cha Ngu cho con gái mình một phần cổ phần công ty để làm của hồi môn. Và nhà họ Phương cũng cho cô cổ phần công ty của họ để làm sính lễ.
Lúc trước họ cũng suy nghĩ rất tốt đẹp rằng cho Ngu Tịch Lam rồi thì cuối cùng cô cũng mang về nhà mình thôi, tính ra thì vẫn thuộc về mình. Hiện giờ, nhắc đến chuyện ly hôn, Phương Tử Minh liền tính toán chi li, không muốn Ngu Tịch Lam lấy đi cổ phần công ty nhà anh ta.
Ngu Tịch Lam nghiêm mặt nói: "Có phải anh đã quên là tôi đã từng vì anh mà bỏ một đứa bé không? Lại nói tiếp, đứa bé này cũng thật xui xẻo khi có cha mẹ vô trách nhiệm như chúng ta, thậm chí còn chưa được mở mắt nhìn thế giới lấy một lần, chúng ta mãi mãi nợ đứa bé ấy. Tôi có thể chấp nhận việc anh ruồng bỏ tôi và cặp kè với một người phụ nữ khác. Nhưng con của tôi không thể chịu thua thiệt như vậy, con riêng của anh có thì con tôi cũng phải có. Có thể nói, sau này con riêng của anh sẽ thừa kế mọi thứ của nhà họ Phương, số cổ phần này coi như là chia cho đứa bé không có duyên phận với chúng ta kia. Tôi sẽ dùng danh nghĩa của con để lập một quỹ từ thiện trợ giúp những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, không nơi nương tựa, coi như tích đức cho đứa con chưa chào đời kia vậy!”
Ngu Tịch Lam hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu các người muốn lấy lại cổ phần cũng được, lấy tiền ra mua lại đi!"
Khi nghe cô nhắc tới đứa bé kia, Phương Tử Minh im lặng, cha mẹ Phương cũng thấy rất khó chịu trong lòng. Nếu lúc trước đứa bé được sinh ra thì tốt biết mấy.
Cha Phương ra mặt đồng ý: “Cứ như vậy đi, nếu nhà họ Phương đã có lỗi với Tịch Lam rồi thì sẽ không lấy lại số cổ phần kia nữa. Nhưng chúng tôi sẽ dùng số tiền tương đương để trả.”
Nắm giữ cổ phần trong tay mình tốt hơn.
"Được." Ngu Tịch Lam gật đầu.
Vì vậy, Phương Tử Minh gần như tay trắng ra đi. Giờ đây, ngoài chức danh Tổng giám đốc của công ty nhà mình, anh ta có thể nói là không xu dính túi. Ngoài cổ phần và các tài sản khác, Phương Tử Minh còn cần phải đưa cho Ngu Tịch Lam một khoản tiền lớn để bồi thường tổn thất về mặt tinh thần. Cộng tất cả lại có thể nói là một khoản kếch xù.
Phương Tử Minh ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn đã được bổ sung, Diệp Uẩn Ninh, với tư cách là nhân chứng, đã chứng kiến cuộc hôn nhân của hai người kết thúc.
Cô không thể không cảm thán cuộc đời thật vô thường. Ai có thể nghĩ được hai người mới chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn không lâu, giờ đây đã chia tay đôi đường.
Nhưng mà, Diệp Uẩn Ninh ôm Ngu Tịch Lam: "Chúc mừng cậu đã ly hôn, thoát khỏi cặn bã!"
Ngu Tịch Lam ôm chặt lại cô: “Cám ơn! ”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đúng là cô cần chúc mừng chính mình thật, nhưng vẫn chưa đến lúc thực sự kết thúc.
Buông Diệp Uẩn Ninh ra, Ngu Tịch Lam cầm lấy tờ giấy xác nhận quan hệ, nói với Phương Tử Minh: “Việc này không thể chần chờ. Nhân lúc Cục Dân Chính vẫn còn mở cửa, chúng ta đi ly hôn thôi. Đợi đến khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn thì thứ này chính là của anh.”
Phương Tử Minh đau lòng: “Em nóng lòng muốn thoát khỏi anh như vậy sao?"
Ngu Tịch Lam ném đồ vật cho Diệp Uẩn Ninh giữ, xoay người hừ lạnh nói: "Đồ cặn bã ngoại tình kinh tởm, làm ra vẻ cho ai xem, đi nhanh đi!”
Ngu Tịch Lam không muốn kéo dài đến ngày mai một việc có thể nhanh chóng giải quyết.
Mẹ Ngu tán đồng: “Các con đi đi, bố mẹ ở đây chờ con về.”
Ngu Tịch Lam lấy những thứ cần thiết cho việc ly hôn, bước ra ngoài trước. Phương Tử Minh nhìn thấy, đành phải bất đắc dĩ theo sau.
Cha Phương và mẹ Phương cũng không tiện rời đi, đành phải ôm đứa bé ngồi đó đợi Phương Tử Minh ly hôn trở về. Còn may có Nhạc Nhạc để chơi đùa cùng.
Nhạc Nhạc vốn dĩ rất sợ hãi. Thấy một đám người lớn chỉ bận tranh cãi mà không để ý tới mình, cậu bé chỉ có thể uể oải, lặng lẽ rơi lệ.
Nhìn thấy người lớn quen thuộc duy nhất rời đi, cậu bé khóc lóc duỗi tay: "Bố ơi, bố ơi!"
Mẹ Phương vội vàng dỗ dành.
Mẹ Ngu quay sang oán trách với Diệp Uẩn Ninh: "Con thấy thân thiết chưa kìa, không biết lừa gạt chúng ta bao lâu rồi. Càng nghĩ ta càng thấy tức."
Diệp Uẩn Ninh không muốn nhìn mẹ Ngu tức giận hại thân, nghiêng đầu lén lút nói: “Bác gái đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khoẻ. Con cho bác xem thứ này.”
“Cái gì?” Mẹ Ngu nghi hoặc.
Quay người chắn mẹ Ngu để tránh lát nữa bà ngạc nhiên quá làm người nhà họ Phương phát hiện ra manh mối. Cô duỗi tay lấy túi mà Ngu Tịch Lam ném cho mình, rút một tờ giấy bên trong ra đưa cho mẹ Ngu.
"Chỉ cần nhìn dòng cuối là được!" Cô nhắc nhở.
Mẹ Ngu khó hiểu cầm lấy, nghe theo lời Diệp Uẩn Ninh nói, nhìn vào dòng cuối cùng.
Đột nhiên, bà mở to mắt, sợ nhìn nhầm nên vội vàng xoa xoa mắt: Kết quả xét nghiệm ADN: Không có quan hệ huyết thống CHA - CON.