Mục lục
Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cơn ớn lạnh truyền đến từ phía sau, Vệ Đông theo phản xạ muốn tránh người con gái ấy càng xa càng tốt. Nhưng dường như có keo dính ở dưới chân, gã không thể nào nhúc nhích.

Trong lòng gã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng ý nghĩ đó chợt lóe lên rồi vụt tắt, một lần nữa gã lại chú ý đến Tiếu Vi Vi.

Vệ Đông bất đắc dĩ nhếch môi: “Đừng đùa, trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.”

“Đùa ư?” Tiếu Vi Vi tựa như đang khóc mà lại không khóc, nhẹ giọng nói: “Anh trêu chọc tôi, lợi dụng tôi rồi sau đó đá tôi đi, đó mà là đùa à? Tôi tốt với anh như thế, tôi moi tim moi phổi cho anh mà anh nỡ lòng nào lại tổn thương tôi? Chẳng lẽ việc tôi hết lòng, hết dạ tin tưởng anh lại là một sai lầm ư?”

Nếu quá yêu, quá si tình với một người là sai thì cô thực sự sai rồi. Hôm nay cô sẽ kết thúc sai lầm này.

Như đã đưa ra quyết định, Tiếu Vi Vi bình tĩnh đến lạ thường, như thể có thứ gì đó khủng bố chuẩn bị bộc phát ra khỏi cơ thể cô.

“Mặc dù chúng ta không đăng ký kết hôn và anh cũng kiên quyết cho rằng chúng ta chỉ là người yêu nhưng tôi và anh đã sống cùng nhau dưới danh nghĩa vợ chồng sắp cưới. Tôi đã làm nhiều hơn so với những gì mà một người vợ có nghĩa vụ phải làm. Cho dù không có tờ giấy chứng nhận kia thì trên thực tế tôi cũng là vợ anh, bất kể anh có thừa nhận hay không.. Cho nên, tôi có quyền yêu cầu anh thực hiện lời hứa thứ hai,” Đôi mắt Tiếu Vi Vi đen kịt, đen đến mức không thể nhìn thấy một tia sáng nào, “Cái giá phải trả cho sự phản bội là ra đi tay trắng.”

Vệ Đông mở miệng muốn giải thích nhưng ngay sau đó, đôi mắt gã trợn to, có sự hoảng sợ lóe lên trên khuôn mặt gã.

Một con dao, một con dao sắc bén và sáng bóng được lấy từ trong túi áo khoác của Tiếu Vi Vi ra, xuất hiện trong tay cô. Cô vung tay đâm về phía gã.

Vệ Đông vô thức nhắm mắt lại, ngả người ra sau, giơ tay lên cản lại.

Sau đó một cơn đau nhói từ nơi mà gã không ngờ tới, Vệ Đông chỉ kịp kêu lên thảm thiết một tiếng rồi lập tức run rẩy ngã xuống đất.

Máu, máu không chảy ra từ thân trên của gã mà loang lổ trên quần ở phần thân dưới của gã. Rất nhanh sau đó, một vũng máu đã đọng lại trên mặt đất.

“A a a a!” Vệ Đông không ngừng lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, tròng mắt tựa như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.

Chiếc quần ở phía dưới của gã đã bị thủng một lỗ lớn, vải quần bị vũ khí sắc bén cắt rách, thứ bên trong dường như đã bị cắt đứt một nửa. Còn lại trong gã chỉ là cơn đau đớn vô tận.

Lá gan của Vệ Đông như thể nứt ra, so với cảm giác đau đớn thì sự sợ hãi càng xâm chiếm tâm trí của gã hơn: Biểu tượng nam tính của gã, công cụ duy trì nòi giống của gã vẫn còn chứ?

Đồ điên Tiếu Vi Vi, cô ấy thực sự đã ra tay với bảo bối của gã.

“Cứu với, gọi xe cứu thương, đưa tôi đến bệnh viện!” Vệ Đông khẩn cầu với hơi thở mong manh. Gã cảm thấy người mình đang lạnh dần, phía bên dưới không chỉ đau mà còn có cảm giác trống trải.

Trong lòng Vệ Đông có dự cảm không lành, nếu cứ tiếp tục như vậy, không những gã sẽ mất đi thứ quan trọng nhất mà còn có thể chết vì mất máu quá nhiều.

Gã không muốn chết, còn cả biểu tượng nam tính của gã nữa, gã cảm thấy vẫn còn có thể cứu được, biết đâu có thể nối lại.

Lúc này Vệ Đông thực sự cảm thấy hối hận. Nếu sớm biết thế này thì lúc trước gã không nên trêu chọc Tiếu Vi Vi, không nên ham mê sự nhàn nhã khi có người chăm sóc mà lừa gạt tình cảm của cô, không nên tùy ý lợi dụng lòng tốt của cô, cũng không nên giao việc chia tay cho người nhà để trốn tránh việc đối mặt trực tiếp, khiến đối phương tức giận và rơi vào kết cục thế này.

Gã thực sự hối hận.

Tiếu Vi Vi hoảng hốt cầm con dao dính đầy máu, nhỏ giọng nói từng chữ: “Tôi nói chuyện giữ lời, lúc trước anh đã nói nếu phản bội tôi thì phải ‘bỏ hết’ rời đi. Tôi không sửa lại dù chỉ một chút. Đây là do anh nợ tôi, anh nợ tôi.”

Vệ Đông muốn chửi ầm lên, chẳng lẽ ra đi tay trắng lại cùng nghĩa với ‘bỏ hết’ trước mắt ư? Hóa ra cô muốn gã làm thái giám, thật là một người phụ nữ độc ác.

Nhưng bây giờ gã không thể kích thích Tiếu Vi Vi thêm nữa. Vệ Đông không hiểu tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà xung quanh lại không có lấy một người qua lại, nếu không thì có thể gọi cảnh sát và đưa gã đến bệnh viện rồi.

Gã chỉ có thể cầu xin Tiếu Vi Vi: “Thật xin lỗi, tôi thật có lỗi với em, tôi đáng chết. Tôi sẽ ra đi tay trắng, tôi sẽ chuyển hết tài sản trên danh nghĩa của mình cho em. Em hãy đưa tôi đến bệnh viện, em không muốn hại chết tôi rồi em cũng phải trả giá đắt là ngồi tù đúng không?”

Vệ Đông gắng gượng dỗ dành: “Tôi biết em vốn là một người tốt bụng. Chuyện vừa rồi là tôi tự làm tự chịu, tôi thề sẽ không truy cứu trách nhiệm, em mau gọi xe cứu thương cho tôi đi!”

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Tiếu Vi Vi, cô run rẩy nói: “Đã quá muộn rồi, tôi không thể quay đầu được nữa.”

Yêu sâu đậm bao nhiêu, cống hiến hết mình cho tình yêu nhiều đến mức nào thì khi gặp phải cảnh bị phản bội sẽ bị đả kích lớn đến mức đó. Cú sốc mạnh mẽ đến mức có thể hủy trời diệt đất, hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Tiếu Vi Vi.

Bao nhiêu năm như vậy, cô hết lòng vì Vệ Đông, cô chẳng còn gì ngoài tình yêu với gã, mà người cô yêu đến mức ấy hóa ra từ đầu tới cuối chẳng hề yêu cô và còn bỏ rơi cô.

Đằng sau tình yêu vô bờ chính là nỗi căm hận đến cực điểm. Nếu tất cả đều là giả dối thì hãy phá hủy hết đi!

Vệ Đông cảm thấy sinh lực trong cơ thể mình đang dần cạn kiệt, lạnh quá, lạnh quá, hơi thở của gã cũng biến thành khói trắng.

“Không muộn, không muộn, Vi Vi, tôi hối hận rồi, tôi thích em, tôi yêu em.” Đối mặt với cái chết, mọi thứ khác đều trở nên vô cùng nhỏ bé. Vệ Đông giãy giụa cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, liều mạng bò về phía Tiếu Vi Vi, “Đưa, đưa tôi đi bệnh viện, tôi thề, sau khi xuất viện chúng ta sẽ kết hôn, tôi sẽ cưới em.”

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt gã, gã không hề nhớ tới người gã yêu sâu đậm, Diệp Uẩn Thanh, gã thậm chí còn quên luôn vết máu nơi riêng tư, gã chỉ mong tồn tại.

Khó khăn lắm gã mới có thể làm lại từ đầu, gã mới chạm tới đỉnh cao và hưởng thụ niềm vui thành công, gã mới đưa nhà họ Vệ về thành phố Thanh, gã không muốn chết.

“Cưới tôi?” Tiếu Vi Vi vừa khóc vừa cười, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, “Anh nói anh muốn cưới tôi, nhưng mà tôi đã không thể phân biệt được lời anh nói là thật hay giả. Gương đã vỡ rồi thì làm sao có thể lành được chứ? Nếu khi anh tràn trề sức sống lại nói dối như vậy thì thà để anh làm một thi thể không thể nói, như thế anh sẽ không lại nói những lời dối trá kia nữa, anh sẽ không coi lời hứa là lời nói suông và anh sẽ ở bên tôi suốt đời.” Nói đến đây, bỗng nhiên trên mặt cô lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào khiến người chứng kiến hoảng loạn.

Thi thể?

Vệ Đông chỉ nắm bắt được hai chữ này trong lời nói của cô, gã khó khăn ngẩng đầu lên hỏi: “Có ý gì?”

Tiếu Vi Vi giơ con dao dính đầy máu lên, ngơ ngác nhìn gã: “Lời hứa thứ ba là dù sống hay chết vẫn ở bên cạnh tôi. Anh đừng sợ, tuy anh luôn nói dối nhưng tôi lại nhớ rất rõ. Đợi đến khi anh chết rồi, tôi sẽ đốt xác anh thành tro, sau đó đặt vào bình rồi mang theo bên người, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.”

Vệ Đông sợ hãi nheo mắt lại, sợ hãi lê người về phía sau: “Không, không, cô không thể giết tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. Người đâu, cứu tôi với, ở đây có hung thủ giết người.”

Gã gần như dùng hết sức lực cuối cùng để hét to lên nhưng con hẻm nhỏ này dường như bị kéo vào một không gian kỳ lạ, xung quanh yên tĩnh đáng sợ, không hề có bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.

Nước mũi hòa với nước mắt chảy xuống trên mặt Vệ Đông, toàn thân gã chỗ nào cũng là vết máu, thân dưới không ngừng đau đớn, đau đến mức gã tưởng chừng như sắp ngất đi.

Vệ Đông chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết đi với một thân thể tàn tạ, khuyết tật như thế này. Gã tuyệt vọng ý thức được, dù mình có sống sót thì bộ phận thân dưới của gã cũng không thể được nối lại, gã sẽ phải chết đi với cơ thể không đủ đầy và mất hết danh dự, đây là sự nhục nhã lớn nhất đối với một người đàn ông.

Tiếu Vi Vi cười cay đắng, ý thức của cô như đang nhìn vào một phiên bản khác của chính mình đang đi từng bước đến gần người đàn ông trên mặt đất, từ từ giơ con dao trong tay lên.

Bóng tối vô biên bao trùm tâm hồn cô, cô chỉ muốn người đàn ông phản bội mình phải trả giá và cùng xuống địa ngục.

Vào thời điểm con dao được giơ lên ​​và đâm vào cơ thể người đàn ông, Tiếu Vi Vi nghĩ, nếu cô có thể quay trở lại quá khứ thì tốt biết bao, cô nhất định sẽ nhìn thật kỹ tình cảm của gã, nhất định sẽ không ngốc đến mức cuồng si dâng hiến hết thảy, sẽ không khiến mình phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Sẽ tuyệt vời biết bao nếu cô có thể trở về quá khứ!

Cùng với tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, một tiếng hét chói tai vang lên, Vệ Đông nhìn chằm chằm vào con dao đâm vào tim mình, bóng tối tràn ngập trong tầm mắt, gã biết mình sẽ chết.

Thì ra cái chết khủng khiếp như vậy, gã không cam lòng mở to đôi mắt, gã thật sự không muốn chết.

Sắc mặt Tiếu Vi Vi trắng bệch. Cảm giác được thân thể bên dưới dần dần mất đi hơi thở, cô bỗng nhiên buông tay ra, cả người lảo đảo lùi về phía sau.

Khi niềm vui trả thù ở trong lòng qua đi, nó được thay thế bằng sự bối rối, mất mát và sợ hãi.

Cô giết người, ôi, cô đã tự tay giết người, cô đã biến mình thành một tội phạm giết người!

Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì thế này?

Tiếu Vi Vi tựa như vừa khóc vừa cười, điên cuồng giật tóc mình.

Tại sao cô lại biến thành thế này, tại sao cô lại biến thành một người như thế này?

Đột nhiên cô dừng lại động tác, cô hốt hoảng lao tới cứu Vệ Đông nhưng gã đã sớm tắt thở.

Tiếu Vi Vi hồn bay phách lạc ngã xuống, từng giọt, từng giọt nước mắt nhỏ giọt trên mặt đất. Sau đó cô máy móc lấy di động của mình ra định gọi điện báo cảnh sát và tự thú.

Tiếng chuông di động vang lên như phá vỡ một giấc mơ, có thứ gì đó ở xung quanh dần biến mất như thủy triều rút đi.

Một bàn tay đè lên túi áo khoác của Tiếu Vi Vi, khi cô đang muốn lấy con dao từ trong túi ra, xa xa loáng thoáng có tiếng nói chuyện, cô đã trở lại thế giới thực.

Tiếu Vi Vi đột nhiên rùng mình, cô chớp chớp mắt. Vệ Đông đang đứng trước mặt cô nhưng gã mang biểu tình vô cùng sợ hãi – gã không chết.

Chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng ở bên cạnh cô. Đó là một cô gái rất lạnh lùng và có khí chất thần tiên, đôi mắt cô ấy sâu thẳm và bình thản, như thể cô có thể yêu thương vạn vật trên thế gian. Cô ấy nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi túi.

“Cô gái tốt, đừng làm việc dại dột.” Diệp Uẩn Ninh dịu dàng nói.

Tiếu Vi Vi mê mang: “Vừa rồi những việc tôi làm là thế nào vậy?”

Những gì vừa xảy ra đều là giả, là ảo giác thôi sao?

Trong ảo giác, lòng cô tràn đầy hận thù, cô không những biến Vệ Đông thành thái giám mà còn giết chết gã.

Nhưng sau khi trả thù, cô chỉ còn lại sự mất mát, hối hận cùng với sự tuyệt vọng vô tận!

Vệ Đông cũng sợ hãi như thế. Gã không biết đã xảy ra chuyện gì, gã chỉ nhớ rõ mình bị Tiếu Vi Vi đâm một dao, sau đó giết chết gã. Ký ức đau đớn dường như vẫn còn tàn lưu trên cơ thể gã và cảm giác cái chết cận kề vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.

Nhưng hiện tại sao lại thế này, gã không chết cũng không bị thương. Chẳng lẽ ông trời báo trước cho gã, nhắc nhở gã rằng Tiếu Vi Vi sắp ra tay.

Nhưng tại sao Diệp Uẩn Ninh lại xuất hiện ở đây, cô đến đây lúc nào? Tại sao gã lại không hề phát hiện?

Toàn bộ sự việc tràn ngập sự kỳ lạ và quái dị. Nếu Vệ Đông không phải là một người trung thành với chủ nghĩa duy vật, chắc hẳn gã đã nghi ngờ rằng mình đã gặp phải ma quỷ, thần thánh nào đó.

Tiếu Vi Vi cũng khó hiểu nhìn Diệp Uẩn Ninh: “Xin lỗi, cô là ai?”

Diệp Uẩn Ninh khẽ mỉm cười: “Tôi à, tôi chỉ đi ngang qua, là một người qua đường thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK