Cơ sở vật chất ở đây lạc hậu và môi trường xung quanh tạp nham, điều khiến hắn khó chịu nhất là khu chung cư không có thang máy. Mỗi ngày tan ca, hắn phải leo sáu tầng thang bộ mới về được đến nhà.”Ra ngoài, Lam Tú Tú, cô ra ngay cho tôi!
Điều này đối với Mạnh Chấn Vũ, người chỉ muốn về nhà và nằm nghỉ ngơi sau giờ làm việc, chẳng khác gì một cực hình.Một sự nghi ngờ đáng sợ thoáng hiện lên trong đầu Mạnh Chấn Vũ khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Cầu thang tràn ngập mùi hôi thối, không gian âm u, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng chửi bậy của nhà nào đó truyền ra.Mỗi ngày tan ca, hắn phải leo sáu tầng thang bộ mới về được đến nhà.
Mạnh Chấn Vũ cau mày, nhẫn nại leo lên tầng sáu. Khi đến trước cửa phòng trọ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.”
Cho dù sống ở đây bao lâu thì hắn cũng không bao giờ có thể quen được với hoàn cảnh như vậy.Lam Tú Tú lao tới, nắm chặt cánh tay hắn, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn hắn: “Chấn Vũ, mình chuyển nhà đi, em không muốn ở đây nữa.
Anh thầm nghĩ, chờ đến khi làm xong dự án này và nhận được tiền tưởng, hắn sẽ tìm một nơi khác sạch sẽ để ở, hiện tại cứ chịu đựng trước đã.Chấn Vũ, anh quên thân phận của mình rồi à?
Lấy chìa khóa mở cửa, Mạnh Chấn Vũ bước vào, đập vào mắt hắn là căn phòng tối tăm, bên trong có một bóng người lờ mờ đang ngồi trên sô pha, nhìn thẳng ra cửa.Anh đi làm cả ngày, chẳng lẽ về nhà còn phải nhịn đói à?
Mạnh Chấn Vũ giật mình, vội ấn công tắc bật đèn bên cạnh.Thế mà cô ta lại mong chờ nhà họ Mạnh đưa tiền?
Dưới ánh đèn sợi đốt thê lương, Lam Tú Tú tóc tai rối bù, nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.”
Mạnh Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm đồng thời không khỏi cảm thấy tức giận đôi chút.Nhưng tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ hao mòn theo thời gian, dần dần họ sẽ cãi nhau, sẽ đổ lỗi cho nhau, thậm chí còn phát hiện ra nhiều khuyết điểm không thể chấp nhận được của đối phương.
Hắn ném cặp sách của mình sang một bên và trách móc: “Sao không bật đèn mà ngồi ở đây làm gì? Không biết là làm anh chết khiếp rồi à?”Khi đi tới tầng 1 của toà nhà, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa khắp người và không còn sức lực.
Sau khi nới lỏng cổ áo, Mạnh Chấn Vũ cởi áo khoác, kiệt sức ngả người trên ghế sô pha, không khỏi thoả mãn thở dài.Hơn nữa hắn cũng không có thời gian và sức lực.
Thật tuyệt khi được ngồi xuống và nghỉ ngơi như thế này!”
“Cơm đâu? Đã ăn được chưa?” Hắn nhắm mắt hỏi: “Hôm qua anh nói muốn ăn sườn chua ngọt, em có làm không?”Có tiếng kêu sợ hãi ở bên trong, tiếp theo là một tiếng động rất lớn, như thể có thứ gì đó rơi xuống.
Trong lúc này, hắn không thèm liếc nhìn Lam Tú Tú lấy một lần.Một ngày nọ, Mạnh Chấn Vũ sau khi tới công ty thì hơi chóng mặt khó chịu, hắn đoán là bị say nắng.
Lúc ban đầu, khi tình cảm nồng cháy nhất, hắn hận không thể nâng niu Lam Tú Tú trong lòng bàn tay, không bắt cô ta phải làm bất cứ việc gì và dâng hết tất cả những gì mình có cho cô ta, không nỡ để cô ta phải chịu chút cực khổ nào.”
Có tình uống nước cũng no, khi đó, bọn họ là cặp đôi ân ái nhất thế gian.Lam Tú Tú rốt cuộc không nhịn được nữa: “Anh chỉ biết ăn cơm thôi à?
Nhưng tình yêu dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ hao mòn theo thời gian, dần dần họ sẽ cãi nhau, sẽ đổ lỗi cho nhau, thậm chí còn phát hiện ra nhiều khuyết điểm không thể chấp nhận được của đối phương.”
Mâu thuẫn ngày càng chồng chất, giống như hầu hết các đôi vợ chồng hành hạ nhau trên thế giới, tình yêu từng nồng thắm ngọt ngào, dù sống chết cũng không phai dần dần nhạt nhoà và chai sạn giữa những lo toan củi, gạo, mắm, muối thường ngày.”
Lam Tú Tú buồn bã rơi nước mắt, có điều trước đây nước mắt của cô ta rơi khiến người đau lòng, giờ đây lại rẻ mặt đến mức không nhận được một chút chú ý.Khi mặt trời gần khuất bóng và hoàng hôn buông xuống, Mạnh Chấn Vũ lê thân hình mỏi mệt chen xuống xe buýt, chậm chạp men theo con đường đi về khu trọ cũ kỹ.
“Anh chỉ biết ăn ăn ăn, anh không quan tâm em ở nhà gặp phải chuyện gì một chút nào sao?” Lam Tú Tú trách móc.“Anh chỉ biết ăn ăn ăn, anh không quan tâm em ở nhà gặp phải chuyện gì một chút nào sao?
Mạnh Chấn Vũ nhắm mắt lại: “Mỗi ngày em đều ở nhà bình thường, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Thế điều hoà hỏng hay là hết ga?”Trong giọng nói chứa đựng sự buồn phiền, chán nản không thể diễn tả.
Trong giọng nói chứa đựng sự buồn phiền, chán nản không thể diễn tả.”
Tim Lam Tú Tú đập thình thịch, cô ta chớp mắt, cắn môi nói: “Chấn Vũ, anh biết không? Hôm nay nhà bên cạnh có người đòi nợ đến, họ không những hắt sơn mà còn chém người bị thương, anh có biết lúc đó em sợ hãi đến mức nào không?”Đi ngang qua cửa phòng ngủ, hắn mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh, tưởng rằng Lam Tú Tú ở bên trong.
Những người thuê nhà ở đây nhìn chung đều có điều kiện kinh tế không được tốt lắm. Các hộ dân trong toà nhà có đủ loại người, bao gồm cả những người vay tiền nhưng không có năng lực trả nợ.Chấn Vũ, chúng ta không tham tiền của họ, chỉ muốn họ giúp anh một chút, ít nhất hỗ trợ một ít tiền để mình mua nhà, đủ để thanh toán khoản ban đầu thôi cũng được.
Mạnh Chấn Vũ cuối cùng cũng mở mắt ra, ghét bỏ nói: “Bảo sao anh lại ngửi thấy mùi khó chịu. Được rồi, đừng để ý đến chuyện của người khác nữa, đã có cơm ăn chưa?”Cô ta lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy?
Lam Tú Tú rốt cuộc không nhịn được nữa: “Anh chỉ biết ăn cơm thôi à? Không có cơm, em không nấu, anh vừa lòng rồi chứ!”Cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu, hắn quay người đi về phía nhà bếp.
Mạnh Chấn Vũ không kiên nhẫn nói: “Em giận dỗi cái gì? Anh đi làm cả ngày, chẳng lẽ về nhà còn phải nhịn đói à?”Nhưng tiền lương mỗi tháng của hắn đều tiêu gần hết, dựa vào số tiền chẳng đáng kể đó để mua nhà không phải là một ý nghĩ kỳ lạ sao?
Lam Tú Tú lao tới, nắm chặt cánh tay hắn, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn hắn: “Chấn Vũ, mình chuyển nhà đi, em không muốn ở đây nữa. Anh không biết mấy người đó đáng sợ như thế nào đâu, em rất sợ bọn họ lại đến, bọn họ vô nhân tính, nhỡ đâu ngay cả chúng ta bọn họ cũng không buông tha thì sao?”Vì vậy, em đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của nhà họ Mạnh nữa.
Mạnh Chấn Vũ liếc nhìn mặt cô ta, lãnh đạm nói: “Em định chuyển nhà đến chỗ nào, em có biết tìm phòng trọ phù hợp khó như thế nào không?”” Hắn nhắm mắt hỏi: “Hôm qua anh nói muốn ăn sườn chua ngọt, em có làm không?
Tìm đâu ra được một căn phòng vừa rẻ vừa gần chỗ làm như thế này chứ? Hơn nữa hắn cũng không có thời gian và sức lực.Không biết là làm anh chết khiếp rồi à?
Lam Tú Tú lộ ra vẻ mong đợi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thuê phòng, em chán cái cảnh ở nhà thuê, không có nhà của chính mình lắm rồi. Chấn Vũ, mình mua nhà đi, mua một căn nhà thuộc về chính chúng ta, không bao giờ phải nhìn sắc mặt của chủ nhà nữa.”Cũng đúng, cô ta không biết việc hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh và ký thỏa thuận giao lại toàn bộ tài sản của mình.
Mạnh Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, cạn lời: “Mua nhà? Em không biết chúng ta có bao nhiêu tiền sao? Từng đó tiền đã đủ mua một cái nhà vệ sinh ở đây chưa? Đừng nằm mơ nữa.”Các hộ dân trong toà nhà có đủ loại người, bao gồm cả những người vay tiền nhưng không có năng lực trả nợ.
Chẳng lẽ hắn lại không muốn có được căn nhà của chính mình ư? Nhưng tiền lương mỗi tháng của hắn đều tiêu gần hết, dựa vào số tiền chẳng đáng kể đó để mua nhà không phải là một ý nghĩ kỳ lạ sao?Hôm nay nhà bên cạnh có người đòi nợ đến, họ không những hắt sơn mà còn chém người bị thương, anh có biết lúc đó em sợ hãi đến mức nào không?
Lam Tú Tú vội vàng nói: “Không có tiền thì tìm cách đi. Chấn Vũ, anh quên thân phận của mình rồi à? Anh có cha mẹ, họ đều là những người giàu có, cực kỳ giàu có, còn anh là con trai duy nhất của họ”Lam Tú Tú vội vàng nói: “Không có tiền thì tìm cách đi.
Cô ta tủi thân nói: “Em biết lúc trước bọn họ không chịu tha thứ cho anh. Nhưng thời gian trôi qua lâu lắm rồi, chắc họ cũng phải nguôi giận rồi chứ. Chấn Vũ, chúng ta không tham tiền của họ, chỉ muốn họ giúp anh một chút, ít nhất hỗ trợ một ít tiền để mình mua nhà, đủ để thanh toán khoản ban đầu thôi cũng được.”Lúc trước đã nói là cho nhau thời gian để bình tĩnh, nhưng đã gần hai năm trôi qua, đối phương lại hoàn toàn không liên lạc với họ, còn Mạnh Chấn Vũ cũng không biết uống lộn thuốc gì mà ngốc đến nỗi cũng không chủ động tìm họ.
Lúc trước đã nói là cho nhau thời gian để bình tĩnh, nhưng đã gần hai năm trôi qua, đối phương lại hoàn toàn không liên lạc với họ, còn Mạnh Chấn Vũ cũng không biết uống lộn thuốc gì mà ngốc đến nỗi cũng không chủ động tìm họ.Giận dữ mắng một tiếng, Mạnh Chấn Vũ đỡ cơ thể yếu đuối mềm oặt của mình, bám vào lan can cầu thang lê từng bước lên trên.
Lam Tú Tú suy nghĩ một chút, dù vợ chồng nhà họ Mạnh có không muốn thì Mạnh Chấn Vũ cũng đã ly hôn với vợ cũ rồi. Chẳng lẽ họ định vì thế mà không để ý đến con trai mình cả đời à?Trước tiến hắn định vào nhà bếp rót một cốc nước lạnh để uống.
Chỉ cần Mạnh Chấn Vũ chịu hạ mình và thường xuyên gọi điện nói lời ngon tiếng ngọt thì bọn họ còn phải sống khổ sở như vậy sao?Mạnh Chấn Vũ ngẩn ra, thở dài, và cuối cùng quyết định tối nay chịu chơi một bữa – gọi cơm hộp đi!
Mạnh Chấn Vũ nhìn Lam Tú Tú mang theo một chút thương xót. Thế mà cô ta lại mong chờ nhà họ Mạnh đưa tiền?Thế điều hoà hỏng hay là hết ga?
Cũng đúng, cô ta không biết việc hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh và ký thỏa thuận giao lại toàn bộ tài sản của mình.Mạnh Chấn Vũ liếc nhìn mặt cô ta, lãnh đạm nói: “Em định chuyển nhà đến chỗ nào, em có biết tìm phòng trọ phù hợp khó như thế nào không?
Cô ta thậm chí còn không biết rằng điều kiện tiên quyết duy nhất để nhà họ Mạnh đưa tiền cho hắn là hắn phải rời xa Lam Tú Tú.Mạnh Chấn Vũ cuối cùng cũng mở mắt ra, ghét bỏ nói: “Bảo sao anh lại ngửi thấy mùi khó chịu.
Hơn nữa, hắn xấu hổ nghĩ, chính mình chưa chắc không thử gọi điện cho cha mẹ Mạnh, nhưng mỗi lần họ đều tuyệt tình từ chối.”
Cách duy nhất để thoát khỏi cuộc sống hiện tại là rời xa Lam Tú Tú.”
Thực ra, không phải hắn không biết vấn đề nảy sinh trong mối quan hệ giữa mình và Lam Tú Tú. Hắn dường như không còn yêu cô ta nhiều như trước nữa, có đôi khi ở bên nhau cũng chỉ vì thói quen.”
Sở dĩ còn ở bên nhau có lẽ là do lòng tự trọng quấy phá, như thể nếu chia tay thì sẽ chứng minh rằng lựa chọn trước kia của hắn là ngu xuẩn, hắn tự mãn kiên trì là sai lầm.”
Hắn lắc đầu nói: “Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, họ sẽ không cho chúng ta một xu nào đâu.””
Lam Tú Tú sốt ruột: “Tại sao chứ? Anh là con trai của họ cơ mà?”Đừng nằm mơ nữa.
Mạnh Chấn Vũ không kiên nhẫn nói: “Nhưng họ còn có cháu trai. Đây cũng là điều kiện để ly hôn lúc trước, anh phải từ bỏ tất cả thì em mới có thể được ra khỏi đồn cảnh sát, em hiểu chưa?”Đây cũng là điều kiện để ly hôn lúc trước, anh phải từ bỏ tất cả thì em mới có thể được ra khỏi đồn cảnh sát, em hiểu chưa?
“Từ bỏ tất cả là có ý gì?” Lam Tú Tú không thể tin mở to mắt, “Vậy anh thật sự không có gì, họ không muốn anh về nhà thật sao?”Nhưng thời gian trôi qua lâu lắm rồi, chắc họ cũng phải nguôi giận rồi chứ.
Mạnh Chấn Vũ cười khổ, phá tan ảo tưởng của cô ta: “Họ có cháu trai nên đương nhiên có anh hay không có anh cũng được. Vì vậy, em đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của nhà họ Mạnh nữa.”Điều này đối với Mạnh Chấn Vũ, người chỉ muốn về nhà và nằm nghỉ ngơi sau giờ làm việc, chẳng khác gì một cực hình.
Họ chỉ có thể dựa vào chính mình.” Hắn vừa đạp cửa như điên vừa thở hồng hộc.
Lam Tú Tú buông hắn ra, vô lực ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt hồn xiêu phách lạc.Cầu thang tràn ngập mùi hôi thối, không gian âm u, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng chửi bậy của nhà nào đó truyền ra.
Cô ta lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy?”Hắn dường như không còn yêu cô ta nhiều như trước nữa, có đôi khi ở bên nhau cũng chỉ vì thói quen.
Lam Tú Tú có hơi hoang mang. Chẳng phải con người đều giống nhau, đều coi trọng con trai sao? Tại sao đôi vợ chồng nhà họ Mạnh kia lại dễ dàng từ bỏ con trai duy nhất và không cần hắn như vậy?”Những người thuê nhà ở đây nhìn chung đều có điều kiện kinh tế không được tốt lắm.
Vậy sau này họ phải làm sao đây, chẳng lẽ lại phải tiếp tục sống những ngày không thấy ánh mặt trời sao?Lam Tú Tú suy nghĩ một chút, dù vợ chồng nhà họ Mạnh có không muốn thì Mạnh Chấn Vũ cũng đã ly hôn với vợ cũ rồi.
Cô ta hoang mang nghĩ, thế này không giống với những gì mà cô ta mong đợi!Hắn muốn gọi điện thoại để Lam Tú Tú xuống xuống dưới đón hắn, nhưng điện thoại vang rất lâu mà không có ai bắt máy.
Cho nên, dù cô ta có đợi bao lâu thì cũng chẳng ích gì.Đã ăn được chưa?
Mạnh Chấn Vũ sờ cái bụng trống trơn, đẩy đẩy cô ta: “Được rồi, đi nấu cơm đi!”Cô ta hoang mang nghĩ, thế này không giống với những gì mà cô ta mong đợi!
Lam Tú Tú chịu kích thích hơi lớn. Trước sự thúc giục của người đàn ông, cô ta ngơ ngác đứng dậy, nhưng đích đến của cô ta không phải là nhà bếp mà là phòng ngủ của họ.Hắn cũng không cố sức chịu đựng mà xin phép cấp trên cho nghỉ để về nhà nghỉ ngơi.
Cửa vừa đóng lại, tiếng khóc của Lam Tú Tú từ bên trong truyền ra, cô ta khóc vì niềm hy vọng đã tan biến.Đột nhiên, hắn chạy nhanh về phía cửa phòng ngủ, giơ nắm tay lên và đập mạnh vào cửa.
Mạnh Chấn Vũ ngẩn ra, thở dài, và cuối cùng quyết định tối nay chịu chơi một bữa – gọi cơm hộp đi!Lam Tú Tú chịu kích thích hơi lớn.
Kể từ sau khi nói rõ ràng, Lam Tú Tú liền yên ắng rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên tăm tối không ít, khiến người khác không thể nhìn thấu.Vậy sau này họ phải làm sao đây, chẳng lẽ lại phải tiếp tục sống những ngày không thấy ánh mặt trời sao?
Mạnh Chấn Vũ chỉ nghĩ rằng cô ta thất vọng và không chấp nhận được hiện thực, trước sau như một đi làm rồi tan ca, máy móc tồn tại từng ngày.Mạnh Chấn Vũ ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, cạn lời: “Mua nhà?
Một ngày nọ, Mạnh Chấn Vũ sau khi tới công ty thì hơi chóng mặt khó chịu, hắn đoán là bị say nắng.”
Hắn cũng không cố sức chịu đựng mà xin phép cấp trên cho nghỉ để về nhà nghỉ ngơi.Anh là con trai của họ cơ mà?
Khi đi tới tầng 1 của toà nhà, hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa khắp người và không còn sức lực.Mạnh Chấn Vũ sờ cái bụng trống trơn, đẩy đẩy cô ta: “Được rồi, đi nấu cơm đi!
Hắn muốn gọi điện thoại để Lam Tú Tú xuống xuống dưới đón hắn, nhưng điện thoại vang rất lâu mà không có ai bắt máy.Trước sự thúc giục của người đàn ông, cô ta ngơ ngác đứng dậy, nhưng đích đến của cô ta không phải là nhà bếp mà là phòng ngủ của họ.
Giận dữ mắng một tiếng, Mạnh Chấn Vũ đỡ cơ thể yếu đuối mềm oặt của mình, bám vào lan can cầu thang lê từng bước lên trên.Hắn mắng chửi: “Ra đây, tôi về rồi.
Khi lên tới tầng sáu, hắn đã váng đầu hoa mắt, suýt chút nữa không đứng nổi.Mạnh Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm đồng thời không khỏi cảm thấy tức giận đôi chút.
Run run rẩy rẩy lấy chìa khoá ra mở cửa, hắn loạng choạng đi vào. Trước tiến hắn định vào nhà bếp rót một cốc nước lạnh để uống.Có tình uống nước cũng no, khi đó, bọn họ là cặp đôi ân ái nhất thế gian.
Đi ngang qua cửa phòng ngủ, hắn mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh, tưởng rằng Lam Tú Tú ở bên trong.Thực ra, không phải hắn không biết vấn đề nảy sinh trong mối quan hệ giữa mình và Lam Tú Tú.
Vốn còn tưởng rằng cô ta ra ngoài không ở nhà, bây giờ nghĩ đến chuyện cô ta ở nhà mà không nghe điện thoại, Mạnh Chấn Vũ tức giận đến mức nhấc chân đạp cửa.Chẳng lẽ hắn lại không muốn có được căn nhà của chính mình ư?
Hắn mắng chửi: “Ra đây, tôi về rồi.”Mạnh Chấn Vũ ngạc nhiên, hắn cau mày nhưng không suy nghĩ cẩn thận.
Có tiếng kêu sợ hãi ở bên trong, tiếp theo là một tiếng động rất lớn, như thể có thứ gì đó rơi xuống.Cô ta thậm chí còn không biết rằng điều kiện tiên quyết duy nhất để nhà họ Mạnh đưa tiền cho hắn là hắn phải rời xa Lam Tú Tú.
Mạnh Chấn Vũ ngạc nhiên, hắn cau mày nhưng không suy nghĩ cẩn thận. Cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu, hắn quay người đi về phía nhà bếp.Chẳng phải con người đều giống nhau, đều coi trọng con trai sao?
Đi được vài bước, hắn chợt khựng lại, toàn bộ thân hình như bị đóng băng.Sau khi nới lỏng cổ áo, Mạnh Chấn Vũ cởi áo khoác, kiệt sức ngả người trên ghế sô pha, không khỏi thoả mãn thở dài.
Đột nhiên, hắn chạy nhanh về phía cửa phòng ngủ, giơ nắm tay lên và đập mạnh vào cửa.”
“Ra ngoài, Lam Tú Tú, cô ra ngay cho tôi!” Hai mắt hắn đỏ ngầu như muốn chảy máu, toàn bộ khuôn mặt đều tím tái.Cô ta tủi thân nói: “Em biết lúc trước bọn họ không chịu tha thứ cho anh.
Âm thanh, âm thanh vừa rồi khiến Mạnh Chấn Vũ nhất thời cảm thấy buồn nôn.Anh không biết mấy người đó đáng sợ như thế nào đâu, em rất sợ bọn họ lại đến, bọn họ vô nhân tính, nhỡ đâu ngay cả chúng ta bọn họ cũng không buông tha thì sao?
“Mở cửa, cmnn, mở cửa ra ngay cho tôi!” Hắn vừa đạp cửa như điên vừa thở hồng hộc.Anh có cha mẹ, họ đều là những người giàu có, cực kỳ giàu có, còn anh là con trai duy nhất của họ”
Âm thanh vừa rồi là giọng nói có phần hỗn loạn và d â m d ục c của Lam Tú Tú, nhưng vẫn còn một giọng nói khác rất nhỏ, ồm ồm và xa lạ.Mạnh Chấn Vũ cau mày, nhẫn nại leo lên tầng sáu.
Một sự nghi ngờ đáng sợ thoáng hiện lên trong đầu Mạnh Chấn Vũ khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.Cho dù sống ở đây bao lâu thì hắn cũng không bao giờ có thể quen được với hoàn cảnh như vậy.
Bây giờ hắn chỉ muốn đập cánh cửa kia ra để xem rõ là ai đang trốn bên trong?