Hiện tại dùng người mới thì tiền catse có thể tiết kiệm được rất nhiều, vì vậy số tiền đầu tư cho bối cảnh, trang phục, đạo cụ, hóa trang, kỹ thuật sẽ dư dả.
Nếu vẫn chưa đủ thì Diệp Uẩn Ninh hứa sau này sẽ xem xét tăng thêm.
Hơn nữa, đạo diễn Triệu cũng xem bản vẽ của Diệp Uẩn Ninh về trang phục của các nhân vật, cùng với khung cảnh và kiến trúc,… Ông vỗ đùi tán thưởng, cảm thấy đây chính là hiệu quả mà mình muốn.
Ban đầu ông ấy dự định thuê một nhà thiết kế để thiết kế trang phục trong phim, hiện tại cũng có thể tiết kiệm thêm được số tiền này.
Khi biết đây là do chính Diệp Uẩn Ninh vẽ, đạo diễn Triệu càng cảm thấy đối phương thực sự muốn làm ra một kiệt tác nên ông càng muốn cố gắng hơn để tạo ra một tác phẩm ưng ý.
Tin tức về sự tái xuất của đạo diễn Triệu đã gây xôn xao làng giải trí, rất nhiều ngôi sao và diễn viên trong ngành khi nghe tin này đều lập tức hành động, ai mà không biết tác phẩm của đạo diễn Triệu rất nổi tiếng trong việc nâng độ hot của diễn viên. Họ vội vàng tích cực hỏi thăm về bộ phim mới.
Đợi đến khi họ phát hiện ra rằng công ty đằng sau bộ phim chỉ là một công ty nhỏ tên là Công ty giải trí Phong Hoa, và kịch bản của bộ phim cũng không có chút tiếng tăm gì, sự quan tâm của mọi người đã phai nhạt đôi chút.
Ngoài ra, đạo diễn Triệu còn cho biết, các diễn viên không chỉ được trả catse rất thấp mà còn phải tập hợp trước hai tháng để được đào tạo chuyên môn phù hợp sau khi được xác nhận tham gia bộ phim, họ ngay lập tức từ bỏ hoàn toàn ý định muốn đóng bộ phim này.
Hiện tại đâu có giống ngày xưa, chẳng lẽ đạo diễn Triệu nghĩ mình có thể bắt chước “Hồng Lâu Mộng” và tạo nên một kiệt tác có một không hai ư?
Thời gian của các diễn viên rất quý giá, họ vừa phải đóng phim, đóng quảng cáo rồi tham gia các chương trình giải trí nữa, mỗi một phút của họ đều có thể kiếm ra tiền, làm gì có ai dám đóng kín cửa để tập luyện và không xuất hiện trước mặt khán giả trong vòng hai tháng chứ?
Hơn nữa cho dù diễn viên muốn đóng phim thì công ty quản lý đứng sau họ cũng không đồng ý. Thật điên rồ khi trì hoãn việc kiếm tiền cho một bộ phim không biết tương lại thế nào.
Tóm lại, hầu hết mọi người trong ngành đều không mấy coi trọng bộ phim mới của đạo diễn Triệu, họ cũng lười để ý đến nó.
Tại một địa điểm quay phim nổi tiếng.
Dù đã là tháng mười cuối thu nhưng thời tiết vẫn nắng nóng chết người, đoàn làm phim “Thành phố tình yêu” đang gấp rút quay phim. Thời Trung Hoa Dân Quốc, đường phố đổ nát và tối tăm. Một nhóm người ăn xin quấn chiếc áo bông rách rưới, tóc bù xù, khuôn mặt lem luốc, chen chúc run rẩy trong góc tường để giữ ấm. Họ nhìn khung cảnh mùa đông thê lương bằng ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Màn ảnh từ từ lướt qua bọn họ, một người phụ nữ xinh đẹp, sang chảnh mặc áo choàng trắng xuất hiện trên đường phố. Cô mang vẻ mặt thương xót và thở dài một tiếng, dặn dò nha hoàn bên cạnh: “Thật đáng thương, Tiểu Đường, cho họ một ít bánh bao đi!”
Tiểu nha hoàn ôm chiếc giỏ trên tay khen ngợi: “Tiểu thư thật tốt bụng. Này, tiểu thư có lòng tốt cho các ngươi bánh bao để ăn, mau lại đây nhận đi!”
Giọng nói của cô vừa rơi xuống, ánh mắt của những người ăn xin trong góc lập tức sáng rực lên, ngay sau đó họ vội lao tới như những con sói đói.
Trong số đó có một người ăn xin không nhìn thấy rõ khuôn mặt là hung ác nhất. Ngay cả khi bị người giẫm đạp ngã xuống liên tục thì y vẫn bò dậy, cố gắng vùng vẫy ngón tay đen kịt để chen chúc vào giữa đám người giành sự sống. Y lộ ra đôi mắt như có thể ăn thịt người, lộ ra khát vọng được sống sót. Tiểu thư nhìn về phía đám đông rồi bất thình lình bắt gặp ánh mắt của y, cô tức khắc bị dọa đến mức tái mét mặt, vội hét lên một tiếng và trốn ra phía sau.
Ngay sau một tiếng súng vang lên, một sĩ quan anh dũng oai phong xuất hiện trên đường, giơ súng bắn chết tên ăn xin đang giật đồ ăn kia, lạnh lùng ngạo mạn nói: “Kẻ dám xúc phạm đến tiểu thư, phải chết.”
Màn ảnh thay đổi, trên đầu tên ăn xin có một lỗ chảy đầy máu, y lẻ loi ngã xuống vũng máu, chết không nhắm mắt. Đôi mắt y vẫn trợn tròn nhìn lên bầu trời.
Cái đói, cái rét không cướp đi mạng sống của y mà chuyện tốt vừa đến lại khiến y phải bỏ mạng.
“Cắt!” Đạo diễn hô to khen ngợi: “Diễn xuất rất tốt, cảnh này đã xong, tiếp tục quay cảnh tiếp theo nhé.”
Toàn bộ đoàn phim lại trở nên bận rộn, diễn viên quần chúng đóng vai người ăn xin tự bò dậy và lặng lẽ bước sang một bên.
Anh ấy cởi bỏ trang phục của mình và trả lại cho đoàn làm phim, cả người anh đã ướt sũng từ lâu. Anh ấy mặc quần áo của mình vào, lấy vài chiếc khăn giấy tùy tiện lau vết bẩn trên mặt. Thay vì cùng rời đi với các diễn viên quần chúng khác, anh tìm một góc và ngồi xuống, bắt đầu quan sát đoàn phim quay cảnh tiếp theo.
Ánh sáng chói lóa chiếu vào khuôn mặt của anh, lộ ra một khuôn mặt không hề sạch sẽ và hơi mộc mạc, khuôn mặt tuy có đẹp nhưng không quá mức hoàn hảo. Mặc dù vậy, khuôn mặt ấy lại mang đến cho người ta cảm giác thoải mái khó tả, khiến ai nhìn rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa.
Anh ấy trông rất trẻ nhưng lại mang trên người một khí chất lười nhác, ung dung giống như một con mèo đang ưỡn bụng phơi nắng dưới ánh mặt trời. Chỉ có đôi mắt kia là đầy tập trung, nhìn chằm chằm vào diễn xuất của các diễn viên giữa sân không chớp mắt.
“Phó Hoài, Phó Hoài!” Một thanh niên mặc sơ mi ca rô đi tới khẽ gọi, trong giọng nói khó nén được sự hưng phấn: “Đừng ở chỗ này nữa, mau đi theo tôi.”
Phó Hoài chớp mắt, đứng dậy, lặng lẽ đi theo thanh niên ra ngoài.
“A Khải, sao vậy?” Người ăn xin, cũng chính là Phó Hoài duỗi người.
Cố Khải gãi đầu nói: “Tin tốt đây, chúng ta sắp đổi đời rồi. Nhanh lên, chúng ta lập tức đến thành phố Thanh đi, bỏ công việc diễn viên quần chúng này, đi luôn thôi.”
Phó Hoài bất đắc dĩ cười: “Không cần tiền lương luôn à. Tốt xấu gì cũng phải nhận tiền công hôm nay đã chứ.”
“Xì, một ngày lương có đáng bao nhiêu đâu, nếu bỏ lỡ cơ hội thì có thể hối hận cả đời đấy.” Cố Khải ôm lấy anh ấy, hưng phấn nói: “Đạo diễn Triệu, chính là đạo diễn Triệu nổi tiếng kia ấy. Phim mới của ông ấy muốn tuyển diễn viên. Ông ấy muốn tuyển người mới, là người mới đó. Mọi người dùng thực lực để cạnh tranh công bằng, cậu còn chần chờ gì nữa?”
Phó Hoài có hơi kích động trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Anh lấy được tin tức từ đâu?”
Cố Khải nói: “Không phải tôi vẫn luôn muốn tìm một công ty quản lý phù hợp sao? Ừm, Công ty giải trí Phong Hoa này đưa ra thông báo, đạo diễn Triệu cũng share lại, chứng tỏ thông tin chính xác. Phim mới muốn tuyển nam diễn viên, đây chính là cơ hội của chúng ta, nhất định phải nắm lấy. Nếu có thể diễn một vai trong phim của đạo diễn Triệu thì không chừng có thể một bước lên trời đấy.” Anh ấy khao khát nói.
Thực ra anh ấy cũng không ảo tưởng Phó Hoài sẽ được đóng nam chính, nhưng đóng vai phụ có tên có tuổi chẳng phải vẫn tốt hơn là đóng vai xác chết ở đây sao?
Nói đến cũng thật chua xót, ước mơ từ nhỏ của anh ấy là trở thành một người đại diện, sau đó đưa các diễn viên của mình vượt qua biên giới và đi ra thế giới, giành được các giải thưởng lớn, Cannes và Berlin, thậm chí là giải Oscar cũng nằm trong tầm tay.
Anh ấy ngàn chọn vạn tuyển mới chọn được Phó Hoài và tin chắc rằng với kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời ấy, sau này Phó Hoài nhất định sẽ là ứng cử viên sáng giá cho giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, tương lai sẽ là ngôi sao lớn. Chính vì vậy anh ấy đã nỗ lực thuyết phục và cuối cùng đã được như ý là trở thành người đại diện của Phó Hoài sau khi Phó Hoài tốt nghiệp khoa diễn xuất.
Nhưng mà thực tế rất khó lường trước. Dù Cố Khải rất tinh mắt, Phó Hoài cũng hoàn toàn sinh ra là để đóng phim, là một người cực kỳ đam mê diễn xuất nhưng lại không chống được việc có kẻ xấu muốn quấy rối.
Phó Hoài không giống như những người trẻ ngày nay bước vào làng giải trí chỉ để nổi tiếng và kiếm tiền. Anh ấy thực sự yêu thích diễn xuất, bất kể vai đó lớn hay nhỏ, chính diện hay phản diện thì anh ấy đều nghiêm túc diễn bằng cả trái tim.
Đối với anh, tiền không phải là thứ quan trọng nhất, chỉ cần đủ sống là được; nổi tiếng hay không không quan trọng, cứ có vai diễn là ổn rồi.
Hơn nữa, anh ấy có một khuôn mặt thực sự hợp điện ảnh, dưới ống kính, những đường nét trên khuôn mặt mộc mạc của anh ngay lập tức trở nên sống động, sâu sắc và rất dễ biến hóa. Dù là u sầu và sâu lắng, hay ngây thơ và trong sáng, chính nghĩa hay tà ác, bất kể đạo diễn muốn gì, anh ấy đều có thể tái hiện được.
Anh ấy có khí chất sâu sắc vượt xa tuổi tác, như thể sinh ra để đóng phim.
Nhưng có một loại người không thể thấy người khác ưu tú hơn mình. Ngày trước có một diễn viên có tiền có thế ghen ghét Phó Hoài, gã ta luôn kiếm cớ gây sự, gây gổ rồi lời qua tiếng lại, lén lút giở trò, tìm cách chèn ép và dùng mọi thủ đoạn để ép Phó Hoài rời khỏi giới giải trí.
Gã ta ỷ vào việc cha mình là một nhân vật lớn trong làng giải trí nên gã thậm chí còn cảnh cáo các đoàn làm phim khác không được tuyển Phó Hoài.
Phó Hoài tuy có tài diễn xuất nhưng lúc đó anh chỉ là một người mới, không ai muốn đắc tội với sếp lớn chỉ vì một diễn viên không quan trọng cả.
Vì vậy, Phó Hoài mất một khoảng thời gian chỉ ăn rồi ngồi chờ, thậm chí số tiền kiếm được cũng rất ít ỏi, suýt chút nữa là đói chết rồi.
Nếu không phải các giáo viên ở trường đều trân trọng tài năng của anh và bí mật tạo mối quan hệ thì e rằng ngay cả diễn viên quần chúng anh ấy cũng không thể làm.
Phó Hoài không quan tâm mình có đóng vai chính hay không, đáng tiếc có một số nhân vật mà anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không có cơ hội để diễn.
Cố Khải vẫn đang chờ cơ hội vươn lên lần nữa, có điều, Phó Hoài chớp mắt: “Anh có chắc đạo diễn Triệu sẽ bằng lòng tuyển tôi không?”
Tên chơi xấu lúc trước vẫn còn hoạt động trong giới giải trí, nếu như đạo diễn Triệu e ngại thì đi chuyến này cũng chỉ mất công thôi.
“Tính tình của đạo diễn Triệu không giống những người khác, biết đâu ông ấy sẽ giữ cậu lại.” Cố Khải nói một cách đúng lý hợp tình: “Hơn nữa, cậu tình nguyện từ bỏ cơ hội lần này à? Dù đi chuyến này chỉ là công cốc thì cũng phải đi chứ.”
Phó Hoài nhẹ nhàng cười: “Vậy thì đi thôi.”
Thực ra anh ấy cũng không để ý lắm, anh chỉ sợ Cố Khải thất vọng thôi.
Bản thân đạo diễn Triệu có một nhóm công tác quen thuộc. Ông lập tức tập hợp mọi người để chuẩn bị cho công việc sơ bộ, còn một việc nữa mà ông ấy cần thiết phải tham gia, đó là phỏng vấn nam nữ chính trong phim.
Một bộ phim thực sự hay là bộ phim trong đó mọi người có thể thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, bất kể nhân vật mà họ đóng có chiếm vai trò quan trọng hay không, suất diễn của họ nhiều hay ít.
Một bộ phim như thế mới tạo ra được cảm giác thoải mái và tự nhiên, mỗi một nhân vật đều vô cùng sống động khiến người xem nhớ mãi không thôi.
Hiếm khi gặp được một nhà đầu tư có chung tiếng nói với mình, không tiếc thời gian và chi phí, đạo diễn Triệu dứt khoát phung phí một lần, chỉ cần có thời gian thì sẽ cố gắng hết sức để chọn được diễn viên phù hợp cho mỗi nhân vật.
Tên của bộ phim mới tạm thời đặt là “Lục địa Thương Lan”, hôm nay chủ yếu là phỏng vấn nam chính cho bộ phim.
Mặc dù mức catse mà ‘Công ty giải trí Phong Hoa’ đưa ra không cao nhưng cũng có rất nhiều người mới vô danh nghe tin mà đến, thậm chí dù không có catse thì họ cũng bằng lòng đóng phim.
Người có thể thành danh trong làng giải trí quá ít, người có năng lực lại thiếu cơ hội nên có rất nhiều người đến thử vai.
‘Công ty giải trí Phong Hoa’ đã chuẩn bị một căn phòng trống, đạo diễn Triệu, Diệp Uẩn Ninh, biên kịch và phó đạo diễn đảm nhận vai trò là người phỏng vấn, chờ đợi các diễn viên lần lượt bước vào diễn những đoạn ngắn.
Mỗi diễn viên đang chờ thử vai ở bên ngoài đều được nhận một bảng số theo thứ tự, lần lượt bước vào, đạo diễn Triệu đưa ra một đoạn ngắn và họ diễn theo đó.
Khi đến lượt Phó Hoài, đạo diễn Triệu đã có chút mệt mỏi, cho đến giờ vẫn chưa có người thử vai nào khiến ông hài lòng cả.
Kịch bản mà Phó Hoài nhận được chính là cảnh nam chính Diệp Thiên Thu xuất hiện lần đầu tiên, hắn tàn sát toàn bộ dân làng trước mặt nữ chính, khi đó vẫn là một đứa trẻ.
Diệp Thiên Thu là một nhân vật cực kỳ mâu thuẫn, bề ngoài hắn là một người lạnh lùng vô tình, thể hiện rõ nét bản sắc của một vị tiên, hắn thờ ơ với mọi thứ trên thế gian, coi con người như con kiến. Nhưng hắn lại dành tất cả sự dịu dàng cho nữ chính, không chút nào phòng bị mà cho nữ chính thấy nhược điểm của mình.
Một người vô cùng lạnh lùng nhưng cũng vô cùng si tình, lại thêm phong thái của một vị tiên. Một diễn viên mới nếu không có tài năng thì sẽ không thể diễn ra được nhân vật như vậy.
Phó Hoài mở cửa đi vào, trong khoảng thời gian ngắn bước vào cửa, anh ấy đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình.
Vì vậy, khi đạo diễn Triệu cùng những người khác ngẩng đầu, họ không khỏi bị hấp dẫn bởi một thanh niên ăn mặc đơn giản quần đen, áo trắng đi tới.
Bạn cho rằng điều khiến một vị tiên trở nên đáng sợ trong mắt mọi người chính là sự lạnh lùng ư?
Không, điều đáng sợ hơn cả sự lạnh lùng chính là hư vô.
Khi mặt trời mọc và mặt trăng lặn xuống, mỗi bông hoa cây cỏ đều có thể rơi vào mắt hắn, còn người trần mắt thịt trong mắt hắn thì không phải bất cứ thứ gì, thậm chí còn kém cả hạt bụi trong không khí.
Khi đạo diễn Triệu chạm vào ánh mắt của anh ấy, ông cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái, dường như ông là người thường dưới thanh kiếm của anh, lại dường như ông chẳng là gì. Trong giây phút hoảng hốt, ông thấy anh giơ tay lên nhẹ nhàng múa kiếm như thể đang phẩy đi bụi bặm trên người, nhưng ông lại cảm thấy đáng sợ, giống như thật sự có một thanh kiếm sắp chém vào đầu mình vậy.
Đây mới chính là Diệp Thiên Thu trong kịch bản, người tàn nhẫn theo đuổi đại đạo vô tình, chém hết mọi duyên phận trần tục.
Diệp Uẩn Ninh hơi nheo mắt lại, trong mắt có chút tán thưởng, kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Cô biết nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì vai diễn đó sẽ thuộc về anh ấy.
Theo một tiếng “Tốt lắm” của đạo diễn Triệu, Phó Hoài thu lại dáng vẻ biểu diễn, mang khuôn mặt vô hại mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía trên bục.
Cách nhau nửa căn phòng, Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài nhìn nhau.
Phó Hoài ngẩn ra, ngay sau đó quay đầu đi, nhưng lỗ tai không khỏi có chút đỏ bừng.
Chẳng lẽ cô ấy là nữ chính của bộ phim? Công nhận rất phù hợp với hình tượng tiên nữ.
Trong khi sự nghiệp của Diệp Uẩn Ninh đang phát triển đâu vào đấy thì Diệp Uẩn Thanh không thể chịu nổi sự đả kích từ chồng sắp cưới và lại phải nhập viện.
Đây là lần nhập viện thứ hai của cô ta sau ca phẫu thuật ghép tim. Bác sĩ nghiêm túc cảnh báo Diệp Uẩn Thanh rằng tình trạng trái tim của cô đang xấu đi nhanh chóng do bị đào thải không rõ nguyên nhân. Trái tim vốn có thể dùng được trong hai mươi năm giờ đây chỉ có thể duy trì được trong năm năm, nếu cơ thể của cô ta còn chịu kích thích tiếp thì có thể tuổi thọ của cô sẽ bị rút ngắn lại. Có lẽ không đến năm năm nữa, cô lại phải đối mặt với cảnh phải ghép tim lần nữa.
Việc cấp bách lúc này chính là tập trung tĩnh dưỡng, giữ tâm trạng bình tĩnh, lạc quan, không để bệnh chuyển sang tình huống xấu.
Lâm Thanh Hải không còn có thể quan tâm đến chuyện gì khác, anh ta một lòng ở bên Diệp Uẩn Thanh và chăm sóc cô ta cẩn thận.
Bọn họ ăn ý không nhắc đến Hoắc Tranh nữa, tựa như đã quên mất người này, Lâm Thanh Hải chỉ mong Hoắc Tranh hoàn toàn biến mất.
Trong lúc ở bên Diệp Uẩn Thanh, Lâm Thanh Hải cũng không quên bắt đầu tìm kiếm người hiến tim phù hợp trong trường hợp khẩn cấp.