Giọng nói căm ghét của người đàn ông vang vọng bên tai, giống như tia sét giáng xuống giữa trời quang, đánh cho Lam Tú Tú hồn lìa khỏi xác. Cô ta trơ ra như phỗng.” Cuối cùng, cổ họng Lam Tú Tú cũng hoạt động, nó phát ra một thanh âm kỳ lạ và quái dị.
Cả người cô ta như bị đông cứng, sợ hãi đến mức tròng mắt không hề di chuyển và quên cả chớp mắt.Mà sắc mặt Lam Tú Tú càng trở nên trắng bệch, đôi mắt hiện rõ sự chột dạ, bất an.
Thời gian trôi qua đã rất lâu, lâu đến mức cô ta quên mất chân tướng ban đầu và vui vẻ trở thành ‘ân nhân cứu mạng’ của Mạnh Chấn Vũ, coi chuyện đó là sự thật.Cho đến tận khi nhắm mắt lại, Mạnh Chấn Vũ vẫn không thể quên được cái loại cảm giác gặp phải tai bay vạ gió, rõ ràng cảm nhận cái chết đang ập đến ấy.
“Anh,…, anh,…” Cuối cùng, cổ họng Lam Tú Tú cũng hoạt động, nó phát ra một thanh âm kỳ lạ và quái dị. Cô ta khó khăn mở miệng, “Anh nhớ ra? Anh đã khôi phục trí nhớ?””
Giọng nói của cô ta mang theo sự chống cự gay gắt, cô ta thậm chí còn không nhịn được mà lùi người về phía sau như thể đang né tránh thứ gì.Hắn hối hận nghĩ, tại sao lúc trước mình lại không nghe theo lời Lâm Tiểu Nhã, đợi khôi phục ký ức rồi mới đưa ra quyết định chứ?
Ánh mắt của Mạnh Chấn Vũ tràn đầy phẫn nộ, hắn cười khẩy nói: “Có phải cô rất thất vọng vì tôi đã lấy lại được trí nhớ không? Con đàn bà này,…” Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mắng, “Rốt cuộc cô lấy mặt mũi ở đâu ra mà giả làm ân nhân cứu mạng của tôi. Đúng là đồ mặt dày, vô liêm sỉ!”Hắn mở miệng, lặng lẽ nói mấy chữ: “Cô chờ đấy!
Sự khinh thường không thể giấu nổi trên khuôn mặt hắn.Lam Tú Tú bị áp giải đi trong trạng thái thẫn thờ và biến mất khỏi tầm mắt của Mạnh Chấn Vũ.
Lam Tú Tú rốt cuộc sợ hãi kêu lên một tiếng, che mặt lắc đầu: “Em không cố ý đẩy anh xuống núi, em không cố ý, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”Cô âm mưu hại tôi, lần này đừng mơ có thể chạy thoát.
Ngày hôm đó, Mạnh Chấn Vũ một mình xách ba lô vào núi thám hiểm, Lam Tú Tú cũng vào núi.”
Khi ấy, Mạnh Chấn Vũ có sự nghiệp thành đạt, vợ đẹp con ngoan, gia đình hoà thuận. Có thể nói rằng cuộc đời của hắn rất thuận buồm xuôi gió.”
Nhưng trong lòng hắn lại có một loại phiền muộn không thể diễn tả thành lời. Mọi thứ với hắn đều quá bình thường, tẻ nhạt. Đối mặt với một người vợ dịu dàng và tao nhã, hắn càng ngày càng không muốn ở trong nhà. Hắn bắt đầu khát vọng được trở về những tháng ngày tự do, thoải mái trước khi kết hôn.Sự cố phát sinh khi cô ta lên đến nơi.
Cho nên, sau khi hoạt động kinh doanh của công ty kết thúc, hắn mới lựa chọn một mình ra ngoài du lịch mà không báo cho bất kỳ người nào.Sau khi vào núi, hắn thử leo lên một vách núi và cũng đã lên đến đỉnh núi một cách thuận lợi.
Hắn muốn tạm thời thoát khỏi xiềng xích, suy tư một số chuyện một mình và không muốn bị quấy rầy.”
Sau khi vào núi, hắn thử leo lên một vách núi và cũng đã lên đến đỉnh núi một cách thuận lợi.Hắn càng tự trách bản thân mình ngu xuẩn, tại sao biết rõ Lam Tú Tú là người nguy hiểm lại không tiếp thu bài học, cứ nhất quyết khiêu khích thẳng mặt cô ta để rồi mang hoạ sát thân cho mình?
Phong cảnh nơi này thực sự có nét độc đáo riêng của nó. Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa có hoàng hôn đỏ như màu máu, những đoá hoa dại rực rỡ của núi rừng, từng cơn gió trên núi quất vào mặt mang đến sự mát mẻ. Dường như mọi buồn phiền trong lòng đều tan biến.Có thể nói rằng cuộc đời của hắn rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hắn lại không biết rằng Lam Tú Tú đi theo phía sau mình cùng lên núi. Sự cố phát sinh khi cô ta lên đến nơi.Nghĩ đến chuyện mình bị lừa bịp ở bên cô ta, từ bỏ người nhà của mình và con làm việc cực nhọc để nuôi cô ta, Mạnh Chấn Vũ liền cảm thấy ghê tởm đến mức muốn hộc máu.
Lam Tú Tú đeo sọt leo lên đỉnh núi, cô ra muốn hái thảo dược rồi sẽ xuống núi về nhà. Vừa mới thở hổn hển lau mồ hôi, ánh mắt chợt bắt gặp bóng dáng của một người đàn ông.Hắn muốn tạm thời thoát khỏi xiềng xích, suy tư một số chuyện một mình và không muốn bị quấy rầy.
Hắn đứng rất gần mép vách núi. Nhìn qua, bóng dáng ấy được phản chiếu dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, lộ ra sự tiêu điều thê lương, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến sự việc gì đó đáng lo ngại.”Em không cố ý, em thật sự không cố ý.
Cũng không biết lúc đó Lam Tú Tú có suy nghĩ như thế nào, cô ta thả sọt xuống, lén lút tới gần, sau đó lao tới ôm lấy hắn, miệng hét to: “Anh đừng nghĩ quẩn,…, đừng tự sát!”Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.
Mạnh Chấn Vũ còn đang đắm chìm trong cảm xúc lại đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, hắn lập tức phản kháng lại theo bản năng.Hắn đau đớn ngất xỉu, sau đó không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Đến khi nghe rõ lời nói của Lam Tú Tú, định giải thích rõ ràng thì đã quá muộn rồi. Bởi vì hai người lăn lộn nên bất tri bất giác họ đã tiến về phía vách núi mỗi lúc một gần hơn. Bùn đất ở rìa vách núi vừa mềm xốp vừa ẩm ướt, vừa nghiêng một chút thì Mạnh Chấn Vũ đã bị ngã xuống vách núi.Đúng là đồ mặt dày, vô liêm sỉ!
Chờ đến khi Lam Tú Tú nhìn rõ tình hình, sợ hãi kêu lên và cố gắng giữ chặt hắn, vách núi càng sạt lở mạnh hơn. Cô ta lập tức sợ hãi đến mức ngừng bước.Nhưng hắn lại không biết rằng Lam Tú Tú đi theo phía sau mình cùng lên núi.
Miếng đất mà Mạnh Chấn Vũ đang nắm giữ không chịu được lực, đột nhiên sụp đổ, hắn bất lực rơi xuống.Tại sao?
Cho đến tận khi nhắm mắt lại, Mạnh Chấn Vũ vẫn không thể quên được cái loại cảm giác gặp phải tai bay vạ gió, rõ ràng cảm nhận cái chết đang ập đến ấy. Trong giây phút ấy, hắn hận Lam Tú Tú, người đột nhiên xuất hiện, vô cùng, hắn ước gì có thể kéo cô ta cùng rơi xuống địa ngục để báo thù rửa hận.”
Cho nên hắn nói Lam Tú Tú đã đẩy hắn xuống vách núi, trong suy nghĩ của hắn, đây chính là sự thật.”
Nếu không tại cô ta thì Mạnh Chấn Vũ đã không sao, chuyện tiếp theo cũng hoàn toàn không phát sinh.”
Lam Tú Tú khóc thút thít giải thích: “Em thật sự không cố ý. Em tưởng anh tự sát, em thật sự chỉ muốn cứu anh mà thôi!”Không nhớ ra chuyện gì vẫn là tốt nhất, sau này họ vẫn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
Vẻ mặt Mạnh Chấn Vũ chứa đầy sự chán ghét, hắn cười khẩy: “Loại người như cô thì lấy đâu ra lòng tốt, ai mà biết được cô có âm mưu gì? Hơn nữa,…” hắn xót xa trừng mắt với cô ta như thể đang nghĩ tới một chuyện gì đó không thể chấp nhận được, “Không phải cô cho rằng tôi đã quên tại sao tôi lại bị mất trí nhớ đấy chứ? Con đàn bà độc ác này.”Cho nên hắn nói Lam Tú Tú đã đẩy hắn xuống vách núi, trong suy nghĩ của hắn, đây chính là sự thật.
Nghĩ đến sự việc khiến mình mất trí nhớ, mặt hắn dúm dó lại, hắn hận không thể nhai xương Lam Tú Tú.Tại sao trước đây mình lại bị ma quỷ ám ảnh mà thích người đàn bà rắn rết Lam Tú Tú này, nhất định phải ở bên cô ta?
Mà sắc mặt Lam Tú Tú càng trở nên trắng bệch, đôi mắt hiện rõ sự chột dạ, bất an. Cô ta nghiêng người sang một bên như muốn chạy trốn.
Vách núi kia cũng không cao, hơn nữa không biết có phải do có mưa trước đó hay do tính chất của đất đai nơi này nên Mạnh Chấn Vũ may mắn không chết sau khi bị ngã xuống. Có điều, hắn không thể tránh khỏi việc bị thương và ngất xỉu.Phòng bệnh ồn ào nhốn nháo một trận, ngay sau đó chiếc gối đè trên lỗ mũi được lấy ra, một luồng không khí trong lành dũng mãnh tiến thẳng vào, hắn không khỏi ho khan vài tiếng.
Khi tỉnh lại và định kêu cứu thì hắn lại phát hiện chiếc ba lô leo núi mình vẫn đeo trên lưng kể cả khi rơi xuống đã biến mất., đừng tự sát!
Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh và ngạc nhiên phát hiện có người ở cách đó không xa, người đó đang quay lưng về phía hắn và lục lọi ba lô của hắn.Nhưng hắn không kịp mở miệng cầu xin nữa rồi, một cục đá đã nện thẳng xuống đầu hắn.
Hắn lập tức nhận ra đối phương có ý xấu, định tìm kiếm lợi lộc trên người mình và muốn ‘giết người cướp của’.Rốt cuộc Lam Tú Tú đã lấy đâu ra mặt mũi bắt mình làm trâu làm ngựa vì cô ta, còn công khai cắm sừng mình nữa.
Thực ra hắn cũng không ngại người kia lấy tiền trong ba lô của hắn, kể cả lấy hết những đồ vật khác cũng không sao, nhưng không được lấy di động của hắn, đó là công cụ để hắn cầu cứu.Bùn đất ở rìa vách núi vừa mềm xốp vừa ẩm ướt, vừa nghiêng một chút thì Mạnh Chấn Vũ đã bị ngã xuống vách núi.
Hắn không chắc người kia lương tâm trỗi dậy gọi giúp hắn không, vì vậy nhất định phải giữ lại di động.”
Mạnh Chấn Vũ lập tức nói: “Có thể lấy mọi thứ trong ba lô, chỉ cần để lại điện thoại cho tôi là được. Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.”Cô ta nghiêng người sang một bên như muốn chạy trốn.
Người đang lục ba lô giật mình hoảng sợ, quay người về phía hắn. Lúc này, Mạnh Chấn Vũ mới thấy rõ đây là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ vừa rồi đột nhiên xuất hiện trên vách núi hại hắn ngã xuống.Anh đã khôi phục trí nhớ?
Hắn tức giận đến mức hộc ra một ngụm máu, mắng chửi: “Được lắm, cô đã hại tôi rồi còn tới đây trộm đồ của tôi. Cô cứ chờ đi, chờ khi nào tôi ra ngoài, nhất định tôi sẽ tống cô vào tù.”Tất cả đều tại Mạnh Chấn Vũ.
Vừa dứt lời, Mạnh Chấn Vũ liền hối hận.Lúc đó trời đã tối, hắn không thấy rõ tình hình nên thật sự cho rằng chính mình xui xẻo còn Lam Tú Tú lương thiện, tốt bụng đã cứu mình.
Người phụ nữ lúc đầu tỏ ra sợ hãi, sau đó lộ ra ánh mắt kiên quyết và tàn nhẫn, ánh mắt dừng lại trên núi đá ở bên cạnh.Em tưởng anh tự sát, em thật sự chỉ muốn cứu anh mà thôi!
Mạnh Chấn Vũ bị thương không thể động đậy, không hề có sức phản kháng, một khi người phụ nữ dâng lên ác ý thì hắn gần như chết chắc.Lúc này, Mạnh Chấn Vũ mới thấy rõ đây là một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ vừa rồi đột nhiên xuất hiện trên vách núi hại hắn ngã xuống.
Nhưng hắn không kịp mở miệng cầu xin nữa rồi, một cục đá đã nện thẳng xuống đầu hắn.Lam Tú Tú run rẩy, rốt cuộc cũng oà khóc thật to.
Hắn đau đớn ngất xỉu, sau đó không biết chuyện gì xảy ra nữa.Hắn muốn giết cô ta, hắn tuyệt đối không thể buông tha cô ta.
Khi tỉnh lại, hắn đã mất trí nhớ. Lam Tú Tú đang ôm cục đá đứng canh ở một bên, không hiểu sao cô ta lại không giết hắn.Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa có hoàng hôn đỏ như màu máu, những đoá hoa dại rực rỡ của núi rừng, từng cơn gió trên núi quất vào mặt mang đến sự mát mẻ.
Sau khi xác định được hắn đã mất ký ức và không nhớ được bất cứ điều gì, Lam Tú Tú liền đưa hắn về nhà mình.Cho nên, sau khi hoạt động kinh doanh của công ty kết thúc, hắn mới lựa chọn một mình ra ngoài du lịch mà không báo cho bất kỳ người nào.
Lúc đó trời đã tối, hắn không thấy rõ tình hình nên thật sự cho rằng chính mình xui xẻo còn Lam Tú Tú lương thiện, tốt bụng đã cứu mình. Hắn trân trọng cô ta, coi cô ta là ân nhân cứu mạng.Nhìn động tác của hắn, Lam Tú Tú lo lắng nói: “Anh định làm gì?
Hung thủ hại người lại đóng vai ân nhân của mình. Nghĩ đến chuyện mình bị lừa bịp ở bên cô ta, từ bỏ người nhà của mình và con làm việc cực nhọc để nuôi cô ta, Mạnh Chấn Vũ liền cảm thấy ghê tởm đến mức muốn hộc máu.Hơn nữa,…” hắn xót xa trừng mắt với cô ta như thể đang nghĩ tới một chuyện gì đó không thể chấp nhận được, “Không phải cô cho rằng tôi đã quên tại sao tôi lại bị mất trí nhớ đấy chứ?
Quá đáng ghét, quá vô liêm sỉ. Rốt cuộc Lam Tú Tú đã lấy đâu ra mặt mũi bắt mình làm trâu làm ngựa vì cô ta, còn công khai cắm sừng mình nữa.Khi tầm nhìn của hắn trở nên mông lung và bị phân tán, khi hắn sắp không thở được thì hắn lại nghe thấy thanh âm của trời cao.
Hắn muốn giết cô ta, hắn tuyệt đối không thể buông tha cô ta. Hai mắt Mạnh Chấn Vũ rực cháy.Quá đáng ghét, quá vô liêm sỉ.
“Em không cố ý, em thật sự không cố ý.” Lam Tú Tú liên tục lặp lại lời xin lỗi.Hai mắt Mạnh Chấn Vũ rực cháy.
Lúc đó cô ta quá sợ hãi, cô ta không muốn ngồi tù. Tất cả đều tại Mạnh Chấn Vũ. Nếu lúc ấy hắn không hù doạ mình hoặc ngoan ngoãn để mình cứu thì chẳng phải là không có chuyện gì xảy ra sao?Cả người cô ta như bị đông cứng, sợ hãi đến mức tròng mắt không hề di chuyển và quên cả chớp mắt.
Cô ta cũng không muốn xảy ra cơ sự như vậy, Lam Tú Tú khóc lóc thảm thiết.Sau khi xác định được hắn đã mất ký ức và không nhớ được bất cứ điều gì, Lam Tú Tú liền đưa hắn về nhà mình.
Nhưng đối với Mạnh Chấn Vũ mà nói, nước mắt của cô ta chính là nước mắt cá sấu. Hắn nghiêng đầu tìm kiếm chuông gọi y tá, sau đó báo cảnh sát tống người vào tù.”Không, em không muốn ngồi tù.
Nhìn động tác của hắn, Lam Tú Tú lo lắng nói: “Anh định làm gì?”Sự khinh thường không thể giấu nổi trên khuôn mặt hắn.
Mạnh Chấn Vũ lộ ra nụ cười đầy ác ý: “Tôi muốn tìm người tống cô vào tù. Cô âm mưu hại tôi, lần này đừng mơ có thể chạy thoát.”Nhưng đối với Mạnh Chấn Vũ mà nói, nước mắt của cô ta chính là nước mắt cá sấu.
“Không, em không muốn ngồi tù.” Lam Tú Tú điên cuồng lắc đầu, cầu xin: “Em xin anh, anh đừng báo cảnh sát. Em sẽ ly hôn với anh rồi đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”Hung thủ hại người lại đóng vai ân nhân của mình.
Lam Tú Tú thực sự sợ hãi, cô ta chỉ muốn tìm người đưa cô ta ra khỏi núi lớn, cô ta không muốn phải ngồi tù.Hắn đứng rất gần mép vách núi.
Mạnh Chấn Vũ cười mỉa: “Quá muộn rồi!”Lam Tú Tú khóc thút thít giải thích: “Em thật sự không cố ý.
Sau khi Lam Tú Tú làm nhiều chuyện kinh tởm như vậy, cho dù hắn có chút tình yêu nào với cô ta thì cũng đã cạn kiện. Hắn sẽ không buông tha cô ta.Vách núi kia cũng không cao, hơn nữa không biết có phải do có mưa trước đó hay do tính chất của đất đai nơi này nên Mạnh Chấn Vũ may mắn không chết sau khi bị ngã xuống.
Thấy Mạnh Chấn Vũ quyết tâm muốn đưa mình vào tù, Lam Tú Tú đột nhiên giống như lên cơn điên, lấy gối đầu ấn lên mặt hắn.Nếu không tại cô ta thì Mạnh Chấn Vũ đã không sao, chuyện tiếp theo cũng hoàn toàn không phát sinh.
Cô ta hoảng hốt nghĩ, mình tuyệt đối không thể ngồi tù. Nếu Mạnh Chấn Vũ không tha cho mình thì lại làm hắn mất trí nhớ một lần nữa là được.Mạnh Chấn Vũ cười, hắn được cứu, Lam Tú Tú xong đời rồi.
Không nhớ ra chuyện gì vẫn là tốt nhất, sau này họ vẫn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Một nụ cười quỷ quái xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.Con đàn bà độc ác này.
Dưới lực tay của cô ta, Mạnh Chấn Vũ cố sức giãy giụa nhưng việc hít thở càng lúc càng khó khăn.”Anh,…
Chẳng lẽ hắn lại phải chết một lần nữa, hơn nữa còn chết dưới tay Lam Tú Tú sao?Cô ta cũng không muốn xảy ra cơ sự như vậy, Lam Tú Tú khóc lóc thảm thiết.
Hắn hối hận nghĩ, tại sao lúc trước mình lại không nghe theo lời Lâm Tiểu Nhã, đợi khôi phục ký ức rồi mới đưa ra quyết định chứ? Tại sao trước đây mình lại bị ma quỷ ám ảnh mà thích người đàn bà rắn rết Lam Tú Tú này, nhất định phải ở bên cô ta? Tại sao mình lại xúi quẩy đến mức gặp phải cô ta rồi cuối cùng tự hại chính mình? Tại sao?Cô ta hoảng hốt nghĩ, mình tuyệt đối không thể ngồi tù.
Hắn càng tự trách bản thân mình ngu xuẩn, tại sao biết rõ Lam Tú Tú là người nguy hiểm lại không tiếp thu bài học, cứ nhất quyết khiêu khích thẳng mặt cô ta để rồi mang hoạ sát thân cho mình?Người đang lục ba lô giật mình hoảng sợ, quay người về phía hắn.
Khi tầm nhìn của hắn trở nên mông lung và bị phân tán, khi hắn sắp không thở được thì hắn lại nghe thấy thanh âm của trời cao.Nhưng trong lòng hắn lại có một loại phiền muộn không thể diễn tả thành lời.
Cánh cửa bị mở ra ‘rầm’ một tiếng, một tiếng quát vang lên: “Dừng lại, cô đang làm gì vậy. Người đâu, mau tới đây, có kẻ giết người?”Hắn tức giận đến mức hộc ra một ngụm máu, mắng chửi: “Được lắm, cô đã hại tôi rồi còn tới đây trộm đồ của tôi.
Phòng bệnh ồn ào nhốn nháo một trận, ngay sau đó chiếc gối đè trên lỗ mũi được lấy ra, một luồng không khí trong lành dũng mãnh tiến thẳng vào, hắn không khỏi ho khan vài tiếng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mắng, “Rốt cuộc cô lấy mặt mũi ở đâu ra mà giả làm ân nhân cứu mạng của tôi.
Tầm mắt lại đầy ánh sáng, Mạnh Chấn Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy Lam Tú Tú với khuôn mặt đầy tuyệt vọng bị ấn quỳ xuống đất vô cùng thê thảm.Thấy Mạnh Chấn Vũ quyết tâm muốn đưa mình vào tù, Lam Tú Tú đột nhiên giống như lên cơn điên, lấy gối đầu ấn lên mặt hắn.
Mạnh Chấn Vũ cười, hắn được cứu, Lam Tú Tú xong đời rồi.Khi ấy, Mạnh Chấn Vũ có sự nghiệp thành đạt, vợ đẹp con ngoan, gia đình hoà thuận.
Hắn mở miệng, lặng lẽ nói mấy chữ: “Cô chờ đấy!”Người đâu, mau tới đây, có kẻ giết người?
Lam Tú Tú run rẩy, rốt cuộc cũng oà khóc thật to.Nghĩ đến sự việc khiến mình mất trí nhớ, mặt hắn dúm dó lại, hắn hận không thể nhai xương Lam Tú Tú.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn. Trước đây do chưa tới thời điểm, hiện tại thời điểm đã đến, cô ta vẫn phải trả cái giá thật đắt cho những việc cô ta đã làm vào ngày hôm đó.Nếu Mạnh Chấn Vũ không tha cho mình thì lại làm hắn mất trí nhớ một lần nữa là được.
Lam Tú Tú bị áp giải đi trong trạng thái thẫn thờ và biến mất khỏi tầm mắt của Mạnh Chấn Vũ. Điều chờ đợi cô ta sẽ là tội lỗi không thể chối cãi.