Gã hận Phùng phu nhân ỷ thế hiếp người, hận nhà họ Hoắc bỏ rơi gã, hận ông trời bất công, hận tất cả những người đã đối xử tệ với mình, hận không thể ăn xương uống máu của họ, đáng tiếc gã cũng chỉ có tràn ngập hận thù ở trong lòng.
Khi hai kẻ mạnh gặp nhau, đương nhiên sẽ có một kẻ bị thương.
Nếu đã không bằng người ta hãy chấp nhận đi!
Dù Hoắc Tranh có không cam lòng đến đâu thì sự kiêu ngạo và rắn rỏi của gã cũng đã bị nghiền nát thành một vũng bùn nhão không thể chống đỡ được.
Nếu Phùng phu nhân dùng gậy gộc đánh đập, tra tấn và đe dọa gã thì Hoắc Tranh sẽ chỉ cười khẩy, tuyệt đối không khuất phục. Nhưng Phùng phu nhân vừa hay lại sử dụng phương pháp khiến cho gã suy sụp nhất. Sự sỉ nhục kép về cả mặt sinh lý và tinh thần, sự chà đạp nhân cách, đã phá hủy hoàn toàn thế giới nội tâm của gã.
Gã đã trở thành nô lệ tì nh dụ c, nam sủng và công cụ của một bà lão. Không có sự xúc phạm nào lớn hơn thế này nữa.
Hoắc Tranh không nhớ mình đã bị đưa đến hòn đảo này bao lâu. Gã chết lặng để người đỡ lấy thay một bộ quần áo gọn gàng rồi đưa đến trước mặt Phùng phu nhân.
Dưới ánh nắng rực rỡ của hòn đảo tươi đẹp, Phùng phu nhân trông càng già nua và ghê tởm. Ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xua tan mùi hôi thối âm u trên cơ thể bà ta.
Đôi mắt đục ngầu của bà ta nhìn Hoắc Tranh, bà ta lắc đầu thở dài: “Bọn trẻ ngày nay thật là vô dụng, không giống như trước đây.” Như nghĩ đến món ăn ngon nào đó, bà ta run rẩy lấy khăn tay ra lau khóe miệng. “Chất lượng càng ngày càng kém!”
Hoắc Tranh theo bản năng cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy người, nhưng gã vẫn xanh mặt chịu đựng mà không dám nôn ra bởi vì gã đã từng bị ép nuốt lại chính bãi nôn của mình một lần.
Con khọm già trộm cướp, đồ quái vật đáng chết, sao bà ta còn chưa chết đi? Hoắc Tranh ác độc chửi rủa trong lòng.
Gã không biết mình đã sợ hãi đến mức nào khi nhìn thấy vẻ mặt của Phùng phu nhân, trông gã chẳng khác gì một con chó ngốc nghếch sợ bị chủ đá. Cho dù ở đây chỉ có hai người là gã và Phùng phu nhân, gã cũng không dám lao tới báo thù.
Hôm nay, khuôn mặt tuấn tú cao quý của Hoắc Tranh không còn nữa mà trở nên gầy gò xương xẩu, mang đầy vẻ sợ hãi rụt rè. Phùng phu nhân mất đi hứng thú và xua tay: “Thôi được rồi, đưa cậu ta trở về đi, cũng đến lúc bà lão này đi rồi.”
Hoắc Tranh không thể tin ngẩng đầu lên. Gã có thể rời đi nơi này ư?
Giống như đối với một món đồ chơi đã chơi chán, Hoắc Tranh bị đưa lên trực thăng và đưa về thành phố Thanh.
Sân bay thành phố Thanh.
Sau khi nhận được tin Hoắc Tranh trở về, cha Hoắc đã bí mật dẫn theo người ra sân bay đợi từ sớm. Đây dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
Tuy rằng ông ta đã sớm đoán trước được tình huống của Hoắc Tranh có thể sẽ không tốt, nhưng khi nhìn thấy gã, ông ta vẫn bàng hoàng. Vào giờ phút này, cho dù một người lạnh lùng cứng cỏi như ông ta cũng không khỏi cay cay khóe mắt.
Ông ta không dám bày tỏ cảm xúc gì, vội vàng nhét Hoắc Tranh vào trong xe.
Cũng may nhà họ Hoắc vốn dĩ có bệnh viện nên ông ta đã đưa người đến thẳng bệnh viện.
Hoắc Tranh đã được sắp xếp để trải qua một loạt cuộc kiểm tra thể chất. Khi nhìn thấy kết quả kiểm tra, tay của cha Hoắc không khỏi run rẩy.
Suy dinh dưỡng, trên người có nhiều dấu hiệu bị đánh đập, lạm dụng tình dục, h ậ u môn bị rách, bộ phận nam giới bị tổn thương nặng và quan trọng nhất là Hoắc Tranh gặp phải vấn đề về tâm lý nghiêm trong. Người con trai xuất sắc trước giờ luôn là niềm tự hào của ông ta trở nên sợ hãi không dám gặp người, đặc biệt là phụ nữ.
Cha Hoắc đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong không có ai chăm sóc gã, chỉ có Hoắc Tranh đang ngơ ngác nằm ngửa.
“Tranh Nhi, con cảm thấy thế nào?” Cha Hoắc nhẹ nhàng hỏi.
Hoắc Tranh đờ đẫn đảo mắt, nhìn chằm chằm ông ta: “Sao bố không cứu con?”
Cha Hoắc giải thích: “Không phải là ta không muốn cứu con. Dù thế nào đi nữa thì nhà họ Hoắc chúng ta cũng không đến mức bán con cầu vinh. Ông nội của con đã đích thân ra mặt, nhưng mà con biết đấy.” Ông ta im lặng thở dài, nhà họ Hoắc không có cách nào đòi người từ tay Phùng phu nhân. Tình thế như vậy, nhà họ Hoắc bọn họ cũng không có cách nào.
Tất cả những gì họ có thể làm là cố gắng hết sức che giấu tin tức này để Hoắc Tranh trở lại không phải xấu hổ với người trong giới và cũng để nhà họ Hoắc không phải mất mặt.
“Cho nên các người cứ thế trơ mắt nhìn con chịu khổ dưới tay bà già kia.” Hoắc Tranh không cam lòng mà gào lên.
Cha Hoắc an ủi gã: “Tranh Nhi, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được. Bây giờ mọi chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước. Con tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ khi vết thương lành rồi thì mọi thứ sẽ khôi phục như cũ, không có gì thay đổi cả.”
Hoắc Tranh lạnh lùng cười: “Không chỉ có thế phải không, bà già kia đã cho nhà họ Hoắc chỗ tốt gì?”
Cha Hoắc do dự một lát, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Một mảnh đất ở phía Tây thành phố, còn có hơn chục dự án khác. Chỉ cần thành công, ít nhất nhà họ Hoắc có thể lãi một tỷ một năm.”
Đây là sự bồi thường của Phùng phu nhân đối với nhà họ Hoắc, và đó cũng là cách làm thông thường của bà ta, khiến người ta chịu thiệt mà cũng không thể nói.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến nhà họ Hoắc nén giận, Phùng phu nhân cho quá nhiều.
Nghĩ mà xem, chỉ cần hy sinh một chút nam sắc là có thể nhận được lợi ích to lớn như vậy. Ngoài một số người thực sự không muốn nhưng vẫn bị ép buộc thì vẫn có rất nhiều người đàn ông tình nguyện hiến thân, chỉ cần vất vả một trận là có thể hưởng phúc cả đời rồi.
“Haha, con có nên vui sướng vì mình là con vịt đắt giá nhất không?” Hoắc Tranh cười ra nước mắt.
Tiền có ích gì cơ chứ? Số tiền đó có thể mua lại sự tôn nghiêm và tự do của gã, có thể xoa dịu những tổn thương mà gã phải chịu đựng không?
Cha Hoắc thở dài một tiếng. Ông ta không muốn nhìn thấy con trai mình bị hủy diệt như thế nên lập tức khuyến khích con: “Vậy thì hãy trả thù đi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Con là con trai của ta, ta tin rằng tương lai con sẽ không hề kém người phụ nữ kia. Con hãy dựa vào sự bồi thường của bà ta, cố gắng phát triển Hoắc thị lớn mạnh hơn, sau đó bắt bà ta quỳ gối sám hối dưới chân con, khiến bà ta phải hối hận vì hành vi của mình.”
Ánh mắt Hoắc Tranh dao động một lát, trong lòng dường như dấy lên tinh thần chiến đấu, cuối cùng hỏi: “Hiện tại tình huống của những dự án đó thế nào?”
Cha Hoắc chợt cứng đờ một chút, ông ta ngập ngừng nói: “Bởi vì không biết khi nào con mới về nên bố giao nó cho các anh em của con trước, nhưng con đừng lo lắng, khi con khỏe lại, phần của con sẽ không thiếu chút nào.”
Hoắc Tranh trợn to hai mắt, cảm giác được lồng ngực đau như xé, một ngụm máu vọt lên cổ họng.
Gã phải chịu đựng gian khổ, nhưng lợi ích lại rơi vào tay những người anh em như hổ rình mồi của gã, để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng. Dù cha Hoắc có nói dễ nghe thế nào đi chăng nữa, các anh em của gã vẫn như sài lang hồ báo, làm sao đến lúc đó họ có thể nhổ ra những gì đã ăn vào miệng cơ chứ?
Hoắc Tranh tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.
Bị đả kích liên tục, Hoắc Tranh trở nên tự kỷ, trầm cảm và nhốt mình trong phòng bệnh suốt đêm ngày.
Gã không còn là con cưng của trời nữa, gã không muốn nhắc tới bất kỳ ai, kể cả người mà gã yêu sâu đậm, Diệp Uẩn Thanh.
Bởi vì đôi khi hận thù còn khiến người ta khắc sâu trong lòng hơn cả tình yêu nên sự tàn nhẫn của Phùng phu nhân đối với gã đã khiến gã chán ghét lây sang cả những người phụ nữ khác, chỉ cần nhắc đến thôi cũng khiến gã ghê tởm buồn nôn.
Gã còn nghi ngờ liệu ngoài kia người ta có biết việc gã bị Phùng phu nhân bắt đi hay không. Gã sợ ánh mắt tò mò soi mói của người khác, gã lo lắng nếu mình xuất hiện thì sẽ bị mỉa mai, châm chọc. Cứ miên man suy nghĩ như thế, gã thậm chí còn không có dũng khí bước ra khỏi phòng bệnh.
Niềm tin duy nhất giúp gã không sụp đổ hoàn toàn chính là lòng căm thù Phùng phu nhân.
Sự động viên của cha Hoắc vẫn có ích một chút. Sâu thẳm trong tim gã, Hoắc Tranh vẫn không từ bỏ chính mình, gã muốn vùng lên, muốn chiến đấu, muốn báo thù, muốn trả lại tất cả sự tra tấn mà gã đã phải chịu đựng lên người bà ta.
Vài tháng sau, khi tình trạng của Hoắc Tranh dần dần được cải thiện dưới sự điều trị tận tình của các bác sĩ thì tin không vui ập đến – Phùng phu nhân đã qua đời.
Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Tuy Phùng phu nhân là phụ nữ nhưng sự háo sắc của bà ta không thua kém bất kỳ một người đàn ông phong lưu nào. Bà ta đã chết trên người của một người đàn ông.
Nghe nói nguyên nhân tử vong là do bà ta chơi quá trớn, trái tim không chịu nổi kích thích nên đã ngỏm củ tỏi.
Vốn dĩ bà ta đã rất già rồi.
Một chút chờ mong cuối cùng cũng mất đi, Hoắc Tranh mất đi mục tiêu báo thù và đột nhiên suy sụp.
Lần này gã thật sự hộc máu. Khi hôn mê, gã vẫn không cam lòng, miệng gã cứ lẩm bẩm mãi không thôi: Sao bà ta lại chết, sao bà ta có thể chết nhanh như vậy chứ?
Ai không biết còn tưởng gã đối với người ta tình thâm nghĩa trọng biết nhường nào.
Đây là chuyện sau này.
Lại nói tiếp, kể từ ngày Hoắc Tranh rời đi, Diệp Uẩn Thanh chưa từng gặp lại chồng sắp cưới.
Sau đó cô nghe được tin trợ lý của Hoắc Tranh đã bắt cóc chị gái Diệp Uẩn Ninh của mình, rồi lại bị tai nạn xe cộ. Tiếp đến là Diệp Uẩn Ninh đã được giải cứu.
Lúc ấy cô gọi điện cho Hoắc Tranh để hỏi sự thật nhưng lại bị trả lời có lệ.
Sau đó trợ lý Mã vào tù, còn Hoắc Tranh thì mất chức và ở trong nhà.
Khi đó, Hoắc Tranh vẫn rất kiên nhẫn và dịu dàng, nói rằng mọi chuyện đều là hành vi riêng của trợ lý Mã, gã không hề biết chuyện này. Chỉ có điều đám cưới của họ phải tạm thời bị hủy bỏ, chờ tình hình lắng xuống, gã nhất định sẽ tổ chức cho cô một đám cưới hoàn hảo.
Cô ta tin những lời gã nói vì Hoắc Tranh không có lý do gì để bắt cóc Diệp Uẩn Ninh.
Kết quả là chỉ vài ngày sau, Hoắc Tranh đã hoàn toàn mất liên lạc với cô, dù có cố gắng thế nào cô cũng không thể liên lạc được với gã.
Đúng là Diệp Uẩn Thanh yêu Hoắc Tranh, gã giàu có, bá đạo lại chung tình, hơn nữa còn đối với cô ta ân cần chu đáo, nếu không cô cũng không từ chối những người theo đuổi khác và đồng ý kết hôn với gã
Nhưng hiện tại, cô lại không tìm được Hoắc Tranh.
Diệp Uẩn Thanh gọi điện cho những nhân viên gần gũi với Hoắc Tranh và còn đích thân đến nhà họ Hoắc hỏi thăm nhưng vẫn không thu được tin tức gì.
Đây được coi là một vụ bê bối của nhà họ Hoắc nên tất nhiên họ phải giữ kín như bưng.
Người chồng chưa cưới cao lớn như vậy đột nhiên biến mất, Diệp Uẩn Thanh đau buồn đến mức ăn uống không ngon. Thấy con gái như thế, vợ chồng Diệp Lương lo lắng không thôi, chỉ nghĩ làm cách nào để dỗ cho con gái vui vẻ.
Một ngày này, Diệp Uẩn Thanh đang buồn bã ngồi trên xích đu trong vườn đón gió rơi lệ, chợt có một vị khách đến thăm, mang theo tin tức về Hoắc Tranh.
“Thanh Thanh!” Một anh chàng cao ráo từ trong ánh bình minh đi tới. Mang một khuôn mặt vô cùng dịu dàng tựa như gió xuân có thể làm tan chảy mọi thứ, anh ta thành kính quỳ dưới chân Diệp Uẩn Thanh, khẽ nói: “Đã lâu không gặp.” Thiên thần của tôi.
Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, con ngươi dưới cặp kính sâu như vực thẳm. Khi anh ta nhìn bạn chăm chú, dường như bạn là người duy nhất trong mắt anh ta, khiến bạn vô thức chìm vào trong đôi mắt ấy.
Khuôn mặt hào hoa phong nhã, mùi hương sạch sẽ dễ chịu, nhưng mỗi cử động đều mang theo khí thế không thể bỏ qua khiến người khác bị thu hút. Một người đàn ông như thế lại cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân Diệp Uẩn Thanh.
“Thanh Hải, anh đã về rồi!” Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc mỉm cười, khuôn mặt nhuốm đầy u sầu bỗng nhiên rạng rỡ như đóa hoa sớm mai nở rộ, khiến lòng người trìu mến, “Đã lâu không gặp.”